Một người nghèo khổ suốt hai mươi tư năm như Kiều Mộc chưa từng nghĩ đến bản thân có ngày sẽ được ngồi lên xe Rolls Royce của tổng tài bá đạo mà chỉ xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình kia.
Ở đời thực thật sự rất khó để được nhìn thấy nó một lần, giá tiền của nó lên đến hàng chục triệu tệ!
Cô không nằm mơ đấy chứ? Là ảo giác sau khi bị đột tử sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc nghĩ một lúc, sau đó đưa tay chuẩn bị nhéo lấy khuôn mặt mình.
Vào lúc này người tài xế mở cửa, động tác cung kính mời cô bước lên xe: “Cô Kiều, mời cô lên xe. Tổng giám đốc Cố đã đợi cô ở công ty rồi. Hay cô còn việc gì gấp nữa sao?”
Kiều Mộc ngạc nhiên, lập tức dừng lại động tác nhéo mặt. Cô cười khan một tiếng, dùng sức lắc mạnh đầu: “Không có, không có, chúng ta đi thôi.”
Cô cúi người ngồi vào xe, lấy chiếc túi màu trắng hai ba mươi đồng trên vai xuống, dè dặt bỏ lên đùi. Tài xế giúp cô đóng cửa xe lại, Kiều Mộc mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Tài xế mỉm cười lịch sử, rồi vòng ra ghế lái, quan sát đường đi qua gương chiếu hậu, chầm chậm đánh vô lăng sang trái, chạy đi.
Đến lúc này Kiều Mộc mới dám nhéo đùi mình.
Oái—
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đau đấy.
Xem ra không phải ảo giác mà cô thật sự đã xuyên vào sách. Đây là cuốn sách cô đọc một tháng trước, vì đã lâu nên cô phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cốt truyện của nó.
Cuốn sách này nói về thế thân bạch nguyệt quang, nguyên chủ là thế thân pháo hôi kia. Năm mười tám tuổi, ba mẹ nguyên chủ qua đời vì gặp tai nạn xe, để cô ấy một mình sống trên cõi đời, lại đúng lúc gần bước vào kỳ thi đại học nên thành tích của nguyên chủ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Rõ ràng cô ấy có thể thi vào trường trong top 211, nhưng cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng thi vào một trường bình thường loại hai.
Bởi vì cô ấy học chuyên ngành tiếng anh nên rất cực khổ, không có tiền ra nước ngoài bồi dưỡng chuyên sâu nên không thể tìm được công việc tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy bôn ba chạy ngược chạy xuôi suốt một tháng trời mới miễn cưỡng tìm được công việc thu mua ở một công ty thương mại quốc tế loại hình nhỏ.
Nếu thành tích bán hàng mỗi tháng tốt có thể kiếm được bảy tám ngàn, thành tích không tốt thì chỉ có năm sáu ngàn. Ở một thành phố lớn như Hải Thành này mà có nhiêu đây tiền thật sự không là gì cả, đừng nghĩ đến việc mua nhà cửa, nhiêu đó chỉ đủ để duy trì cuộc sống mà thôi.
Nói chung nhìn thế nào thì nguyên chủ trông cũng rất bình thường.
Nhưng một người làm công ăn lương không có bối cảnh gia đình như vậy mà lại được gả vào gia đình giàu có.
Việc này phải kể đến bà nội của nguyên chủ. Bà nội cô ấy từng là bạn thân với vợ của một gia đình giàu có, hai người đã đính hôn từ bé cho hai đứa cháu của mình. Nhưng sau này cả nhà gia đình giàu có kia chuyển đến Hải Thành sống nên hai bên đã mất liên lạc.
Có điều vào một tháng trước khi nguyên chủ đang đi dạo ở công viên, tình cờ gặp được chồng của bạn thân bà nội, cũng chính là ông nội Cố của nam chính trong truyện. Lúc đó trên cổ cô ấy còn đeo một miếng ngọc bội định tình hình rồng phượng, nháy mắt đã bị ông nội của nam chính nhận ra.
Trùng hợp dạo gần đây ông nội Cố vẫn luôn suy ngẫm làm sao để cháu nội mình kết hôn, vì năm nay cháu ông đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa từng yêu ai, khắp giới thượng lưu đều đang đồn cháu nội ông thích đàn ông. Chuyện này khiến ông nội Cố rất rầu rĩ, đầu cũng đã bạc thêm vài cọng.
Khi thấy cháu trai mình không có hứng thú với đám con cháu giàu có kia, ông nội Cố bắt đầu học theo những gia đình bình thường, đi nghe ngóng khắp các công viên lớn về thị trường xem mắt và biết được xem mắt ở công viên Phượng Hoàng bên kia vô cùng linh nghiệm. Ông nghĩ xem chút cũng chẳng mất mát gì nên đã qua đó đi dạo vòng quanh, kết quả gặp đứa bé mà người vợ đã mất của ông đã được đính ước với cháu mình.
Trải qua vài lần nói chuyện với nguyên chủ trong một tháng, ông nội Cố quyết định tiến hành mối hôn ước này, muốn tác hợp cho cháu trai và nguyên chủ.
Ba hôm trước nguyên chủ đã dọn vào nhà họ Cố, khi ông nội Cố nói với cô ấy về chuyện này, mới đầu nguyên chủ hoàn toàn không đồng ý, cảm thấy chuyện này quá hoang đường, thời đại này ai còn dùng đến hôn ước từ bé nữa chứ. Nhưng nói được một nửa, nam chính Cố Hàn Thanh trở về, nguyên chủ yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau ba ngày suy nghĩ, sáng nay nguyên chủ bèn gọi điện đồng ý với yêu cầu của ông nội Cố. Mà ông nội Cố bên kia cũng nói cho nguyên chủ biết cháu trai của mình cũng đồng ý rồi. Chỉ là hôm nay Cố Hàn Thanh còn phải tăng ca xử lý việc công ty, chắc làm xong sẽ nói chuyện riêng với cô ấy về chuyện hôn sự.
Hiện giờ cô ấy đang đến công ty gặp Cố Hàn Thanh.
Trong truyện miêu tả đến đoạn này đã dùng rất nhiều từ ngữ để hình dung tâm trạng hiện giờ của nguyên chủ, chẳng hạn như háo hức, chờ mong, mừng thầm, tim đập thình thịch.
Đáng tiếc nguyên chủ không biết rằng Cố Hàn Thanh đồng ý cưới cô ấy là vì cô trông giống bạch nguyệt quang trong lòng anh, cô chỉ là một thế thân mà thôi.
Một năm sau bạch nguyệt quang sẽ về nước, Cố Hàn Thanh không còn kìm nén được tình cảm đối với bạch nguyệt quang nữa, hai người nhanh chóng đắm chìm vào tình yêu nồng nhiệt.
Nguyên chủ ở một bên nhìn thấy cảnh này vừa ghen tỵ vừa sợ hãi, ghen tỵ vì cô ấy đã yêu say đắm nam chính, sợ hãi là vì cô ấy đã không nỡ buông bỏ những thứ hào hoa tráng lệ của gia đình giàu có, cô ấy không muốn ly hôn, cô ấy muốn nam chính mãi mãi thuộc về mình.
Thế là cô ấy bắt đầu quấy rối hai người, làm ra những chuyện xấu xa, ăn hiếp nữ chính.
Kết quả rất dễ thấy, nữ phụ độc ác như cô ấy cũng chỉ là công cụ thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính mà thôi. Cuối cùng, nam nữ chính gỡ bỏ mọi hiểu lầm, sống hạnh phúc bên nhau. Mà nguyên chủ mất trắng tất cả, tự sát vì trầm cảm.
Kiều Mộc đọc cuốn sách này vì tên cô giống với nguyên chủ y đúc, nên cảm thấy đáng tiếc cho cô ấy. Thực ra, nếu nguyên chủ không làm chuyện xấu, ngoan ngoãn đồng ý ly hôn thì ngày tháng sau này sẽ trôi qua rất hạnh phúc.
Dù gì sau khi gả vào gia đình giàu có, nam chính không hề bạc đãi cô ấy, tiền tiêu vặt đều lên tới chục triệu tệ. Hơn nữa, nhìn từ góc độ của thượng đế, cô cảm thấy nam chính thấy có lỗi với cô ấy, nên anh định đợi sau khi cô ấy đồng ý ly hôn sẽ đưa cô ấy một tỷ tiền phí ly hôn.
Với số tiền lớn như vậy, nửa đời sau của nguyên chủ hoàn toàn có thể sống thoải mái, đã vậy còn là cuộc sống sung sướng nữa cơ.
Lúc đó cô còn đùa rằng, nếu cô mà gặp được chuyện tốt như vậy, cô tuyệt đối sẽ đích thân trải thảm đỏ đưa nam nữ chính vào động phòng, thậm chí nếu bọn họ có nhu cầu, cô còn có thể chăm nữ chính trong tháng ở cữ luôn.
Có điều lúc đấy cô cũng chỉ suy nghĩ vẩn vơ mà thôi, hoàn toàn không cảm thấy bản thân lại có phúc lớn như vậy.
Nhưng! Nhưng!
Nhưng mà hiện giờ cô thật sự có cái phúc ấy rồi!
Kiều Mộc kích động trong lòng, cô rất muốn chọn bài hát “Ngày tháng tươi đẹp” tặng cho bản thân!
Cô hưng phấn túm lấy túi xách trong tay, nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, tính xem còn bao lâu nữa thì đến tập đoàn Cố Thị.
Nhìn mãi nhìn mãi khiến mắt cô sụp xuống, chắc sự mệt mỏi vì kiếp trước liên tục thâu đêm tăng ca đã đi theo linh hồn xuyên qua đây, buồn ngủ quá đi.
Kiều Mộc ngáp một cái, rồi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Cô tỉnh dậy lần nữa là vì tài xế đẩy cô một cái, Kiều Mộc giật mình mở bừng mắt, thốt nên tình cảnh trong giấc mơ: “Tiền! Tiền!”
Tài xế ngạc nhiên: “Cô Kiều? Tiền gì thế? Cô rớt tiền à?”
Kiều Mộc đã tỉnh táo hoàn toàn, ngại ngùng nở nụ cười: “Không, không có, tôi vừa mới nằm mơ, trong mơ tôi bị rớt mất tiền.”
Thực ra cô mơ đến nam chính kia ném một tỷ vào người cô, cô vui mừng đưa tay nhận lấy.
Giấc mơ xấu hổ quá à.
Nhưng đây chính là cách nghĩ chân thật nhất của người làm công ăn lương như bọn họ. Mỗi ngày cô đều tưởng tượng có người lấy tiền đập vào mặt, xỉ vả cô!
Tài xế chợt hiểu ra, mỉm cười nói: “Thế à, cô Kiều, xuống xe thôi, chúng ta đến công ty rồi.”
Anh ta làm động tác mời cô xuống xe.
Kiều Mộc kích động túm chặt túi xách, bước xuống xe. Đập vào mắt cô chính là tòa nhà cao trọc trời, nguyên một tòa này đều của tập đoàn Cố Thị, mà văn phòng của Cố Hàn Thanh nằm ở tầng cao nhất.
Không hổ là người giàu!
Nếu ở kiếp trước, cô căn bản không dám tưởng tượng đến một ngày bản thân có thể gặp được người có tiền như vậy.
Hy vọng đây không phải giấc mơ, nhưng dù có là mơ đi chăng nữa thì cũng xin hãy nằm lâu một chút, lâu thêm chút nữa.
Cô đi theo tài xế quẹt thẻ vào trong, đi thẳng một đường vào thang máy chuyên dùng của tổng tài lên tầng cao nhất. Sau khi bước ra, tài xế đã giao cô lại cho thư ký của Cố Hàn Thanh.
Thư ký là một người phụ nữ mặc bộ đồng phục văn phòng, cô ấy đẩy gọng kính, làm động tác mời vào với Kiều Mộc: “Cô Kiều, tổng giám đốc Cố của chúng tôi xuống lầu dưới họp rồi, anh ấy dặn tôi khi đón được cô thì dẫn cô đến văn phòng của anh ấy nghỉ ngơi trước. Mời cô vào.”
Kiều Mộc đã chết một lần nên nhìn mọi thứ cũng thoáng hơn, so với cảm giác tự ti khi đối mặt với thư ký công ty lớn của nguyên chủ, thì cô biểu hiện có phần điềm tĩnh hơn, khuôn mặt thanh tú trong veo mà bình tĩnh. Cô gật đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Thư ký cong môi, dẫn cô đến văn phòng của tổng tài, hỏi: “Cô Kiều, cô thích uống trà hay cà phê? Hay là nước ép, nước lọc?”
Kiều Mộc không muốn làm phiền người khác, nhẹ nhàng nói: “Cho tôi một ly nước lọc được rồi, cảm ơn cô.”
“Được, cô đợi chút.” Thư ký xoay người ra ngoài rót nước lọc cho Kiều Mộc: “Cô Kiều, cô nghỉ ngơi một lúc đi, tôi ra ngoài làm việc đây.”
“Ừ, cô làm việc đi.” Kiều Mộc nhìn cô ấy ra ngoài, cánh cửa kim loại của văn phòng mở rồi lại đóng vào. Kiều Mộc nhẹ nhõm phần nào, cô uống một ngụm nhỏ, lại cảm thấy hơi buồn ngủ rồi. Cô ngáp ngắn ngáp dài, ngả người dựa vào ghế, nhắm mắt.
