Kiều Mộc ngẩn ngơ nhìn Cố Hàn Thanh, anh… Sao lại cầu hôn cô? Với cả, anh chuẩn bị nhẫn từ lúc nào vậy?
Đúng rồi, hình như lúc cô thắt cà vạt cho anh ở nhà thì đã thấy trong túi quần anh có cái gì cứng cứng, hay chính là cái hộp này?
Cho nên rõ ràng hôm nay chỉ là bữa liên hoan gia đình, anh cũng nhất quyết phải mặc đồ trang trọng như vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đã sớm lên kế hoạch hết rồi?
Kiều Mộc càng nghĩ càng thấy rung động, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ.
Cô nghe tiếng Kỳ Anh thét chói tai: “A a a, anh, anh cũng thật lãng mạn, anh trở nên lãng mạn như vậy từ khi nào thế, quả thực nằm ngoài dự kiến của em! Chị dâu, chị mau đồng ý đi!”
Hiển nhiên là người trong nhà cũng không biết Cố Hàn Thanh sẽ cầu hôn, sau khi hết kinh ngạc, mọi người đều nở nụ cười, mẹ Kỳ cười tủm tỉm nhìn Kiều Mộc: “Mộc Mộc, sao lại ngây người ra rồi, cũng đến lúc các cháu nên tổ chức hôn lễ rồi.”
Ông nội Cố cười sang sảng: “Đúng rồi, hôn lễ này đến muộn bốn tháng, nhà ta cũng nên náo nhiệt một chút.”
Mỗi người nói một vài câu, Kiều Mộc cũng lấy lại tinh thần, cô nhấp môi mỉm cười gật đầu, đồng thời nước mắt chảy xuống từ khóe mắt: “Được, vậy em lại gả cho anh lần nữa.”
Tâm trạng hơi hồi hộp của Cố Hàn Thanh cũng thả lỏng lại. Nói thật thì loại chuyện như cầu hôn này anh cũng thấy khẩn trương, sợ cô nói không cần tổ chức hôn lễ nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hàn Thanh lấy nhẫn ra trịnh trọng đeo lên ngón giữa của Kiều Mộc, cô đỡ anh dậy, giơ tay lên cao, nhìn chiếc nhẫn mới đeo và một chiếc nữa đang đeo ở ngón áp út, cô dở khóc dở cười: “Có phải nhẫn trên tay em cũng quá nhiều rồi không?”
“Không nhiều, vừa đủ.” Cố Hàn Thanh một tay nắm tay cô, một tay lau đi nước mắt trên mặt giúp cô, hai người đều có chút rung động. Kiều Mộc chủ động nhón chân hôn lên môi anh, bàn tay vừa lau nước mắt của Cố Hàn Thanh ôm lấy eo cô, càng hôn sâu hơn.
Người trong nhà rất tự giác ngẩng đầu nhìn trời, để đôi trẻ có không gian riêng.
Kỳ Anh muốn nhìn lén một chút, nhưng lại bị mẹ cô ấy xoay đi.
Kỳ Anh phồng má không nói gì, nhưng cô ấy cũng có cảm giác muốn yêu đương rồi.
Người một nhà hòa thuận vui vẻ, Trình Tâm Nghiên đang đứng ở cửa nhìn lén lại cảm thấy tim gan phèo phổi chỗ nào cũng đau đớn, cô ta nhìn chằm chằm Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh đang hôn môi.
Thật là hạnh phúc, bọn họ thật hạnh phúc.
Chỉ có cô ta bị kiện tụng quấn thân, hai bàn tay trắng. Những thứ này đã từng là của cô ta, toàn bộ đều là của cô ta. Khi đó ba mẹ nuôi vẫn còn, cô ta vui vẻ đốt pháo hoa trước mặt bọn họ, cha mẹ nuôi cười hiền từ nhìn cô ta.
Trình Tâm Nghiên khi ấy, chính là nàng công chúa hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nhưng tất cả đều biến mất rồi, toàn bộ đều trở thành của Kiều Mộc.
Nước mắt Trình Tâm Nghiên rơi như mưa.
