Thời gian rất nhanh đã đến thứ hai tuần sau, Kiều Mộc không hề động đến số tiền trong thẻ bạch kim của ông nội Cố để mua quần áo các thứ. Cô cảm thấy mình vẫn chưa đăng ký kết hôn, mà đã tiêu tiền của nhà họ thì không được tốt lắm.
Cho nên cô dùng tiền của nguyên chủ để mua một chiếc váy hơn năm trăm tệ, mái tóc dài uốn xoăn nhẹ được cô thả tự nhiên trên đầu vai, mặt mộc không trang điểm.
Nguyên chủ trông giống cô đến bày phần, cô nghĩ chắc đây chính là nguyên nhân khiến cô xuyên vào đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả hai đều có đôi mắt đào hoa linh động, lúc không trang điểm, khí chất trông đơn thuần trong trẻo. Nhưng khi trang điểm đậm cũng có thể mê hoặc mọi người.
Nhưng nguyên chủ thiết thực hơn cô một chút, trước giờ cô ấy chưa từng trang điểm, ở nhà cũng không có lấy một món, nên hôm nay không thể trang điểm được.
Kiều Mộc nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô biết Cố Hàn Thanh đang ở dưới lầu rồi. Cô vừa nhấc máy, vừa đeo túi vải màu trắng ra cửa: “Tổng giám đốc Cố, tôi ra ngay đây.”
“Được.” Giọng nói trầm thấp mang theo dòng điện truyền qua tai cô.
Kiều Mộc sờ tai mình.
Chậc, người đàn ông này không những nhan sắc và thân hình cực phẩm, mà giọng nói cũng rất dễ nghe. Sau này cô bắt buộc phải niệm câu thần chú “mình là thế thân” mỗi ngày mới được, nhất định không thể đắm chìm vào, đi vào vết xe đổ trước đây của nguyên chủ.
Cố Hàn Thanh ngồi ở ghế sau của xe Rolls Royce, hai tay anh đang xử lý công việc trên máy tính bảng. Sau khi nghe thấy tiếng tài xe mở cửa xe sau, anh khẽ nâng mắt lên nhìn Kiều Mộc đang đi đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đập vào mắt anh đầu tiên chính là đôi chân trắng mịn, thẳng tắp của cô gái. Sau đó là làn váy tung bay trong gió, cùng chiếc eo thon thả, chiếc cổ thiên nga thon dài. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay, ngũ quan tinh tế, hàng lông mày sinh động, mỗi khi cô nở nụ cười đều có chút nghịch ngợm đáng yêu: “Tổng giám đốc Cố, chào buổi sáng.”
Cô khom người đứng bên ngoài xe chào hỏi anh trước.
Cố Hàn Thanh khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng, vào đi.”
Kiều Mộc ngồi xuống, chỉnh lại làn váy rồi đặt túi cải lên đùi.
Tài xế đến ghế lái, khởi động xe, lái về phía cục dân chính.
Suốt đường đi, ngoại trừ giọng nói chuyện điện thoại của Cố Hàn Thanh ở ghế sau và âm thanh thao tác máy tính thì không còn gì khác nữa. Kiều Mộc không nói với anh câu nào.
Thật lạnh lùng.
Cũng may cô không thích mẫu người đàn ông lạnh lùng như vậy, cô thích mẫu đàn ông ấm áp, hài hước hơn.
Hoàn hảo!
Quá trình đăng ký kết hôn diễn ra rất nhanh, dường như Cố Hàn Thanh đã sắp xếp trước, nên bọn họ vào bằng lối đi màu xanh lá.
Sau khi quay lại xe, ngón tay thon dài của Cố Hàn Thành kẹp một tấm thẻ đen đưa qua cho cô: “Tấm thẻ này là thẻ phụ của tôi, hiện giờ bên trong có mười triệu tệ, xem như tiền tiêu vặt tháng này của cô. Sau này mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền vào đó, một tháng mười triệu tệ, cô thấy có đủ không?”
Cố Hàn Thành chưa từng bao dưỡng phụ nữ nên anh không biết nên đưa bao nhiêu một tháng.
Đương nhiên, bởi vì anh không có tình cảm, nên anh cũng không thích đưa tấm thẻ đen không có giới hạn. Mức độ này, anh cảm thấy không thích hợp với mình và Kiều Mộc.
Đến rồi, nó đến rồi!
Anh xã bắt đầu cho tiền rồi!
Khoảnh khắc này Kiều Mộc không thể giả vờ dè dặt được nữa, gật đầu: “Đủ, đủ rồi.”
Cô không tham lam, một tháng mười triệu tệ là rất đủ rồi!
“Vậy cô cứ lấy đi mua đồ đi. Nếu không đủ có thể nói với tôi.” Cố Hàn Thanh biết kết hôn là một loại trách nhiệm, mà anh chỉ có thể cho Kiều Mộc danh phận, còn những thứ khác thì không. Nên anh chỉ đành cho cô thật nhiều tiền.
“Ồ, được, cảm ơn anh.” Hai tay Kiều Mộc nhận lấy tấm thẻ đen, cái miệng nhỏ nhắn ngại ngùng mím lại.
Hết cách rồi, không mím lại cô sợ bản thân sẽ cười hở răng, không thấy mặt trời mất.
“Lát nữa tài xế sẽ chở tôi về công ty trước, sau đó sẽ giúp cô chuyển nhà. Sau này cô sẽ ở căn biệt thự giữa núi ở Lam Loan với tôi. Phòng ngủ của cô, tối qua tôi đã bảo quản gia cho người dọn dẹp rồi.”
“Hả? Ồ, cảm ơn tổng giám đốc Cố.” Kiều Mộc ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt tùy anh sắp xếp.
Cố Hàn Thanh lướt nhìn khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp của cô, nếu vợ anh là một người nghe lời lại xinh đẹp như vậy, hình như cũng không quá tệ. Chỉ cần đừng gây phiền phức cho anh, kiếm chuyện với anh là được: “Đừng gọi Tổng giám đốc Cố nữa, nếu bị ông nội nghe được chắc chắn sẽ mắng chúng ta đấy.”
“Vậy tôi gọi anh là gì?” Kiều Mộc chột dạ hỏi.
Cố Hàn Thanh: “Tên, đặc biệt là trước mặt ông nội.”
“Ồ, tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ chú ý điểm này.” Trong sách nói nguyên chủ thường gọi anh là Hàn Thanh trước mặt ông nội Cố, nhưng khi ở riêng cô ấy sẽ xưng hô là anh Cố. Mãi đến sau này khi mà bạch nguyệt quang quay lại, nguyên chủ mới không kiềm chế được cảm xúc nữa, lúc ở riêng vẫn gọi anh là Hàn Thanh.
Nói xong những chuyện muốn nói, Cố Hàn Thanh lại mở máy tính ra xử lý công việc, không quan tâm đến Kiều Mộc nữa.
Kiều Mộc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, dựa vào ghế nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Hai người tách nhau ra, tài xế dẫn Kiều Mộc đi về dọn nhà, cũng chẳng có gì cần mang theo cả ngoại trừ di vật của người nhà nguyên chủ và quần áo các thứ. Kiều Mộc chỉ để lại vài bộ trông có hơi mới, còn những bộ mặc nhiều năm thì cô mang vứt hết. Hiện giờ cô đã có hai mươi triệu tệ trên người, không cần phải ăn uống tiết kiệm nữa!
Biệt thự Bán Sơn ở Lam Loan nằm nơi trung tâm phồn hoa nhất của Hải Thành. Có thể mua được nhà ở đây đều là những đại gia giàu có trăm tỷ. Khoảng cách của mỗi nhà đều rất xa, khung cảnh xung quanh yên tĩnh không hề ồn ào lẫn nhau.
Quản gia trung niên mặc áo vest đuôi tôm đã biết căn biệt thự này hôm nay sẽ đón tiếp nữ chủ nhân, khi ông nghe được tiếng xe bèn dẫn tất cả người giúp việc trong nhà ra bên ngoài tiếp đón.
Hai bên mỗi bên tám người, ông đứng ở chính giữa. Xe dần dừng lại, ông đi qua mở cửa xe sau cho Kiều Mộc, khom lưng mời: “Bà chủ, hoan nghênh cô đến.”
Mí mắt Kiều Mộc co giật, cô thừa nhận bản thân là đồ quê mùa, chưa từng nhìn thấy khung cảnh hoành tráng như vậy bao giờ. Cô cảm thấy hơi hư ảo.
Dù gì khung cảnh này cũng chỉ tồn tại trong những bộ phim thần tượng, không ngờ cô cũng có thể có được.
Suýt chút nữa cô còn tưởng mình là nữ chính rồi!
Thế thân, thế thân… Thế thân, thế thân… Mình là thế thân…
Kiều Mộc nói thầm mười lần, hít sâu, giả vờ bình tĩnh đeo túi vải bước xuống xe.
Những người giúp việc đồng loạt khom lưng bốn mươi lăm độ với cô: “Hoan nghênh bà chủ!”
Kiều Mộc bị dọa lùi lại một bước.
Quản gia Trần thân thiết đỡ cô: “Bà chủ, thật ngại quá, dọa cô rồi.”
Kiều Mộc cười khan: “Có một chút. À…quản gia Trần, ông bảo họ đi làm việc đi, không cần đặc biệt quan tâm đến tôi đâu.”
Hiện giờ cô còn chưa thích ứng với cuộc sống của gia đình giàu có, bị nhiều người cúi chào như vậy, khó tránh trong lòng cảm thấy không được thoải mái.
Quản gia Trần biết được bối cảnh của bà chủ, biết được cô có gia cảnh rất bình thường, chu đáo nói: “Được, nghe bà chủ cả.”
Căn biệt thự này của Cố Hàn Thanh không lớn bằng căn nhà cũ, dù sao cũng ở giữa núi nên không cách nào xây dựng quá to lớn. Nhưng đối với một người bình thường mà nói, nó cũng đủ lớn rồi. Tổng cộng có năm tầng, tầng B1 là phòng ngủ của giúp việc, tầng B2 là nhà xe, tầng một là phòng khách, tầng hai là nơi giải trí, tập thể dục cùng với phòng ngủ cho khách, tầng ba là phòng của chủ nhà.
Trước đây chỉ có một mình Cố Hàn Thanh ở, đối diện bỏ trống. Hiện giờ đúng lúc để Kiều Mộc vào ở.
Mọi thứ đều là quản gia Trần trang trí, mắt nhìn của ông rất tốt, bày trí trong phòng rất nho nhã, lại không mất đi phong cách của công chúa thục nữ. Bây giờ là ban ngày, màn ren đã được treo lên, gió từ ban công thổi vào khiến nó đung đưa trông vừa yên ả lại xinh đẹp.
“Bà chủ, căn phòng này là một mình tôi trang trí thu dọn, cũng không biết có phù hợp phong cách của cô không. Nếu cô không thích, nhất định phải nói ngay cho tôi biết đó. Tôi sẽ cho người thay liền.” Quản gia Trần khiêm tốn nói.
Kiều Mộc lắc đầu, mỉm cười nói: “Quản gia Trần, thẩm mỹ của ông rất tốt, tôi rất thích. Tạm thời cứ vậy trước đã, sau này tôi ở lâu, có gì cần thì tôi nói với ông.”
“Được, bà chủ. Đi cả một đường dài chắc cô mệt rồi, cô nghỉ ngơi chút đi. Đợi bữa trưa nấu xong tôi sẽ lên gọi cô.”
Quản gia Trần dẫn theo hai người giúp việc sắp xếp xong hành lý thì rời khỏi.
Cánh cửa gỗ điêu khắc hoa kiểu Âu được đóng lại, Kiều Mộc nằm phắt lên chiếc giường mới của mình, tùy tiện ném chiếc túi vải đi.
Cảm nhận được sự mềm mại vô cùng thoải mái dưới người, cô lại lăn một vòng, đắp chăn lên mặt, cố gắng bình phục lại tâm trạng có chút kích động của mình.
Sau khi nhắm mắt hưởng thụ được một lúc, cô mới chịu đứng dậy, bắt đầu tham quan phòng ngủ mới của mình.
Phòng thay quần áo chắc hẳn phải hơn trăm mét vuông, quần quần áo áo, giày dép mũ nón, trang sức đều được bỏ trong tủ riêng biệt. Chỉ là hiện giờ quần áo của cô rất ít, ngay cả một ô trong tủ quần áo cũng không lấp đầy được.
Kiều Mộc cảm thấy bản thân đã có việc làm sau khi từ chức rồi, đó là lấp đầy tủ quần áo.
Không một cô gái nào lại không muốn có một căn phòng đựng quần áo thuộc về riêng mình cả.
Cô muốn nhân lúc hôn nhân vẫn còn hạn mua hết mọi thứ, muốn gì mua đó!
Dạo xong phòng thay quần áo, Kiều Mộc lại đi nhìn phòng tắm, nó cũng rất rộng lớn. Bồn tắm có thể nằm được ba người, đối diện với nó chính là đô thị phồn hoa dưới chân núi. Kiều Mộc đoán cánh cửa sổ chạm đất này là kính một mặt, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng bên trong có thể nhìn được ra bên ngoài.
Đợi đến đêm, cô sẽ ngâm mình trong bồn tắm, hưởng thụ mới được.
Phòng ngủ này của cô có một quầy bar, bên trên đã được xếp đầy rượu vang, chai duy nhất cô biết là Lafite năm tám mươi hai.
Quan sát xong mọi thứ trong phòng, Kiều Mộc đi ra ban công, nhìn sang phải chính là ban công của Cố Hàn Thanh ở bên cạnh, khoảng cách tầm một mét rưỡi. Nhìn xuống dưới có thể thấy bể bơi ngoài trời, gần với đường chân trời. Bơi ở trong đó vừa có thể tận hưởng ánh sáng mặt trời, vừa có thể ngắm nhìn Hải Thành phồn hoa nhộn nhịp.
Đặc biệt là buổi đêm, sắc màu rực rỡ, xa xỉ hùng vĩ kia, e rằng người bình thường cả đời này cũng không cách nào tưởng tượng được.
Kiều Mộc giang hai tay cảm nhận niềm vui sướng khi gió thu thổi qua mặt.
Reng reng reng—
Điện thoại trong túi vải trên giường đang rung.
Kiều Mộc trở về phòng, nhào lên giường lấy điện thoại, hai chân đung đưa lên xuống.
Là đồng nghiệp bộ phận chăm sóc khách hàng có quan hệ tốt nhất với cô gửi tin nhắn Wechat đến, cô ấy tên là Mạnh Hàm.
[Mộc Mộc, cô sao vậy? Cô muốn từ chức hả? Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Vừa nãy mở cuộc họp, ông chủ thỉnh thoảng lại nhắc đến cô, cô sao thế?]
[Không có gì, chỉ là tôi không muốn làm nữa thôi.]
[Vậy cô tìm được công ty khác rồi à? Sao nói từ chức là từ ngay thế, đột ngột quá rồi đó.]
[Cuộc đời là phải chứa đầy chuyện không chắc chắn chứ.]
[Tôi cảm thấy cô đang nói dối, rốt cuộc cô bị sao thế?] Mạnh Hàm căn bản không tin, cô ấy liếc mắt nhìn hành động của lãnh đạo, nhanh chóng gõ chữ: [Cô mau thành thật nói tôi biết đi, có phải cô gặp chuyện khó khăn rồi hay không? Hay là ông chủ bắt nạt cô?]
[Thực ra tôi cũng không gặp chuyện khó khăn gì, chỉ là thứ sáu tuần trước Trần tổng gọi tôi đi tăng ca. Thế là tôi nổi giận, rồi đề nghị từ chức. Ôi chào, gõ chữ không nói rõ mọi chuyện với cô được, ngày mai tôi đến công ty làm thủ tục từ chức rồi nói với cô sau nhé.]
Nhìn thấy cấp trên đi đến, Mạnh Hàm cũng không dám nhắn tin nữa, vội vàng nói: [Được thôi, ngày mai chúng ta hẹn nhau ăn cơm, cô phải nói rõ mọi chuyện cho tôi biết đó. Nếu như có chuyện tôi sẽ dốc hết sức mình để giúp cô!]
Mạnh Hàm vào công ty sớm hơn nguyên chủ một năm, sau khi nguyên chủ vào làm, có một lần hai người cùng nhau tăng ca, rồi dần dần quen thân, cộng với việc không cùng một bộ phận nên cũng không dính líu đến lợi ích, vì vậy quan hệ giữa hai người là tốt nhất.
Chứ đến hiện giờ cả bộ phận thu mua cũng chẳng có một ai quan tâm cô xảy ra chuyện gì. Cô không tin những đồng nghiệp kia không biết cô hôm nay không đi làm, không biết cô muốn từ chức.
Kiếp trước cô mới trải qua hai năm là thấy đủ rồi, đi làm ấy mà, thật sự mới ngày đầu cô đã muốn bước vào cuộc sống nghỉ hưu rồi.
Sau này, cô cũng không muốn tăng ca nữa, cô muốn làm cá mặn, muốn làm bình hoa!
Mặc kệ nó có tiền đồ, có thăng tiến hay không.
Chỉ cần cô không phạm pháp, không gây chuyện cho quốc gia là được.
Nghĩ đến đây, Kiều Mộc thoải mái nằm trên giường, lướt điện thoại đủ mọi tư thế, thích làm gì làm nấy.
Đến buổi trưa, quản gia đến gõ cửa phòng: “Bà chủ, ăn cơm thôi.”
Mắt Kiều Mộc sáng chưng, nở nụ cười sáng chói.
Hahaha, cuộc sống có người nấu cơm, có người gọi ăn cơm thật sung sướng biết bao nhiêu!
Mà đợi khi cô bước xuống lầu, bỗng cảm thấy kinh ngạc. Ông nội Cố cảm thấy áy náy vì không tổ chức được cho cô một hôn lễ hoàn chỉnh, nên đã dặn quản gia Trần mời hai đầu bếp kiểu Tây và kiểu Trung của khách sạn năm sao đích thân đến nhà nấu cơm cho cô ăn. Đã vậy còn có tôm hùm, cua hoàng đế được vận chuyển hàng không từ nước ngoài về, và cả những món ăn thơm phưng phức trên bàn.
Món ăn lần lượt được giúp việc bày trước mặt cô, mỳ ý sốt tương gan ngỗng… tám món ăn kiểu Trung… muốn gì có đó. Cô giống như một vị hoàng đế thời cổ đại, ngồi ăn những món ăn thịnh soạn.
Kiều Mộc tự cho rằng bản thân có dạ dày lớn, nhưng cũng ăn đến no căng, ngã người lên ghế, hai tay ôm bụng.
Hai đầu bếp mong ngóng hỏi cô ăn có ngon không.
Kiều Mộc mắt sáng bừng gật đầu: “Ngon lắm, đều rất ngon.”
Bữa cơm tràn đầy mùi tiền, sao mà không ngon cho được.
Ha ha ha, cuộc sống của cá mặn lắm tiền hạnh phúc quá đi!