Không biết qua bao lâu, có một giọng nói từ tính lạnh lẽo truyền vào màng nhĩ: “Cô Kiều, thật xin lỗi, ban nãy có cuộc họp đột xuất.”
Kiều Mộc bỗng mở to mắt, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cô biết nam chính được miêu tả rất đẹp trai, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Cô chỉ thấy có một người đàn ông cao một mét tám mươi tám từ cửa bước vào, tỷ lệ cơ thể trên dưới rất tuyệt vời. Đôi chân dài được gói gọn trong chiếc quần tây cắt may thích hợp, trông càng thêm thẳng tắp và thon dài.
Anh vừa bước đi, vừa dùng ngón tay thon dài trắng trẻo của mình gỡ cúc áo khoác ra. Nhìn hướng lên theo lồng ngực chói mắt của anh là yết hầu gợi cảm, quai hàm sắc bén phác thảo nên đường nét hoàn hảo, tinh tế, lông mày cực kỳ rậm, con ngươi khi nhìn người trông đen tối như mực.
Kiều Mộc không kìm được mà nuốt nước bọt.
Có thể kết hôn với người đàn ông như vậy hơn một năm quả thực quá hạnh phúc.
Chẳng trách nguyên chủ lại không buông bỏ được, nếu cô không biết trước cốt truyện chắc cũng đã đắm chìm vào rồi.
Kiều Mộc mừng thầm trong lòng, đứng dậy, vẻ mặt hiểu chuyện nói: “Không sao, không sao, tổng giám đốc Cố có việc thì cứ giải quyết, không cần quan tâm đến tôi đâu.”
Cố Hàn Thanh hạ thấp tay ra hiệu: “Cô ngồi đi, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt rồi, không cần phải e dè.”
Kiều Mộc ngồi xuống, Cố Hàn Thanh ngồi đối diện cô, dáng ngồi tùy ý ngả ra sau, bắt chéo hai chân, hai tay đan chéo đặt trên đầu gối, bày ra bộ dạng đàm phán: “Cô Kiều à, chắc cô cũng đã biết mục đích tôi gọi cô đến đây. Vậy chúng ta không cần phải nói vòng vo nữa, nói thẳng nhé?”
“Được.” Kiều Mộc ngoan ngoãn gật đầu.
Nói đi, nhanh nói đi!
Lấy tiền đập vào mặt tôi đi!
Khuôn mặt Cố Hàn Thanh lạnh lùng, nói đến chuyện kết hôn giống như đang bàn luận về một ngày ba bữa cơm không quan trọng vậy: “Chúng ta có thể kết hôn, nhưng tôi hy vọng là hôn nhân bí mật, sẽ không tổ chức hôn lễ, chỉ có người trong nhà hoặc bạn bè thân thích biết. Như vậy cô có thể chấp nhận không?”
Đương nhiên là được rồi!
Kiều Mộc biết Cố Hàn Thanh làm như vậy là vì anh không buông bỏ được bạch nguyệt quang trong lòng mình, chỉ có cô ấy mới xứng để anh tổ chức hôn lễ.
Nhưng vở kịch nên diễn vẫn phải diễn cho hết, cô giả vờ hoảng hốt một cái, ánh mắt bối rối, cuối cùng xấu hổ rũ mắt xuống, gật đầu đồng ý: “Được.”
Cố Hàn Thanh lại nói: “Sau khi kết hôn chúng ta sẽ chia phòng ngủ, hơn nữa có rất nhiều thời gian tôi sẽ không về nhà. Chuyện này cô có chấp nhận được không?”
Chấp nhận, chấp nhận hết!
Cô muốn chính là anh không về nhà đó!
Suốt ngày ra ngoài làm gì thì làm cũng được!
Cô vẫn tỏ ra vẻ mặt đó lần nữa, rồi ừ một tiếng.
Dường như Cố Hàn Thanh rất hài lòng, anh đổi một tư thế khác, đôi chân bắt chéo đặt xuống, mười ngón tay đan vào nhau, cơ thể nhếch về trước, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Cô Kiều, hôm nay tôi nói thẳng với cô vậy. Kết hôn với tôi, ngoại trừ tiền thì tôi không thể cho cô thứ gì khác cả.”
Kiều Mộc suýt chút đã cảm động đến rơi lệ, đây là âm thanh tuyệt diệu gì vậy!