Bỗng nhiên, cô ta phát hiện ông nội nhìn qua đây, Trình Tâm Nghiên tự nhận không còn mặt mũi gặp ông, cho nên cô ta lập tức trốn đến sau tường, tựa lưng vào tường thở dốc một chút. Sợ có người ra xem, Trình Tâm Nghiên che miệng lại, chạy ra ngoài giống như nổi điên.
Ông nội Cố dụi dụi mắt, vừa rồi là ảo giác sao, hình như vừa rồi ông nhìn thấy Trình Tâm Nghiên?
Nhưng bây giờ nhìn lại thì không thấy ai cả.
Là cô ta sao?
Ông nội Cố nhìn gia đình con gái, lại nhìn cháu trai cháu dâu đã hôn xong, hiện giờ đang ôm nhau xem pháo hoa. Ông suy nghĩ một chút, cũng không rối rắm chuyện này nữa.
Trình Tâm Nghiên đã làm ông thất vọng đến tột đỉnh, lúc trước Hàn Thanh cho cô ta hai lựa chọn, nếu cô ta chọn ra nước ngoài, nhà bọn họ vẫn sẽ chăm sóc cô ta cả đời.
Nhưng Trình Tâm Nghiên cố tình chọn một con đường khác, lại làm ra chuyện cực kỳ ác liệt như lột đồ của chị dâu trước công chúng, tâm địa ác độc như vậy, trước kia nhà bọn họ đã nhìn lầm người.
Về sau, ông thật sự không bao giờ muốn nhìn thấy Trình Tâm Nghiên nữa!
Con trai và con dâu ông đối xử tốt với cô ta như vậy, ông cũng rất tốt với cô ta. Kết quả Trình Tâm Nghiên dám làm tổn thương Mộc Mộc, thật khiến người ta thất vọng buồn lòng.
Trình Tâm Nghiên chạy một mạch ra đường cái, Tôn Mẫn đang chờ cô ta ở ngoài lập tức xuống xe: “Tâm Nghiên, em làm sao thế? Sao lại chạy nhanh như vậy? Bọn họ phát hiện ra em à?”
Trình Tâm Nghiên vịn vào một thân cây rồi ngồi xổm xuống, cô ta lắc đầu, chỉ là tiếng nghẹn ngào nức nở kia khiến người ta không thể bỏ qua.
Tôn Mẫn đau lòng rút hai tờ giấy đưa cho cô ta: “Tâm Nghiên, nghe chị Tôn khuyên, đi nước Anh đi, mấy việc kiện tụng trong nước chị sẽ lo giúp em, chờ giải quyết xong chị sẽ qua đó tìm em. Về sau chúng ta ở nước ngoài bắt đầu một cuộc sống mới, tuy rằng có thể sẽ phải đền bù rất nhiều tiền, nhưng mà không sao, chỉ cần còn tồn tại thì vẫn có hy vọng, chỉ cần còn tay còn chân là có thể sống sót.”
“Chị Tôn, em không còn gì nữa rồi.” Nước mắt Trình Tâm Nghiên rơi đầy mặt: “Hai bàn tay trắng, tình thân không có, tình yêu cũng không, sự nghiệp cũng hủy rồi, tiền cũng sắp hết sạch, em còn… Em còn bị…”
Bị tên đàn ông xấu xa Lâm Tranh kia ngủ không trả tiền!
Người đàn ông kia còn đáng giận hơn cả cô ta, hại cô ta mặc hàng nhái, bị mất mặt trước người xem cả nước. Nếu chuyện này không xảy ra, cô ta cũng sẽ không mất lý trí đến mức đi lột váy của Kiều Mộc, dẫn tới chuyện cô ta bị Cố Hàn Thanh phong sát.
Mà cái tên đàn ông làm sai này, đối mặt với sự chất vấn phẫn nộ của cô ta, anh ta chỉ lười biếng nhún vai, nói là không liên quan đến anh ta.
