[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Sau khi nói về chủ đề trẻ em xong, bốn nhóm khách mời lại cùng nhau tán dóc về những chuyện khác, còn chơi một sống trò chơi nhỏ trên bàn, đêm nay cứ như vậy trôi qua.
 
Ngày hôm sau, chương trình chính thức bắt đầu, tất cả những vị khách mời lần lượt lái xe của tổ chương trình đi đến một thị trấn cổ ở gần đó.
 
Thị trấn cổ này đã có lịch sử hơn một nghìn năm, là khu du lịch cấp 5A, ngày lễ và ngày Tết đều có rất đông du khách. Trong bảy ngày tới, bọn họ sẽ chủ yếu tiến hành ghi hình chương trình ở chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến nơi rồi, đạo diễn Trâu đi thẳng vào vấn đề chính, vòng đầu tiên chính là trò chơi chọn phòng. Phòng số một là phòng xa nhất và sang trọng nhất, phòng số hai không xa không gần, phòng số ba ở kế bên, phòng số bốn là một túp lều tranh, nhìn bề ngoài có vẻ như là một ngôi nhà dột nát, có điều ảnh chụp ở bên trong ngược lại cũng rất sạch sẽ gọn gàng.
 
Điền Hiểu Quang đã từng tham gia một chương trình giải trí trông trẻ con, trước đây từng ở trong căn phòng còn tồi tàn hơn cả phòng số bốn, anh ấy lập tức thả lỏng mà nói: “Tôi cảm thấy mỗi một căn phòng đều vẫn ổn, không hề quá kém, cũng chỉ là bề ngoài hơi khác nhau, không giống căn phòng dột mưa mà tôi ở với đứa trẻ đâu, đó mới gọi là tồi tàn đấy.”
 
“Tôi cũng cảm thấy vẫn bình thường, đều có thể chấp nhận được.” Lục Thiến gật đầu: “Chúng ta đều là người lớn cả rồi, cũng không trông trẻ con, tôi ở phòng nào cũng được.”
 
“Tôi cũng thế, chỉ cần phòng sạch sẽ thì tôi ở lều trại cũng được.” Hà Viện tỏ ra thái độ hăng hái, thể hiện bản thân không õng ẹo trước khán giả. Cô ta biết khán giả thích cái gì, đơn giản chính là khách mời chân thực, về điều này thì cô ta chắc chắn sẽ thể hiện tốt hơn Trình Tâm Nghiên.
 
Sau đó, cô ta còn muốn cố gắng hết sức để lôi kéo làm quen với Kiều Mộc rồi tâng bốc cô lên. Cô là người có độ nổi tiếng cao nhất trong chương trình, qua lại nhiều với cô thì đúng là không có hại, chẳng qua trong lòng hơi khó chịu mà thôi.
 
Vì thế, Hà Viện nhìn về phía Kiều Mộc rồi nói: “Cô Kiều, các cô thích căn phòng nào thế?”
 
Kiều Mộc nhìn sang Hà Viện, hơi buồn cười vì thái độ của người này với cô đã thay đổi, sao cô ta lại đột nhiên tích cực nói chuyện với cô như thế chứ? Chẳng lẽ cô ta không hề ghi thù những chuyện trước đây sao?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không thể nào, nếu chỉ mỗi buổi thử vai kia thì cô tin rằng có lẽ cô ta có thể bỏ qua.
 
Nhưng chuyện của Viên Châu, cô cũng không tin với lòng dạ của Hà Viện có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
 
Kiều Mộc cứ để xem vậy: “Chúng tôi đều được, cảm thấy mấy gian phòng cũng chỉ khác nhau giữa tốt và tốt hơn thôi.”
 
“Vậy đạo diễn Trâu nhanh chóng nói về trò chơi đi.” Trương Huy thúc giục đạo diễn.
 
Đạo diễn Trâu ngồi ở chính giữa bên ngoài ống kính, bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi: “Trò chơi này cần khách mời nam đeo bịt mắt, khách mời nữ sẽ hướng dẫn khách mời nam đi đến đích để ăn bánh donut, người đầu tiên ăn được sẽ được chọn phòng dựa theo thứ tự.”
 
“Bánh donut ở đâu thế?” Lâm Tranh hỏi theo.
 
Chỉ một lát sau, tổ chương trình đẩy một thanh xà ngang cao có treo bốn chiếc bánh donut ở bên trên, xà ngang này được đặt ở trước mặt của các khách mời nữ, mà tất cả các khách mời nam phải đi đến phía trước cách đó mười mét để bắt đầu.
 
“Xa như vậy, cảm thấy rất dễ mất đi cảm nhận về phương hướng.” Hoàng Ân tò mò hỏi: “Đạo diễn, phải ăn cái của bản thân, hay là có thể ăn của người khác thế?”
 
Đạo diễn Trâu: “Chỉ có thể ăn của mình, ăn của những người khác thì không được tính. Cho nên mọi người cần phải phối hợp ăn ý với nhau.”
 
“Vậy thì tương đối khó khăn.” Hoàng Ân nói: “Hơn nữa, chúng ta mặt đối mặt với hướng dẫn, rất dễ lẫn lộn trái phải.”
 
[Uầy đúng thật, thực sự hơi khó, đeo bịt mắt vốn cũng rất dễ bị mất phương hướng rồi, còn muốn hai bên nam nữ đối mặt với nhau, vậy thì bên phải của mình chính là bên trái của người kia, rất dễ bị nhầm lẫn.]
 
[Không sao đâu, trò chơi là thứ hai, tình hữu nghị là thứ nhất, cứ vui vẻ là được rồi, tôi cảm thấy lát nữa chắc chắn sẽ thường xuyên có chuyện cười đấy.]
 
[Tôi chỉ thắc mắc liệu người đàn ông của họ có tình cờ va vào nhau, còn vô tình kiss nhau luôn hay không?]
 
[Ha ha ha, chắc là không thể nào, nói vậy cũng buồn cười quá đi mất!]

 
[Nói thế khiến tôi muốn xem quá, nhanh lên, nhanh lên nào, đạo diễn mau hô bắt đầu đi!]
 
Trong chương trình, khăn bịt mắt đã được phát đến tay của từng nhóm khách mời, Kiều Mộc cười tủm tỉm nhìn Cố Hàn Thanh: “Anh được không đấy?”
 
“Vẫn chưa thử thì sao biết được chứ.” Cố Hàn Thanh nhéo gương mặt cô gái, nhìn cô với vẻ buồn cười, sao ở bên ngoài mà cô cũng nói được lời nói kiểu này thế, cô gái này thật đúng là...
 
Anh lại nhéo tiếp: “Lát nữa em hướng dẫn cho cẩn thận, đừng có mà không phân biệt được trái phải đấy.”
 
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, em cũng không có ngốc như vậy được chứ? Anh chỉ cần nghe em chỉ huy một cách cẩn thận, đừng nghe người khác hướng dẫn mà đi đó.” Kiều Mộc chế giễu anh, trận đấu lát nữa là tất cả bốn nhóm cùng nhau đi, nói không chừng thật sự rất dễ nghe nhầm.
 
“Không đâu, anh nhận ra giọng của em.” Cố Hàn Thanh rất kiên quyết: “Vậy anh đi đây.”
 
“Ừ, đi đi, đi đi, thi đấu là thứ hai, chúng ta chơi vui vẻ là được.” Kiều Mộc mím môi cười, vẫy tay tạm biệt anh.
 
Kết quả, Cố Hàn Thanh không đi, mà là nháy mắt với cô, bảo cô nhìn sang những nhóm khác.
 
Kiều Mộc tò mò nhìn ba nhóm còn lại, chỉ nhìn thấy môi hôn môi, mặt hôn mặt.
 
Cô hơi xấu hổ, dời tầm mắt nhìn về phía Cố Hàn Thanh, anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
 
[Ha ha ha! Tổng giám đốc Cố đang đòi hôn!]
 
[Tổng giám đốc Cố thật xấu tính mà, cũng chẳng nói thẳng, mà là nháy mắt ra hiệu.]
 
[Mộc Mộc mau hôn đi mà, còn ngây ra đấy làm gì, có cần tôi ấn đầu hay không!]
 
[Mộc Mộc thật sự có hơi ngượng ngùng, thực ra cũng không có gì đâu, tôi thấy có chương trình giải trí mời vợ chồng tham gia, người ta đều hôn nhau một cách thoải mái đấy!]
 
Kiều Mộc thấy Cố Hàn Thanh vẫn chưa đi, nhất quyết đợi cô hôn môi mới chịu, cô không còn cách nào, đành phải vội vàng hôn phớt lên hai má anh: “Được rồi, được rồi, anh đi nhanh đi.”
 
Cô còn ra vẻ ghét bỏ mà xua tay.
 
