[full_free]_kim nhật bất nghi

"Bệ hạ, đây là chân dung của các công tử thế gia mà thần đã chọn lọc kỹ càng, thỉnh bệ hạ xem qua." Nói xong, ông còn bồi thêm một câu: "Bệ hạ yên tâm, vương phu không biết việc này."
 
Cao Trĩ đỡ tay lên trán, lễ bộ thượng thư đã dí theo nàng mấy ngày nay, giờ đây nàng cảm thấy hạ triều còn mệt mỏi hơn thượng triều, tuyển mỹ nhân còn mệt mỏi hơn cả phê tấu chương ... À không, mỹ nam mới đúng.
 
Vốn dĩ nàng muốn trực tiếp bác bỏ nhưng trong triều vẫn luôn có những đồn đoán về Thành Vân, nếu lúc này nàng công khai tuyên bố chỉ có một vương phu thì chẳng khác nào ném chàng vào hố lửa.
 
Hành sự cần có sách lược, thay vì đối mặt trực diện không bằng trì hoãn một thời gian, từ khi đăng cơ đến nay Cao Trĩ đã ngộ ra không ít đạo làm vua, mỗi khi nghĩ đến Thành Vân vì nàng mà phải gánh những nghi ngờ trách cứ vô cơ, nàng lại cảm thấy áy náy tự trách, thề sẽ không để chàng phải chịu ấm ức như vậy nữa.
 
Nàng nhìn đại những bức họa mỹ nam trước mặt: "A, trên mặt có nốt ruồi to như vậy, còn không đẹp bằng vương phu tuấn tú của ta. Người này gò má cao quá, sợ sẽ khắc thê, trẫm hơi sợ hắn, người này lại nhỏ tuổi quá ... "
 

Lễ bộ thượng thư bối rối nhìn bức hoạ bị ném sang một bên, có khoa trương quá không?
 
Thật ra những người đó không có vấn đề gì, Cao Trĩ chỉ muốn tìm cớ không cần tuyển, nàng cố moi tật xấu để bác bỏ từng hình một, lật đến hình cuối bỗng dừng lại.
 
Thấy nữ đế đơ ra không nói lời nào, lễ bộ thượng thư cười thầm trong lòng, quả nhiên bệ hạ rất thích tướng mạo nam nhân Tạ gia, bức cuối cùng là của một tiểu công tử xuất thân từ một nhánh của Tạ gia, tên là Tạ Ngọc, năm vừa mới mười bảy, là tiểu chất của Tạ Thành Vân.
 
"Vương phu giá lâm -- "
 
Giọng nói vừa dứt, Tạ Phi cũng đã sải bước vào trong Ngự Thư Phòng, Cao Trĩ luống cuống tay chân, vội ném cuốn trục xuống đất, tiện chân đá xuống gầm bàn, định dùng khăn trải bàn che lại.
 
Ai ngờ ánh mắt y tinh tường đã nhìn rõ động tác của nàng, hơn nữa còn có lễ bộ thượng thư mồ hôi đầy đầu đang bối rối không biết làm sao, cả người ông ta toát lên một câu: Chúng ta đang bí mật tuyển phu sau lưng ngươi đấy!
 
"Vương phu tới rồi, vậy thần cáo lui trước." Lễ bộ thượng thư ôm chồng bức hoạ bị Cao Trĩ ghét bỏ ném xuống ban nãy rồi bỏ chạy.
 
Tạ Phi ra hiệu cho toàn bộ cung nhân hầu hạ trong Ngự Thư Phòng lui xuống, nhìn Cao Trĩ cười như không cười: "Bệ hạ, người đang làm gì vậy?"
 
Trước đây giữa họ có rất nhiều hiểu lầm, sau khi lần lượt cởi bỏ, cả hai đã thống nhất sẽ không giấu nhau điều gì nữa, nhưng Cao Trĩ sợ y không vui nên tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Lễ bộ thượng thư mang vài bức hoạ của con cháu thế gia đến muốn ta nạp vào hậu cung, ta định trực tiếp cự tuyệt nhưng sợ có người lợi dụng sẽ luận tội chàng trên triều."

 
Tạ Phi ôm nàng trong lòng, bàn tay không an phận luồn vào cổ áo nàng: "Vậy ư? Tại sao bọn họ lại luận tội ta? Nữ đế mê luyến độc sủng ta là bản lĩnh của Tạ Thành Vân ta, ai không sợ chết có thể thử xem."
 
Ngón tay vân vê nhũ hoa vươn thẳng trước ngực nàng, dục long dưới thân y cũng dần thức tỉnh chọc vào bờ mông của Cao Trĩ, đã thành hôn nhiều năm như vậy nhưng chỉ cần trêu chọc một chút thì nàng vẫn đỏ mặt tựa như hồi còn thiếu nữ.
 
Tạ Phi mê mệt bộ dáng kiều mị dục cự còn nghênh của nàng, cúi đầu hôn nàng, ngón tay thâm nhập vào trong hoa huyệt.
 
Y gặm nhấm vành tai nàng, liếm láp cổ nàng: "Phải làm sao bây giờ, thần nghe nói nữ tử ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, lỡ mấy năm nữa dục vọng của bệ hạ cường thịnh nhất mà thần không thể thoả mãn người thì sao?"
 
Vừa nói, ngón tay y vừa tách hai cánh hoa ra, ấn lòng bàn tay lên khe thịt, xoa nắn bên ngoài cửa động, nhiệt độ bàn tay càng lúc càng cao, u cốc bị cọ xát càng nóng bỏng, bỗng một dòng mật dịch theo khe hở trào ra, tràn qua kẽ ngón tay, phủ đầy bàn tay của Tạ Phi.
 
Tạ Phi cười khẽ, cơ thể nàng mẫn cảm như vậy, chưa cần cắm vào, một tay y trêu chọc đã có thể giúp nàng dục tử dục tiên, còn cần thêm nữa không phải là muốn lấy mạng nhỏ của nàng sao?
 

Như vậy thì sao có thể vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế?
 
Vì xã tắc Đại Kỳ, y tất sẽ không để thảm kịch như vậy xảy ra.
 
“Công chúa -- " Y lại gọi nàng như ngày trước, cắn vào tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào trong màng nhĩ làm người nàng khẽ run lên.
 
"Vẫn nên để thần thỏa mãn người đi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận