[full_free]_kim nhật bất nghi

Y vùi đầu vào nhũ hoa bị mình chà đạp đỏ bừng, một tay cởi váy áo nàng.
 
Cao Trĩ vẫn còn sót lại tia lý trí: "Đừng, đang ở Ngự Thư Phòng, lỡ lát nữa có đại thần đến tìm ta thì sao?"
 
Ngón tay thon dài của y đảo loạn trong trong tiểu huyệt của nàng khuấy ra tiếng nước róc rách, y cười lạnh: "Vừa hay để bọn họ nghe bệ hạ có ta là đủ rồi, đỡ phải cả ngày lo lắng ngột ngạt."
 
Y móc côn thịt vốn đã cương cứng như thanh sắt nóng hổi, hai tay luồn qua nách Cao Trĩ rồi nhấc nàng lên ngồi trên đùi mình, sau khi cắm nguyên cây vào, y giữ chặt eo nàng bắt đầu luật động, hạ thể hai người vặn qua vặn lại dán chặt vào nhau, mỗi lần cắm vào đến chọc đến nơi sâu nhất.
 
Bên trong hoa huyệt vừa nóng vừa chặt làm y khẽ phát ra tiếng thở dốc: “Công chúa, chúa chúa kẹp chặt quá."
 
Công chúa không chịu được lời cợt nhã của y mỗi lần hoan ái, nàng đỏ mặt đưa tay che miệng y: "Chàng đừng nói nữa."
 

Y vươn lưỡi liếm láp lòng bàn tay nàng, Cao Trĩ bị ngứa phải rút tay lại, nàng lườm y: "Tạ Thành Vân, sao chàng lại trở nên vô sỉ như vậy?"
 
Tạ Phi cười khẽ rồi kiên nhẫn hướng dẫn nàng: "Công chúa dùng đôi bồng đào lấp kín miệng thần thì thần sẽ không nói được nữa."
 
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng không đợi Cao Trĩ phản ứng lại thì Tạ Phi đã nâng hai bầu ngực mềm mại ép chúng vào nhau, lần lượt liếm láp từ bên này đến bên kia, da thịt trắng nõn bị y vừa mút vừa cắn đã phiếm hồng như quả đào vừa mới hái.
 
“Loại đào khác càng ăn càng ít, sao đào của công chúa lại càng ăn càng lớn thế này."
 
Y vừa gặm nhấm phát ra tiếng chép chép, hạ thân vẫn không ngừng giã vào, trên dưới đều phát ra tiếng nước dâm mỹ, tựa như thấy vẫn chưa đủ, y ép hai chiếc bánh bao vào nhau, vươn lưỡi liếm ở khe hở ở giữa.
 
Mặt công chúa đỏ bừng, không hiểu sao thành hôn xong Tạ Phi càng thêm càn rỡ, không còn nhẫn nhịn khống chế nữa.
 
Sau khi y buông ra, Cao Trĩ nhỏ giọng mắng: "Quả đào lớn như nào cũng không lấp được miệng chàng phải không?"
 
Tạ Phi thấp giọng cười: "Ta cũng được xem như Mỹ Hầu Vương, phải một bàn đào mới lấp được."
 
“Còn có người tranh làm khỉ như chàng à."
 
Cao Trĩ bị y chọc cười, đôi tay ôm cổ y: "Trên mặt khỉ toàn lông, mặt chàng trắng trẻo như vậy, ta thấy chàng còn giống Đường Tam Tạng hơn."

 
Y dùng sức giã vào, sau khi chọc đến hoa tâm lại tiếp tục đảo loạn, cười không ngả ngớn: "Công chúa, ta đã đưa nàng vòng kim cô mà nàng còn không tin sao?"
 
Cao Trĩ thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, không còn nghe rõ y nói gì, hai tay nàng ngoan ngoãn đặt trên vai y, mặc y đưa đẩy luật động, bên trong đường hoa vốn đã ướt át lại bị nàng phun mật dịch hết đợt này đến đợt khác.
 
Trong Ngự Thư Phòng, Tạ Phi lau người nàng sau khi tận hứng bắn ra, y duỗi tay lấy cuộn chân dung bị nàng ném dưới gầm bàn.
 
Cao Trĩ tựa đầu vào ngực y, thành thật thú nhận: "Đúng là lúc nãy ta có nhìn thêm mấy lần, chỉ là ta thấy tiểu lang quân này rất giống chàng, ta chưa từng gặp Thành Vân thời niên thiếu nên mới nhất thời ngơ ngác."
 
Tạ Phi hứng thú nhìn bức hoa kia, Cao Trĩ tưởng y sẽ ghen rồi tức giận phát điên, cuối cùng người lãnh hoạ là mình nên vội vàng giải thích: “Lúc đó ta chỉ suy nghĩ Thành Vân ở tuổi mười bảy có giống như vậy không, tuyệt đối không có ý nghĩa khác."
 
Ai ngờ y lại cười vang: "Vậy Trĩ nhi giữ lại bức hoạ này đi."
 
"Ai nói đây là Tạ Ngọc? Ngày mai ta phải về Tạ gia hỏi xem là ai mù rồi mới lấy chân dung thời niên thiếu của ta để lừa nàng" 

 
Y chỉ vào mấy chỗ hơi ố vàng và dưới mắt phải người trong tranh: “Trĩ nhi, nhìn cho kỹ xem bức họa này có phải là phu quân nàng không?”
 
Cao Trĩ cầm trục giấy nhìn kĩ, đúng là giấy đã khá cũ, nhìn không giống mới vẽ.
 
Thiếu niên trong tranh có viên lệ chí nhỏ dưới mắt giống hệt y.
 
Tạ Phi dịu dàng xoa đầu nàng, Cao Trĩ cảm thấy hốc mắt hơi ươn ướt, hoá ra dù cho chàng bao nhiêu tuổi đi nữa thì nàng vĩnh viễn động tâm vì chàng.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận