Túi tiền nhỏ của Kiều Mộc lại có sáu trăm triệu tệ chuyển vào, cô vui mừng vô cùng. Lúc ăn cơm tối, biểu hiện rất tích cực: “Anh Cố, lát nữa chúng ta ăn đi, Tâm Nghiên còn chưa về, chúng ta đợi cô ấy.”
Đợi người trong lòng của anh, hi hi.
Cố Hàn Thanh hơi chau mày, quay đầu căn dặn: “Quản gia Trần, gọi điện thoại cho Tâm Nghiên hỏi em ấy có về không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra anh biết nguyên nhân tại sao Trình Tâm Nghiên không về, vì biết hôm đó bản thân đã làm sai rồi.
Quản gia Trần gật đầu đi gọi, Trình Tâm Nghiên đang có hẹn với người bạn thân Lâm Vũ Mông, tối qua bà nội Lâm Vũ Mông bị bệnh nên cô ta phải đi thăm, không đến xem Trình Tâm Nghiên biểu diễn được.
Thấy là số máy bàn của nhà Cố Hàn Thanh, lòng cô ta hoảng loạn, chiếc nĩa trên tay rớt xuống đĩa. Lâm Vũ Mông cảm thấy kỳ lạ nhìn cô ta: “Sao vậy Tâm Nghiên?”
“Là anh Thanh gọi đến. Vũ Mông, làm sao đây, nhất định anh Thanh muốn tìm tớ tính sổ rồi.” Cô ta khiến người không thích lộ diện như Cố Hàn Thanh xuất hiện trước công chúng, còn mua người dẫn dắt ghép đôi bọn họ. Kết quả nhanh chóng bị vả mặt, anh Thanh trực tiếp đứng ra tuyên bố cô ta là em gái, đồng thời nói bản thân đã kết hôn.
Sau này cô ta làm sao theo đuổi anh được nữa?
“Chắc anh ấy sẽ không làm gì cậu đâu, nếu thật sự tìm cậu tính sổ, sẽ gọi đến vào lúc này sao? Hơn nữa còn dùng máy bàn?” Lâm Vũ Mông an ủi cô ta: “Yên tâm đi, hay để tớ nghe giúp cậu?”
Cô ta đưa tay ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Tâm Nghiêm nắm lấy điện thoại, lắc đầu: “Bỏ đi, để tớ nghe.”
Cô ta hít sâu, chầm chầm nhấn nút nghe, cũng may là hỏi cô ta có về nhà ăn cơm hay không, còn nói Cố Hàn Thanh kêu hỏi.
Cô ta vui mừng: “Quản gia Trần, ông bảo anh Thanh ăn đi, không cần đợi tôi đâu. Tôi đang ở ngoài ăn cơm với bạn, giờ về cũng muộn rồi.”
Cô ta không nhẫn tâm để Cố Hàn Thanh bị đói, dù đang vui như chảy hội cũng không nỡ để anh đợi.
“Được, tôi biết rồi.” Quản gia Trần tắt điện thoại, quay đầu báo: “Ông chủ, bà chủ, cô Tâm Nghiên nói không về ăn, bảo mọi người ăn trước đi.”
Cố Hàn Thanh nhìn Kiều Mộc: “Đi thôi, ăn cơm.”
Kiều Mộc đã đói, ôm bụng cười hì hì đứng dậy: “Ừ ừ, diệt cơm thôi, diệt cơm thôi.”
“Ha… Hai chữ “diệt cơm” này khá thích hợp với cô.” Anh trêu chọc.
Kiều Mộc không hề xấu hổ, ngồi bên cạnh anh nói tiếp: “Con người sống cả đời, chẳng có gì vui vẻ hơn ăn cơm, đi ngủ, đọc tiểu thuyết, xem phim nữa.”
“Mới bao nhiêu tuổi mà cô đã nói đến cuộc sống cả đời rồi?” Cố Hàn Thanh cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, sao có cảm giác như đã nhìn thấu hồng trần vậy. Nhưng có lẽ vì như vậy mà ánh mắt của cô mới trong suốt như thế chăng. Rõ ràng là kẻ yêu tiền, nhưng lại không khiến người khác phản cảm.
“Tôi còn nhỏ tuổi nữa đâu, đã hai mươi bốn tuổi rồi.”
“Vậy tôi ba mươi thì tính là gì?”
Kiều Mộc: “…”
Suýt chút là nói ra chữ “người già” rồi, cũng may cô dừng lại kịp thời, cười nịnh hót: “Anh là một cành hoa, đàn ông ba mươi là một cành hoa mà, ông chủ mãi mãi không già được!”
“Miệng mồm nhanh nhảu phết.” Cố Hàn Thanh mím môi cười. Anh không hề phát hiện được từ khi Kiều Mộc đến đây thì số lần nở nụ cười của anh đã trở nên nhiều hơn. Anh tiện tay gắp một miếng thịt cho vào trong chén của Kiều Mộc, cô rất thích ăn thịt: “Mau ăn đi.”
“Ừ ừ, cảm ơn ông chủ.” Kiều Mộc cười ngọt ngào, vùi đầu vào ăn cơm.
Cố Hàn Thanh thấy cô ăn ngon miệng, khẩu vị cũng tốt hơn.
Hai vợ chồng chung sống vô cùng hòa hợp.
Quản gia Trần nhìn một lúc, thấy điện thoại đang rung, ông lấy ra sau vườn, là quản gia Hà ở căn nhà cũ bên kia gọi đến.
Thỉnh thoảng ông nội Cố sẽ bào quản gia Hà gọi điện hỏi thăm tình hình của ông bà chủ, quản gia Trần nói những chuyện có thể nói được: [Ông bà chủ sống chung rất hòa hợp, không hề bị chuyện hôm qua ảnh hưởng. Bây giờ hai người đang ăn cơm cùng nhau vô cùng hòa thuận, cười nói vui vẻ.]
Ông nội Cố nghe được, cười rộ lên: “Ông Hà này, nhìn thấy chưa, mắt nhìn của tôi tốt chứ? Tôi đã nói Hàn Thanh nhất định sẽ thích Mộc Mộc mà.”
Quản gia Hà mỉm cười nói: “Mắt nhìn của ông chủ rất tốt.”
Ông nội Cố cười càng tươi, nhưng rất nhanh đã chau mày: “Tuy Hàn Thanh tuyên bố bản thân đã kết hôn, nhưng cũng không nhắc đến đối tượng kết hôn. Ông cảm thấy tôi có cần giúp một chút không?”
“Ý của ông chủ là?”
Đôi mắt tinh anh của ông nội Cố nheo lại: “Nghĩ cách để Mộc Mộc xuất hiện trước mặt công chúng, để mọi người biết con bé là cháu dâu của nhà họ Cố chúng ta, vợ của Hàn Thanh.”
“Nhưng phải làm thế nào, lỡ như cô chủ không thích lộ mặt thì sao?” Quản gia Hà lo lắng nói.
Ông nội Cố suy nghĩ thấy cũng đúng, không phải ai cũng thích lộ diện phô trương. Dù sao cũng là người nổi tiếng, mọi hành vi ngôn từ đều bị cư dân mạng phóng lớn lên, một khi làm sai rất có thể sẽ không cứu vãn lại được.
Cho nên trước giờ nhà bọn họ rất khiêm tốn. ông cũng giáo dục cháu trai từ nhỏ, đừng tưởng rằng trong nhà có tiền là cao hơn người ta một bậc, làm người mãi mãi phải học cách khiêm tốn, biết tôn trọng người khác. Hàn Thanh chịu ảnh hưởng từ ông, cũng có tính cách khiêm tốn, dù có tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí tài chính kinh tế cũng quyết không lộ diện.
Kết quả, hôm qua lại bị Tâm Nghiên làm như thế, đẩy nhà họ Cố bọn họ lên đầu ngọn gió. Khi mới biết chuyện này ông rất tức giận, hơi oán trách Tâm Nghiên, cảm thấy con bé không hiểu chuyện. Nhưng cháu trai thừa nhận bản thân đã kết hôn, nên ông lại nhìn thoáng hơn.
“Ông nói đúng, chúng ta theo dõi đã. Vấn đề tình cảm của đám nhỏ không gấp được, không gấp được…” Ông nội Cố chỉ đành tự mình an ủi như vậy, ông sợ ép quá, không những cháu chắt không có, mà còn khiến hai đứa ly hôn.
Ăn xong bữa tối, hiếm khi Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh cùng ngồi ở phòng khách xem phim. Thỉnh thoảng, Kiều Mộc kể chuyện cười nhưng chưa chọc được Cố Hàn Thanh cười thì cô đã cười trước rồi.
Cố Hàn Thanh thấy cô như vậy, mới nở nụ cười.
Anh thích hành vi ngày càng “càn rỡ” trước mặt anh.
Trình Tâm Nghiên vội vàng trở về thì nhìn thấy cảnh này, Kiều Mộc nằm trên ghế sô pha, hai tay ôm bụng cười to, Cố Hàn Thanh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng nhếch lên.
Mắt cô ta hung tợn, lòng như bị đập vỡ vại giấm, vị chua khắp bụng, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên.
Quản gia Trần gọi cô ta khiến Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh chú ý.
Tiếng cười của Kiều Mộc tắt cái rụp. quay đầu nhìn Trình Tâm Nghiên. Mẹ ơi, nữ chính về rồi, cô phải mau rút thôi: “Tâm Nghiên, cô về rồi à? Cô và Hàn Thanh nói chuyện đi, tôi đi tắm đây.”
Cô lại quay đầu nói với Cố Hàn Thanh: “Hàn Thanh, anh nói chuyện đàng hoàng đó.”
Đừng ăn nói linh tinh nữa, sau này theo đuổi lại vợ mệt lắm đấy, mau giải thích chuyện anh tuyên bố đã kết hôn đi!
Cố Hàn Thanh nhăn mày nhìn cô gái chạy vào thang máy, nói chuyện đàng hoàng cái gì? Anh có tức giận đâu.
Lẽ nào… cô gái nhìn ra được hôm qua anh không vui vì Tâm Nghiên để anh lộ diện trước mọi người, nên nhắc anh đừng có mắng em gái?
Bỗng nhiên, Cố Hàn Thanh có cảm giác vợ đang quản mình.
Cũng không tệ.
Ánh mắt Cố Hàn Thanh nhìn Trình Tâm Nghiên quả thật đã ôn hòa hơn nhiều, không còn sắc bén nữa: “Về rồi à?”
Trình Tâm Nghiên nhẫn nhịn chua xót, khẽ trả lời: “Ừ.”
Sau đó thay giày đi đến trước mặt anh, hai tay bắt chéo, khom lưng: “Anh Thanh, em xin lỗi, chuyện tối qua em biết mình sai rồi.”
Cố Hàn Thanh ngồi trên sô pha nhìn cô ta ba giây, nhớ đến bốn chữ “nói chuyện đàng hoàng” mà vợ anh dặn, anh nói: “Ngồi xuống trước đi.”
Trình Tâm Nghiên ngẩng đầu, có hơi căng thẳng ngồi sang một chiếc ghế sô pha khác. Cố Hàn Thanh mà tức giận thì ngay cả ông nội Cố cùng phải tìm chỗ tránh đi, huống hồ là cô ta.
“Tối qua em chưa được sự đồng ý của anh đã tiết lộ anh với giới truyền thông, hiện giờ chuyện này anh đã không giận nữa rồi. Nhưng anh vẫn phải trịnh trọng nói cho em biết, em làm sai rồi, anh hy vọng sau này sẽ không ra chuyện tương tự nữa, đừng có tự mình đưa ra quyết định đối với chuyện của anh, có biết chưa?”
Bị người mình thầm yêu giáo huấn, Trình Tâm Nghiên chua xót không nói nên lời, vành mắt đỏ hỏe: “Anh Thanh, em biết rồi.”
Trả lời xong, cô ta lại không cam tâm, lấy can đảm hỏi: “Nếu người làm chuyện hôm qua là Kiều Mộc. Anh Thanh, anh vẫn sẽ nói như thế chứ?”
“Không có nếu như.” Cố Hàn Thanh không hiểu tại sao Trình Tâm Nghiên lại lấy ví dụ như vậy.
Trình Tâm Nghiên bức người: “Vậy có nếu như thì sao? Anh Thanh, nếu Kiều Mộc làm chuyện sai trái anh sẽ tức giận chứ?”
“Anh đã nói không có nếu như, còn nữa, đừng có gọi Kiều Mộc này Kiều Mộc nọ, cô ấy là chị dâu của em, em phải tôn trọng cô ấy.” Cố Hàn Thanh nghĩ ban nãy mình nói nặng làm tổn thương lòng tự trọng của em gái rồi.
Vợ mới bảo anh nói chuyện đàng hoàng, anh làm như vậy không đúng lắm, Cố Hàn Thanh không định nói tiếp, anh đứng dậy: “Chuyện tối qua chúng ta bỏ qua, xem như quá khứ. Em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Anh một tay đút túi, đi thẳng đến thang máy. Trình Tâm Nghiên nhìn bóng lưng vô tình của anh, cô ta đã không thể kìm nén tình cảm được nữa, đứng dậy gọi rất chân tình: “Anh Thanh—“
Cố Hàn Thanh quay đầu: “Sao thế?”
Trình Tâm Nghiên nhéo mạnh đùi mình, nhìn chằm chằm anh: “Em…em…” Em thích anh, là kiểu nam nữ thích nhau.
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của đối phương, những lời muốn nói không thể nào phát ra được.
Cô ta cười khổ: “Không có gì, anh Thanh ngủ ngon, nghỉ ngơi tốt nhé.”
Cố Hàn Thanh chau mày, anh cảm thấy ánh mắt Trình Tâm Nghiên lúc này hình như không được bình thường, nhưng một người không nhạy bén về tình cảm như anh nên không có suy nghĩ nhiều. Bằng không đã nhìn ra Kiều Mộc không thích mình từ lâu rồi.
Thang máy đã đến, anh bước vào trong, nhấn nút đóng lại.
Trình Tâm Nghiên ngồi bệt xuống sô pha, ngây ngốc nhìn nơi trống vắng kia. Có người giúp việc muốn bưng trái cây qua nhưng quản gia Trần đã lắc đầu kéo lại, dẫn người trở về nhà bếp.
Lòng ông nặng nề, sao ông cảm thấy cô Tâm Nghiên đối với ông chủ…
Kiều Mộc thoải mái ngâm mình trong bồn tắm mở chức năng mát-xa, rồi mới mở Weibo chuẩn bị lên mạng xem chuyện Cố Hàn Thanh tuyên bố đã kết hôn bị mọi người bàn luận ra sao.
Weibo của Cố Hàn Thanh trước đây đều tuyên truyền những chuyện liên quan đến công ty, có hơn mười ngàn fan, chắc đều là nhân viên hoặc là những người trong ngành theo dõi, là một tài khoản cá nhân rất bình thường. Nhưng hiện giờ nhấp vào Weibo của anh, số lượng fan hâm mộ đã vượt quá năm triệu rồi.
Kiều Mộc há hốc mồm, sao tuyên bố kết hôn rồi mà fan vẫn dông như vậy? Không phải nên mất fan sao?
Cô mở ra chỗ bình luận ở bài đăng mới nhất của Cố Hàn Thanh, phía trước quả thật là những lời đau lòng của fan.
[Hu hu hu, bá đạo tổng tài đẹp trai quả nhiên đều là của người khác cả.]
[Tổng tài còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi, anh như vậy thì sao em dám gọi chồng nữa đây.]
Còn fan cặp đôi thì vào mắng Cố Hàn Thanh: [Anh làm vậy mà được với Tâm Nghiên sao! Đồ đàn ông bội bạc! Xấu xa!]
[Bỏ lỡ cô gái như Tâm Nghiên, anh sẽ hối hận cả đời đó!]
Có cư dân mạng cãi nhau với fan cặp đôi, mắng bọn họ là lũ thần kinh mơ mộng hão huyền, người ta là anh em nhưng fan cặp đôi cứ ảo tưởng họ là tình nhân, thật là có bệnh không nhẹ. Cãi tới cãi lui, có một số từ ngữ vô cùng tục tĩu.
[Tổng tài bá đạo kết hôn thật rồi ư? Sao tôi thấy không đáng tin chút nào nhỉ?]
[Đúng đó, dựa vào bảng mẫu tuyên bố kết hôn ở giới giải trí, phải đưa giấy đăng ký kết hôn mới được.]
[Nhưng ông chủ tuyên bố đã kết hôn này chắc chắn không thể nói dối được. Đây là tập đoàn Cố Thị đấy, sao có thể làm lung tung được.]
[Chắc là hôn nhân thương nghiệp, không có tình cảm thôi.]
Ừ ừ, quả thật không có tình cảm. Mấy người đoán đúng rồi đó, tôi sắp bị đuổi khỏi nhà rồi. Khi đó, tôi sẽ có tiền xài không hết, mỗi ngày nằm trong biệt thự lớn, hôm nay bay đi nước ngoài du lịch, ngày mai tìm một em trai để yêu đương.
Ha ha ha, hạnh phúc biết bao.
Kiều Mộc bỏ điện thoại sang giá đỡ bên cạnh, vui vẻ vươn vai, lúc thì vỗ bong bóng trong bồn tắm, lúc lại nhìn cảnh đêm hoa lệ bên ngoài.
Đèn đường ở thành phố nối thành một đường dài, bay về phương xa rộng lớn bao la, làm say đắm lòng người.
Chẳng trách người đời đều bị đồng tiền mê hoặc, cuộc sống có tiền thật sự khiến bạn sung sướng và thoải mái vô cùng. Chỉ cần đừng yêu đương, đầu óc phiền muộn là được.
Ngày hôm sau, Kiều – vừa mới có sáu trăm triệu tệ vào tài khoản – Mộc quyết định đi mua một chiếc thuộc về bản thân, hiện giờ xe cô lái đều của Cố Hàn Thanh.
Hẹn thêm người nhàn rỗi Kỳ Anh, cô chở cô ấy qua đó. Giám đốc cửa hàng 4S nhiệt tình tiếp đãi, giới thiệu hết tất cả những kiểu xe mà chỗ ông ta làm đại lý cho Kiều Mộc xem. Nhưng Kiều Mộc và Kỳ Anh đều không am hiểu về những thứ này, hai người ngáp ngắn ngáp dài.
Kỳ Anh chỉ chiếc siêu xe màu hồng nào đó nói: “Chị dâu, mua chiếc này đi, đẹp đó.”
Kiều Mộc gật đầu: “Chiếc này không tệ, nhưng chị cũng thích màu nguyên đen này, đây là Bugatti phải không?”
Giám đốc ngồi xổm bên cạnh hai người, thân thiết gật đầu: “Đúng vậy, cô Kiều, cô Kỳ. Nếu như hai người xem trọng vẻ ngoài thì chiếc xe Koenigsegg màu xám bạc này cũng không tệ, động cơ đặt sau, hai cửa mui trần, 1032 mã lực…”
Giám đốc lại bắt đầu nói một đống thuật ngữ chuyên ngành, Kiều Mộc và Kiều Anh muốn sụp cả mí mắt, Kiều Mộc nói: “Giám đốc Vương, ông không cần nói những thứ này, chúng đều chỉ xem chiếc nào đẹp thì mua thôi.”
Giám đốc Vương co rút khóe miệng: “…Vâng, vâng, vâng. Vậy cô Kiều cứ từ từ lựa, nếu cần tôi giải thích thì cô cứ nói.”
Cuối cùng Kiều Mộc mua hai chiếc, một chiếc là màu hồng cánh sen mà Kỳ Anh nhìn trúng, một chiếc là Bugatti cô thích. Thanh toán tiền đặt cọc trước, đợi vận chuyển xe về nước rồi đến thanh toán phần còn lại.
Giám đốc Vương phải nói rằng mắt ngấn lệ tiễn hai người ra khỏi cửa hàng.
Đến chỗ ông mua xe quả thực là những người giàu có, nhưng một bà chủ chỉ nhìn vẻ ngoài rồi mua dứt khoát như Kiều Mộc thì vô cùng ít. Ông ta thích người có tiền hào phóng như vậy: “Cô Kiều, cô Kỳ, các cô đi thong thả nhé. Tôi sẽ nhanh chóng vận chuyển xe về, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc sau.”
Kiều Mộc mở mui xe lên, đeo mắt kính vào, nở nụ cười với giám đốc Vương: “Được, làm phiền giám đốc Vương rồi.”
“Không phiền, không phiền, hai người đi thong thả nhé.” Ông khom lưng nhiệt tình.
Kiều Mộc giậm chân ga lái ra khỏi bãi đậu xe.
Kỳ Anh điều chỉnh ghế ngồi ngã ra sau một chút, nói: “Chị Mộc Mộc, bây giờ thời tiết chuyển lạnh rồi, tuần sau chúng ta đi Ý chơi đi.”
“Ý sao?” Hộ chiếu của Kiều Mộc mới làm xong chưa được bao lâu, còn chưa từng ra nước ngoài. Trước đây Kỳ Anh hẹn cô nhưng vì cô không có hộ chiếu nên không đi được. Bây giờ đúng lúc thích hợp: “Được thôi, chị còn chưa ra nước ngoài bao giờ đó. Chắc em rất quen thuộc phải không? Lúc đó em phải dẫn chị đó.”
“Chị yên tâm, cứ giao hết cho em. Chúng ta đi Ý chơi xong lại đi New Zealand xem cực quang.”
“OK, cô Kỳ nói là được, chị đi theo em.”
“Ai da, chị dâu chỉ biết chọc em thôi.” Kỳ Anh xấu hổ cười, sau đó nói đến hôm nay: “Chị dâu, hôm nay chúng ta làm gì tiếp theo đây? Hội trường? Xem phim, hay là đi ngâm suối nước nóng?”
“Ngâm suối nước nóng đi, thời tiết lạnh rồi, ngâm cho thoải mái.” Kiều Mộc nhìn Kỳ Anh một cái.
Bây giờ là mùa thu, gió thổi vào mặt rát lạnh, ngâm suối nước nóng là thoải mái nhất.
Kỳ Anh không có ý kiến: “Được, vậy thì đi ngâm suối nước nóng. Em mở bản đồ giúp chị.”
Cô ấy giúp Kiều Mộc tìm nơi ngâm suối nước nóng mà mình thường đi, Kiều Mộc mở dẫn đường.
Không ngờ phải đi ngang qua công ty nhỏ trước đây của cô, lúc đến dưới lầu thì kẹt xe, Kiều Mộc ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng vô cùng cảm khái. Chưa đến hai tháng, giá trị trên người cô hiện giờ chắc có thể mua được tòa nhà cao tầng này rồi.
Thật khó tin.
Chiếc xe phía trước lên lên một chút, Kiều Mộc thu lại tầm mắt lái lên theo. Bỗng nhiên, cô phát hiện có một bóng hình quen thuộc từ tòa nhà đi nhà, trong tay ôm một thùng giấy, đó không phải Mạnh Hàm sao?
Kiều Mộc vội vàng xi nhan sang phải, dừng ở bên đường, gọi lớn: “Mạnh Hàm!”
Mạnh Hàm nghe thấy có người gọi tên mình, tò mò nhìn theo thì thấy Kiều Mộc, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Mộc Mộc, sao cô lại ở đây?”
Cô ấy ôm thùng giấy đi tới, Kiều Mộc chỉ vào hỏi: “Đây là gì vậy? Bây giờ không phải thời gian làm việc à, sao cô lại ôm nó ở bên ngoài? Muốn đi đâu?”
“À? Đây… đây là…” Mạnh Hàm xấu hồ cắn chặt môi. Kỳ Anh tháo dây an toàn, quỳ lên ghế nhìn vào trong thùng giấy, phát hiện đều là những vật dụng văn phòng, cô ấy hỏi: “Chị gái này, chị từ chức rồi à?”
Kiều Mộc ngạc nhiên: “Hàm Hàm, cô từ chức rồi.”
Mạnh Hàm thấy không giấu được nữa, xấu hổ gật đầu.
Kiều Mộc chau mày, vội vàng bảo cô ấy lên xe: “Ở đây không thể dừng lâu được, cô mau lên xe đi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”
Kiều Mộc chở Mạnh Hàm cùng đến suối nước nóng, ba người ngồi trong bồn buôn chuyện.
Lúc này Kiều Mộc mới biết nửa tháng trước Mạnh Hàm đã đệ đơn từ chức, hơn nữa còn có liên quan đến cô. Từ sau khi cô từ chức, Trần tổng còn ghét cô nên mỗi lần họp đều lấy cô ra đàm tiếu vài câu, Mạnh Hàm nghe không lọt tai, có một lần đã phản pháo lại ông ta đôi ba câu.
Thế là dù ông ta không đuổi việc Mạnh Hàm, nhưng cô ấy cảm thấy mình không thể làm ở đây được nữa nên đã đệ đơn từ chức.
Công ty nhỏ của bọn họ bàn giao công việc không cần đến một tháng, cộng với việc tuyển được người kịp lúc nên nửa tháng là Mạnh Hàm từ chức được rồi.
Nói xong, Mạnh Hàm bổ sung thêm: “Mộc Mộc, từ chức là tự tôi quyết định không liên quan đến cô, cô đừng có suy nghĩ nhiều đó. Vốn dĩ tôi đã muốn đổi công việc rồi, ở đây thường xuyên tăng ca thì thôi đi, tiền lương còn ít nữa.”
“Chị Mạnh đi là đúng, ông chủ của mấy người thật quá nhỏ mọn.” Hôm nay Kỳ Anh mới quen với Mạnh Hàm, cô ấy nghe xong mọi chuyện thì bơi đến bên cạnh hai người nói: “Làm việc cho loại người đó chắc cũng chẳng có tiền đồ gì đâu. Vả lại, giá tiền trên người chị dâu em hiện giờ, ông chủ của mấy người còn phải ngước nhìn đó.”
“Đúng vậy, chị cảm thấy Trần tống này không được cho nên mới định đổi công việc.” Mạnh Hàm cười nói: “Đợi chị nghỉ ngơi vài ngày rồi lại đi tìm công việc mới, lần này phải tìm mức lương cao một chút.”
“Hàm Hàm, đến công ty tôi làm không?” Kiều Mộc nhẹ nhàng mở miệng.
Mạnh Hàm ngạc nhiên: “Cái gì?”
Kiều Mộc cười: “Cô biết hiện giờ tôi có một công ty văn hóa rồi, còn vừa mới kỳ hợp đồng với một nghệ sĩ. Những hạng mục đầu tư khác cũng đang triển khai, khá bận rộn, đang cần nhân lực. Hay cô đến làm cùng tôi đi, nếu cô không ngại thì làm chức trợ lý cho tôi trước, tôi trả cô một tháng năm mươi ngàn, sau này sẽ tăng dần.”
“Năm… năm mươi ngàn?” Mạnh Hàm há hốc miệng, từ khi cô ấy tốt nghiệp đến giờ, tiền lương cao nhất cũng chỉ hơn tám ngàn, còn chưa vượt được mức mười ngàn. Bây giờ bạn cô lại đưa giá năm mươi ngàn? Đây là cái bánh từ trên trời rớt xuống sao?
Không, không phải cái bánh, là bạn cô đang “bao dưỡng” cô!