Cố Hàn Thanh cong môi cười, cúi đầu hôn lên má cô một cái, lúc này mới rời đi.
 
Kiều Mộc xoa gương mặt nhỏ nhắn, vành tai đều đỏ bừng lên.
 
[Trời ơi, hai người bọn họ là học sinh đang yêu đương sao? Cũng ngây thơ quá rồi.]
 
[Đúng đó, đúng đó, có điều khiến lòng người rung động mà, tôi thích loại cảm giác nhỏ nhắn trong trẻo này.]
 
[Á á á, đánh chết tôi đi, đánh chết tôi đi, hôn nhiều thêm một chút đi mà, tôi thích xem hình ảnh yêu đương này!]
 
[Làm cho tôi! Giường sẽ được đưa đến cho hai người!]
 
[Chị em đằng trước ơi, xin cô hãy kiềm chế.]
 
Chẳng mấy chốc, trò chơi đã bắt đầu, bốn khách mời nữ đứng ở sau thanh xà ngang, cầm lấy loa phóng thanh cùng nhau hướng dẫn cho chồng hoặc là bạn trai của mình.
 

Giọng nói xen lẫn với nhau, nói thật có hơi ầm ĩ, cũng chẳng nghe rõ là ai đang nói chuyện. Đoán chừng đã lọt vào tai của mấy người đàn ông, thậm chí còn hơn như vậy, Trương Huy và Điền Hiểu Quang thình lình va vào nhau.
 
Trương Huy còn ngã xuống mặt đất, vợ anh ấy là Lục Thiến không những không đau lòng, ngược lại còn cười ha ha, khán giả cũng cười.
 
Quả nhiên có cảnh này.
 
Bên kia, Lâm Tranh cũng càng chạy càng xa, cũng sắp chạy ra ngoài ống kính luôn rồi, Hà Viện hết sức đau đầu, chỉ có thể lớn tiếng gọi anh ta vòng trở về, phương hướng sai rồi.
 
Kiều Mộc ở bên này xem như ổn định nhất, mặc dù Cố Hàn Thanh đeo bịt mắt, nhưng cảm nhận phương hướng rất tốt, hai tay anh giang rộng ra, để đề phòng bên cạnh có người, sau đó lắng nghe từng câu một của Kiều Mộc: “Đi sang trái một chút, được rồi, đi về phía trước.” “Sang phải một chút, Ok, đi tiếp đi, cứ giữ nguyên như vậy.”
 
Nếu có lúc giọng nói rất ồn ào, anh sẽ không đi lộn xộn giống như những người khác, mà đứng im tại chỗ dỏng tai lắng nghe, chỉ có khi nhận ra giọng nói của Kiều Mộc, Cố Hàn Thanh mới tiếp tục di chuyển.
 
Quả thực là cách chơi kiểu mẫu.
 
[Tổng giám đốc Cố thật đúng là duy trì vẻ nho nhã bất cứ lúc nào!]
 
[Tôi còn tưởng rằng có thể nhìn thấy thân thể anh ấy chọc cười nữa, là tôi sai rồi, tổng tài bá đạo sẽ không hài hước được!]
 
[Tổng tài bá đạo mãi mãi nho nhã, hu hu hu, ngay cả chơi trò chơi mà tổng giám đốc Cố cũng ngầu như vậy.]
 
[Đúng là khiến người ta không biết đau lòng là gì mà.]
 
Cuối cùng, người giành chiến thắng đầu tiên trong trò chơi này không hề nghi gì nữa mà chính là Cố Hàn Thanh. Anh và Kiều Mộc ở trong căn phòng số một tốt nhất. Mặt mày của Kiều Mộc sáng rực: “Hàn Thanh, anh giỏi quá đi! Nhưng mà em cũng rất giỏi đấy nhé, nếu không phải em hướng dẫn tốt thì anh chắc chắn không giành được hạng nhất đâu.”
 
Cô trong nóng ngoài lạnh mà hất cằm lên, Cố Hàn Thanh xoa tóc của cô, cười nói: “Ừ, em là giỏi nhất, đi thôi, đến phòng của chúng ta xem trước đã.”
 
Anh đưa tay ra, Kiều Mộc nắm lấy một cách tự nhiên, mười ngón cùng đan vào nhau với anh, xách hành lý của mình đi tới phòng số một.
 
Nhân viên làm việc kéo hai cái vali giúp bọn họ.
 
Sau khi vào phòng, hai người đi dạo từ trên xuống dưới, Kiều Mộc vô cùng hài lòng: “Căn phòng này thật tốt, mặc dù của những người khác cũng không kém bao nhiêu, nhưng tốt nhất quả nhiên vẫn là tốt nhất.”
 
Cô nói xong, còn không nhịn được mà nhếch khóe môi lên.
 
Kiều Mộc ngồi ở mép giường, vỗ chỗ bên cạnh: “Hàn Thanh, anh cũng lại đây ngồi một lát đi, chúng ta nghỉ ngơi thôi. Hình như đạo diễn vẫn chưa nói gì về vòng tiếp theo cả.”
 
“Chắc là phải nấu ăn rồi.” Cố Hàn Thanh không qua đó ngồi, mà phát hiện được một tấm thẻ nhiệm vụ, anh đi tới ngăn tủ cầm nó lên: “Mộc Mộc, đây là thẻ nhiệm vụ.”
 
“Hả? Là cái gì?” Kiều Mộc nghển cổ, nhưng lại không chịu nhấc mông dậy.
 
Cố Hàn Thanh đành phải đi đến trước mặt cô, cùng cô đọc nội dung trên thẻ nhiệm vụ.
 
[Có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn được cất giấu trong thị trấn này. Mỗi nhóm khách mời phải tự mình đi tìm. Lúc tìm kiếm chúng, mọi người cần phải đeo còng tay tình yêu, nếu nó bị đứt, coi như là nhiệm vụ thất bại, tổ chương trình sẽ không cung cấp lại bất cứ nguyên liệu nấu ăn nào.]
 
Kiều Mộc cầm còng tay trong túi giấy nhiệm vụ, đây là còng tay làm bằng giấy, không cẩn thận một chút thì có thể bị đứt, cô cạn lời: “Thứ này hoàn toàn không thể dùng sức mà kéo được đâu, rất dễ thất bại nhiệm vụ. Nếu thất bại, chúng ta phải làm sao đây? Đi xin cơm ăn sao?”
 

“Không đến nỗi đó, tổ chương trình đâu có nói chúng ta không được ăn chực, hơn nữa trong thị trấn cổ vẫn có nhà buôn bán, không đến mức để chúng ta đói thật đâu.” Cố Hàn Thanh cực kỳ bình tĩnh khi đối mặt với khó khăn.
 
Kiều Mộc có kinh nghiệm phong phú, cô lên tiếng suy đoán: “Em dám chắc trên đường chúng ta đi tìm nguyên liệu nấu ăn nhất định sẽ có người xuất hiện gây rối, kéo đứt còng tay của chúng ta. Vì vậy chúng ta nhất định phải nắm lấy nhau, tuyệt đối không được tách ra dù chỉ một chút, nếu không còng tay làm bằng giấy này chắc chắn sẽ bị đứt.”
 
“Ừ, anh sẽ làm.” Cố Hàn Thanh cầm còng tay giấy kia lên, đeo vào cổ tay anh và Kiều Mộc một cách rất cẩn thận, sau đó anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, nở nụ cười: “Anh sẽ mãi nắm tay em như vậy.”
 
Rõ ràng là một câu nói phù hợp với trò chơi, nhưng Kiều Mộc luôn cảm thấy cô nghe ra được một chút lời yêu thương.
 
Cô hơi giật mình mà nhìn Cố Hàn Thanh, đôi mắt anh đen láy sâu thẳm, giống như ẩn chứa biển sao. Lúc anh tập trung nhìn người khác, sẽ luôn khiến người ta cảm thấy tình cảm sâu nặng.
 
Cô đến gần anh theo bản năng, chủ động hôn lên môi anh, chụt một tiếng, Cố Hàn Thanh sửng sốt, chẳng qua nhìn thấy đôi mắt biết cười của cô, anh cũng mỉm cười theo, tay kia xoa tóc cô: “Đi thôi, phải đi làm nhiệm vụ rồi.”
 
“Ừ, anh kéo em dậy đi.” Kiều Mộc nhõng nhẽo với anh.
 
Tay kia của hai người đeo còng tay giấy, Cố Hàn Thanh dùng sức để kéo cô gái lên, Kiều Mộc lập tức nhào vào lòng anh.
 
Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ cười nhẹ: “Mộc Mộc, chúng ta đang ghi hình chương trình.”
 
Giọng điệu trầm ấm ngay lập tức đốt nóng bầu không khí, tất cả những fan CP trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang gáy lên.
 
[Hai người đủ rồi nha! Mỗi lần show ân ái đều là 18+, tôi sắp chảy máu mũi rồi!]
 
[Đúng là không chịu nổi đôi vợ chồng trẻ, sao lại ngọt ngào như vậy chứ!]
 
[Hai người đừng tìm nguyên liệu nấu ăn nữa, em sẽ đặt đồ ăn ngoài cho hai người, cả hai mau làm ở đây luôn đi!]
 
[Cảm giác mờ ám này đúng là tuyệt vời, tôi cũng xấu hổ khi xem nó, thật ngượng ngùng mà.]
 
[Với tốc độ này, em bé của cả hai sẽ gần được tạo ra rồi.]
 
[Ha ha ha, thật là hạnh phúc quá đi, thật may mắn vì bọn họ đã đến tham gia chương trình, thực sự rất ngọt ngào, đu cặp đôi này đúng là quyết định sáng suốt nhất của em!]
 

 
Bảy ngày ghi hình chương trình giải trí chớp mắt đã trôi qua, trong bảy ngày này, ban đầu Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh có độ nổi tiếng cao nhất, đến cuối cùng vẫn là hai người họ, hơn nữa còn đạt đến một tầm cao mới.
 
Cho nên, các fan cực kỳ không muốn chương trình giải trí này kết thúc, bọn họ chỉ hy vọng rằng nó có thể được quay trong thời gian dài.
 
Kiều Mộc biết tình cảm của mọi người, cũng cảm ơn bọn họ đã ủng hộ trong suốt chặng đường, bởi vậy vào ngày cuối cùng, cô và Cố Hàn Thanh đã chụp một bức ảnh tự sướng và đăng nó lên tài khoản chính.
 
Đây là bức ảnh đầu tiên cô chụp tự sướng với Cố Hàn Thanh rồi đăng lên để cảm ơn sự yêu thích của mọi người.
 
Kiều Mộc: [Có duyên gặp lại, cảm ơn những người hâm mộ và cư dân mạng đã ủng hộ suốt chặng đường. (ảnh selfie.jpg)]
 
Đám fan khóc lớn.
 
[Mộc Mộc, sau này cô vẫn sẽ tham gia chương trình giải trí đúng không? Tôi biết để cô và tổng giám đốc Cố cùng tham gia chắc sẽ rất khó, vậy bản thân cô thì sao?]
 
[Thật sự rất muốn tiếp tục nhìn thấy Mộc Mộc, hy vọng sau này có cơ hội tham gia lần nữa, tôi rất thích cô đó.]
 
[Mộc Mộc, chị và tổng giám đốc Cố phải hạnh phúc đó, nếu như hai người không ly hôn, vậy thì em sẽ mãi mãi tin tưởng vào tình yêu.]
 
[Thích Mộc Mộc, sau này cô hãy chia sẻ về cuộc sống của mình nhiều hơn, đương nhiên, thỉnh thoảng đăng lên một tấm selfie thì tôi cũng sẽ không phản đối đâu!]
 
[Mộc Mộc, chị và tổng giám đốc Cố hãy sống cuộc sống ngọt ngào của hai người nha, có duyên gặp lại.]
 
Bầu không khí còn rất thương cảm, ngay cả Kỳ Anh cũng đang khóc lóc kể lể tại sao chương trình lại kết thúc rồi, còn gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Mộc: [Chị dâu, hay là chị và anh em tham gia một chương trình giải trí đi, thật sự ngắn quá đi mất, em hoàn toàn chưa xem đã mà!]

 
[Còn tham gia cái gì chứ, anh em để lỡ công việc của bảy ngày, sau này không biết còn bận rộn đến cỡ nào đây.] Trên xe về nhà, Kiều Mộc trả lời Kỳ Anh.
 
[Hai người có thể tham gia kiểu chỉ ghi hình vào cuối tuần mà, cả hai nổi tiếng như vậy, tổ chương trình chắc chắn sẽ sẵn lòng chiều theo thời gian của anh chị thôi.] Kỳ Anh liên tục gửi đến mấy cái icon cảm xúc đáng thương.
 
Kiều Mộc cười khẽ.
 
Cố Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
 
Kiều Mộc đưa điện thoại của mình cho anh xem: “Anh Anh vẫn muốn xem chúng ta tham gia chương trình giải trí, em nói anh bận quá, đâu có thời gian. Hơn nữa chúng ta cũng chẳng phải ngôi sao debut gì, nếu còn tiếp tục tham gia nữa thì sẽ có cảm giác rất nhàm chán, anh nói xem có phải không?”
 
“Ừ, đắt ra quế, ế ra củi, nếu chúng ta tham gia thêm vài lần nữa, có lẽ khán giả cũng không thích xem chúng ta nữa.” Cố Hàn Thanh đã rất hài lòng rồi, ghi hình lại cuộc sống ở chung với cô, anh đã cảm thấy đủ rồi.
 
Tổ chương trình còn nhận lời sẽ nhanh chóng đưa cảnh quay hoàn chỉnh cho anh, sau này anh có thể nhớ lại thời gian tốt đẹp mà anh và Mộc Mộc cùng nhau tham gia chương trình bất cứ lúc nào.
 
“Em cũng nghĩ như vậy, sau này đúng là phải bớt tham gia, lần này em đã cảm thấy đủ rồi.” Kiều Mộc dựa vào bả vai của Cố Hàn Thanh, tiếp tục trả lời tin nhắn cho Kỳ Anh.
 
Hai người về đến nhà, bước vào phòng ngủ quen thuộc. Lúc này, Kiều Mộc mới cảm giác như trút được gánh nặng, cô thoải mái kêu một tiếng, giang rộng hai tay bổ nhào vào trên giường, hai má cọ cọ: “Vẫn là ở nhà dễ chịu hơn, cảm giác như chúng ta đã ra ngoài một hai năm vậy, còn dài hơn lần trước em đi quay chương trình vào cuối tuần nữa, cũng may lần này có anh đi cùng với em.”
 
“Đúng là hơi lâu.” Cố Hàn Thanh kéo lấy tay cô: “Đi, đi tắm rửa, tắm xong rồi nằm, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”
 
“Anh đi tắm trước đi, em muốn nằm một lát, thực sự mệt quá rồi, thần kinh thoáng cái đã thả lỏng, em cảm thấy cơ thể này đã không còn là của bản thân em nữa.”
 
“Tắm cùng đi, hay là anh ôm em nhé?” Cố Hàn Thanh đề nghị.
 
Kiều Mộc lập tức nhìn về phía anh với vẻ cảnh giác, cực kỳ hoảng hốt: “Anh Cố, không phải chứ, anh không mệt sao?”
 
Cố Hàn Thanh sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu được, anh cười nói: “Em tưởng tượng anh thành cái gì thế, anh chỉ đơn giản muốn tắm cùng em thôi.”
 
“Anh chẳng khác nào tên trai đểu nói anh muốn chui vào một ổ chăn với em chỉ để nói chuyện phiếm cả, bản thân anh nói ra, anh có tin không?” Kiều Mộc buồn cười mà trêu chọc Cố Hàn Thanh.
 
Cố Hàn Thanh nheo mắt lại: “Nếu không thì em thử xem?”
 
“Được đó, nếu anh không giữ đúng lời hứa, hừ, sau này ngủ sô pha một tháng đi!” Kiều Mộc nảy ra chiêu ác độc.
 
Cố Hàn Thanh nhướng mày lên mà không hề lên tiếng ngay, Kiều Mộc bày ra dáng vẻ vạch trần anh, mặt mày hớn hở chỉ tay vào anh: “Xem đi, em đoán trúng rồi phải không, anh có dụng ý khác.”
 
“Vậy nếu anh giữ lời thì sao?” Cố Hàn Thanh cúi đầu hỏi, đôi mắt vô cùng sâu thẳm.
 
Kiều Mộc mới không tin anh thật sự nói được làm được, cho nên lớn tiếng nói: “Nếu anh giữ lời thì một tháng sau này em đều nghe lời anh hết.”
 
“Được, đây là em nói đấy.” Cố Hàn Thanh xoay người bế cô gái lên, sải bước tiến vào phòng tắm.
 
Sau đó ——
 
Kiều Mộc thua cuộc.
 
Ngày hôm sau cô nhớ lại chuyện này, càng nghĩ càng không vui, điều này khiến cô chẳng khác nào không có sức quyến rũ, sao anh có thể nhẫn nhịn được chứ? Chuyện này không phù hợp với tính cách bình thường của anh mà!
 
Cố Hàn Thanh trông thì có vẻ tiết chế, thực ra ở phương diện kia, ham muốn của anh rất mạnh.
 
Vậy có nghĩa là bản thân cô không có sức hấp dẫn rồi ư?
 
Kiều Mộc chống cằm, tức giận cắn cắn môi, càng lúc càng không vui.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận