Kiếp trước Kiều Mộc là trẻ mồ côi, nhờ vào quyên góp của nhà hảo tâm mới thi được vào trường đại học top 988, rồi vay mượn tiền để học hết. Sau khi tốt nghiệp, cô vừa đi làm vừa trả nợ. Công việc của cô là kế toán, tiến vào Tứ Đại, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, còn thường xuyên phải tăng ca, áp lực nặng nề.
Nguyên nhân dẫn đến đột tử của cô là vì tăng ca liên tục suốt nửa tháng trời.
Thực ra, vào một ngày trước đó cô đã cảm thấy không khỏe trong người, nhưng cô xem nhẹ nó, cảm thấy bản thân còn trẻ, có thể vượt qua được. Dù sao một khi cô xin nghỉ phép, sẽ rất dễ bị chế độ ác độc của công ty đào thải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả là xảy ra bất ngờ thật, cô đột tử chết rồi.
Nói không hối hận là không thể nào, cô mới hai mươi bốn tuổi thôi mà, vẫn còn chưa kịp hưởng thụ đã chết rồi, có lẽ sau khi cô chết cũng chẳng ai nhớ đến cô cả.
Cũng không ai đến mộ thăm cô, một mình đến thế giới này, rồi lại một mình rời đi.
Nếu cô biết bản thân sẽ đột tử mà chết, khi đó cô nhất định sẽ không tăng ca nữa, sẽ chẳng liều mạng như thế làm gì.
Phải biết rằng công việc là của ông chủ, còn sức khỏe mới là của mình.
Hôm nay có gì thì hưởng đó.
Nằm xuống mới là nơi thuộc về của cuộc sống, làm cá mặn mới là sự theo đuổi tối cao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà hiện giờ mục tiêu này đã sắp thành sự thật rồi, làm sao cô có thể không kích động cho được!
Kiều Mộc siết chặt tay, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Cố Hàn Thanh chú ý đến hành động của cô, thành công hiểu nhầm thành cô đang do dự có nên kết hôn hay không.
Nếu cô không đồng ý cũng tốt bởi vì anh không có hứng thú với phụ nữ, với hôn nhân lại càng không. Ông nội tưởng rằng anh đồng tính, thực ra không phải vậy, anh chỉ là một người không muốn yêu đương mà thôi.
Ban nãy anh lạnh lùng nói không có hôn lễ, không động phòng không phải để hù dọa cô gái này, mà anh cảm thấy nếu hai người đã không có tình cảm với nhau thì tổ chức hôn lễ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, đã vậy còn rất phiền phức, hôn nhân bí mật chính là trạng thái tốt nhất. Còn việc động phòng, đương nhiên là điều không thể nào. Sau khi mẹ anh mất, anh cũng chẳng thích bất cứ người con gái nào đụng vào mình cả.
Cố Hàn Thanh nhìn đồng hồ trên cổ tay trái, anh cảm thấy cũng đến giờ rồi. Nếu người con gái này không đồng ý, anh sẽ bảo tài xế đưa cô về.
Nhưng anh không ngờ có một giọng nói nho nhỏ truyền đến: “Được, tôi không có vấn đề gì cả.”
Cố Hàn Thanh nhướng mày, đôi mắt đen khẽ nheo lại, anh đã nói vậy rồi mà người con gái này cũng đồng ý? Cô ấy muốn điều gì vậy?
Muốn khuôn mặt anh hay là tiền của anh?
Tốt nhất là muốn tiền, vì anh không thích xử lý những chuyện tình cảm dây dưa này, rất phiền phức.
“Được, nếu cô đã không có vấn đề gì thì thứ hai tuần sau cô xin nghỉ một ngày, chúng ta đi đăng ký kết hôn.” Cố Hàn Thanh xử lý mọi chuyện rất nhanh gọn và sắc bén, giống như đang ra lệnh vậy.
Kiều Mộc lại bấm lòng bàn tay mình, đè xuống sự kích động trong lòng: “Ừ, tôi biết rồi.”
Cố Hàn Thanh: “Cô còn gì muốn hỏi không?”
Kiều Mộc lắc đầu: “Không có.”
Cố Hàn Thanh đứng dậy: “Vậy được, để tôi bảo tài xế đưa cô về, thứ hai tuần sau gặp.”
Kiều Mộc cũng đứng dậy: “Được, vậy tôi về trước đây. Tổng giám đốc Cố làm việc của mình đi.”
Sau khi ra khỏi tòa nhà cao tầng, Kiều Mộc nhận được điện thoại của ông nội Cố, ông đã biết được chuyện đăng ký kết hôn từ chỗ Cố Hàn Thanh, nên giờ bảo cô đến nhà cũ gặp ông, nói có chuyện muốn nói với cô.
Tài xế lái xe đưa cô đến căn nhà cũ, đây là lần thứ tư đến sau khi nguyên chủ tình cờ gặp được ông nội Cố. Nhưng với Kiều Mộc thì đây là lần đầu tiên, khó tránh có chút tò mò.
Cánh cửa sắt nghệ thuật tự động mở ra, tạo hình đặc biệt của hồ nước chảy không ngừng xuất hiện, hai bên là vườn cây cảnh, chỉ tùy tiện một gốc cây chắc cũng đủ Kiều Mộc mua một căn nhà rồi. Hành lang mái vòm được treo đầy hoa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống. Chiếc xe chầm chậm lái qua nó, chuẩn xác dừng trước toàn biệt thự cổ kính ba tầng lầu.
Bước vào phòng khách, cô càng thêm kinh ngạc vì trang trí thuần kiều trung, cảm giác cổ điển và ý vị thuộc về phương Đông kia chỉ có người trong nước mới hiểu được.
Đi xuyên qua phòng khách chính là một căn phòng kính kéo dài khắp nhà, ba mặt đều thông thoáng ánh sáng, có thể nhìn rõ sắc màu rực rỡ sau vườn, ngọn núi khe suối giả, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Đây chính là căn nhà sang trọng đẳng cấp à!
Kiều Mộc trộm nhéo đùi mình để giữ bình tĩnh, mỉm cười nhìn ông nội Cố đang ngồi nhàn nhã pha trà trong căn phòng kính. Ông đã gần tám mươi nhưng được chăm sóc rất tốt, không hề gù lưng, sắc mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái.
Thấy cô đền, ông hiền lành đứng dậy, vẫy tay nói: “Mộc Mộc, lại đây cháu, mau ngồi xuống đi.”
“Cháu chào ông nội Cố ạ.” Kiều Mộc lễ phép chào, có chút gấp gáp ngồi xuống. Linh hồn đã được đổi, cô hơi sợ sẽ bị ông nội Cố phát hiện, dù sao ông cũng tiếp xúc với nguyên chủ mấy lần rồi.
“Nào, uống trà đi cháu.” Ông nội Cố cũng ngồi xuống, đích thân rót một ly trà đầy cho cô.
Kiều Mộc ngại ngùng nhận lấy: “Cảm ơn ông nội Cố.”
Cô nhận lấy bằng hai tay, khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Nói thật, cô cũng không biết nó có ngon hay không, chỉ cảm thấy người có tiền nhất định đều uống những loại tốt nhất, cho nên cảm thấy mùi vị không tệ.
“Đừng khách sáo như thế, thứ hai tuần sau chúng ta đã là người một nhà rồi.” Ông nội Cố cười híp mắt nhìn Kiều Mộc.
Tuy gia cảnh của cô nhóc trước mặt không thể so được với gia đình ông, nhưng tướng mạo khí chất đều rất được, chỉ cần ăn diện một chút tuyệt đối sẽ giống như tiểu thư nhà giàu.
Chỉ là ông có chút tò mò, rõ ràng đã gặp cô vài lần trước đây, lần nào trông cô cũng rất rụt rè, là sự tự ti toát ra từ trong xương tủy. Tại sao lần này dù vẫn còn rụt rè nhưng tự ti đã không còn thấy nữa?
Ánh mắt cũng trở nên trong suốt hơn nhiều, không còn vướng tạp chất, để lộ ra cảm giác ôn hòa, tùy ý.
Có chút cảm giác như nữ chủ nhân của gia tộc lớn rồi, không tồi không tồi. Ông nội Cố càng thêm hài lòng về người cháu dâu này, tiếp tục nói: “Cháu đừng gọi ông là ông nội Cố nữa, gọi ông nội được rồi.”
“Vậy…không hay thì phải.” Kiều Mộc ngại ngùng khi phải sửa cách xưng hô, gãi gãi khuôn mặt nhỏ: “Ông nội Cố, hay là đợi sau khi đăng ký kết hôn xong rồi cháu đổi cách xưng hô nhé. Chứ lỡ mà Tổng giám đốc Cố hối hận, cháu cảm thấy có chút gượng gạo.”
