[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

[Đừng nói là tổng giám đốc Kiều của tôi mang thai đấy nhé?]
 
[Nếu cô ấy là bà Cố thì khả năng cao lắm.]
 
[Mấy người giỏi suy diễn quá. Nếu mang thai, tổng giám đốc Cố còn để vợ đi quay chương trình tạp kỹ sao? Nhà người ta cũng không thiếu tiền.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Nhỡ đâu không biết đang mang thai? Cũng không phải chưa từng có trường hợp mang thai ngoài ý muốn.]
 
[Nhưng mà mọi người thấy bóng lưng cô ấy giống bà Cố không? Tôi cũng không biết có phải vì có mục đích trước hay không, tôi cảm thấy rất giống.]
 
[Không cần cảm thấy, chính là như vậy! Tôi lấy kinh nghiệm hóng hớt nhiều năm nói cho bạn, tổng giám đốc Kiều tuyệt đối là bà Cố!]
 
[Mấy người đoán giỏi quá, ngừng nghỉ chút đi, không cảm thấy xem tổng giám đốc Kiều rất dễ chịu sao? Cuộc sống nhàn nhã của cô ấy là điều tôi luôn hâm mộ, tôi cũng muốn đi vào nằm kiếm tiền.]
 
[Tổng giám đốc Kiều không hề để ý có nhiều cảnh quay hay không, rất là nhàn nhã, nhưng mà như vậy mới đặc biệt.]
 
Kiều Mộc không biết rằng, cho dù cô có nằm một chỗ thì cũng có rất nhiều người vào xem. Thực ra cô cũng không muốn ngủ suốt như vậy, nhưng mà do tối hôm qua quá mệt, thân thể không chịu nổi, hôm nay lại đi tàu xe mệt nhọc, cô không kiềm chế được mà ngủ trước máy quay. Cũng may bây giờ vốn dĩ cũng là thời gian nghỉ ngơi, đạo diễn nói rằng các cô có thể hoạt động tự do.
 
Đến hai giờ rưỡi chiều, PD đi theo báo cho các cô đến sảnh tập hợp, mấy nhóm khách mời biết nhiệm vụ ghi hình hôm nay chính thức bắt đầu rồi, tâm trạng vừa kích động vừa thấp thỏm đi tới sảnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấp thỏm là vì các cô cảm thấy trước đó tổ chương trình cho các cô hưởng thụ là có âm mưu. Mà sau khi tới sảnh chính, đúng như các cô dự đoán, thật sự có vấn đề, nhưng mà các cô cũng không đoán được rằng tổ chương trình sẽ chơi theo kiểu này!
 
Những thứ các cô hưởng thụ trước đó thế mà đều phải dùng tiền trong trò chơi để đổi, số tiền này các cô có thể kiếm được khi làm nhiệm vụ, nếu đến tám giờ tối còn chưa trả hết nợ thì sẽ bị phạt!
 
“Đạo diễn Vương, chẳng phải trước đó đã nói không cần trả tiền sao?” Kiều Mộc kháng nghị.
 
Đạo diễn cáo già nói: “Không cần trả tiền thật mà, chỉ cần tiền trong trò chơi.”
 
Kiều Mộc bật cười: “Mấy người cũng thật nham hiểm, chúng tôi có thể dùng tiền của mình để mua không?”
 
Đạo diễn lắc đầu: “Không được, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ trên đĩa quay, hoàn thành sẽ nhận được số tiền tương ứng.”
 
“Xem đi xem đi, tôi đã nói là có âm mưu mà.” Châu Lan cảm khái: “Chúng tôi nợ bao nhiêu tiền? Đạo diễn, tôi và Văn Văn không chơi nhiều, chắc là nợ cũng không nhiều nhỉ?”
 
“Đúng là nhóm các cô nợ ít nhất.” Đạo diễn vỗ vỗ tay, có trợ lý lấy ra bốn tấm bảng xốp, chia cho bốn nhóm, mặt trên có dán giấy, mọi người đều xé giấy của nhóm mình xuống.
 
