Ba mũi tên liên tiếp bắn vào ngực Hoàn Thừa, đầu mũi tên đều bôi kịch độc, hắn trợn trừng hai mắt, không thể tin được vậy mà mình lại chết theo kiểu này.
Không có chủ tướng, dưới chân lại có lựu đạn có thể nổ bất kỳ lúc nào, thân tín của Hoàn Thừa cũng không biết phải làm sao, tất cả binh sĩ không dám di chuyển nếu không nhận được mệnh lệnh.
Tạ Phi xuống ngựa, rút trường thương đâm vào ngực Hoàn Thừa, nâng xác hắn lên, ném về phía quân địch đối điện và nói:
"Hoàn Thừa dẫn quân mưu phản vì dục vọng ích kỷ của bản thân hắn, lúc sắp chết lại muốn cả ba vạn tướng sĩ chôn cùng, chỉ sợ chư vị đã bị hắn lừa từ lâu rồi. Hiện tại ngoại tộc ở phương Bắc đột kích, cần có những binh sĩ chân chính chiến đấu bảo vệ giang sơn, nếu hôm nay chư vị nguyện ý gia nhập quân ta quay trở lại Duyệt Châu chống lại giặc ngoại xâm thì có thể ở lại, còn hạng người ham sống sợ chết còn lại có thể buông vũ khí xuống rồi rời đi."
Sau một lúc lâu vẫn không có một động.
Trong mắt Tạ Phi tràn đầy vui mừng, hô lo: "Tốt! Từ nay về sau, các ngươi không còn là quân đội Hoàn gia nữa mà là binh lính của Đại Kỳ. Triệu Tuỳ Chi, chấn chỉnh lại quân kỷ, sau khi kiểm kê nhân số thì lập tức xuất binh về Duyệt Châu."
“Đến Duyệt Châu, bắt sống toàn bộ gia quyến con cháu của Hoàn Thừa mang về kinh thành xử lý."
Phân phó xong thì Tạ Phi thúc ngựa rời đi.
Ngoài cung ồn ào hỗn loạn, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ dứt khoát, hình như quân đội tới! Cao Trừng còn cho là Hoàn Thừa hối hận nên đánh thẳng vào cung, hắn lập tức rời long ỷ, túm lấy thái giám bên cạnh hỏi: "Ai, là ai tới?"
Tên thái giám run run chạy ra ngoài xem, vừa đến cửa đã đụng phải Tạ Phi, Tạ Phi liếc hắn một cái, ý bảo hắn lăn xa một chút.
Cao Trừng đợi mãi không thấy tên thái giám quay lại, tự an ủi mình rồi lên dây cót bước đến cửa đại điện, khi nhìn rõ người cầm trường thương vào đại điện là Tạ Phi thì cuối cùng cũng không gắng được nữa, cả người xụi lơ ngã xuống đất.
Sắc mặt Tạ Phi ngưng trọng, y chậm rãi đến gần hắn, trong đoạn thời gian này, Cao Trừng sớm đã bị dọa đến mất trí, hắn luôn lo lắng hoảng sợ sẽ có người âm thầm hạ sát hoặc bắt hắn làm con tin. Thấy Tạ Phi tới, hấn liền nắm vạt áo của y: "Tạ tể tướng, hoàng tỷ còn nằm trong tay Hoàn Thừa!”
Không ngờ lúc này hắn vẫn quan tâm đến tỷ tỷ của mình.
Nhìn khuôn mặt có bảy tám phần giống Cao Trĩ làm Tạ Phi không thể nhẫn tâm xuống tay được, nhưng nhớ đến những gì Cao Trừng đã làm với mình, sắc mặt y lạnh đi vài phần: “Không phải bệ hạ nên lo lắng cho mình trước sao?"
“Tạ tể tướng ... À không, không phải, tỷ phu -- " Cao Trừng loạng choạng ôm chân hắn, trên mặt hai hàng lệ rơi: "Tỷ phu, đừng giết ta."
Tạ Phi cau mày, đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn, túm áo kéo hắn dậy: "Tam kinh nói dạy mà không nghiêm là lỗi do thầy, Cao Trừng, ngươi nhìn lại mình xem có chỗ nào giống hoàng đế không?”
“Sự tàn nhẫn âm u của ngươi khi ở Vĩnh Nhạc Điện đâu rồi?" Tạ Phi nhéo mặt hắn: “Không phải muốn trừ khử ta sao? Một Hoàn Thừa thôi cũng doạ bệ hạ thành bộ dạng này sao, hửm?"
Tuy Cao Trừng kiêng kị Tạ Phi nhưng dù sao hai người cũng đã quen biết nhiều năm, khi hắn còn là thái tử, Tạ Phi làm thái phó luôn tận tâm tận lực dạy dỗ hắn. Trong đoạn thời gian Tạ Phi mất tích, hắn bị Hoàn Thừa uy hiếp, lại bị thế gia đe dọa, lúc này hắn mới biết thì ra trước giờ đều là Tạ tể tướng và tỷ tỷ bảo hộ mình, đến lúc chỉ còn một mình hắn đảm đương, hắn lại bất lực tứ cô vô thân đến vậy.
“Khó quá ... làm hoàng đế .... thật sự quá khó." Dù sao thì Cao Trừng cũng chỉ mới mười lăm tuổi, luôn được phụ mẫu và tỷ tỷ che chở từ nhỏ đến lớn, sau khi trải qua biến số chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ không thôi, hắn khóc lóc hối hận: "Tạ tể tướng, tỷ phu, trẫm sai rồi, thật sự sai rồi."
Tạ Phi đẩy hắn ra, cười khẩy: "Ta cũng nghĩ ngươi không có lá gan đó, không bằng bệ hạ có thể nói cho vi thần, chủ ý trừ khử vi thần là của Lâm gia hay Chu gia nói với người?"