“Nó mà dám hối hận ông sẽ đánh chết nó ngay!” Ông nội Cố hung dữ đập tay xuống bàn, sau đó cảm thấy có lỗi mà nhìn Kiều Mộc: “Mộc Mộc à, ông biết Hàn Thanh muốn kết hôn bí mật. Chuyện này ông phải nói một tiếng xin lỗi với cháu, ấm ức cho cháu rồi.”
“Không có, không có ạ.” Kiều Mộc vội vàng xua tay.
Ấm ức gì chứ, vừa có tiền vừa không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, quả thực còn sướng hơn cả trúng số nữa!
Nhưng ông nội Cố lại không nghĩ như vậy, ông biết cháu trai đang kháng nghị với mình. Vì ông bắt anh kết hôn, chắc chắn trong lòng anh sẽ không thoải mái. Nhưng nếu không bắt ép, không lẽ anh muốn cô độc đến già, hay là nói cháu trai thật sự thích đàn ông?
Thẩm Ngọc kia suốt ngày ăn mặc sặc sỡ, lại vô cùng thích dính lấy cháu trai ông, có rất nhiều người trong giới đồn bọn họ là một cặp, nói gì mà tình cảm bắn tung tóe khắp nơi.
Đương nhiên, cháu ông đã phủ nhận chuyện này, nhưng đề phòng chuyện bất trắc ông vẫn phải để anh kết hôn!
Tiền đề để nảy sinh tình cảm là bên cạnh phải có người phụ nữ! Nếu không sao mà yêu đương được? Yêu không khí à!
Mà sự xuất hiện của Kiều Mộc vô cùng đúng lúc, cô vốn dĩ là đứa bé được vợ ông ước hẹn cho cháu trai. Nếu không vì lúc đó nhà họ chuyển đến Hải Thành khiến hai bên mất liên lạc, có lẽ chuyện này đã tiến hành sớm hơn rồi.
Có điều hiện tại vẫn có thể tình cờ gặp lại sau nhiều năm chứng minh hai nhà bọn họ vô cùng có duyên phận, cũng khiến cho ước hẹn càng thêm ý nghĩa.
Bọn họ là người làm kinh doanh nên có phần mê tín, đặc biệt tin tưởng vào một số trùng hợp ngẫu nhiên, cho nên ông nội Cố liền cảm thấy bản thân có thể tình cờ gặp Kiều Mộc chắc chắn là do người vợ đã mất của ông dẫn lối, cô gái trước mắt này chính là cháu dâu được định sẵn của nhà họ Cố!
“Mộc Mộc à, ông tin cháu và nhà chúng ta có duyên phận, với Hàn Thanh cũng vậy. Trước mắt quả thật tụi cháu chỉ vừa mới quen biết, giữa hai đứa vẫn chưa nảy sinh tình cảm. Nhưng đợi sau khi tụi cháu sống chung, ông tin rằng tụi cháu nhất định sẽ bồi dưỡng được tình cảm. Đến khi đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ bù lại. Hiện giờ cháu thông cảm, chịu ấm ức một chút nhé.”
Ông nội Cố vừa nói vừa lấy một chiếc hộp trang sức và một tấm thẻ bạch kim của ngân hàng nào đó trong ngăn kéo dưới bàn trà ra.
“Mộc Mộc à, hộp trang sức này là vợ ông để lại, cũng chính là bà nội của Hàn Thanh, là người bạn rất tốt của bà nội cháu. Trước khi bà ấy mất đã dặn ông nhất định phải thay bà ấy đưa hộp trang sức này cho cháu dâu, coi như một chút tấm lòng của bà ấy. Còn tấm thẻ này là tấm lòng nhỏ của ông, bên trong không có nhiều tiền, chỉ mười triệu tệ mà thôi. Cháu cầm lấy mà mua những thứ mình thích, quần áo giày dép gì đó. Ông thấy những thứ đó đám trẻ tụi cháu rất thích, mà ông cũng không hiểu lắm nên chỉ đành để cháu tự đi mua vậy.”
Dù biết đây là cốt truyện vốn có, nhưng khi Kiều Mộc đích thân trải nghiệm thì vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Mười triệu tệ là không có bao nhiêu tiền?
Hu hu hu, cô khóc đây, nhiều tiền như vậy, cô có không ăn không uống làm quần quật cả đời cũng không kiếm được.
Đây chính là cách biệt giai cấp ư, cô có phần hiểu được vì sao sau này nguyên chỉ hắc hóa rồi, đang giàu trở nên nghèo khó thật sự khó chấp nhận được mà.
“Ông nội, những thứ này quá quý giá rồi, cháu không thể nhận được ạ.” Hình tượng của Kiều Mộc lúc này vẫn không yêu tiền đến vậy, cô xua tay từ chối.
Ông nội Cố mạnh mẽ đưa cho cô: “Cháu cầm lấy, cầm lấy đi, người một nhà mà khách khí như vậy làm gì.”
“Nhưng tụi cháu vẫn chưa đăng ký kết hôn mà…”
“Cũng là chuyện của ngày mốt rồi, vốn dĩ không tổ chức hôn lễ đã ấm ức cho cháu rồi, cho nên những thứ này đưa trước cho cháu cũng là lẽ dĩ nhiên. Cháu cứ cầm lấy đi mua quần áo mới đi, thứ hai tuần sau ăn mặc đẹp đẽ cùng Hàn Thanh đi đăng ký kết hôn. Nào, đừng đẩy tới đẩy lui với ông nội nữa, nhận lấy đi.”
Thế là Kiều Mộc chỉ đành “miễn cưỡng” nhận lấy.
Nhưng trong lòng đã vui đến nở hoa rồi.
Ha ha ha, cuộc sống ăn không ngồi rồi của cá mặn, cô đến đây!
Cùng ông nội Cố ăn cơm ở căn nhà cũ xong Kiều Mộc mới trở về nhà thuê của nguyên chủ. Cuối cùng không còn người ngoài nữa, cô kích động nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Có tiền rồi!
Phát tài rồi!
Sau này buổi sáng cô có thể ngủ nướng, muốn mua gì thì mua, không cần phải phân vân vì giá cả nữa!
Ha ha ha.
Đây là ngày tháng vô cùng tươi đẹp, như vậy mới gọi là cuộc sống chứ!
Kiều Mộc hí hửng mở ứng dụng nghe nhạc, chọn cho mình bài hát “Ngày tháng tươi đẹp”. Âm thanh vui nhộn vừa vang lên, cô vui vẻ lắc lư.
Nhưng vẫn chưa nghe được bao lâu thì điện thoại gọi đến.
Âm nhạc bị ngắt đoạn, cô thắc mắc cầm điện thoại lên, không ngờ là ông chủ công ty nhỏ của nguyên chủ.
Lòng cô sững lại, sẽ không gọi cô tăng ca đấy chứ?
Hôm nay là thứ bảy đó!
Kiều Mộc không muốn nghe máy, nhưng nghĩ đến lúc từ chức còn phải chạy trình tự, nên đành nhấc máy: “Alo? Tổng giám đốc Trần?”
“Tiểu Kiều à, bây giờ cô đến khi giúp đỡ đi. Nhà chị Vương của cô có chuyện không đến được.” Người đàn ông nói chuyện như lẽ dĩ nhiên, cũng chẳng hỏi Kiều Mộc có việc riêng trước hay không, giống như đoán chắc cô sẽ không bận vậy.
Ông chủ này thường xuyên sai khiến nguyên chủ như vậy bởi vì chị Vương quản lý kho kia có chút quan hệ thân thích với ông ta, nên ông ta không tiện sai bảo đối phương. Bèn nhắm đến nguyên chủ, người mới ra ngoài làm việc, bắt nạt cô mới bước chân ra xã hội sẽ dễ nói chuyện hơn.
Mới đầu nguyên chủ nghĩ rằng công việc thu mua của cô ấy có mối liên quan đến kho nên giúp đỡ một chút cũng chẳng sao. Nhưng không ngờ rằng, có lần một sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có vô số lần khác nữa.
Lúc này nguyên chủ vẫn chưa hắc hóa, tính cách có phần rụt rè, căn bản không dám chống đối lại ông chủ. Cho nên trong truyện viết, dù sau này cô ấy đã gả vào nhà họ Cố, cũng vẫn ở lại công ty này việc hai tháng nữa, thường xuyên bị ông chủ gọi đi tăng ca.
Có một lần Cố Hàn Thanh phát hiện nguyên chủ tăng ca đến rất muộn mới về nhà, anh hỏi một hai câu thì biết được công việc này rất vất vả, mới bảo cô ấy từ chức, đồng thời sắp xếp cho cô ấy một công việc rất nhẹ nhàng.
Bởi vì chuyện này mà nguyên chủ càng thích Cố Hàn Thanh, cũng dần dần thay đổi. Đề xứng với anh, nguyên chủ cố gắng học cách ăn mặc, hòa nhập vào thế giới thượng lưu.
Sau này, cô ấy dần bị những thứ danh lợi kia ăn mòn, bắt đầu trở nên đắc ý, ngạo mạn. Về sau gặp được bạch nguyệt quang thì trực tiếp hắc hóa.
Nhưng hiện tại đã thay đổi linh hồn, Kiều Mộc sẽ không bước vào con đường cũ của nguyên chủ. Kiếp trước cô chết vì tăng ca quá nhiều, cho nên hiện giờ cô hận nhất là nghe được hai chữ tăng ca.
Tăng cái gì mà tăng!
Công ty này ngay cả tiền tăng ca cũng không có, dựa vào đâu mà phải tăng ca cho ông ta!
Làm việc vất vả mà không có nổi một đồng, ông chủ thì đổi hết xe này đến xe khác.
Xí!
Kiều Mộc lật người, lười biếng nằm trên giường, uể oải nói: “Tổng giám đốc Trần à, tôi bận rồi, không đến được.”
“Cô thì bận gì chứ? Dù có việc thì cũng lùi lại đi, giải quyết chuyện công việc trước đã.” Tổng giám đốc Trần có chút mất kiên nhẫn.
Kiều Mộc cười khinh miệt: “Tôi thật sự có việc mà tổng giám đốc Trần, vả lại hôm nay là thứ bảy vốn dĩ là thời gian nghỉ ngơi, nên tôi có kế hoạch của mình.”
Tổng giám đốc Trần nghe ra được Kiều Mộc không muốn tăng ca, ông ta xụ mặt, nghiêm túc giáo dục: “Tiểu Kiều à, tôi nói cô nghe, thái độ làm việc của cô như vậy là không được. Thanh niên các cô không chịu khổ thì sau này sao kiếm nhiều tiền được? Hơn nữa người trẻ các cô ấy à, phải tích lũy, học tập nhiều nữa, nếu không sao mà thăng tiến được?”
Bắt đầu gài bẫy rồi.
Kiều Mộc cười khì, cố ý khiêm tốn hỏi: “Vậy xin hỏi tổng giám đốc Trần đến kho làm việc tay chân thì tích lũy và học tập ở phương diện nào thế?”
Tổng giám đốc Trần nghẹn lời, thật sự có chút tức giận rồi, ông ta trầm giọng nói: “Kiều Mộc, tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của cô, mà đang yêu cầu cô. Đến kho ngay và lập tức.”
“Có trả tiền tăng ca không?” Kiều Mộc trêu đùa tổng giám đốc Trần.
Tổng giám đốc Trần nặng nề nói: “Đây là cơ hội để cô học tập. Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ nhớ đến lần tăng ca này của cô, sau này có cơ hội tôi sẽ điều chỉnh ngày nghỉ lại cho cô.”
Điều chỉnh con khỉ, trước đây nguyên chủ tăng ca cũng chẳng thấy ông ta điều chỉnh ngày nghỉ lấy một lần.
“Tổng giám đốc Trần à, ông vậy là không thấu đáo rồi. Trước đây tôi tăng ca nhiều như vậy, có khi nào ông điều chỉnh ngày nghỉ cho tôi không? Hiện giờ lại lừa gạt tôi sao? Ông không thể thấy tôi thật thà mà bắt nạt thế được.”
“Kiều Mộc! Có phải cô không muốn đến không? Nếu thái độ làm việc như vậy thì tôi sẽ phải đánh giá lại năng lực làm việc của cô rồi.” Tổng giám đốc Trần bắt đầu uy hiếp: “Công việc bây giờ rất khó tìm, năm nay kinh tế không được tốt. Tôi nói thật, năng lực của cô cũng không xuất sắc gì, nếu muốn tìm công ty nghỉ hai ngày cuối tuần như công ty tôi còn khó hơn cả lên trời. Cô tự mình suy ngẫm đi.”
Ôi chào, lấy sa thải để uy hiếp à?
Kiều Mộc lấy ra tấm thẻ bạch kim ông nội Cố đưa cho, để trước mắt, khí thế hừng hực đáp: “Nếu ông chủ đã nói như vậy thì tôi thật muốn ra ngoài xem thử rồi. Cứ vậy nhé, thứ ba tuần sau tôi đến làm thủ tục từ chức. Thứ hai tôi bận nên không đến công ty nữa.”
Thông báo xong, Kiều Mộc không đợi tổng giám đốc Trần tiêu hóa tin tức động trời này đã trực tiếp tắt máy đi.
Sau đó cô vui mừng nằm lăn lóc trên giường: Hahaha, quá đã! Không ngờ cô đã cãi lại ông chủ rồi! Sướng! Sướng chết đi được!