“Văn hóa Kim Sư? Đây không phải công ty của Kiều Mộc sao?” Trình Tâm Nghiên nghe thấy lời nói của người dẫn chương trình, ánh mắt nheo lại.
Tôn Mẫn nói: “Ừ, là công ty này. Xem ra Kiều Mộc thật sự sắp xếp nghệ sĩ đến tham gia. Cô ta làm như vậy cũng thiếu đạo đức quá rồi, cố ý đến cướp độ nóng của em sao? Vậy mà còn là chị dâu của em cơ đấy.”
Trình Tâm Nghiên bật cười: “Em đã nhìn thấu ý đồ của cô ta từ lâu rồi. Chẳng phải anh Thanh đối xử tốt với em nên cô ta ghen tị à? Từ sau khi em vào nhà anh Thanh ở, ban ngày cô ta không hề ở nhà, buổi tối thì rất muộn mới về. Em hỏi qua quản gia Trần rồi, trước đây khi em chưa đến, gần như ngày nào cô ta cũng nằm ở nhà, lười biếng muốn chết, không chút lòng thăng tiến. Bây giờ em muốn tiến quân vào giới giải trí trong nước, cô ta bắt đầu ký hợp đồng với nghệ sĩ, rồi nâng đỡ người ta, còn trùng hợp tham gia chung một chương trình với em. Ý đồ này ấy à, em chẳng buồn nói cô ta nữa rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng đó, con người đê hèn, em nên nói bóng nói gió cô ta trước mặt ông nội đi, chứ ông nội em còn thích cô ta lắm đó.” Tôn Mẫn hướng dẫn.
Trình Tâm Nghiên vén tóc: “Từ từ đã, thế nào ông nội và anh Thanh cũng sẽ phát hiện cô ta không giống như vẻ bề ngoài thôi. Chúng ta cứ xem thử nghệ sĩ của cô ta như thế nào đi. Ồ, ra rồi kìa. Ha ha, còn ngã nữa, vô dụng quá.”
Cô ta chỉ tay vào tivi.
Chỉ thấy bên trong khung hình phát trực tiếp Vương Gia Di đeo guitar từ từ bước lên sân khấu, nhưng vì quá căng thẳng nên hai chân vấp vào nhau, bước về trước hai bước, cả trường quay vang lên tiếng cười lớn.
Mà bình luận trên màn hình cũng đều là những dòng ha ha.
[Vô dụng thật, cũng căng thẳng quá rồi.]
[Phía trước chỉ có hát lệch tông thôi, còn người này đi cũng đi không vững.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Xem ra cũng không thể trông mong gì vào cô ấy, không lệch tông là may lắm rồi.]
Vương Gia Di gây ra trò cười, khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp cũng càng thêm gấp rút, có cảm giác tức ngực, thậm chí trước mắt còn hơi mơ hồ.
Cô biết hiện tại trạng thái của bản thân rất tệ, bắt buộc phải điều chỉnh lại ngay, nếu không lát nữa nhất định sẽ hát lệch tông.
Nhưng càng muốn bình tĩnh thì tình trạng này càng rõ ràng hơn, tay chân bắt đầu trở nên lạnh cóng.
Vào lúc cô dường như đã bị tối tăm vô tận nhấn chìm, bỗng nhiên dưới sân khấu có người giơ bảng cổ vũ màu cam lên, bên trên có viết tên của cô. Mười mấy hai chục người đồng thanh gọi tên, cổ vũ cho cô: “Gia Di Gia Di, cô là giỏi nhất, Gia Di Gia Di dũng cảm bay lượn.”
“Thanh xuân lan tỏa, ước mơ thành thật.”
“Gia Di dũng cảm bay lượn, Trành Tử mãi theo sau.”
Tầm mắt mơ hồ của Vương Gia Di dần có tiêu điểm, cô khó tin nhìn những người cổ vũ dưới sân khấu. Hôm nay cô mới debut, lấy đâu ra fan hâm mộ chứ?
Ồ?
