[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Mạnh Hàm đi vào báo cáo công việc, nhìn thấy cô nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ giống như muốn cắn ai đó thì tò mò hơi: “Mộc Mộc, cô sao thế, ai chọc cô mất hứng rồi hả?”
 
Kiều Mộc trở lại bình thường, dựa vào ghế dựa một cách chán nản: “Còn có thể là ai?”
 
Mạnh Hàm chớp chớp mắt: “Hà Viện sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không phải cô ta.” Kiều Mộc uể oải lắc đầu.
 
Mạnh Hàm lại đoán: “Vậy chỉ còn... tổng giám đốc Cố à?”
 
Thấy Kiều Mộc không phủ nhận, Mạnh Hàm biết bản thân đoán đúng rồi thì càng khó hiểu hơn: “Không phải hôm qua hai người còn rất đằm thắm trong chương trình sao? Còn đăng phúc lợi ảnh chụp chung cho fan nữa, sao hôm nay cô lại tức giận rồi? Chẳng lẽ tối hôm qua anh ấy trở về chọc giận cô sao?”
 
“Haizz, thực ra cũng không phải, chỉ là bản thân tôi đang xoắn xuýt một vài vấn đề.” Kiều Mộc đương nhiên sẽ không nói ra loại chuyện riêng tư này, ngay cả Mạnh Hàm cũng không thể biết được, cho nên cô xua tay: “Bỏ đi, đừng nói anh ấy nữa, cô vào đây tìm tôi có chuyện gì sao?”
 
Mạnh Hàm thấy cô không muốn trò chuyện về việc riêng, cũng không hỏi tiếp mà bắt đầu ngồi xuống báo cáo công việc.
 
Tối đến, Cố Hàn Thanh lại tăng ca, công việc chậm trễ quá nhiên, anh phải bổ sung lại. Kiều Mộc không thể không quan tâm đến anh, một mình lái xe đến dưới lầu công ty của anh.
 
Cô lấy thẻ ra vào cửa chuyên dụng đi vào, trực tiếp vào thang máy của anh lên lầu, bây giờ là hơn mười giờ tối, đám thư ký ở ngoài phòng làm việc của anh đã về từ lâu rồi, chỉ có ánh đèn lộ ra từ văn phòng làm việc khép hờ của anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc càng đau lòng hơn.
 
Cô chầm chậm đi đến cửa văn phòng, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ rất nặng ra rồi nhô cái đầu nhỏ vào. Kiều Mộc lập tức nhìn thấy dáng vẻ đang tựa vào ghế giám đốc mà đỡ trán ngủ của Cố Hàn Thanh, anh chắc là mệt rồi, mới tạm nghỉ một lát.
 
Trái tim của Kiều Mộc thắt lại, cô rón ra rón rén bước vào trong, Cố Hàn Thanh lập tức nhận ra trong phòng làm việc có người, ánh mắt sắc bén mở ra: “Ai!”
 
Thấy rõ người đến, anh sửng sốt: “Mộc Mộc? Sao em lại đến đây?”
 
Kiều Mộc thấy anh phát hiện bản thân, cũng không kiềm chế tiếng bước chân nữa mà đi qua đó: “Em tới đón anh tan làm đó, đã trễ thế này rồi, anh vẫn chưa làm xong việc sao? Anh xem anh kìa, cũng sắp ngủ gật rồi.”
 
Cố Hàn Thanh nghe ra nỗi lo lắng của cô, anh chìa tay về phía cô, Kiều Mộc đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên. Cố Hàn Thanh kéo cô ngồi xuống đùi mình, hai tay ôm lấy eo cô: “Lát nữa anh sẽ về. Còn em, đến cũng không nói một tiếng với anh, ngộ nhỡ anh đi rồi thì sao?”
 
“Chuyện này phải xem duyên số của chúng ta rồi.” Kiều Mộc đau lòng, ôm lấy mặt của anh: “Không phải anh nói chúng ta rất có duyên sao?”
 
Cố Hàn Thanh mỉm cười, áp trán vào Kiều Mộc: “Ừ. Em nói đúng, có điều lần sau em nhớ phải nói anh biết một tiếng, anh sẽ lo lắng cho em đó.”
 
“Còn không vì lo lắng cho anh sao.” Kiều Mộc dựa vào bả vai anh: “Mới ghi hình chương trình giải trí bảy ngày xong mà hôm nay anh đã đi làm rồi, mấy ngày sau chắc chắn cũng sẽ bận rộn nhiều việc, anh như vậy, em sợ sức khỏe anh không chịu đựng nổi.”
 
“Không đâu, thực ra ghi hình chương trình giải trí không mệt đến vậy.” Cố Hàn Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô gái: “Hơn nữa, ở cùng với em, mỗi ngày anh đều rất có động lực.”
 
“Xí, mới không có.” Kiều Mộc bẻ lại theo bản năng: “Tối hôm qua, anh không hề có chút động lực nào hết.”
 
Vừa dứt lời, thân thể của cả hai đều cứng đờ.
 
Gương mặt của Kiều Mộc đỏ bừng, lập tức đẩy Cố Hàn Thanh ra ngồi thẳng người, bốn mắt nhìn nhau, cô rất muốn tìm một kẽ nứt mà chui vào.
 
Hai tay Kiều Mộc bụm mặt, chuẩn bị đứng lên khỏi đùi anh.
 
Cố Hàn Thanh giữ chặt lấy eo cô, không để cho cô đi, nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Hử? Mộc Mộc, hình như em đang tức giận tối hôm qua anh...”
 
“Không có! Tuyệt đối không có!” Kiều Mộng bịt miệng anh lại, không để anh có cơ hội nói xong, ánh mắt hung dữ trợn anh: “Không cho anh nói.”
 
Mất mặt chết đi mất, sao cô lại nói lời trong lòng ra chứ.
 
“Em muốn đi về.” Kiều Mộc giãy giụa muốn đứng lên, nhưng Cố Hàn Thanh chẳng chịu buông ra, cô không còn cách nào, chỉ có thể cam chịu nói: “Vừa rồi ý của em chính là... chính là... cảm thấy em giống như không có sức quyến rũ vậy, cho nên em mới cảm thấy rất lạ. Xong rồi, bây giờ anh có thể cười nhạo em thỏa thích rồi.”
 
Cô cúi đầu nghịch móng tay, bày ra dáng vẻ mặc sức anh chê cười.
 
Có điều Cố Hàn Thanh cũng không cười cô, mà là gác cằm lên bờ vai mảnh khảnh của cô, cúi đầu nói: “Thực ra, tối hôm qua anh thực sự chịu đựng rất vất vả, nhưng anh biết em quay chương trình mệt rồi, cho nên không làm gì khác, không phải bởi vì em không có sức hấp dẫn đâu.”
 
Lỗ tai Kiều Mộc tê dại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng cô lại không thừa nhận bản thân đang vui vẻ mà nhún nhún vai nói: “Được rồi, anh đừng nói nữa, em thật sự muốn về rồi, anh có về hay không? Không về thì em về một mình.”
 
“Đợi anh một lát, anh tắt máy tính đã.” Cố Hàn Thanh buông cô gái ra, bảo cô tránh ra. Chẳng mấy chốc, anh đã tắt máy tính, ngồi lên xe của cô, cùng cô trở về nhà.
 
Một đêm hữu tình, vợ chồng hòa hợp.
 
Ba tháng sau, Hà Viện hoàn toàn sụp đổ, cô ta lại đánh diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim, video này bị người khác đăng lên mạng. Trước đây các phương tiện truyền thông đã không vừa mắt cô ta từ lâu cũng ra tay đổ thêm dầu vào lửa. Lần này, ngay cả Lâm Tranh cũng chẳng cứu được cô ta.
 
Chẳng qua những điều này đối với Kiều Mộc mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống của cô, cô xem xong thì lập tức quên đi, hoàn toàn không thèm để ý đến.
 
Bốn năm sau, Kiều Mộc sinh một cặp trai gái song sinh ở bệnh viện Hòa Nhân. Lúc đến tiệc đầy tháng, ông nội Cố gần như mời hết tất cả gia đình giàu có ở Hải Thành đến chúc mừng cho chắt trai và chắt gái của mình.
 
Đây xem như là sự kiện đình đám nhất mà Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh tham gia từ lúc chương trình giải trí vợ chồng đến nay, các cánh báo chí lớn đều đưa tin, lần này nhà họ Cố cũng rất hào phóng, mời một vài bên truyền thông thân thiết tham gia.
 
Kiều Mộc mặc một bộ váy thời trang cao cấp màu xanh ngọc bích, nắm tay Cố Hàn Thanh, để các bên truyền thông chụp ảnh một cách tự nhiên. Mấy năm nay, bỏ qua hào quang của nhà họ Cố, thành công của bản thân Kiều Mộc đã khiến người ta nhìn cô với ánh mắt khác từ lâu rồi.
 
Bây giờ, công ty Kim Sư của cô đã là thần thoại trong giới giải trí, đầu tư mười bộ thì có đến chín bộ đều kiếm được lợi nhuận, cho dù là phim rạp hay là phim truyền hình thì hầu như đều nhận về doanh thu phòng vé gấp đôi, đồng thời còn nâng đỡ hơn mười hai mươi nghệ sĩ nổi tiếng dưới trướng mình.
 
Bên truyền thông hỏi về cặp sinh đôi của hai người, sau khi không nhận được tin tức hot gì, có bên truyền thông quay ngược lại hỏi: “Tổng giám đốc Kiều, cô có thể nói về nguyên nhân sự nghiệp thành công mấy năm nay của cô hay không? Có thể chia sẻ một chút cho chúng tôi không?”
 
Kiều Mộc mỉm cười khéo léo, đôi mắt trong trẻo của cô vẫn không thay đổi như trước: “Chuyện này, có hơi khó nói đấy...”
 
“Tổng giám đốc Kiều tùy ý nói một chút thôi.”
 
“Đúng đó, tùy tiện nói là được.”
 
Truyền thông đều là được mới đến, mọi người rất lễ độ, coi như chuyện đùa.
 
Kiều Mộc ngẩng đầu lên nhìn Cố Hàn Thanh, Cố Hàn Thanh đưa mắt tỏ ý cổ vũ cho cô, bảo cô muốn nói cái gì thì nói cái đó.
 
Kiều Mộc suy nghĩ một chút, vậy thì nói thật đi. Cô nhìn về phía ống kính của các bên truyền thông, bày ra vẻ mặt rất vô tội mà bình tĩnh trả lời: “Thì... nhờ năng lực của đồng tiền thôi.”
 
Các cánh truyền thông có mặt ở đây đều yên lặng một lúc, ngay sau đó, mọi người đều bật cười.
 
Đoạn video này được đăng lên mạng, đám fan của Kiều Mộc gật đầu như người từng trải.
 
[Chị ấy mấy năm rồi cũng chẳng thay đổi mà, vẫn thích nói thật như vậy.]
 
[Nhìn thấy cô ấy vẫn giống hệt như trước kia, tôi yên tâm rồi, tổng giám đốc Cố và bà Cố vẫn đằm thắm như vậy.]
 
[Xem gương mặt đầy sức sống của Mộc Mộc, vừa nhìn đã biết là hôn nhân hạnh phúc mà, một lần sinh hai đứa trẻ cũng chẳng thấy già đi chút nào.]
 
[Trong nhà giàu đều có vú nuôi đúng không? Còn có người giúp việc trông đứa nhỏ, đương nhiên sẽ không thấy già đi rồi.]
 
[Tôi cảm thấy tổng giám đốc Cố vẫn rất săn sóc vợ mình, hôn nhân hạnh phúc, cho nên Mộc Mộc hoàn toàn không lộ dấu hiệu già.]
 
[Bất kể là nguyên nhân gì, dù sao nhìn thấy tình cảm của tổng giám đốc Cố và bà Cố tốt như vậy, đúng là vô cùng chúc phúc cho bọn họ, chẳng qua hơi đáng tiếc khi không có ảnh chụp của hai cục cưng nhỏ.]
 
[Ảnh chụp của trẻ con đương nhiên không thể công khai rồi, ngộ nhỡ bị kẻ xấu nhòm ngó thì sao? Cậu xem tên mụ của bọn nhỏ cũng không nói, vừa nhìn đã biết nhà họ Cố rất coi trọng sự riêng tư.]
 
[Đúng là hai cục cưng nhỏ hạnh phúc, vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi, hâm mộ hâm mộ, còn có một cặp ba mẹ có giá trị nhan sắc rất cao, không biết hai bé cưng lớn lên sẽ trông như thế nào.]
 
[Thường thì giá trị nhan sắc của bọn nhỏ rất khó vượt qua ba mẹ, chỉ có thể cầu nguyện đừng quá kém là được.]
 
Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh phỏng vấn xong thì đến phòng nghỉ trông bọn nhỏ, ông nội Cố đang ở bên giường giỡn với hai cục cưng, Kỳ Anh cũng ở cùng với ông.
 
“Ông nội, ông đừng mệt mỏi quá.” Kiều Mộc đi vào nói.
 
Ông nội Cố ngẩng đầu nhìn về phía cô rồi xua tay: “Không mệt không mệt, nhìn thấy bọn nhỏ là ông không mệt đâu.”
 
“A —— a ——” Con gái Miểu Miểu vừa nhìn thấy Kiều Mộc thì kích động đá chân vung tay, muốn cô bế, còn nhếch miệng cười rạng rỡ, nước miếng cũng chảy cả ra.
 
Kỳ Anh bế cô bé lên: “Miểu Miểu thích chị dâu nhất, vừa nhìn thấy chị dâu đã muốn bế, nhìn chúng ta này chẳng cho bế chút nào.”
 
Cô ấy cẩn thận đưa Miểu Miểu cho Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc nhẹ nhàng bế lấy cô bé, Cố Hàn Thanh ôm eo cô, pha trò với bé gái trong lòng cùng với cô.
 
Có điều chọc cười chưa được hai lần, Cố Hàn Thanh không hề bất công mà bế anh trai Cố Tư Ngôn lên, một cặp song sinh trai gái, từ nhỏ có thể nhìn ra một chút tính cách. Tính tình của Miểu Miểu hướng ngoại, gặp ai cũng cười, nhất là khi nhìn thấy Kiều Mộc.
 
Mà Cố Tư Ngôn thì trầm tĩnh hơn, luôn yên lặng mở to đôi mắt trò xoe lúng liếng quan sát xung quanh.
 
Chỗ giống nhau nhất của hai anh em có lẽ là không thích khóc.
 
“Ngôn Ngôn thật im lặng, giống Hàn Thanh cháu lúc còn nhỏ y như đúc.” Ông nội Cố cảm khái lên tiếng: “Lúc còn nhỏ, cháu cũng là một đứa trẻ có tính cách trầm lắng.”
 
Bây giờ Cố Hàn Thanh đã làm ba rồi, tính tình càng chín chắn hơn, mặt mày cũng dịu dàng hơn một chút, anh cười nói: “Vậy vẫn đừng giống cháu thì hơn, bé trai phải sống ngang ngược một chút.”
 
“Vậy cũng không được, lúc còn nhỏ ông cũng từng nói như vậy rồi, chẳng qua cháu vẫn không hề thay đổi.” Ông nội Cố trợn mắt lườm cháu trai: “Cũng chẳng biết cháu giống ai nữa, bây giờ ông chỉ hy vọng sau khi Ngôn Ngôn lớn hơn thì sẽ nghịch ngợm một chút.”
 
Vừa nói, ông vừa nhìn đứa trẻ trong lòng cháu trai mình, cười khanh khách chọc cậu nhóc, Cố Tư Ngôn chớp mắt mấy lần, nghiêng nghiêng đầu, nhìn ông với vẻ tò mò, không cười cũng không khóc.
 
Ông nội Cố âm thầm sốt ruột trong lòng, tiêu rồi tiêu rồi, đứa trẻ này thật đúng là giống ba nó rồi, hoàn toàn cũng không thích cười.
 
Kiều Mộc cũng biết con trai không thích cười cho lắm, cô bế con gái đến gần, cố tình trốn sau lưng Cố Hàn Thanh, sau đó thoáng cái nhô đầu ra, làm như đang chơi trốn tìm.
 
Cô vốn muốn chọc con trai cười, nhưng cậu nhóc vẫn chỉ đảo mắt nhìn cô, hoàn toàn không cười.
 
Ngược lại, Miểu Miểu ở trong lòng cô tưởng rằng mẹ đang chơi với cô nhóc nên bật cười khanh khách.
 
Mí mắt Kiều Mộc hơi giật: “Hàn Thanh, sự khác biệt tính cách giữa hai cục cưng của chúng ta thật đúng là lớn, Ngôn Ngôn thực sự không hề thích cười, rất giống anh.”
 
“Anh nào có không thích cười, anh cảm thấy bây giờ anh rất thích cười.” Cố Hàn Thanh vô tội.
 
Kỳ Anh chỉ vào mặt anh nói: “Anh, anh chỉ là thích cười sau khi gặp chị dâu thôi, trước kia anh chẳng khác nào Ngôn Ngôn cả, rất ít cười.”
 
“Ừ, đúng là như vậy.” Ông nội Cố vô cùng tán thành mà gật đầu.
 
Cố Hàn Thanh im lặng không nói.
 
Kiều Mộc cười khúc khích: “Vậy xem ra, Ngôn Ngôn của chúng ta sau này phải gặp được người yêu định mệnh mới thích cười rồi.”
 
Cô cúi đầu nhìn đứa trẻ, dịu dàng đùa giỡn cậu nhóc: “Đúng không Ngôn Ngôn?”
 
Cố Tư Ngôn mở to mắt nhìn, đột nhiên mỉm cười, không biết là nhìn thấy mẹ vui vẻ, hay là cậu nhóc tán thành với những lời Kiều Mộc nói.
 
Chuyện vừa khéo này khiến tất cả mọi người vui vẻ, ông nội Cố trêu chọc đứa trẻ này còn nhỏ tuổi đã muốn người yêu định mệnh rồi.
 
Kỳ Anh thích nhéo gương mặt của cậu nhóc, sau đó ôm bụng nói: “Cháu cũng muốn sinh, hai đứa con của chị dâu thật đáng yêu quá đi.”
 
“Cháu muốn sinh thì mau sinh đi, nhân lúc ông còn sống.” Năm ngoái, Kỳ Anh đã kết hôn rồi, có điều cô ấy hoàn toàn không muốn sinh con vì cô ấy cảm thấy bản thân vẫn còn là con nít lắm.
 
Nhưng bây giờ thấy Kiều Mộc sinh rồi, cô ấy cũng có chút suy nghĩ.
 
Đương nhiên ông nội Cố còn ước gì cô ấy sinh con nhanh lên, ông cũng không biết bản thân có thể còn sống được bao lâu nữa, chỉ hy vọng lúc ông còn sống cũng có thể nhìn thấy con cái của cháu ngoại.
 

 
Thoáng một cái, bốn năm đã trôi qua, Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn đi học mẫu giáo, vốn dĩ bọn nhỏ ba tuổi phải đi rồi, nhưng Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh thương bọn trẻ đi học quá sớm sẽ vất vả nên để bọn trẻ chơi thêm một năm nữa.
 
Ngày đầu tiên đến trước, hai người đều gác lại công việc, tự mình đưa bọn trẻ đến trường học.
 
Sau khi rửa mặt và thay quần áo cho hai đứa  trẻ xong, bọn họ dắt tay nhau đi ra khỏi phòng, hiện giờ hai anh em bọn họ vẫn ở chung một phòng như cũ.
 
Cố Tư Ngôn mặc một bộ đồ vest nhỏ, trên cổ áo thắt một cái nơ con bướm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không thích cười chẳng khác nào hoàng tử bé.
 
Cố Miểu Miểu lại mặc áo thun và quần yếm, hai bên thắt hai bím tóc, một tay dắt anh trai, một tay đút vào túi, còn mạnh mẽ hơn cả anh trai cô bé.
 
Từ nhỏ, Miểu Miểu đã là trùm con nít, mỗi ngày lăn lộn trên mặt đất vô số lần, cho nên cô bé hoàn toàn không thích hợp để mặc váy. Kiều Mộc mua một đống váy xinh đẹp cho cô bé, kết quả mỗi lần Miểu Miểu mặc chúng đi ra ngoài, lúc quay về đều bị rách.
 