Nhóm của Kiều Mộc là Trình Tâm Nghiên xé, chỉ thấy bên dưới giấy dán có ghi lại rõ ràng số tiền mà mọi người đã tiêu phí.
 
Kiều Mộc: 1150.
 
Trình Tâm Nghiên: 1050
 
Tổng cộng 2200.
 
Hạ Tình: 550
 
Mục Đồng Đồng: 550
 
Tổng cộng 1100.
 
Châu Lan: 350
 
Văn Văn: 350
 
Tổng cộng 700.
 
Hàn Duyệt: 600
 
Trần Tư Vận: 750
 
Tổng cộng 1350.
 
Kiều Mộc nhìn thấy bảng của các nhóm khác thì rất là kinh ngạc, cô thế mà là người tiêu nhiều nhất, sao có thể! Cô nhanh chóng hỏi: “Đạo diễn, của tôi sao lại nhiều như vậy? Tôi có làm gì đâu, chỉ ăn cơm rồi làm móng tay, mát xa và tắm suối nước nóng thôi mà? Sao lại nhiều như vậy. Cái gì tôi làm, các nhóm khác cũng làm mà.”
 
Cô thật sự không hiểu, những gì cô làm thì người khác cũng làm rồi, cô còn làm ít hơn, sao người nợ nhiều nhất lại là cô.
 
Trình Tâm Nghiêm một mặt thấy khó chịu vì Kiều Mộc nợ nhiều nhất, một mặt cảm thấy bản thân cô ta cũng nợ quá nhiều. Dưới tình huống các nhóm khác nợ ít, cô ta tiêu như vậy có vẻ không hiểu chuyện lắm, không khỏi có chút ngại ngùng, nhíu mày nói: “Đạo diễn, có phải phần của tôi tính sai rồi không? Sao lại nhiều như vậy?”
 
Đạo diễn bảo người đẩy ra bảng tiêu phí tiêu chuẩn cho từng mục, sau đó nói: “Lúc cô Kiều mát xa đã dùng rất nhiều tinh dầu đắt tiền, cho nên chi phí cũng cao. Những người khác đều dùng loại bình thường nhất.”
 
Khóe miệng Kiều Mộc hơi giật giật, cô nhớ tới chuyện gì đó, cảm thấy mất mặt gục đầu xuống, sờ sờ cái mũi.
 
[Ha ha ha, Mộc Mộc thật đáng yêu, tôi nhớ rõ lúc mát xa, người ta hỏi cô ấy muốn dùng tinh dầu nào, cô ấy vô cùng hào sảng mà nói muốn dùng loại tốt nhất!]
 
[Đúng rồi, còn nói lấy hết mấy loại đắt nhất ra, mỗi loại đều dùng một chút.]
 
[Đúng đúng đúng, các nhóm khác chỉ mát xa đơn giản, còn cô ấy làm từ đầu đến chân. Thoải mái tới mức ngủ luôn.]
 
[Ha ha ha, lúc hưởng thụ thì rất đã, xong việc lại rắc rối.]
 
“Còn tôi thì sao đạo diễn?” Trình Tâm Nghiên nhìn Kiều Mộc, nếu không phải ở đây có máy quay, cô ta thật sự muốn trợn trắng mắt, thật là biết hưởng thụ, cho rằng ở đây giống như ở nhà sao? Chẳng có một chút tự giác nào, hành vi xa hoa lãng phí thế này, không hiểu vì sao cư dân mạng đều thích Kiều Mộc, rõ ràng mỗi lần cô ta đều biểu hiện tốt hơn!
 
“Cô Trình, bởi vì giá đàn piano càng đắt hơn, hơn nữa cô còn muốn nghệ sĩ violin ở khách sạn hòa tấu cùng, cho nên chi phí cũng tương đối cao.”
 
[Ha ha ha, đôi chị em gặp nạn.]
 
[Không không không, phải là cặp chị em plastic gặp nạn.]
 
Trình Tâm Nghiên xấu hổ cười cười, thì ra là vì chuyện này, thật đúng là sai sót, vốn dĩ còn nghĩ biểu diễn tài năng của mình để tẩy trắng, kết quả lại thành người nợ nhiều thứ hai, hơn nữa chỉ ít hơn Kiều Mộc một trăm, cũng chẳng có mặt mũi mà trách Kiều Mộc.
 
Trình Tâm Nghiên có chút bực bội, mấy ngày trước, không ai biết cô ta phải chịu giày vò thế nào, buổi hòa nhạc bị ban tổ chức thông báo hủy bỏ, mấy chương trình khác cũng đổi ý không cho cô ta tham gia, mỗi ngày cô ta chỉ có thể ở nhà ngồi không.
 
Mà chuyện này đều do Kiều Mộc làm hại.
 
Anh Thanh nói cô ta đừng làm hại Kiều Mộc, nhưng anh có từng nghĩ tới Kiều Mộc mới là người hại cô ta không? Vì sao anh không thể đứng ở góc nhìn của cô ta để xem xét lại vấn đề?
 
Quả nhiên, người anh không yêu thì không đáng được yêu thương đúng không?
 
Nhưng trước kia anh cũng nuông chiều cô ta mà. Đều vì sự xuất hiện của Kiều Mộc, là cô đã cướp đi những gì vốn thuộc về cô ta.
 
Trên mặt Trình Tâm Nghiên lóe lên tia độc ác.
 
Các nhóm đều thiếu nợ, ngay sau đó đến vòng tiếp theo, mọi người quay đĩa chọn nhiệm vụ, nếu quay được nhiệm vụ mà bản thân không am hiểu, có thể trao đổi với nhóm khác, chỉ cần hai bên đều đồng ý.
 
Lần đầu tiên quay, Hàn Duyệt và Trần Tư Vận quay được trò chơi loại trí tuệ, có hai trăm đồng tiền, nhiều thì nhiều đó, nhưng mà khó.
 
Còn Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên quay được nhiệm vụ nhảy dây hai người, chỉ có năm mươi đồng tiền, Hàn Duyệt và Trần Tư Vận bàn nhau một lát, quyết định đổi với nhóm Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc hỏi Trình Tâm Nghiên, cô ta không phản đối, vì thế hai bên trao đổi nhiệm vụ.
 
Hàn Duyệt nắm tay cổ vũ Kiều Mộc: “Mộc Mộc, tôi tin cô làm được.”
 
“Cô đừng tâng bốc tôi thế, loại trò chơi trí tuệ này cũng không biết cụ thể là trò gì, nếu mà khó quá thì tôi nhất định cũng không thắng nổi.” Kiều Mộc nói đều là sự thật, khi còn đi học thành tích của cô khá tốt, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô thông minh tuyệt đỉnh, nếu không thì cô đã đi làm nhà khoa học.
 
Trình Tâm Nghiên thấy Hàn Duyệt chỉ cổ vũ Kiều Mộc mà không cổ vũ cô ta thì có chút oán giận, chẳng lẽ cô ta không làm được à? Cô ta cũng không ngu ngốc đâu!
 
Chờ xem, lát nữa tuyệt đối sẽ khiến bọn họ phải bất ngờ!
 
Lấy được nhiệm vụ, các cô đi đến địa điểm làm nhiệm vụ của mình. Cái thứ nhất là xếp bốn chữ T vào một hình vuông, hình vuông này tương đối nhỏ, nếu đặt bốn chữ T ở mỗi bên thì tuyệt đối không vừa, dịch chuyển một chút cũng không nhét vừa.
 
Hơn nữa còn có một khó khăn, đó là tổ chương trình chỉ cho thời gian một phút, đồng hồ đếm ngược còn đặt trước mặt để các cô tận mắt nhìn thấy. Đương nhiên là muốn tăng áp lực trong lòng, làm người ta cuống lên, mà càng cuống thì suy nghĩ càng hỗn loạn, càng khó khăn trong việc giải đề.
 
Trình Tâm Nghiên muốn chứng minh bản thân, cô ta nhanh chóng sắp xếp bốn chữ T kia. Nhưng dù cô ta đổi góc độ thế nào cũng không xếp vào được.
 
Cô ta nôn nóng nhìn đồng hồ đếm ngược, trong lòng buồn bực tại sao bản thân lại ngu ngốc như vậy, ban đầu Kiều Mộc dùng trí thông minh để hút fan, cô ta cũng muốn chứng minh bản thân một chút. Nhưng mà giờ phút này cô ta mới biết được, có một số thứ không thể bắt chước, đây là vấn đề chỉ số thông minh, không có lời giải.
 
Người xem đều sốt ruột thay các cô.
 
[Trình Tâm Nghiên không làm được thì có thể buông ra không! Như thế này chẳng phải lãng phí thời gian sao!]
 
[Nói chuyện kiểu gì vậy, chị gái tôi muốn nỗ lực vì nhóm mình không được sao? Hơn nữa, Kiều Mộc cũng đâu hành động, chẳng phải cũng không làm được sao.]
 
[Đúng rồi, mọi người xem, Kiều Mộc cũng không nhúc nhích, có vẻ cũng không được.]
 
[Chủ yếu là thời gian ngắn quá, cái này phải tháo ra rồi mới đặt vào, trước kia tôi lướt video thấy người ta làm vậy.]
 
Thấy thời gian chỉ còn hai mươi giây, Trình Tâm Nghiên từ bỏ, cô ta thấy Kiều Mộc không có động tĩnh gì, cảm thấy nhất định là cô cũng không làm được, nhanh chóng ném củ khoai nóng bỏng tay này cho Kiều  Mộc: “Mộc Mộc, cô tới xem, cô thông minh nhất, nhất định có thể thành công đúng không?”
 
Cô ta dùng phương thức nịnh nọt lừa Kiều Mộc, nếu Kiều Mộc thất bại, người xem sẽ nhận ra cô thực sự là một người rất bình thường. Trước kia cô khoe chỉ số thông minh, so với học sinh giỏi chân chính cũng chỉ là trò trẻ con, mọi người không cần thiết phải kích động vì Kiều Mộc như vậy, sau đó chuyển sang thích cô ta.
 
Đáng tiếc, nước cờ này của cô ta lại đánh sai rồi, Kiều Mộc nhận lấy bốn chữ T, cũng không biết cô xếp thế nào, nháy mắt đã đặt vừa hình vuông.
 
Trình Tâm Nghiên kinh ngạc: “Mộc Mộc, vậy mà làm được rồi hả?”
 
Kiều Mộc nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn cô ta: “Được rồi.”
 
Trình Tâm Nghiên cắn răng, kiềm chế sự ghen ghét, giận dỗi nói: “Trước đây cô từng chơi rồi hả? Vậy sao nãy cô không nói, cứ để tôi ở đó làm.”
 
Hại cô ta mất mặt, Kiều Mộc sao lại đáng ghét như vậy! Loại phụ nữ tâm cơ này, không biết anh Thanh thích cô ở điểm nào!
 
Kiều Mộc vô tội: “Tôi chưa từng chơi, vừa rồi đang suy nghĩ trong đầu. Lúc cô mới đưa cho tôi, tôi cũng vừa nghĩ ra, cho nên lập tức xếp được.”
 
Cô thề, cô tuyệt đối không nói dối, không cần thiết phải làm Trình Tâm Nghiên xấu mặt trong lúc làm nhiệm vụ. Dù sao thời gian quá ngắn, cô cũng không muốn nhóm mình thất bại, cuối cùng nợ không trả hết là bị phạt đó.
 
Đương nhiên là Trình Tâm Nghiên không tin, nhưng cũng không có cách nào chất vấn trước mặt, vì thế cô ta gượng cười: “Vậy à. Chúng ta làm đề tiếp theo đi.”
 
Cô ta cúi đầu bĩu môi, mặt lại đen.
 
Người xem đều quen với việc cô ta lật mặt nhanh như lật sách: [Tôi cầu xin chị gái về nhà luyện tập quản lý biểu cảm đi, thật là kém cỏi.]
 
[Chơi không nổi thì về nhà đi, phiền quá, không có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả, vốn dĩ chỉ số thông minh đã kém hơn tổng giám đốc Kiều.]
 
[Vẫn là tổng giám đốc Kiều thú vị, thông minh lanh lợi, tính cách cũng tốt.]
 
Đề tiếp theo rất hóc búa, Kiều Mộc lại trả lời đúng trong một phút. Đề tiếp nữa là một đề suy luận, cô vẫn giải xong trong vòng một phút. Đề cuối cùng thì khó hơn, tổ chương trình cho thời gian hai phút, cô xoay bút, nhanh chóng suy nghĩ, người xem trước màn hình cũng làm cùng.
 
Cố Hàn Thanh bấm vào phòng phát sóng trực tiếp, vừa lúc nhìn thấy đề này, anh cũng có chút hứng thú, cùng suy nghĩ lời giải. Bản thân anh rất thông minh, rất nhanh đã phát hiện quy luật, theo bản năng cầm điện thoại gửi đáp án cho Kiều Mộc.
 
Gửi xong, anh mới nhớ ra cô chắc chắn không mang điện thoại trong người.
 
Anh lo lắng không biết cô có giải được hay không, cũng may cô thông minh, đã giải ra rồi, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, thành công kiếm được hai trăm đồng tiền trò chơi.
 
Cô giống như một đứa trẻ vui vẻ nhảy cẫng lên, Cố Hàn Thanh cũng vui thay cô, lại gửi một tin nhắn Wechat: [Mộc Mộc, em thật thông minh.]
 
Biết tạm thời cô không đọc được, nhưng không sao cả, anh chỉ muốn truyền lại sự tự hào của anh vào lúc này cho cô.
 
[Mộc Mộc nhà tôi rất giỏi, tôi cũng chưa nhìn ra manh mối, cô ấy đã giải được rồi.]
 
[Quả nhiên phụ nữ thông minh có sức hút nhất.]
 
[Tổng giám đốc Kiều có cả ngoại hình lẫn trí tuệ nha, thật là người chiến thắng trong cuộc sống mà!]
 
Lượt thứ hai quay nhiệm vụ, nhóm Kiều Mộc quay được nhiệm vụ biểu diễn trên đường, cô và Trình Tâm Nghiên đều sửng sốt, không rõ là loại biểu diễn nào.
 
Kiều Mộc hỏi đạo diễn: “Chúng tôi phải đi biểu diễn trên đường cái sao?”
 
Đạo diễn cười ha ha: “Đúng là biểu diễn, nhưng không phải trên đường cái, mà ở làng chài gần đây. Mặc kệ các cô biểu diễn gì, trong vòng năm phút, thu hút được một người xem thì được mười đồng.”
 
“Woa, cái này hay thật.” Châu Lan hâm mộ nói: “Nếu thu hút được một trăm người, chẳng phải sẽ có một ngàn đồng.”
 
“Làm sao dễ thế được.” Trình Tâm Nghiên nhíu mày: “Đi trên đường cái có vẻ dễ hơn. Nếu có nhiều người trẻ tuổi nhận ra chúng ta, có lẽ sẽ lập tức vây lại. Nhưng ở làng chài, tôi đoán có nhiều người già, hẳn là không biết chúng ta đâu.”
 
“Cũng phải, vậy các cô cố lên.” Văn Văn nói xong, cũng đi quay nhiệm vụ của nhóm mình. Thế mà lại quay được nhiệm vụ tìm kho báu ở làng chài.
 
“Thật là có duyên, bọn chị cũng đi làng chài.” Văn Văn vui vẻ nói với Kiều Mộc, không chỉ các cô, Hạ Tình và Mục Đồng Đồng cũng quay được nhiệm vụ đi làng chài chụp ảnh chung với người già trăm tuổi.
 
Chỉ có Hàn Duyệt và Trần Tư Vận ở lại khu nghỉ dưỡng. Lúc tách ra, hai người rất là luyến tiếc, trông mong muốn đi theo.
 
Nhưng quy tắc là quy tắc, không có cách nào khác, hai người đành ở lại, những người khác trong tổ chương trình đuổi kịp các cô ấy, ngay cả đạo diễn cũng đi. Dù gì hầu hết mọi người đều đi làng chài, cần có một người đi theo khống chế tiết tấu.
 
Thời gian qua rất nhanh, đi xe hai mươi phút đã tới nơi, ba nhóm tách ra hành động.
 
Trình Tâm Nghiên và Kiều Mộc tìm được một quầy bán quà vặt ở chỗ ngã tư đường, chuẩn bị biểu diễn tài năng ở chỗ này.
 
Trình Tâm Nghiên là ca sĩ, tất nhiên sẽ ca hát. Tổ chương trình chuẩn bị loại micro có nhạc đệm. Nói thật lòng thì ở phương diện ca hát này Trình Tâm Nghiên không tồi, đại khái đây cũng là điểm duy nhất khớp với nguyên tác, chất giọng êm tai, hát cũng chuẩn âm, khó trách cô ta nổi tiếng nhanh như vậy. Cho dù bây giờ hình tượng của cô ta có hơi tan vỡ, nhưng vẫn có một đám fans đấu tranh anh dũng vì cô ta.
 
Nhưng trong làng chài nhiều người già, rất ít người trẻ tuổi, có một số người còn ra ngoài làm việc, cho nên chờ Trình Tâm Nghiên hát xong một bài, mới có hai mươi ba người nghe, trong đó có cả mấy bác gái ngồi sẵn ở quầy bán quà vặt.
 
Thế là Trình Tâm Nghiên kiếm được 230 đồng.
 
Trình Tâm Nghiên cũng không biết thế này có tốt hay không, cô ta chỉ cầu mong có thể vượt qua được Kiều Mộc, nguyện vọng duy nhất của cô ta bây giờ là thắng Kiều Mộc, mặc kệ là thắng kiểu nào.
 
“Đạo diễn, những người mà tôi thu hút đến, lát nữa Mộc Mộc biểu diễn cũng tính cả sao?” Trình Tâm Nghiên nghĩ đến một vấn đề, tò mò hỏi.
 
Đạo diễn lắc đầu: “Đương nhiên không tính.”
 
Kiều Mộc mặt mày ủ ê: “Hả? Vậy đến lượt tôi không phải càng khó hơn sao? Đạo diễn, có thể để mọi người rời đi hết không? Tôi sợ trong làng bây giờ chỉ có bọn họ nhàn rỗi.”
 
[Ha ha ha, cười chết, tổng giám đốc Kiều cuối cùng cũng gặp được thử thách khó khăn.]
 
[Mộc Mộc tỏ vẻ rất khó, nếu chỉ có từng ấy người nhàn rỗi, vậy lát nữa cô ấy biểu diễn, liệu còn có ai tới không?]
 
[Tổ chương trình quá làm người ta khó xử, cảm giác thật không công bằng, người biểu diễn đầu tiên có ưu thế rất lớn.]
 
[Ai bảo không biểu diễn trước, chị gái nhà tôi đã hỏi ý kiến Kiều Mộc, giờ trách ai được.]
 
Trong lòng Trình Tâm Nghiên mừng thầm, lần này cuối cùng cũng đi đúng một nước cờ, cô ta diễn trước chiếm hết ưu thế, hiện giờ Kiều Mộc muốn thu hút được các dân làng khác khó càng thêm khó.
 
Cô ta không tin lần này cũng thua Kiều Mộc!
 
Đạo diễn nhún vai, vô tội nói: “Cô có thể đổi một địa điểm khác, dù sao chỗ này cũng không được rồi. Nếu cô đổi chỗ mà những người này vẫn muốn đến xem, vậy thì vẫn tính.”
 
“Thế à…” Kiều Mộc nhướn mày cười, búng tay một cái: “Vậy tôi có thể nói mấy câu tuyên truyền trước không?”
 
“Cái này…” Đạo diễn suy tư.
 
Lúc này Trình Tâm Nghiên lại nói chen vào: “Đương nhiên không được, Mộc Mộc, tôi không tuyên truyền, cô cũng không được, nếu không sẽ vi phạm quy tắc trò chơi đó.”
 
Cô ta sợ Kiều Mộc sẽ dùng thủ đoạn để thắng cô ta, nhưng Trình Tâm Nghiên quên mất rằng cô ta và Kiều Mộc ở cùng một nhóm, cô ta nói như vậy, người xem nhìn thấy chỉ cảm thấy Trình Tâm Nghiên ngớ ngẩn.
 
[Trình Tâm Nghiên bị ngu à? Không có não? Kiều Mộc thắng không phải cô ta cũng thắng sao, cô ta muốn bị phạt đến thế à?]
 
[Tôi cũng rất phục chị gái này, thu hồi cái sự ghen ghét đó một chút đi được không! Bây giờ hai người ở cùng nhóm, phải đồng tâm hiệp lực chứ!]
 
[Trình Tâm Nghiên quá nhỏ nhen, chưa từng thấy người nào vùi dập đồng đội như vậy.]
 
Đạo diễn cũng không ngờ Trình Tâm Nghiên cự tuyệt còn quyết liệt hơn, ông ấy liếc cô ta một cái, cảm thấy cô Trình này tầm mắt quá hẹp, hơn nữa tính cách cũng chẳng ra gì, cứ tiếp tục như vậy, ông ấy sợ người xem sẽ chống lại cô ta.
 
Kiều Mộc cũng nhìn về phía Trình Tâm Nghiên, cô rất muốn lắc lắc cái đầu của nữ chính này xem có bị úng nước hay không. Bây giờ cả hai là đồng đội, phải cùng nhau cố gắng thành công chứ! Cô ta không giúp cô thì thôi, lại còn thêm dầu vào lửa.
 
Trình Tâm Nghiên cũng phát hiện cô ta nói sai, xấu hổ cười cười, lại nói: “Ừm…Nếu như đạo diễn đồng ý, đương nhiên là tốt nhất rồi.”
 
Cô ta nhìn về phía đạo diễn.
 
Đạo diễn cười nghiền ngẫm, suy nghĩ một lát rồi nói: “Không được tuyên truyền, vốn dĩ trò chơi này tồn tại tính chất không xác định rất lớn, nếu tuyên truyền sẽ vi phạm quy tắc.”
 
“Được thôi, tôi vẫn diễn ở chỗ này.” Kiều Mộc cầm micro lên, đi đến trước mặt bà chủ quầy bán quà vặt, móc thẻ ngân hàng trên người ra rồi nói: “Bà chủ, tôi mua hết toàn bộ đồ trong quầy.”
 
Mọi người kinh ngạc, khiếp sợ nhìn cô, không rõ cô muốn làm gì.
 
Đạo diễn mở miệng muốn hỏi, Kiều Mộc nói tiếp: “Được rồi, hiện giờ tôi muốn biểu diễn ‘thiên nữ rải tiền’. Trong vòng năm phút, ai đến đây đều có thể lấy đồ trong quầy, tôi bao tất.”
 
Mọi người “ồ” lên, tròng mắt trừng đến sắp rớt ra.
 
Đạo diễn luống cuống: “Cô Kiều, làm vậy không đúng quy tắc, không thể dùng tiền của bản thân để trả nợ.”
 
Kiều Mộc quay đầu lại, nhướn mày nói: “Đạo diễn, tôi nhớ rõ ông nói là không thể trực tiếp dùng tiền trả khoản nợ của mình. Nhưng ông đâu có nói không thể dùng tiền để làm nhiệm vụ?”
 
Đạo diễn nghẹn họng.
 
Cư dân mạng: [Ha ha ha, tổng giám đốc Kiều uy vũ, thật thông minh!]
 
 Bây giờ đặt vé tới đó còn kịp không? Tôi muốn tới ăn đồ miễn phí!]
 
[Tôi cũng muốn, đây là tổng tài bá đạo trả tiền vì tôi hay sao! Yêu Mộc Mộc muốn chết!]
 
Cố Hàn Thanh xem đến đây, cũng không nhịn được cười, không ngờ cô lại nghĩ ra cách như vậy. Nhưng cũng đúng, có lợi ích tuyệt đối sẽ làm người ta có động lực hơn là chỉ đến xem không.
 
Cầm lấy điện thoại, Cố Hàn Thanh nhắn tin Wechat cho Kiều Mộc: [Mộc Mộc, hình như anh càng nhớ em hơn rồi.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui