[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Vừa lúc, xe của Cố Hàn Thanh cũng chạy đến cửa khách sạn, trợ lý mở cửa ghế sau ra trước, để ông chủ lên xe, Cố Hàn Thanh bước tới, khom lưng định ngồi xuống, lại nghe có một giọng nói ngọt ngào gọi anh lại: “Hàn Thanh!”
 
Thân thể Cố Hàn Thanh cứng đờ, nháy mắt đã đứng thẳng dậy, anh nhìn về phía tiếng gọi.
 
Nhìn thấy cô gái mặc áo khoác lông xù xù đang ôm bó hoa, cười tủm tỉm đi về phía anh, anh kinh ngạc đến mức mở to hai mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lần đầu tiên Kiều Mộc tặng hoa cho người khác giới, rất là ngượng ngùng, cô sờ mũi, chạy đến trước mặt Cố Hàn Thanh: “Tặng anh đó.”
 
Trong tay cô ôm bó hoa hồng đỏ thắm, chín mươi chín bông, còn rất nặng.
 
Cố Hàn Thanh cúi đầu nhìn bó hoa, lại ngẩng lên nhìn Kiều Mộc, đây là lần đầu tiên anh nhận được hoa, lại còn là hoa hồng đỏ. Phải nói rằng cảm giác này vừa có chút lạ lùng, vừa rất mới mẻ, anh không nhịn được cười nói: “Sao lại nghĩ đến sẽ tặng hoa cho anh? Còn nữa, sao em lại đến đây?”
 
“Anh không tới đón em được, cho nên em tới đón anh, không anh lại nói em không thương anh.” Kiều Mộc cong mi cười. Lúc cô ra nước ngoài chơi, Cố Hàn Thanh ở nhà rất không vui, chê cô không nhớ anh nhiều. Nhưng thật ra cô rất nhớ anh, đặc biệt là sau khi về nước, cô rất muốn nhanh chóng gặp anh.
 
Giờ khắc này rất khó để Cố Hàn Thanh không thừa nhận rằng anh bị cô làm cho bất ngờ, cũng rất cảm cảm động, anh ôm cả người cả hoa vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.
 
Trợ lý và tài xế đồng thời quay mặt đi, nhưng khóe miệng nhếch lên càng cao, tình cảm của vợ chồng ông chủ tốt quá.
 
Kiều Mộc vô cùng xấu hổ, ở đây là cửa khách sạn, có rất nhiều người qua lại, cô đẩy Cố Hàn Thanh: “Lên xe, lên xe trước đã, hoa thì anh tự ôm đi, rất nặng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hàn Thanh cười ra tiếng: “Anh biết rồi, cảm ơn bà Cố đã tặng hoa cho anh.”
 
Một tay anh đón lấy bó hoa, tiện thể cúi đầu hôn lên mặt cô gái, nắm tay cô lên xe.
 
Kiều Mộc lắc đầu: “Đi xe em đi, anh Lý đang cầm điện thoại của em, anh ấy chơi game hộ em. Em còn tưởng phải muộn chút anh mới ra, không ngờ anh ra sớm như vậy, may mà em tới nhanh, không thì chờ đến hơn nửa đêm cũng không gặp được anh.”
 
“Vậy tức là chúng ta rất có duyên.” Rõ ràng là tâm trạng Cố Hàn Thanh đang rất tốt, đôi mắt lạnh nhạt lúc trước bây giờ toàn ý cười.
 
Kiều Mộc nghiêng đầu nhìn anh, cô bị cảm xúc của anh ảnh hưởng, vì thế cũng nở nụ cười rạng rỡ: “Phải, anh nói đúng, chúng ta rất có duyên.”
 
Không thì tại sao cô sẽ xuyên tới đây, duyên phận như vậy, còn sâu hơn cả ngẫu nhiên gặp được nhau ở cùng một thế giới.
 
Hai vợ chồng ngọt ngào giống như bôi mật, mà cảnh tượng này cũng bị nhân viên khách sạn ghi hình lại toàn bộ, sau đó đăng lên mạng.
 
Chuyện này bị bàn tán trên mạng cả đêm, mà sau một đêm ân ái thì Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc mới nhìn thấy tin tức này.
 
Kiều Mộc lười biếng gối đầu lên cơ ngực rắn chắc của Cố Hàn Thanh, anh cầm điện thoại, giúp cô lướt bình luận.
 
Các fan có vẻ hiểu lầm rằng hoa hồng là Cố Hàn Thanh tặng cô, đang sôi nổi khen ông chủ thật lãng mạn.
 
[Wow, tổng giám đốc Cố thật lãng mạn! Anh ấy còn biết tặng hoa hồng kìa, các người còn nói hai người họ bằng mặt không bằng lòng, nhưng thế này thì ngọt chết tôi rồi!]
 
[Rốt cuộc cũng được xem ảnh chụp chung, tuy rằng không phải chính chủ tự đăng, nhưng tôi cũng không để bụng!]
 
[Nhưng người khác chụp lại mới có vẻ càng chân thực, bản thân tự chụp sẽ bị antifan nói là làm màu.]
 
[Hai người có chemistry tốt thật, mọi người xem bức ảnh này, một người ngẩng đầu một người cúi đầu, ảnh chụp nhìn nhau cười quá tình cảm, tôi xin gọi là ảnh thần! Trình độ chụp ảnh rất cao tay!]
 
[Không, tôi cảm thấy là do ngoại hình của tổng giám đốc Cố và bà Cố đều đẹp, chụp kiểu gì cũng đẹp, ba trăm sáu mươi độ không góc chết!]
 
[Mộc Mộc nhà tôi cười ngọt ngào quá, tổng giám đốc Cố mặc áo gió cũng thật đẹp trai, cầm hoa hồng bằng một tay thật tuyệt, mọi người hiểu được điểm này không? Quá tuyệt.]
 
[Tôi hiểu, tuyệt thật, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh một tay của tổng giám đốc Cố ôm lấy eo Kiều Mộc. [che mặt] [che mặt] [che mặt]]
 
“Sao mọi người đều nói hoa là anh tặng em? Rõ ràng là em tặng anh.” Kiều Mộc phồng má, có hơi không phục.
 
Các fan nhận định theo bản năng rằng người tặng hoa nhất định là nam.
 
Cố Hàn Thanh cười cười, anh xoa đầu Kiều Mộc, có chút xin lỗi nói: “Lần sau đến lượt anh tặng em.”
 
“Em muốn 999 bông!” Kiều Mộc ngẩng đầu lên, cô giở công phu sư tử ngoạm ra.
 
“Được, em muốn chín ngàn bông cũng được.” Cố Hàn Thanh hôn lên trán cô.

 
Kiều Mộc vẫn cảm thấy không phục, cô cắn lên yết hầu của anh một cái, sau đó lấy điện thoại từ tay anh: “Không được, em phải giải thích rõ ràng với mọi người, như vậy mọi người mới biết người lãng mạn là em, cũng để mọi người nhìn xem anh chẳng lãng mạn chút nào.”
 
Cố Hàn Thanh tự biết đuối lý, hình như anh thật sự không hiểu lãng mạn, mỗi lần tặng Kiều Mộc thứ gì, anh đều chuyển tiền.
 
Anh cũng không ngăn cản Kiều Mộc công bố loại chuyện sẽ làm anh “mất mặt” này, chỉ nói: “Anh chỉ chuyển tiền cho em, có phải em thấy anh rất là nhạt nhẽo không?”
 
Đôi tay đang gõ chữ của Kiều Mộc dừng lại một chút, cô vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi! Lúc anh chuyển tiền cho em, anh đẹp trai khủng khiếp ấy! Truyền thống tốt đẹp này anh nhất định phải tiếp tục phát huy, không thì em không bỏ qua đâu!”
 
Cố Hàn Thanh cười, cô vợ tham tiền này của anh có vẻ thích vàng thật bạc trắng hơn là mấy thứ lãng mạn khác, anh xoay người đè Kiều Mộc xuống, hôn lên môi cô, Kiều Mộc giãy giụa: “Anh để em đăng cái này xong đã.”
 
“Được, em đăng đi.”
 
Kiều Mộc nhanh chóng gõ chữ rồi đăng lên. Ngay sau đó, còn chưa kịp xem phản ứng của cộng đồng mạng, cô và Cố Hàn Thanh lại tiếp tục giao lưu tình cảm.
 
Chỉ còn các fan ở trên mạng cười [Ha ha ha] không dứt.
 
Hoa hồng tối hôm qua thế mà là Kiều Mộc tặng.
 
Mọi người bắt đầu tag Cố Hàn Thanh liên tục.
 
[@Cố Hàn Thanh, tổng giám đốc Cố, anh làm vậy là không được rồi, thế mà để vợ mình chủ động, anh như vậy rất dễ mất Mộc Mộc!]
 
[@Cố Hàn Thanh, tổng giám đốc Cố, anh quá lạnh lùng, anh và Mộc Mộc ở nhà không phải là GB đấy chứ?]
 
[@Cố Hàn Thanh, tổng giám đốc Cố, vợ là để cưng chiều, phải thường xuyên tạo bất ngờ, anh không thể làm Mộc Mộc nhà chúng tôi tủi thân.]
 
Cố Hàn Thanh chờ Kiều Mộc ngủ rồi mới cầm điện thoại đọc những bình luận này, anh bất đắc dĩ cười, bình luận dưới tài khoản phụ của Kiều Mộc: [Về sau tôi sẽ học cách lãng mạn.]
 
Những lời này thể hiện sự cưng chiều vô tận, các fan lại trở nên kích động.
 
Cố Hàn Thanh không đọc tiếp nữa, anh sờ khuôn mặt hơi ửng hồng của Kiều Mộc, ôm lấy cô, hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi khó có được này.
 
Mà ngày tiếp theo, Cố Hàn Thanh tặng cho Kiều Mộc cả một xe tải hoa hồng, khiến dư luận chấn động. Kiều Mộc vừa vui vừa thẹn, cô bực mình mắng Cố Hàn Thanh lãng phí, làm cô phải đi tặng hết người này đến người khác, trong nhà cũng không chứa nổi.
 
Đương nhiên, hai người đều xử lý việc này trong âm thầm, không để dư luận quá kích động, chỉ có các fan chú ý bọn họ mới biết, tổng giám đốc Cố từng tặng cho Kiều Mộc sự lãng mạn khoa trương thế nào.
 
Chớp mắt đã tới đêm từ thiện, bảy giờ tối bắt đầu đi thảm đỏ, toàn bộ hành trình này đều sẽ phát sóng trực tiếp.
 
Fan Kiều Mộc lại bắt đầu hăng hái, bởi vì đêm nay chị gái nhà bọn họ cũng sẽ tham gia. Không những thế, người luôn luôn không tham gia các hoạt động trong giới giải trí như Cố Hàn Thanh cũng sẽ tới!
 
Hai vợ chồng sẽ sóng vai nhau bước trên thảm đỏ, phát phúc lợi cho fan!
 
Fans CP một đêm không ngủ, bọn họ kích động đến mức hận không thể chui vào màn hình, đi hiện trường ngắm thần tượng.
 
Phát sóng trực tiếp bắt đầu lúc bảy giờ đúng, các fan cũng đều canh sẵn trước màn hình, ngồi chờ cảnh tượng đi chung đầu tiên của tổng giám đốc Cố và bà Cố. Nhưng ngẫm lại địa vị của hai người, hẳn là sẽ đi sau, mọi người chỉ có thể xem những người nổi tiếng khác.
 
Nhưng chẳng ai nghĩ rằng Trình Tâm Nghiên cũng tới, Weibo chính của buổi từ thiện cũng không công bố cô ta trong danh sách được mời mà!
 
Người qua đường đều rất kinh ngạc.
 
[Sao lại thế này? Sao Trình Tâm Nghiên cũng tới?]
 
[Đúng vậy, không phải cô ta không có trong danh sách mời sao? Cô ta tới làm gì?]
 
[Mọi người xem, cô ta kéo tay một người đàn ông, anh ta là ai?]
 
[Tôi vừa nghe giới thiệu, là tổng giám đốc của công ty thực phẩm Du Lâm, là một trong những nhà tài trợ của đêm từ thiện này.]
 
[Trời ạ, cô ta bám víu vào người giàu có à, lại chuẩn bị thò mặt ra để làm trò hề tiếp à?]
 
[A a a! Tức chết tôi rồi, nhìn thấy cô ta là thấy phiền, sao cô ta còn chưa rút khỏi giới giải trí.]
 
