Chỉ cần Tạ Phi cúi đầu là có thể nhìn rõ chính mình đang ra vào tiểu huyệt công chúa như thế nào, cự long đỏ tím xâm nhập vào nơi bí ẩn của nàng không một kẽ hở, ái dịch tuôn ra cuồn cuộn nhỏ giọt dưới thân công chúa, nơi sâu nhất trong hoa tâm bị y chà đạp thành từng mảnh, dục vọng tâm lý và thể xác đều được giải phóng, Tạ Phi nắm chặt cổ chân công chúa, sau khi giã vào thêm chục lần, toàn bộ tinh dịch nóng hổi được phóng sâu vào trong tử cung nàng.
Chất dịch nóng làm công chúa khẽ hừ nhẹ, cánh tay yếu ớt che trước ngực, sau khi Tạ Phi rút ra, dường như rút cả xương cốt của nàng, cả người không có sức chống đỡ ngã xuống giường, hai chân nhũn ra ở mép giường.
Mật dịch dính nhớp trộn lẫn với tinh dịch chảy ra từ cửa động công chúa, trượt xuống bắp đùi non mềm, dính lên chăn gối làm ướt một mảng lớn.
Làn da tuyết trắng phiếm hồng, trên người công chúa phủ đầy dấu hôn đỏ tươi còn sót lại sau màn hoan ái, bị chà đạp trong khoảng thời gian dài như vậy, mí mắt công chúa nặng nề khép lại, giọng nói khàn đi như sắp tắt tiếng, tiểu huyệt nóng rát đau đớn.
Tạ Phi đi đến cửa điện, cung nữ bưng thức ăn lên như đã chờ khá lâu, hai má ửng hồng khả nghi, không biết đã ở bên ngoài nghe được bao lâu.
Nhưng y không chút để tâm, phân phó: "Hầu hạ công chúa tầm gội trước rồi mới dùng bữa."
Cung nữ lĩnh mệnh đang chuẩn bị bước vào trong thì Tạ Phi gọi lại, lấy chìa khoá trong tay áo ra: "Cởi xích sắt ra cho công chúa."
Đây là lần đầu tiên Cao Trĩ uống rượu, hôm nay sau khi gặp Cao Trừng về, nàng ngồi một mình bên cửa sổ nhấm nháp hết ly này đến ly khác.
Vị cay bùng nổ trên đầu lưỡi, từ cảm giác khó chịu ban đầu đến ý thức dần dần tan rã, nàng nghĩ nếu có thể vĩnh viễn chìm trong cơn say như vậy thì tốt biết bao.
Nàng gần như đã cống hiến tất cả những gì mình có để bảo vệ ngai vàng cho đệ đệ, sao Cao Trừng có thể hèn nhát đến độ thốt ra lời muốn nhường ngôi? Hắn tính dâng giang sơn này cho ai?
"Các ngươi tránh ra." Nàng bước lảo đảo đến cửa muốn ra ngoài.
Thị vệ trông cửa và cung nữ bày ra sắc mặt khó xử: "Trưởng công chúa, cũng không còn sớm nữa, hay là người về nghỉ ngơi đi ạ."
Má nàng ửng hồng vì say rượu, Cao Trĩ phải nhờ cung nữ đỡ mới có thể đứng vững được, nàng cười lạnh, ngón tay chọc vào bộ giáp sắt trước ngực thị vệ: "Tạ Thành Vân dựa vào cái gì mà nhốt bốn cung ở đây! Giết Hoàn Thừa xong rồi tính làm phản luôn sao?"
"Công chúa cẩn thận lời nói."
Vừa dứt lời, tất cả người ngoài điện đồng loạt quỳ xuống, Cao Trĩ cười lạnh lùng: "Xem ra Đài Kỳ hiện giờ nên sửa thành họ Tạ."
Tạ Phi cả ngày bận rộn về chiến sự phương bắc, lại còn phải thương nghị với mấy vị lão thần hồi lâu về chuyện tiểu hoàng đế, ý kiến họ bất đồng tranh cãi làm đầu y ong ong, vừa mới bước vào Vĩnh Nhạc Cung lại thấy Cao Trĩ say khướt đứng ở cửa, y không vui cau mày quát lớn: “Dáng vẻ hai tỷ đệ các người quả đúng là tỷ đệ ruột."
Cao Trĩ nhìn không rõ người mới đến, đánh vào ngực y mấy cái: "Ngươi là thứ gì mà xứng quản chuyện của bổn cung?"
Nàng vừa mở miệng, mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi y, Tạ Phi trầm giọng hỏi cung nữ hầu hạ bên cạnh: "Sau này không được cho công chúa uống rượu nữa, nghe rõ chưa?"
Cung nữ im thin thít như ve sầu, liên tục dập đầu tạ tội.
“Tể tướng đương triều Tạ Thành Vân còn phải cúi đầu xưng thần với bổn cung, ngươi dựa vào đâu mà dám răn dạy người của Trường Nhạc Cung?"
Mặt Tạ Phi xanh mét, vác công chúa lên vai sải bước vào phòng, Cao Trĩ bị khiêng lên, bụng dưới áp vào bờ vai rắn chắc của y, suýt chút nữa là nôn ra, nàng dùng hết sức đánh vào lưng y: "Kẻ tặc đâu ra dám lộng hành, buông bổn cung ra!"
“Đúng vậy, ta là kẻ tặc, đặc biệt đến đây để bắt cóc công chúa!"
Cao Trĩ vùng vẫy quyết liệt hơn: "Buông ra, buông bổn cung ra!"
"Vừa mới cởi bỏ dây xích nàng lại muốn chạy trốn sao?"
Tạ Phi nhéo cầm nàng, “Lần này nàng tính đi với ai? Bùi Lan hay là Hoàn Thừa?"
Công chúa có dụi mắt thế nào cũng không thể thấy rõ người trước mặt, giọng nói trầm thấp của y truyền vào tai cô ong ong như tiếng trống, nàng nghe không rõ, Tạ Phi nói một đống mà nàng chỉ nghe được hai chữ "Hoàn Thừa".
"Ngươi là Hoàn Thừa!"