Trình Tâm Nghiên giận đến mức muốn giơ tay tát anh ta, Lâm Tranh lập tức đẩy cô ta ngã ra đất, vẻ mặt ghét bỏ: “Ông đây ngủ với cô chẳng qua là vì lúc trước bị cô từ chối làm tôi khó chịu, cũng vì lúc trước không chinh phục được cô, tôi có chút lưu luyến mà thôi. Chưa từng nghe câu không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất à? Hiện giờ tôi có được cô rồi, cô cho rằng cô còn giá trị gì nữa? Cô nghĩ cô là cái thá gì, về sau đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, loại đàn bà ác độc như cô, tôi cũng sợ lắm.”
Nghĩ đến đây, Trình Tâm Nghiên càng đau thương hơn, cô ta nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Tôn Mẫn ôm lấy cô ta: “Được rồi Tâm Nghiên, quá khứ cứ để nó trôi qua đi, chúng ta cũng không phải người cổ đại, loại chuyện này cứ xem như chơi chơi là được. Em nghe chị, ra nước ngoài, không cần nhìn thấy những người trong nước nữa, cảm xúc của em sẽ dần dần ổn định lại.”
“Chị Tôn… Chị Tôn…” Trình Tâm Nghiên không ngừng khóc, trong miệng chỉ nói được hai chữ “chị Tôn”, hiện tại chỉ có Tôn Mẫn không bỏ cô ta mà đi, đây cũng là chuyện tốt nhất cô ta làm được trong đời. Tôn Mẫn không bỏ rơi cô ta vì muốn trả ơn Trình Tâm Nghiên đã làm việc tốt.
Mà những chuyện xấu cô ta làm cũng phải nhận báo ứng cho chúng.
Trình Tâm Nghiên cảm thán, không biết qua bao lâu, cô ta suy sụp gật đầu: “Được, em ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa.”
…
Hôn lễ của Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh tổ chức vào ngày tiếp theo sau Tết Nguyên Tiêu, cũng chính là ngày mười sáu âm lịch. Ngày này là ông nội Cố xem bát tự rồi chọn ra, ông nói là tốt cho hai người.
Hai người thật ra cũng không để ý những chuyện này, chỉ cần người già thích, bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Khác với tác phong giản dị không phô trương của nhà họ Cố trước đây, Cố Hàn Thanh chủ động công bố trên Weibo rằng anh và Kiều Mộc sẽ tổ chức hôn lễ, còn dành ra một trăm nghìn suất kẹo mừng để tặng ngẫu nhiên cho fan, bao cả tiền vận chuyển.
Chuyện này khiến fan của hai người rất là kích động, còn có cả người qua đường xem náo nhiệt.
[Trời ạ, vậy tôi cũng được xem như từng tham gia hôn lễ của người giàu rồi?]
[Không biết hôn lễ của nhà giàu thì sẽ dùng loại kẹo mừng nào, chắc là loại rất cao cấp nhỉ?]
[Tôi thừa nhận tôi là đồ nhà quê, tôi muốn ăn thử kẹo mừng của người giàu, từ giờ trở đi tôi chính là fan CP của hai người.]
[Người qua đường đều tránh ra đi! Đây là phúc lợi cho fan CP của vợ chồng nhà họ Cố chúng tôi, không phải của mấy người!]
[A a a, tổng giám đốc Cố, anh có thể khiêm tốn một chút không, anh làm vậy fan CP chúng tôi giành thế nào được, xác suất quá thấp!]
[@Kiều Mộc, Mộc Mộc, chị quản chồng nhà chị đi, anh ấy bay bổng quá rồi!]
[@Kiều Mộc, tổng giám đốc Cố nhất định là vì muốn tổ chức hôn lễ với cô, cho nên rất là khoe khoang, cô mau quản anh ấy đi.]
Kiều Mộc chờ Cố Hàn Thanh tắm xong, đưa cho anh xem mấy bình luận này: “Anh Cố, anh xem anh đi, còn khoa trương hơn cả em, vượt hơn triệu bình luận. Anh muốn chia một trăm nghìn suất kẹo mừng kiểu gì?”
Cố Hàn Thanh ôm eo cô đọc bình luận: “Không sao cả, anh phái chuyên gia xử lý Weibo của anh, anh ta sẽ nghĩ cách chia một trăm nghìn suất kẹo mừng này.”
“Anh vui vẻ một lúc, nhưng lại khổ thân người khác.” Kiều Mộc cố ý chế nhạo anh.
Cố Hàn Thanh cười khẽ, anh nhẹ nhàng nhéo nhéo phần thịt mềm trên eo cô: “Cái này gọi là tạo công ăn việc làm.”
“Chậc chậc, lời này của anh sặc mùi tư bản.” Kiều Mộc tiếp tục nói giỡn.
Giơ giơ mi mắt, Cố Hàn Thanh ôm cô ngã ra giường, anh xoa bóp khuôn mặt cô: “Đêm nay em hưng phấn đến vậy à? Hay là…”
“Đừng đừng đừng!” Kiều Mộc sợ tới mức lập tức che miệng anh lại, cô giận anh: “Anh đừng làm bậy, gần đây em phải nghỉ ngơi thật tốt, còn vài ngày nữa là đến hôn lễ rồi, rất mệt đó. Hơn nữa ngày mai em phải đi phim trường một chuyến.”
“Phim trường?” Cố Hàn Thanh cũng chưa nghe cô nói chuyện này, anh khó hiểu nhìn cô.
Kiều Mộc giải thích: “Gần đây không phải em lại đầu tư một bộ phim cổ trang sao, ngày mai bấm máy, nhà làm phim nói muốn dính chút không khí vui mừng vì sắp tổ chức hôn lễ của em, cho nên ông ấy muốn em tham gia lễ bấm máy. Em nghĩ dù sao em cũng là nhà đầu tư, đến đó đứng một lát cũng không sao.”
“Em đi mấy ngày?” Cố Hàn Thanh hỏi.
Kiều Mộc buồn cười: “Em đi trong ngày rồi về luôn, sắp đến hôn lễ rồi, không phải ngày kia chúng ta phải đi thử váy cưới thêm lần nữa sao?”
“Đi về trong ngày quá mệt, em có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày kia đi thử váy cưới chậm chút cũng được.” Cố Hàn Thanh đau lòng cô phải chạy tới chạy lui.
Kiều Mộc vòng tay ôm cổ anh, lắc đầu: “Không mệt, nếu có thì em có thể ngủ một giấc thật ngon ở nhà, còn tốt hơn là ngày kia bay về rồi lập tức đi thử váy cưới, như vậy thì trạng thái cũng không tốt.”
Cố Hàn Thanh ngẫm lại, anh cũng cảm thấy rất có lý: “Được rồi, hôm nay để em nghỉ ngơi thật tốt.”
“Không phải hôm nay, mà là mấy ngày tới cũng vậy!” Kiều Mộc nhấn mạnh.
Cố Hàn Thanh híp mắt, miễn cưỡng đồng ý: “Anh biết.”
Kiều Mộc thấy anh như vậy thì cười khúc khích, rồi lại nhịn không được trêu anh, cô vin vào cổ anh, hơi nâng nửa người trên lên, môi cô lướt trên mặt anh rồi tới gần tai: “Đợi đến ngày tổ chức hôn lễ, đêm động phòng hoa chúc em sẽ bù hết cho anh.”
Toàn thân Cố Hàn Thanh cứng đờ, giọng nói lập tức trở nên khàn khàn: “Được, là em nói đó nha.”
“Ừ, là em nói.” Kiều Mộc nghiêng đầu hôn lên mặt anh, lúc rời đi lại cọ qua khóe môi anh.
Cố Hàn Thanh lập tức đè cô ra giường, ánh mắt nguy hiểm: “Em cố ý trêu chọc anh?”
Kiều Mộc vô tội chớp mắt: “Đâu có đâu.”
Nói thì nói thế, nhưng khóe miệng cong lên đã bán đứng cô.
Cố Hàn Thanh đương nhiên biết rõ, Kiều Mộc ỷ vào anh đã hứa rằng đêm nay sẽ không làm gì, cho nên cô cố tình nói lời âu yếm rồi lại làm mấy hành động mập mờ, cô gái này…
Cố Hàn Thanh nhẹ nhàng cười, anh không nhịn nữa, cúi đầu cắn lên môi cô.
Kiều Mộc hô lên một tiếng, cô mơ hồ nói bên tai anh: “Anh nói không làm mà.”
“Không làm không có nghĩa là không hôn, bà Cố, em nói xem?” Cố Hàn Thanh thấp giọng trả lời.
Kiều Mộc: “…”
Xong đời, cô tự bê đá đập vào chân mình rồi.
…
Ngày hôm sau, Kiều Mộc dẫn theo Mạnh Hàm đi tới phim trường, mấy ngày nay Kỳ Anh bay sang Hàn Quốc với Hàn Vi, không ở trong nước, mà Mạnh Hàm là thư ký của cô, đi tham gia họp báo bấm máy cũng là một hình thức rèn luyện.
Bộ phim này không phải thể loại tiên hiệp, mà là phim thuần cổ đại, nội dung là tranh đấu quyền lực thăng cấp, cô cũng không biết tương lai của bộ phim này ra sao, nhưng đọc kịch bản thấy cũng không tệ lắm, cho nên cô góp vốn đầu tư.
Tháng trước, bộ [Ô vuông đen trắng[ mà cô đầu tư đã thu được hơn hai tỷ doanh thu phòng vé tính đến bây giờ, so với trong nguyên tác thì còn cao hơn, hoàn toàn là một con ngựa đen nổi lên rất nhanh. Tên tuổi của văn hóa Kim Sư cũng nổi tiếng. Sau đó cô lại đầu tư hai bộ phim điện ảnh, thêm bộ phim cổ trang này nữa là ba bộ.
Nhưng cô cũng không ký hợp đồng thêm nghệ sĩ nào khác, hiện giờ nghệ sĩ dưới trướng cô rất ít, chỉ có ba người.
Bộ phận kinh doanh đều đang khuyên cô nên ký thêm vài người nữa, bọn họ nói có thể đi học viện âm nhạc hoặc học viện điện ảnh để tìm hạt giống mới, những người mới này không mất quá nhiều tiền, cũng dễ khống chế hơn một chút.
Kiều Mộc đồng ý cho bọn họ đi tìm, nhưng đều phải cho cô xem qua trước, hợp mắt cô thì mới được ký.
Thời gian tham dự họp báo khai máy cũng không lâu lắm, sau khi kết thúc, Kiều Mộc nói chuyện với nhà làm phim và đạo diễn một lát, nam số ba đã chọn trước đó đột nhiên rời đi trước khi bấm máy.
Kiều Mộc nhướn mày: “Sao lại đi rồi? Anh ta ngại thù lao đóng phim ít à?”
“Cũng không phải.” Đạo diễn để râu quai nón trả lời: “Người quản lý của anh ta tìm cho anh ta vai nam chính của một bộ phim thần tượng có vốn ít, anh ta muốn đi đóng nam chính.”
Đạo diễn bĩu môi, rõ ràng là có chút không vui. Không phải ông ấy ghen ghét người kia có vai nam chính để diễn, mà là cảm thấy loại người đã ký hợp đồng rồi đột nhiên đổi ý này quá không đáng tin cậy, dù sao về sau ông ấy tuyệt đối sẽ không dùng loại diễn viên này nữa.
Nhà sản xuất La vỗ bả vai đạo diễn: “Được rồi đạo diễn Từ, làm người thì luôn muốn tiến về phía trước, ông nghĩ thoáng chút, nhỡ đâu người ta cảm thấy diễn nam chính mới có thể nổi tiếng thì sao.”
Kiều Mộc vẻ mặt ngộ ra, gật đầu: “Thế à, vậy thì chuyện anh ta đột nhiên đổi ý cũng không khó hiểu, nhưng vậy thì vai nam số ba đang trống phải không, mọi người tìm được người thay thế chưa?”
“Đang tìm rồi, chiều nay sẽ có vài người tới thử vai, nếu có thể thì cho vào đoàn ngay.” Nhà sản xuất La trả lời: “Giai đoạn đầu nam số ba sẽ có rất nhiều cảnh quay, không thể để trống quá lâu.”
“Tôi nhớ rõ hình tượng nam số ba cũng rất ổn, nửa chính nửa tà.” Mạnh Hàm nhớ lại kịch bản trước đó cô ấy đọc cùng Kiều Mộc: “Theo lý mà nói, nếu diễn tốt thì sẽ rất hút fan.”
“Đúng rồi, tôi cũng có ấn tượng, có phải nhân vật hầu gia không?” Kiều Mộc hỏi.
Đạo diễn gật đầu: “Đúng vậy, chính là hầu gia, đây là vai phụ quan trọng, yêu cầu cũng rất cao, ít nhất vóc người không thể quá thấp, khí chất cũng phải nửa chính nửa tà. Nhà sản xuất La, ông không được tìm loại dưa vẹo táo nứt cho tôi đâu đấy, cho dù gấp cũng không thể hạ thấp tiêu chuẩn.”
“Yên tâm đi, tôi không đến mức bụng đói ăn quàng, tôi sẽ làm tốt chuyện này, ông cũng làm tốt việc đạo diễn đi, chuyện này giao cho tôi.” Nhà sản xuất La cười ha hả đồng ý, lại nói với Kiều Mộc: “Tổng giám đốc Kiều, cô không cần lo lắng về chuyện này, tôi sẽ xử lý tốt. Đương nhiên, nếu cô có người đề cử thì tôi cũng rất hoan nghênh.”
Nếu nhà đầu tư trực tiếp nhét người vào đoàn, vậy thì ông ấy cũng bớt việc, đến lúc đó cho dù đạo diễn có không hài lòng thì có lẽ cũng không dám tỏ ra bất mãn với tổng giám đốc Kiều.
“Tôi không biết nhiều diễn viên nam, sợ là không giúp được các ông, các ông vẫn nên tốn công đi tìm đi.” Kiều Mộc không ôm việc vào người, cô cũng cho tổ sản xuất quyền quyết định lớn hơn nữa.
Hai bên nói chuyện thêm một lát, Kiều Mộc thấy thời gian cũng gần tới rồi, vì thế chào tạm biệt hai người.
Rời khỏi đoàn phim, lúc này cách thời gian check in lên máy bay còn khá lâu, Kiều Mộc dự định dẫn Mạnh Hàm đi thăm đoàn phim [Đăng tiên đồ[, bộ phim này còn phải quay một tháng nữa mới xong, trước mắt bọn họ đang gấp rút quay ở phim trường.
“Không biết bọn họ quay thế nào rồi, chúng ta qua đó xem thử.” Kiều Mộc nắm tay Mạnh Hàm.
Mạnh Hàm ngẩng đầu nhìn mặt trời, cô ấy lấy trong túi ra một cây dù: “Che dù đi, nóng lắm.”
“Che dù làm gì, phơi nắng chút cho ấm.” Kiều Mộc cũng không làm ra vẻ.
Mạnh Hàm cười nói: “Phải che chứ, cô sắp làm cô dâu rồi, không thể phơi đen.”
Cô ấy nghĩ cho Kiều Mộc, bung dù ra.
Kiều Mộc sờ mũi, cô cười khẽ: “Đâu có nghiêm trọng như vậy, nắng mùa đông không phơi đen được.”
“Vậy thì cũng phải bảo vệ da thật tốt, đừng để bị cháy nắng.” Mạnh Hàm trêu ghẹo cô: “Cẩn thận cháy nắng rồi làn da chỗ thì đỏ chỗ thì đen, lúc đó không đẹp nổi nữa đâu.”
“Tôi thấy phù dâu là cô sợ phơi đen thì có.” Kiều Mộc chọc eo cô ấy.
Mạnh Hàm vặn vẹo cơ thể, cười khanh khách: “Mộc Mộc, cô đừng chạm vào eo tôi, ngứa quá.”
Kiều Mộc nghe cô ấy nói vậy thì càng chọc nhiều hơn, hai người cứ trêu ghẹo nhau như vậy mà đi tới khu vực gần chỗ đoàn phim [Đăng tiên đồ[.
Khu vực này là nơi mà hầu hết các đoàn phim tiên hiệp quay phim, kiến trúc rất phức tạp, cũng không rõ là kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây.
Đi lướt qua đoàn phim tiên hiệp không biết tên nào đó, các cô đi tới một con đường nhỏ, bỗng nhiên, có tiếng bạt tai giòn giã làm hai người rất bất ngờ.
Hai người cùng nắm chặt lấy tay đối phương, rất kinh sợ nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Liếc mắt một cái đã thấy Hà Viện mặc một bộ trang phục cổ trang phong cách tiên nữ, gương mặt cô ta trang điểm tinh xảo, trước mặt cô ta có một người đàn ông rất cao, anh ấy cũng mặc đồ cổ trang, nhưng mà nhìn chất liệu kia, hẳn chỉ là một nhân vật râu ria. Anh ấy không ngừng khom lưng với Hà Viện: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô Hà, đều do tôi không cẩn thận, xin cô tha thứ cho tôi.”
“Tha thứ? Quần áo của tôi đều bị cơm hộp của anh làm bẩn rồi, anh bảo tôi tha thứ kiểu gì!” Hà Viện không kiên nhẫn chất vấn anh ấy.
Người đàn ông cao lớn kia lại khom lưng, bởi vì anh ấy đưa lưng về phía Kiều Mộc và Mạnh Hàm, các cô cũng không thấy rõ mặt anh ấy, chỉ có thể nghe ra sự hoảng loạn và áy náy trong giọng nói: “Cô Hà, tôi giặt sạch giúp cô được chứ? Tôi thấy cũng không bị bẩn nhiều quá, giặt sạch rồi sấy khô một lát là được.”
“Cái gì mà không bẩn nhiều lắm? Còn giặt sạch, cái tên đáng khinh nhà anh nói gì thế! Muốn tôi cởi quần áo trước mặt anh à?” Hà Viện tỏ vẻ bị xúc phạm, cô ta trừng mắt, lại nâng bàn tay lên, dùng tốc độ cực nhanh tát anh ấy thêm một cái.
Mặt người đàn ông bị đánh đến lệch về phía Kiều Mộc, cô nhìn rõ đối phương, giật mình mở to hai mắt, nắm chặt lấy tay Mạnh Hàm: “Tôi biết anh ấy!”
“Cái gì? Mộc Mộc, cô nói gì vậy?” Mạnh Hàm kinh ngạc nhìn cô.
Kiều Mộc nhanh chóng giải thích: “Anh ấy là một trong những người áo đen trong chương trình tạp kỹ [Nhật ký quan sát bạn thân[ mà tôi tham gia, cô nhớ kỳ đó không? Lúc ấy chân tôi rút gân, anh ấy chính là người đã kéo chân giúp tôi!”
“Là anh ấy?” Mạnh Hàm cũng xem kỳ đó, nhưng cô ấy không chú ý đến người áo đen, những người đó vốn dĩ chỉ là vai quần chúng, lại đeo kính râm, đối với người xem các cô thì cảm giác như bọn họ đều giống nhau, cho nên không có ấn tượng lắm.
Nhưng thời gian Kiều Mộc tiếp xúc với đối phương cũng rất ngắn, lúc quay xong chương trình, cô có tìm người áo đen để nói lời cảm ơn, lúc ấy cô mới được thấy mặt anh ấy lúc tháo kính râm, nên Kiều Mộc rất có ấn tượng.
Nhận ra là người từng giúp mình, Kiều Mộc không chần chờ nữa, dẫn theo Mạnh Hàm bước ra ngoài.
Trợ lý của Hà Viện cũng phát hiện xung quanh có người nhìn lén, cô ta túm lấy vạt áo Hà Viện để nhắc nhở.
Hà Viện lại không hề hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn qua, cô ta cho rằng chỉ là người trong đoàn nên không sợ, bởi vì cô ta dám chắc bọn họ cũng không dám để lộ. Hơn nữa nếu là người thường, cô ta có năng lực dìm hotsearch xuống, vậy thì chuyện cô ta ra vẻ ngôi sao và bắt nạt diễn viên quần chúng sẽ không bị lan truyền rộng rãi.
Không lan truyền rộng, tức là chỉ có một bộ phận nhỏ những người trong vòng fan biết gương mặt thật của cô ta. Mà trước mặt công chúng, cô ta vẫn là diễn viên nổi tiếng vừa xinh đẹp vừa có khả năng diễn xuất tốt.