Vương Gia Di nhớ đến một khả năng, cô ấy quay đầu nhìn Kiều Mộc ở hàng ghế thứ ba, hai tay cô đang cố vũ, rồi lại chỉ về phía cô ấy. Cô ấy hiểu ra ngay, Kiều Mộc đang bảo cô ấy làm chính mình.
Khoảnh khắc này, cô ấy bỗng cảm thấy yên tĩnh, không ngờ tổng giám đốc Kiều lại tìm người đến cổ vũ cho cô ấy, tại sao cô ấy có thể nhút nhát như vậy được chứ?
Nhắm mắt lại, hít thở sâu. Khi mở mắt lần nữa, Vương Gia Di đưa tay ra hiệu cho người mở nhạc, ý nói mình đã chuẩn bị xong có thể phát nhạc được rồi.
[Cuối cùng bắt đầu hát rồi, đám người vừa nãy làm tôi ngượng chết mất.]
[Đúng đó, mấy công ty này năm nào giới thiệu người mới cũng tìm “thủy quân”, thật là buồn cười chết đi được. Cũng không phải ca sĩ hết thời, lấy đâu ra fan hâm mộ chứ?]
[Thực ra tôi thấy chuyện này cũng bình thường, xem như làm nóng trường quay, chỉ cần có thực lực là được.]
[Tôi thấy người này cũng chẳng có thực lực gì đâu, chân mềm nhũn hết rồi, có thể làm đại minh tinh được à? Về nhà khều chân đi.]
Bình luận trên màn hình không được thân thiện cho lắm, cũng may là các ca sĩ không nhìn thấy được. Vương Gia Di chầm chậm gảy đàn guitar, bắt đầu biểu diễn ca khúc mình tự sáng tác.
Bài hát này dung hợp với nhạc điện tử, nhưng không bùng nổ chớp mắt như nhạc rock, mà từ từ, từng chút một đẩy lên cao trào.
Khi giọng hát cô vang lên, trường quay và khán giả trước màn hình phát trực tiếp đều bị thu hút.
[Ồ, âm sắc của cô ấy không tệ.]
[Đúng đó, rất đặc sắc, rất thu hút.]
[Bài hát này cũng rất hay.]
[Tôi bầu cho cô ấy, tôi thích người này.]
Trên màn hình LED, số phiếu của Vương Gia Di từ từ tăng lên, nhưng tăng có hơi chậm, chỉ có trăm mấy chục nghìn phiếu. Để mà so với người hơn hai triệu thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Vương Gia Di liếc mắt không quan tâm đến, cô tiếp tục đắm chìm trong giai điệu của bản thân. Khi cô hát lên cao trào, cả bài hát bỗng chốc nhanh như vũ bão, bùng nổ vang trời.
Cộng với việc ban nãy cô có phần dịu dàng nhã nhặn hơn, nhưng giờ đây tốc độ gảy đàn guitar điện đã bắt đầu nhanh lên, quạt gió cũng thổi ở trước mặt cô làm mái tóc tung bay. Khắp người cô tỏa ra mùi vị hoang dã giống hệt như bài hát “Bay lượn” mà cô truyền tải trong giọng hát, cảm xúc của khán giả bị cô lay động theo, bình luận trên màn hình cũng vì cô mà bùng nổ.
[Ôi trời, sức bùng phát của cô ấy mạnh mẽ quá! Tôi còn nói cô ấy không được nữa đó!]
[Ha ha ha, nốt cao này, tôi chết đây! Thích quá rồi, tôi muốn sửa phiếu của mình, tôi muốn bầu cho cô ấy!]
[Tuyệt vời, phát hiện được chị gái tài năng rồi! Tôi thích cô ấy!]
Phiếu bầu tăng nhanh chóng, chẳng bao lâu đã đột phá một triệu, rồi lên một triệu mấy phiếu, đồng thời tốc độ không hề chậm lại.
Kiều Mộc và Kỳ Anh quay đầu nhìn màn hình LED, hai người kích động nắm tay nhau: “Chị dâu, thành công rồi! Chị Gia Di giỏi quá!”
“Ừ ừ, hôm nay cô ấy phát huy rất tốt, còn tốt hơn buổi chiều nay nữa!” Kiều Mộc rất vui, đôi mắt cười cong thành hình lưỡi liềm.
Cố Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô, bị niềm vui của cô lây nhiễm, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: “Cô rất có mắt nhìn người, cô ấy rất lợi hại.”
Kiều Mộc quay đầu nhìn anh: “Đương nhiên, biết sự lợi hại của tôi rồi chứ? Nhưng mà trước đây anh đã nói không chia tiền rồi, cho nên đừng có thấy nghệ sĩ tôi ký hợp đồng nổi tiếng rồi thì muốn đổi ý đấy. Anh đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi!”
“Ha, cô nghĩ tôi yêu thích tiền giống cô à?” Cố Hàn Thanh buồn cười, còn phòng trừ anh nữa chứ. Anh cố ý hạ thấp giọng nói, uy hiếp: “Không muốn năm trăm triệu nữa hả?”
Khóe miệng Kiều Mộc cứng ngắc, bỗng cảm thấy thức thời mới là trang tuấn kiệt, bàn tay nắm chặt, bắt đầu đấm cánh tay anh nịnh nọt: “Ông chủ, anh đẹp trai, khôi ngô tuấn tú như vậy nhất định sẽ không tính toán với một nhân vật nhỏ bé như tôi đâu đúng không?”
“Chị dâu, chị mau nhìn kìa, chị Gia Di hạng nhất rồi!” Trong lúc Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh nói chuyện, phiếu bầu của Vương Gia Di đã tăng đến hạng nhất rồi. Kỳ Anh kích động kéo cánh tay Kiều Mộc.
Kiều Mộc nhanh chóng vứt bỏ ông chủ, quay đầu nhìn.
Lời Cố Hàn Thanh muốn nói cũng bị nuốt trở về, chỉ liếc nhìn nơi Kiều Mộc vừa mới đấm vào, đáy mắt hiện lên niềm vui.
Sự ưu tú của Vương Gia Di là điều mà Trình Tâm Nghiên không ngờ đến, cô ta đứng ở khu vực hậu trường, mày nhíu chặt: “Người này cũng có chút thực lực đấy.”
Tôn Mẫn cũng hơi lo lắng: “Tâm Nghiên, em áp lực rồi đây, nhất định phải bình tĩnh đó. Chúng ta cố gắng giữ ổn định một chút.”
“Chị Tôn, chị gấp gì chứ, em còn không gấp mà. Yên tâm đi, hạng nhất này em nhất định sẽ giành được.” Trình Tâm Nghiên vẫn rất tự tin, là cảm giác khó để hình dung, cô ta rất khó để nói cho người quản lý biết được. Cô ta thật sự có cảm giác bản thân giống như nhân vật nữ chính trong bộ phim truyền hình vậy, ánh sáng bao phủ quanh người.
Chẳng bao lâu sau, Vương Gia Di xuống sân khấu. Khi đi ngang qua Trình Tâm Nghiên thì bị cô ta gọi lại: “Cho hỏi bà chủ của cô là Kiều Mộc à?”
Bước chân Vương Gia Di khựng lại, có chút khó hiểu nhìn người không quen biết này, ngây ra một lúc rồi gật đầu theo bản năng: “Cô quen tổng giám đốc Kiều của chúng tôi sao?”
Trình Tâm Nghiên mỉm cười: “Rất quen thuộc, ban nãy cô hát rất hay.”
Cô ta bày ra bộ dáng như đàn chị khen ngợi Vương Gia Di.
Vương Gia Di lễ phép gật đầu: “Cảm ơn, cô là người cuối cùng rồi, cố lên.”
Trình Tâm Nghiên tự tin mỉm cười: “Đương nhiên, mục tiêu của tôi là vượt qua cô đấy.”
Vương Gia Di lại ngây người, nhưng lập tức giơ ngón tay cái vì sự tự tin của cô ta, cười nói: “Được, vậy tôi đợi cô vượt qua mình.”
Cô quay người rời đi, biểu cảm của Trình Tâm Nghiên sụp xuống, bĩu môi khinh thường.
Ở trên sân khấu, người dẫn chương trình đang đọc tên cô ta: “Tiếp sau đây chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt chào đón ca sĩ cuối cùng của ngày hôm nay. Cô ấy tên là Trình Tâm Nghiên, trước đây đã phát hành hai cuốn album ở Châu Âu. Lần này về nước, cô ấy sẽ mang đến cho sân khấu của chúng ta một bài hát mới, bài hát đó sẽ như nào đây? Chúng ta cùng chờ xem nhé.”
Không hổ là nữ chính, câu từ giới thiệu cũng nhiều nhất.
Kiều Mộc rung chân như đang xem kịch hay, tâm trạng bình tĩnh đợi Trình Tâm Nghiên xuất hiện. Hiện giờ nghệ sĩ của cô đã hạng nhất rồi, dù không thắng được Trình Tâm Nghiên thì cũng được hạng nhì. Cô vô cùng hài lòng, nội tâm không chút gánh nặng.
Ánh đèn dần tối lại, Trình Tâm Nghiên mặc một chiếc đầm dài màu xanh lam chầm chậm bước lên sân khấu. Kiều Mộc liếc nhìn Cố Hàn Thanh, quả nhiên anh nhìn rất chăm chú.
Trong lòng chắc đã đập rộn ràng rồi chứ gì? Có phải sắp không khống chế được tình cảm của mình rồi không? Vậy thì mau tỏ tình đi! Nhanh rơi vào lưới tình, nhanh đưa tiền để cô cút đi!
Cô quá chờ đợi, ánh mắt sáng lấp lánh, nhưng rơi vào mắt Cố Hàn Thanh hoàn toàn bị biến thành một ý khác. Cô gái này không nhìn lên sân khấu mà cứ nhìn anh chằm chằm làm gì? Đã vậy còn dùng ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh nữa, thích anh đến thế sao? Thích đến nỗi tìm đủ cơ hội để nhìn lén luôn ư?
Cố Hàn Thanh không kìm được mà cong môi, đến cả em gái bắt đầu hát trên sân khấu rồi mà anh cũng không chú ý nghe, ngược lại cứ quan sát Kiều Mộc.
Trình Tâm Nghiên ở trên sân khấu luôn nhìn về phía Cố Hàn Thanh, thấy anh không nhìn mình mà lại nhìn sang Kiều Mộc ở bên cạnh, lòng cô ta thắt lại, cảm thấy chua chát.
Mà cảm giác này khiến giọng hát của cô ta hơi thiếu ổn định, có chút lệch tông. Cô ta giật mình, khuôn mặt trắng bệch, không dám nhìn Cố Hàn Thanh nữa, cố gắng ổn định tâm lý hát tiếp.
Cô ta hát một bài tình ca chậm rãi, âm sắc có cảm giác truyền cảm hay hơn cả Vương Gia Di, hơn nữa còn xinh đẹp hơn Vương Gia Di. Cho nên cô ta vừa xuất hiện cất tiếng hát, số phiếu bầu đã vượt qua một triệu, đang lao lên mức hai triệu.
Hoàn hảo thể hiện ra ánh hào quang nữ chính chói lọi.
Nhưng hiện giờ cô ta lệch tông rồi, số phiếu cũng tăng chậm lại.
[Chị gái này xinh đẹp quá! Giọng hát thật truyền cảm, hay quá! Tôi thích cô ấy, nhưng làn hơi vẫn không bằng người trước, có chút đáng tiếc.]
[Đúng đó, làn hơi còn phải tiến bộ hơn, lần này không bầu cho cô ấy nữa, tôi bầu cho Vương Gia Di.]
[OK, đã nghe hết toàn bộ, tôi cảm thấy Vương Gia Di là tốt nhất, làn hơi và biểu hiện trên sân khấu cũng tốt hơn Trình Tâm Nghiên một chút. Tôi đi bầu cho Vương Gia Di đây.]
Trình Tâm Nghiên hát được nửa bài, liếc thấy số phiếu của mình còn đang ở hạng ba, còn chưa vượt qua được hạng nhì, huống hồ là hạng nhất. Lòng cô ta có chút gấp gáp, cô ta có ánh hào quang đó, tại sao còn chưa xuất hiện? Cô ta phải một mạch vượt qua hạng nhất, rồi giành ngôi vị quán quân chứ?
Chuyện này là sao?
Lẽ nào trực giác của cô ta sai rồi?
Tục ngữ có câu càng gấp càng dễ xảy ra sai sót, nửa bài sau Trình Tâm Nghiên lại lệch tông lần nữa. Kiều Mộc cảm thấy khó hiểu thay cô ta, nữ chính là người có thiên phú làm ca sĩ, những nơi có cô ta xuất hiện ngoại trừ vấn đề liên quan đến tai nghe thì chưa từng lệch tông bao giờ. Hôm nay hai thứ này đều không có vấn đề, tại sao cô ta lại lệch tông những hai lần chứ?
Khi hát đến cuối cùng nhưng cô ta vẫn ở hạng nhì, số phiếu không vượt qua được Vương Gia Di!
Kiều Mộc ngạc nhiên.
Ô hô, cốt truyện lại thay đổi rồi.
Phí ly hôn của cô vẫn…ổn chứ?
Hát xong, Trình Tâm Nghiên có hơi thất thần đứng trên sân khấu nhìn kết quả phiếu bầu, cô ta vậy mà không giành được hạng nhất?
Chuyện này sao có thể như thế được, có giọng nói liên tục bảo cô ta là nữ chính, lẽ nào sai rồi sao?
Trình Tâm Nghiên mơ màng.
Lúc này người dẫn chương trình bước lên sân khấu phỏng vấn cô ta, hỏi vài câu hỏi rất bình thường, Trình Tâm Nghiên miễn cưỡng giữ vững tinh thần đang phát điên của mình, cố gắng trả lời một cách nho nhã, thấu tình đạt lý nhất.
Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, cho đến câu hỏi cuối cùng: “Tâm Nghiên còn gì muốn nói không? Hoặc là có người muốn cảm ơn, có thể mượn ống kính chương trình của chúng tôi để nói.”
Vốn dĩ Trình Tâm Nghiên không định gọi tên Cố Hàn Thanh, kế hoạch của cô ta và người quản lý là để truyền thông không cẩn thận chụp được bọn họ đứng cùng với nhau. Như thế thì dù anh Thanh có bị lộ mặt cũng không liên quan đến cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta không giành được hạng nhất, còn bị nghệ sĩ dưới trướng Kiều Mộc đè trên đầu, cướp hết sức nóng của cô ta. Nỗi uất ức, tức giận này cô ta không thể kiềm chế được, nên tìm cách gỡ gạc lại một lần.
Cho nên cô ta liều mình, cầm lấy micro nhìn về phía Cố Hàn Thanh nói: “Có, con trai của mẹ nuôi tôi có mặt ở đây. Từ năm mười sáu tuổi chúng tôi đã biết nhau, anh ấy đối với tôi mà nói là người anh giống hệt như bạn bè thân thích. Đương nhiên, bởi vì trạc tuổi nhau nên nói là bạn bè cũng đúng.”
Nói đến đây cô ta lại nhìn Cố Hàn Thanh, cười nói: “Anh Thanh, cảm ơn anh đã đến đây để ủng hộ cho em.”
Đạo diễn quay phim lập tức dựa theo ánh mắt của mọi người chuyển ống kính về phía Cố Hàn Thanh. Khuôn mặt của anh lập tức xuất hiện trên màn hình lớn, cũng xuất hiện ở phòng phát trực tiếp.
Cư dân mạng ngạc nhiên.
[Ôi trời, anh đẹp trai này ở đâu ra thế!]