[Lễ phục cô ta đang mặc thế mà là loại cao cấp trong bộ sưu tập xuân hè năm sau của Chanel, là người nổi tiếng đầu tiên mặc. Đầu óc Chanel có vấn đề à? Thế mà cho cô ta mượn lễ phục cao cấp?]
 
[Đúng rồi, cũng không sợ thương hiệu của mình bị ô nhiễm à? Nếu cô ta mặc rồi, còn ai chịu mặc lần hai nữa, không chê đen đủi sao?]
 
[Có vẻ là người giàu kia mua cho cô ta, bằng không làm gì còn thương hiệu cao cấp nào chịu cho cô ta mượn lễ phục cao cấp đắt như vậy, không phải trò cười sao.]
 
Người qua đường sôi nổi phát biểu ý kiến dưới phần bình luận, mà tròng mắt Kỳ Anh sắp rơi ra đến nơi, cô ấy không thể tin tưởng mà run rẩy chỉ vào lễ phục trên người Trình Tâm Nghiên.
 
Hàn Vi buồn bực nhìn cô ấy: “Làm sao thế? Anh Anh, cậu kích động như thế làm gì!”
 
“Bộ lễ phục này là bộ chị dâu tớ định mặc đi thảm đỏ, sao lại ở trên người Trình Tâm Nghiên! Rốt cuộc là sao thế này!” Kỳ Anh nhanh chóng gọi video cho Kiều Mộc, cô ấy hy vọng rằng Kiều Mộc còn chưa đi thảm đỏ. Chị dâu, mau nghe đi, mau nghe điện thoại đi.
 
Kỳ Anh rất là luống cuống, rõ ràng tiếng điện thoại chỉ vang ba hồi thì Kiều Mộc đã nghe, nhưng cô ấy lại thấy thời gian giống như đã qua rất lâu. Khi cô ấy nhìn thấy lễ phục màu lam trên người Kiều Mộc giống Trình Tâm Nghiên như đúc, trừng lớn mắt nói: “Chị dâu, chị nhìn thấy lễ phục đi thảm đỏ của Trình Tâm Nghiên chưa, giống của chị y như đúc, sao lại thế này! Còn nữa, bây giờ làm sao đây?”
 
Đương nhiên Kiều Mộc cũng đã nhìn thấy, vừa rồi cô cũng xem phát sóng trực tiếp. Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại: “Anh Anh, em đừng gấp, chúng ta mua ở trụ sở chính, không có khả năng là hàng giả được nhỉ?”
 
Kỳ Anh nghe vậy cũng bình tĩnh lại, cô ấy nhướn mày nói: “Ý chị là, Trình Tâm Nghiên mặc hàng nhái?”
 
Kiều Mộc nhún vai, vô tội nói: “Không thì sao nữa? Nhưng mà chị tin không bao lâu nữa bên thương hiệu cũng sẽ biết chuyện này.”
 
“Nhưng nếu chị mặc bộ này đi thảm đỏ tiếp không phải sẽ đụng hàng sao? Cũng rất xấu hổ.” Kỳ Anh một lòng suy nghĩ cho Kiều Mộc, trên cùng một cái thảm đỏ, cho dù là mặc cùng loại kiểu dáng cũng đủ làm người ta xấu hổ, đừng nói hai bộ lễ phục giống nhau như đúc. Đến lúc đó Kiều Mộc mặc ra, tất nhiên sẽ có suy đoán ai mặc hàng thật ai mặc hàng nhái.
 
“Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu hơn người đó ngại, không có chuyện gì đâu, chị mặc bản chính chẳng lẽ còn sợ bản lậu? Nếu đổi bộ lễ phục khác thì chị mới là người thua.” Kiều Mộc xua tay, đúng lúc nhân viên công tác tới gọi bọn họ ngồi xe ra đi thảm đỏ, cô nói: “Anh Anh, không nói chuyện với em nữa, chị phải đi thảm đỏ với anh em, thôi nhé.”
 
Ngắt điện thoại, cô để điện thoại vào túi áo vest của Cố Hàn Thanh, nghiêng đầu cười tủm tỉm: “Hàn Thanh, anh không ngại em mặc bộ lễ phục này đi thảm đỏ chứ?”
 
“Đương nhiên là anh không ngại, em muốn làm gì cũng được.” Cố Hàn Thanh nâng tay lên định sờ đầu Kiều Mộc, nhưng nhìn thấy kiểu tóc cầu kỳ của cô, anh lập tức nhịn xuống, đổi thành vỗ lưng cô: “Bộ lễ phục này hợp với em lắm, rất đẹp.”
 
Anh không biết Trình Tâm Nghiên tìm ở đâu ra bộ lễ phục giống y đúc với bộ của Kiều Mộc, nhưng nếu cô ta dám mặc hàng nhái, tất nhiên cũng phải chuẩn bị tinh thần trả giá, anh sẽ không vì mặt mũi của cô ta mà để Kiều Mộc chịu thiệt đổi lễ phục.
 
Trước kia Trình Tâm Nghiên đã làm tổn thương Kiều Mộc vài lần, anh đã rất thất vọng về cô ta.
 
Nghe Cố Hàn Thanh nói thế, nụ cười của Kiều Mộc càng tươi tắn hơn, cô kéo tay anh một cách rất nữ tính: “Vậy chúng ta đi thôi.”
 
“Ừ, em cẩn thận một chút.” Dọc đường đi Cố Hàn Thanh rất quan tâm Kiều Mộc, sợ cô dẫm phải tà váy rồi té ngã.
 
Bộ lễ phục này của Kiều Mộc là kiểu cúp ngực, ở phần ngực trang trí điểm xuyết bằng kim cương và đá quý, trên tà váy thêu rất nhiều sequin và hoa văn lập thể, lúc bước đi trông giống như đàn bướm đang bay lượn trong rừng rậm.
 
Hơn nữa bộ lễ phục này cô mặc ra phong cách khác hẳn với Trình Tâm Nghiên, bộ váy này thiên về phong cách ngọt ngào, mà Kiều Mộc thì ngọt hơn cả Trình Tâm Nghiên. Hơn nữa cô còn cao hơn cô ta một, hai centimet, màu da cũng trắng hơn, nhìn tổng thể thì cô thắng tuyệt đối.
 
Vả lại cô có Cố Hàn Thanh đi bên cạnh, anh đẹp trai hơn Lâm Tranh nhiều, cái cảm giác đánh sâu vào thị giác này, giống với lời Kiều Mộc từng nói: Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu hơn người đó ngại.
 
Các fan hét lên khen ngợi ngoại hình đẹp như thần tiên của hai người. Sau đó, có cả đống bình luận tỏ vẻ khiếp sợ khi thấy lễ phục của cô và Trình Tâm Nghiên giống hệt nhau.
 
[Tôi bị hoa mắt rồi à? Sao lễ phục của Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên lại giống hệt nhau thế kia? Mọi người mau đến xem, thật sự giống y đúc sao?]
 
[Hình như là giống nhau như đúc, sao lại thế này? Bộ lễ phục cao cấp này tôi nhớ là trên thế giới chỉ có một bộ thôi mà.]
 
[Mẹ ơi, dưa lớn đây! Có người mặc hàng nhái!]
 
[Điên rồi hả, mặc hàng nhái, muốn bị thương hiệu cao cấp cho vào danh sách đen vĩnh viễn à? Đối với nữ minh tinh thì chuyện này là scandal đó!]
 
[Vậy ai là người mặc hàng nhái?]
 
[Bạn cảm thấy vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị sẽ mặc hàng giả chắc? Nhất định là Trình Tâm Nghiên!]
 
[Nhưng người bao nuôi Trình Tâm Nghiên bây giờ là cậu chủ của công ty thực phẩm Du Lâm, gia thế của anh ta cũng không kém, không thể có chuyện cậu chủ này không mua nổi một bộ lễ phục cao cấp cho Trình Tâm Nghiên chứ?]
 
[Nói cũng có lý, má ơi, dưa này thú vị quá, mau đi tag thương hiệu, xem bọn họ ủng hộ ai, vậy là biết ai mặc hàng nhái ngay ấy mà!]
 
[Nếu là Trình Tâm Nghiên thì tôi cũng phục cô ta thật, người phụ nữ này muốn nổi tiếng bằng scandal chứ gì!]
 
Hai bộ lễ phục giống hệt nhau cùng xuất hiện trên một thảm đỏ, chuyện này lập tức gây chú ý trên diện rộng, cũng có người mua hotsearch.
 
Trình Tâm Nghiên đã tiến vào hội trường trước, cô ta biết hôm nay Cố Hàn Thanh cũng tới, cho nên cũng ngồi canh phát sóng trực tiếp. Khi cô ta nhìn thấy lễ phục mà Kiều Mộc mặc giống hệt bộ trên người cô ta, sắc mặt Trình Tâm Nghiên trắng bệch, cô ta trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt khó tin: “Lâm Tranh, anh nói rõ ràng cho tôi! Vì sao Kiều Mộc cũng có lễ phục giống tôi?”
 
Lâm Tranh còn chưa biết có chuyện gì, anh ta cà lơ cà phất nhướn mày: “Lễ phục gì cơ?”
 
Trình Tâm Nghiên nghiến răng nghiến lợi đưa điện thoại cho anh ta xem: “Anh nói còn lễ phục nào nữa? Không phải anh bảo với tôi là đã tìm được người mua, ra giá gấp ba lần mua về cho tôi sao? Kết quả như bây giờ là sao?”
 
Lâm Tranh cuối cùng cũng hiểu, anh ta lẩm bẩm, có cần phải xui xẻo đến thế không, bà Cố là người đã mua bộ lễ phục này?
 
“Anh mau nói đi! Bây giờ anh im lặng là có ý gì? Anh sẽ không nói…” Toàn thân Trình Tâm Nghiên đều đang phát run, cô ta rất sợ sự thật ấy.
 
Lâm Tranh biết chuyện này không thể tiếp tục giấu nữa, hơn nữa anh ta cũng chẳng để bụng vấn đề mặt mũi của Trình Tâm Nghiên, nhún vai trả lời: “À, bộ cô mặc là giả, tôi đã nói với cô rồi, bảo cô đổi một bộ khác nhưng cô nhất quyết không chịu. Cô kiên quyết như vậy, tôi cũng chỉ có thể bảo người ta làm cho cô một bộ nhái lại, nhưng tôi nói cho cô biết, chi phí cho món hàng nhái này cũng không ít.”
 
“Lâm Tranh, anh thật khốn nạn! Anh chơi xỏ tôi!” Trình Tâm Nghiên đã giận đến mức không thể kiềm chế, cô ta giơ tay lên muốn tát anh ta.
 
Sắc mặt Lâm Tranh trầm xuống, anh ta dùng sức túm chặt cổ tay Trình Tâm Nghiên: “Trình Tâm Nghiên, con mẹ nó, cô còn tưởng cô là công chúa của nhà họ Cố à? Ở trước mặt tôi, cô còn ra vẻ đại tiểu thư à! Ông đây chịu ngủ với cô đã là phúc phận ba đời của cô rồi! Bây giờ đang ở trước công chúng, cô chú ý hình tượng cho tôi!”
 
Tim Tình Tâm Nghiên đau như bị dao cứa, cô ta hối hận, tại sao lại tìm tên khốn nạn như Lâm Tranh, lần này anh ta hại cô ta quá thảm. Vốn dĩ chỗ nào cũng kém Kiều Mộc đã khiến cô ta rất khó chịu, kết quả bây giờ cô ta lại mặc bộ váy nhái lại váy của Kiều Mộc.
 
Giống như đang nhắc nhở cô ta là hàng giả mạo.
 
Cô ta sao có thể nhịn được.
 
Nhưng với tình cảnh của cô ta bây giờ, Trình Tâm Nghiên không muốn nhịn cũng phải nhịn, cô ta dùng sức nắm chặt tay: “Anh buông ra, tôi đi đổi bộ lễ phục khác, anh sẽ không để tôi mặc cái này đứng trước mặt Kiều Mộc đâu đúng không?”
 
Biết cô ta đã bình tĩnh lại, Lâm Tranh nói: “Lần sau nói chuyện với tôi cẩn thận chút, nhận rõ thân phận của cô bây giờ đi.”
 
Trong lòng Trình Tâm Nghiên đau xót, giằng tay ra để đi thay lễ phục, không ngờ rằng cô ta lại đụng phải Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc đang tiến vào hội trường.
 
Hàng thật gặp hàng giả, mọi người rất ăn ý mà nhìn bọn họ với đôi mắt hóng chuyện.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui