Khi Kiều Mộc trở về thì vẫn nghĩ mãi đến một tỷ tiền phí ly hôn không biết còn hy vọng hay không. Không ngờ tiền lại đến tay nhanh như vậy.
Một tỷ nha!
Đã vậy nam chính còn không chớp mắt nói là để cô thoải mái tiêu xài?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cốt truyện này thật là… kích thích quá!
Trong sách đều nói là mười triệu tệ, bây giờ sau khi bị cô thay đổi cốt truyện thì nam chính đã vèo cái gửi tiền trăm triệu luôn rồi.
Kiều Mộc cố gắng kiềm chế sự vui mừng, giả vờ biểu đạt sự bất ngờ: “Hả? Cái gì cơ?”
Cố Hàn Thanh đền gần cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Tôi nói cho cô một tỷ, không đủ thì nói tôi.”
Kiều Mộc ngẩng đầu, không thể nhịn được nữa mím môi cười: “Ồ, tôi biết rồi, cảm ơn nhé.”
“Chúng ta là vợ chồng, nói cảm ơn cái gì.” Thấy Kiều Mộc cười, Cố Hàn Thanh biết bước đi này của mình đúng rồi, tâm trạng anh cũng tốt lên theo, lấy tay xoa đầu cô: “Lên tắm rửa đi, lần sau về sớm một chút, bên ngoài không an toàn.”
“Ừ ừ, tôi biết rồi, vậy tôi lên trước đây. Anh nói chuyện với Tâm Nghiên đi.” Kiều Mộc chìm đắm trong niềm vui một tỷ, không hề chú ý đến hành vi sờ đầu của Cố Hàn Thanh. Cô vẫy tay, vui vẻ bước vào thang máy trở về phòng ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Tâm Nghiên nhìn hai người nói chuyện suốt quá trình, cô ta ghen tỵ trong lòng, đầu mũi vừa cay vừa sưng. Sau khi cửa thang máy đóng lại, cô ta không kiềm được nữa hỏi: “Anh Thanh, sao anh lại cho cô ấy nhiều tiền như vậy, không sợ cô ấy mang đi làm chuyện xấu sao?”
“Cô ấy có thể làm chuyện xấu gì?” Cố Hàn Thanh khó hiểu quay đầu, nói: “Hơn nữa một tỷ cũng không bao nhiêu. Con người cô ấy cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích tiêu tiền.”
Nếu như Kiều Mộc nghe được câu nói này nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi Cố Hàn Thanh vì quá hiểu mình cho xem!
Trình Tâm Nghiên cắn môi, dò hỏi: “Anh Thanh, cô ấy thích tiêu tiền như vậy, anh không cảm thấy cô ấy… có chút hư vinh sao?”
Cố Hàn Thanh rũ mắt nhìn cúc áo, đáy mắt lướt qua sự nuông chiều: “Hư vinh cũng được, như vậy thì sống chung sẽ đơn giản hơn nhiều. Dù gì anh cũng không có gì khác, ngoại trừ rất nhiều tiền.”
Anh nhìn Trình Tâm Nghiên: “Thôi muộn rồi, em cũng mau lên lầu ngủ đi, anh lên trên đây. Ngủ ngon.”
Trình Tâm Nghiên chua xót nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của anh rời đi. Hóa ra vừa nãy anh chịu ngồi nói chuyện với mình ở phòng khách là vì đang đợi Kiều Mộc sao?
Hiện giờ Kiều Mộc vừa về thì anh liền đi thẳng lên lầu?
Trực giác của phụ nữ trước giờ luôn rất nhạy cảm. Trình Tâm Nghiên mới vào ở căn nhà này hai ngày, nhưng cô ta đã cảm nhận được hình như Cố Hàn Thanh không hẳn là không có tình cảm với Kiều Mộc.
Có được kết luận này, lòng cô ta càng thêm khó chịu, ủ rũ đi lên lầu hai.
Kiều Mộc nằm trong bồn tắm thoải mái ngâm mình, đối diện đặt ipad, bên cạnh là một ly rượu vang, thỉnh thoảng cô lại uống một ngụm, nhìn ra cảnh đêm phố thị rực rỡ bên ngoài.
Thật tuyệt vời.
Tắm rửa sấy tóc xong cô vươn vai đi ra ban công, cô nhìn sang căn phòng bên phải của ông chủ theo bản năng. Thật trùng hợp là người đàn ông cũng bước ra. Bốn mắt chạm nhau, Kiều Mộc nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào: “Chào, thật trùng hợp.”
Cố Hàn Thanh nhìn nụ cười vô tư, vui vẻ của cô thì trái tim mềm nhũn, đi lên nói: “Xem ra tâm trạng của cô rất tốt.”
Chứ gì nữa.
Một tỷ vào tài khoản mà!
Kiều Mộc cong mắt cười: “Đều nhờ phúc của anh Cố cả. Anh Cố yên tâm, tiền anh cho tôi, ngoại trừ mua quần áo túi xách các thứ ra, tôi cũng chỉ dùng để đầu tư. Nếu sau này kiếm được tiền thì hai chúng ta có thể chia bốn sáu không? Tôi bốn anh sáu?”
Kiều Mộc bắt đầu tính toán sau khi ly hôn rồi, nếu như không có phí ly hôn thì cô phải kiếm tiền để dưỡng già mới được.
“Chia bốn sáu?” Cố Hàn Thanh nhướng mày, có chút khó hiểu tại sao hai vợ chồng họ phải chia như vậy.
Nhưng Kiều Mộc lại hiểu nhầm ý của anh, cô cho rằng anh không muốn chia bốn sáu, nên thầm mắng trong lòng nhà tư bản, nhưng trên mặt vẫn cười hề hề nói: “Nếu anh không hài lòng về chia bốn sáu thì chúng ta chia bảy ba đi, tôi ba anh bảy chắc được rồi phải không? Bộ phim điện ảnh lần trước tôi đầu tư, tôi có dự cảm sẽ kiếm được số tiền lớn. Hôm nay tôi lại gặp được một người đáng để đầu tư. Anh yên tâm, tôi không có làm lung tung đâu, đều là đầu tư nghiêm chỉnh cả.”
“Tôi là muốn hỏi cô tại sao phải chia?” Cố Hàn Thanh thấy Kiều Mộc hiểu nhầm, nên anh nói thẳng ra: “Chúng ta là vợ chồng, cô cầm hết là được, không cần thiết phải chia cho tôi.”
“Hiện tại chúng ta là vợ chồng, vậy lỡ như ly hôn thì sao?” Kiều Mộc từng bước thăm dò, đôi mắt đen láy nhìn anh: “Chẳng phải trước đây anh từng nói là đợi đến thời cơ thì chúng ta sẽ ly hôn sao?”
Lần đầu tiên Cố Hàn Thanh biết thế nào là lấy đá đập chân mình, hiện tại anh không thích nghe Kiều Mộc nói đến chuyện ly hôn: “Chuyện của sau này để sau này tính, bây giờ chúng ta vẫn chưa ly hôn cho nên cô cứ lấy hết tiền là được.”
“Anh nói như vậy thì tôi nói anh biết trước, một khi tiền vào túi tôi rồi sẽ không trả cho anh nữa đâu.” Kiều Mộc giả vờ hung dữ, uy hiếp anh.
Cố Hàn Thanh khẽ cười, cảm thấy cô thật sự “hư vinh” một cách đáng yêu. Có thể thẳng thắn bày tỏ niềm yêu thích với tiền như vậy, phải nói là khá thú vị đấy.
“Vậy cô cứ cầm lấy đi, tôi chưa đến mức cướp tiền của cô đâu.” Cố Hàn Thanh ngoắc ngoắc tay với cô gái đối diện: “Đưa đầu qua đây một chút.”
“Hả? Anh làm gì?” Kiều Mộc khó hiểu, nhưng mệnh lệnh của ông chủ nên cô vẫn ngoan ngoãn làm theo, nằm úp người lên lan can, nửa người trên duỗi ra ngoài một chút.
Cánh tay dài của người đàn ông đưa qua, xoa mái tóc cô: “Bây giờ vui rồi chứ?”
Kiều Mộc ngạc nhiên, nhiệt độ trên đỉnh đầu khiến cô khó hiểu.
Ông chủ có ý gì vậy? Sao lại sờ đầu cô, sờ ra dầu luôn rồi nè!
Cô mới gội đó!
“Hử? Tôi hỏi cô vui chưa?” Người đàn ông thấy cô không trả lời, giọng nói từ tính lại hỏi lại.
Kiều Mộc không hiểu câu hỏi này, gật đầu theo bản năng: “Vui chứ, tôi rất vui.”
Từ sau khi cô gả vào gia đình giàu có, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Đặc biệt là khi Cố Hàn Thanh cho cô tiền là vui vẻ nhất.
“Vậy thì tốt, đi ngủ đi.” Cố Hàn Thanh hài lòng quay người đi vào phòng, khóe môi hơi cong lên, anh cảm thấy bản thân cũng khá biết dỗ dành phụ nữ đó.
Kiều Mộc gãi đầu leo lên chiếc giường mềm mại của mình, sao cô cứ cảm thấy hình như Cố Hàn Thanh đang hiểu nhầm gì đó thì phải. Không lẽ anh cho rằng tâm trạng cô không tốt, vì để dỗ dành nên mới cho cô một tỷ đấy chứ?
Nhưng anh nhìn kiểu gì ra được cô tâm trạng không tốt vậy?
Haiz… Lòng đàn ông sâu như biển, đặc biệt là nam chính.
Không đoán nữa, có tiền chính là ba cô, cô vẫn là ngoan ngoãn làm một con cá mặn tiêu tiền thôi.
Sau khi một tỷ vào tài khoản, lần này Kiều Mộc không đi trung tâm thương mại mua đồ nữa, mà đến ngân hàng làm thẻ đen riêng cho mình. Cô lấy ra năm trăm triệu bỏ vào thẻ của mình trước. Trong quá trình đó, giám đốc tiếp đãi không ngừng giới thiệu sản phẩm quản lý tài chính cho cô, nhưng Kiều Mộc lắc đầu hết. Cô lười phải làm mấy chuyện đầu tư này, nhức đầu, cô chỉ cần ngồi hưởng lãi là được.
Nhưng khi nghe đến vàng thì lòng hơi rung động, cảm thấy cái này có thể mua được.
Giám đốc nói hiện tại vàng đang hạ giá, một chỉ mới hơn trăm sáu chục tệ, vô cùng thích hợp để ra tay. Mà một thỏi vàng cũng khoảng chừng hơn trăm nghìn.
Kiều Mộc tính toán trong lòng, cuối cùng hào phóng vẫy tay: “Lấy tôi mười thỏi đi, cho vào trong ngân hàng của mấy người.”
Giám đốc vui mừng nhìn cô, vẻ mặt kích động: “Được được được, cô Kiều, cô ngồi đợi một chút, tôi lập tức đi làm ngay cho cô. Cô uống trà trước đi.”
Có được đãi ngộ cao cấp nhất, Kiều Mộc ung dung dựa người trên ghế sô pha hàng xịn.
Cô hiện giờ vẫy vẫy tay cũng có thể tiêu phí một tỷ rồi.
Quả nhiên có tiền thật là sướng.
Từ ngân hàng đi ra, Kiều Mộc xách túi Hermes đến bãi đậu xe Lamborghini, hôm nay cô tự mình lái xe ra ngoài, không để tài xế chở.
Ngồi lên siêu xe, cô đeo kính râm thắt dây an toàn, chầm chậm khởi động xe trở về công ty làm việc.
Ở quán cà phê đối diện con phố, Lâm Vũ Mông phát hiện cô, kích động lắc tay Trình Tâm Nghiên: “Tâm Nghiên, cậu nhìn xem, là Kiều Mộc!”
Trình Tâm Nghiên lạnh lùng nhìn sang, cô ta thấy đối phương lái xe đi xa, chớp mắt không còn hứng thú uống cà phê nữa, vứt chiếc muỗng đang khuấy vào trong ly, khoanh tay dựa người ra sau.
Lâm Vũ Mông vui mừng nói: “Tâm Nghiên, cậu đừng giận, tuy rằng hiện giờ cô ta đã gả cho anh cậu, nhưng hai người họ mới kết hôn chắc chắn không có tình cảm gì cả. Cậu vẫn còn cơ hội, việc cậu nên làm bây giờ là tìm lại trái tim của anh cậu. Hoặc là nói, cậu đừng bảo thủ nữa, dũng cảm theo đuổi tình yêu. Trước đây anh ấy yêu thương cậu như vậy, trong lòng chắc chắn vẫn còn có cậu.”
Tuy Lâm Vũ Mông cũng rất ngạc nhiên vì Kiều Mộc là vợ của Cố Hàn Thanh, nhưng cô ta cảm thấy không có uy hiếp lớn lắm. Người Cố Hàn Thanh thích là Trình Tâm Nghiên, chỉ vì e ngại hai người từng là quan hệ anh em nên mới đè nén tình cảm này ở trong tim.
Trình Tâm Nghiên không hề cảm thấy an ủi từ người bạn của mình. Không ai biết được rằng, thực ra Cố Hàn Thanh không thích cô ta, là cô ta thích anh cho nên trước đây cô ta mới tung tin đồn nói Cố Hàn Thanh cũng yêu cô, nhưng vì e ngại cô ta là con gái nuôi của ba mẹ, anh không thể vượt qua ranh giới cấm kỵ này.
Lời nói dối này được lan truyền rộng rãi trong giới tiểu thư nhà giàu, có rất nhiều người tin điều đó, mà cô ta cũng suýt tin luôn rồi.
Khi trở về cô ta tràn đầy tự tin, chuẩn bị nói rõ tình cảm của mình với Cố Hàn Thanh, muốn dùng thân phận người phụ nữ để theo đuổi anh chứ không phải là một người em gái. Nào ngờ anh lại âm thầm kết hôn, hình như hiện giờ anh còn có tình cảm với Kiều Mộc.
Cô ta nên làm gì đây? Nên nói rõ như thế nào, theo đuổi ra làm sao?
Trình Tâm Nghiên càng nghĩ càng đau khổ, hai tay ôm đầu, dùng sức đập mạnh.
Lâm Vũ Mông giật mình, giữ lấy cổ tay cô ta: “Tâm Nghiên, cậu đừng như vậy mà, nhìn thoáng một chút. Bây giờ là thời đại nào rồi, kết hôn thì vẫn có thể ly hôn mà. Vả lại hiện tại cậu cũng đang ở nhà anh ấy, tổng giám đốc Cố lại có tình cảm với cậu, cậu muốn chiếm được anh ấy chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
“…Cậu nói đúng, tớ vẫn còn cơ hội, nhất định vẫn còn.” Không biết Trình Tâm Nghiên đang thôi miên Lâm Vũ Mông hay chính bản thân mình. Cô ta không quan tâm nữa, cô ta phải liều một phen vì tình cảm của mình. Cho dù làm chuyện xấu thì đã sao, chỉ cần khiến anh Thanh yêu cô ta thì những thanh danh kia chẳng là gì cả.
Mà bước đầu tiên của việc theo đuổi chính là cô ta phải khiến mọi người buộc mình và anh Thanh lại với nhau, cũng chính là… điều khiển fan hâm mộ thích cặp đôi của bọn họ. Từ đó âm thầm thay đổi việc Cố Hàn Thanh chỉ xem cô ta là em gái.
*
Kiều Mộc về đến công ty, giám đốc của bộ phận hạng mục lập tức ôm vài tập tài liệu chạy đến: “Tổng giám đốc Kiều, đây là một số bộ phim điện ảnh mà bộ phận hạng mục chúng tôi lựa chọn ra để đầu tư, những bộ phim này rất có tiềm năng, lý do đầu tư tôi đã viết trên báo cáo rồi. Cô xem qua đi.”
Kiều Mộc ngồi trên ghế xoay, nhận lấy tài liệu, miệng ngậm kẹo mút nói: “Giám đốc Châu này, anh ngồi xuống trước đi, đừng đứng mãi thế. Công ty chúng ta nhỏ không cần quá giữ kẽ đâu.”
Nói rồi cô xé một túi snack đưa cho anh ta: “Giám đốc Châu, anh ăn đi.”
Giám đốc Châu cười ngượng ngùng, xua tay nói: “Tổng giám đốc Kiều, không cần đâu, cô ản được rồi.”
Trong lòng anh ta cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc bà chủ mới này là thần thánh phương nào, tại sao có thể trực tiếp làm bà chủ bọn họ? Nếu không vì tiền lương tăng hơn trước, và tổng giám đốc Cố đích thân đến nhờ bọn họ chăm sóc thì anh ta đã từ chức lâu rồi.
Làm việc dưới trướng loại phụ nữ suốt ngày chỉ biết ăn ăn uống uống thì có tiền đồ gì.
Cô còn bỏ tiền đầu tư vào một ông đạo diễn làm phim liên tục thua lỗ, thật là một người nhiều tiền ngốc nghếch. Đợi đến khi phim công chiếu, e là lỗ đến mức cô phải khóc thét luôn.
Châu Viễn Hưng chẳng biết đã mắng thầm Kiều Mộc bao nhiêu lần nữa, anh ta rất xem thường cô, mà sự xem thường này đã đạt đến đỉnh điểm khi cô phủ quyết tất cả những hạng mục phim ảnh mà bản thân anh ta thấy tốt nhất.
Kiều Mộc đưa ra lý do như trong sách nhắc đến: “Giám đốc Châu, cái này không thể đầu tư, chắc chắn sẽ thua lỗ.”
Châu Viễn Hưng cầm lấy tài liệu, nhướng mày nói: “Tổng giám đốc Kiều, diễn viên của bộ phim này là hai diễn viên gạo cội và một đỉnh lưu mới. Hơn nữa, thành tích phòng vé năm ngoái của hai diễn viên gạo cội vô cùng tốt, phim có họ diễn chính thì doanh thu phòng vé đều vượt qua một tỷ. Vốn dĩ công ty chúng ta nhỏ không đầu tư được hạng mục này, nhưng mấy năm qua chúng ta có tập đoàn Cố Thị chống lưng ở phía sau, trong giới cũng có mối quan hệ nhất định. Vậy nên tôi mới có thể giành được cơ hội này. Tổng giám đốc Kiều, cơ hội không thể bỏ lỡ, đây là cuộc làm ăn chỉ lãi chứ không lỗ.”
“Trên thế giới này không có cuộc làm ăn nào chỉ lãi không lỗ chứ?” Kiều Mộc cười híp mắt: “Nhiều khi nhìn thì như vậy, ngược lại sẽ càng dễ thua lỗ hơn. Đặc biệt là trong giới điện ảnh, giới này dễ xuất hiện những chú ngựa đen nhất.”
Câu nói này của Kiều Mộc cũng khá giống chuyên gia đầu tư thâm thiên đấy. Cô lại lấy ra một tập tài liệu: “Giám đốc Châu, bộ này anh theo dõi đi, có thể đầu tư.”
Giám đốc Châu nhìn hạng mục này, đây là một bộ phim hài của đám diễn viên không có độ phủ sóng, có thể mang đến cho cô xem đương nhiên là anh ta cũng thấy nó ổn. Chỉ là anh ta cảm thấy bộ phim này có lẽ không lỗ, nhưng muốn kiếm một vố lớn e rằng không được.
Quả nhiên, bà chủ mới này là người ngoài ngành!
“Tổng giám đốc Kiều, diễn viên của bộ phim này đều là những người không có tiếng tắm, tôi cảm thấy dù không bị thua lỗ, e rằng cũng không kiếm lời được bao nhiêu. Cô xem, hay là chúng ta đầu tư bộ của diễn viên gạo cội đi?” Giám đốc Châu vẫn không chịu thua, khuyên nhủ.
Kiều Mộc xua tay, lấy kẹo mút trong miệng ra: “Không, cứ đầu tư bộ này. Chúng ta phải lấy nhỏ cược lớn, chứ không phải đi theo sự nổi tiếng. Như vậy thì sẽ không bước ra được con đường thuộc về bản thân.”
“Nhưng tổng giám đốc Kiều, cô có thể nói tôi biết tại sao cô lại không đầu tư bộ này mà lựa chọn bộ hài kịch không?” Châu Viễn Hưng không cam tâm.
Kiều Mộc mím môi cười, thầm nói trong lòng, tôi làm sao mà nói cho anh biết được, lẽ nào nói tôi có con mắt của thượng đế, đọc qua “cốt truyện” của thế giới này à?
Trong sách không viết rõ doanh thu phòng vé của bộ hài kịch là bao nhiêu, chỉ viết nó nằm trong danh sách doanh thu phòng vé của năm, như vậy sẽ không lỗ mà chắc chắn sẽ kiếm lời lớn.
Nhưng để khiến mình trông có văn hóa, có kiến thức, Kiều Mộc làm bộ cười bí ẩn: “Dựa vào trực giác, cũng dựa vào đây.”
Kiều Mộc đưa tay lên huyệt thái dương của mình.
Khóe miệng Châu Viễn Hưng co rút, anh ta cảm thấy mình vẫn quá coi trọng Kiều Mộc rồi, cô chính xác là kẻ ngốc nhiều tiền. Nhưng thôi kệ đi, dù gì thua lỗ cũng không phải tiền của anh ta. Anh ta chỉ là một người làm công ăn lương, bận tâm đến nhà tư bản làm cái gì. Dù sao chỉ cần phát tiền lương mỗi tháng đúng hẹn, anh ta làm tốt bổn phận công việc của mình là được.
“Được thôi, nếu tổng giám đốc Kiều đã quyết định như vậy thì tôi chấp hành đây.” Châu Viễn Hưng đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Mộc lập tức chạy đến ghế sô pha nằm xuống, làm việc hai phút, sạc pin hai tiếng.
Cô lấy điện thoại lướt Weibo, giống với Kỳ Anh, cô cũng lướt thấy rất nhiều tin tức quảng bá của Trình Tâm Nghiên, đều là buộc cô ta và Cố Hàn Thanh lại với nhau đến nỗi xuất hiện trên bảng hot search xu hướng, chủ đề là #Muốn nhìn thấy bộ mặt thật của tổng giám đốc Cố#.
Nhấp vào chủ đề này xem, bên trong hầu như đều là Trình Tâm Nghiên, là những cuốn album trước đây cô ta phát hành, bên trên có ảnh của cô ta, còn có một số ảnh đã qua chỉnh sửa cẩn thận tại buổi biểu diễn âm nhạc mà trước đây cô ta tham gia ở nước ngoài.
Cũng không biết là “thủy quân” hay là người thật ở đó khen cô ta xinh đẹp nữa.
Kiều Mộc bĩu môi, lướt một lúc thì cảm thấy tẻ nhạt bèn thoát ra, mặc kệ nữ chính muốn làm gì thì làm cũng chẳng liên quan đến cô, cô chỉ làm tốt bản thân là được.
À đúng rồi, còn chưa liên lạc với người trên danh thiếp kia nữa!
Cuối cùng Kiều Mộc đã nhớ ra chuyện chính, vội vàng ngồi dậy đi đến bàn làm việc lấy danh thiếp ở trong túi ra, rồi trở về ghế sô pha nằm xuống, gọi cho số điện thoại này.
Tiếng điện thoại vang lên một lúc thì đối phương mới nghe máy: “Alo? Xin chào?”
Giọng nói mềm mại, có chút không được tự tin.
Kiều Mộc bất giác nói chuyện dịu dàng giống cô ấy: “Xin chào, tôi là cô gái đã đỡ cô dậy ở hội trường Tứ Quý tối qua đây, cô còn nhớ tôi không?”
Đối phương im lặng giây lát, giọng nói có chút phòng bị: “Cô tìm tôi có chuyện gì à? Sao cô có số điện thoại của tôi?”
“Hôm qua cô có đánh rơi tấm danh thiếp, bị tôi nhặt được.” Kiều Mộc dịu dàng giải thích: “Không biết cô có rảnh không, tôi muốn gặp cô.”
“Cô là ai? Gặp tôi làm gì?” Vương Gia Di càng thêm căng thẳng.
Kiều Mộc mỉm cười dịu hiền: “Tôi là bà chủ của công ty hữu hạn văn hóa Kim Sư, tôi tên là Kiều Mộc. Cô có thể lên mạng tìm kiếm về công ty chúng tôi một chút, xem thử nó có thực sự tồn tại hay không. Hôm nay tôi gọi cho cô là vì tối qua tôi loáng thoáng nghe được cô muốn làm ca sĩ, mà tôi thì đang muốn ký hợp đồng với một số người mới.”
“Bây giờ tôi không muốn rồi, cô đừng gọi cho tôi nữa, tôi không có hứng thú.” Tối qua Vương Gia Di đã bị lừa một lần, cô ấy sẽ không để mình bị lừa lần nữa, chỉ sợ lại xuất hiện chuyện khủng bố giống tối qua, cô ấy nhấn tắt điện thoại.
Tút tút tút.
Kiều Mộc bị người ta tắt điện thoại, đôi mắt khẽ mở to.
Được thôi, tuy rằng cô có hình dạng bà chủ, nhưng không hề có tâm hồn bà chủ, hoàn toàn không biết cách nói chuyện đàm phán, người ta mạnh tay tắt máy cô luôn rồi.
Kiều Mộc gõ đầu, cô nhún vai có chút bất lực, giờ phải làm sao đây?
Kiều Mộc nhìn danh thiếp trên tay, thấy được địa chỉ quán bar mà Vương Gia Di để lại, cô cười, có cách rồi.
Vương Gia Di hiện giờ là một ca sĩ hát chính ở quán bar.
Kiều Mộc tan ca hẹn Kỳ Anh cũng đi qua đó, cô ấy gọi thêm bạn của mình là Hàn Vi.
Mọi người hẹn gặp nhau ở trước cửa quán bar.
Khi nhìn thấy cô, hai em gái nhiệt tình chào hỏi: “Chị Mộc Mộc.”
“Chị dâu.”
Kiều Mộc mở cửa xe bước xuống: “Sao tụi em đến sớm vậy?”
Hàn Vi nói: “Chỉ sớm hơn chị Mộc Mộc xíu thôi ạ.”
Kỳ Anh ôm lấy cánh tay cô: “Chị dâu, giờ này chúng ta đi quán bar sao? Nhưng bụng em đói quá, muốn ăn cơm.”
“Không có sớm vậy đâu, chỉ là chị muốn đến hỏi thử tối nay Vương Gia Di có đến hay không thôi. Chứ không chúng ta lại đợi công cốc thì sao?” Kiều Mộc nói rồi dẫn hai em gái vào quán bar.