Vì thế, cô vừa bất đắc dĩ, vừa đau đầu.
 
Cuối cùng cô chỉ có thể cho cô bé mặc áo thun và quần, thoải mái là được rồi.
 
Hai đứa nhỏ xuống lầu, cả nhà bốn người ăn cơm xong, một tay của Cố Hàn Thanh vỗ lên lưng bọn nhỏ: “Đi rửa tay lại rồi đi thôi.”
 
“Con biết rồi ba.”
 
“Chúng con đi đây ạ.”
 
Cố Tư Ngôn và Cố Miểu Miểu nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn đi rửa tay, quản gia Trần hiền lành chăm sóc cho bọn nhỏ.
 
Rửa tay xong xuôi, Kiều Mộc vẫy tay gọi bọn trẻ: “Đi thôi, lên xe nào.”
 
Hai đứa trẻ chạy về phía cô, Miểu Miểu ôm lấy đùi cô, ngẩng đầu làm nũng: “Mẹ ơi, bế.”
 
“Mấy bước thôi mà con muốn bế sao?” Kiều Mộc khẽ cốc lên trán cô bé.
 
Cố Miểu Miểu nhún nhún vai: “Nếu mẹ không bế, đợi con lớn rồi, mẹ sẽ không bế con được nữa.”
 
“Ái chà, cho nên Miểu Miểu của chúng ta đây là ban ơn cho mẹ sao?” Kiều Mộc ngồi xổm xuống, buồn cười nhìn cô con gái.
 
Miểu Miểu nghiêng đầu cười, ôm lấy mặt của mẹ cô bé rồi hôn chụt một cái: “Mẹ xinh đẹp nhất.”
 
“Nhóc nịnh nọt.” Kiều Mộc véo véo mũi con gái rồi bế cô bé lên, tay kia thì dắt bàn tay nhỏ bé của Cố Tư Ngôn.
 
Cố Tư Ngôn không thích người khác bế cậu bé vì chê trẻ con.
 
Đứa nhỏ này cũng khiến người ta đau đầu, mới bốn tuổi mà cả ngày đã trầm lắng giống như bốn mươi tuổi vậy. Ông nội nói lúc Hàn Thanh còn nhỏ cũng chẳng trầm tĩnh như vậy, cậu bé là phiên bản gấp đôi của Cố Hàn Thanh nữa.
 
Đối với tính cách khác biệt một trời một vực của hai đứa con nhà mình, Kiều Mộc chỉ có thể an ủi bản thân: thuận theo tự nhiên thôi, lớn lên sẽ tốt hơn, cũng may hai đứa con của cô đều rất hiểu chuyện.
 
Sau khi nghĩ như vậy, Kiều Mộc hoàn toàn không đoán trước được ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo mà con gái đã gây chuyện. Lúc ấy, cô và Cố Hàn Thanh đang tận hưởng thế giới hai người hiếm khi có được ở bên ngoài. Khi nhận được điện thoại của cô giáo nói Miểu Miểu làm bạn học gãy tay, trên người cô bé cũng bị thương thì cả hai thực sự như bị sét đánh.
 
Cô và Cố Hàn Thanh nhanh chóng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Cố Miểu Miểu được cô giáo dắt, vành mắt đỏ hoe, cô vội vàng đi qua. Đầu tiên là kiểm tra chỗ trầy da trên cánh tay cô bé, rồi vội vàng hỏi cô giáo, cậu bé bị gãy tay kia thế nào rồi.
 
Cô giáo nói: “Cậu bé kia đang bó bột ở bên trong, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, xương cốt của trẻ con rất dễ hồi phục lại, một tháng tới đây cẩn thận một chút là được rồi.”
 
Kiều Mộc thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cực kỳ hối lỗi mà nói: “Ba mẹ của cậu bé kia đang ở trong sao? Bây giờ chúng tôi phải đi xin lỗi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi chi phí.”
 
Cô giáo cũng lắc đầu, hơi lúng túng nói: “Ba mẹ của cậu bé kia vẫn chưa đến, nói là đang bận làm việc, không có thời gian, mà sau khi bọn họ biết vết thương không nghiêm trọng thì bảo giáo viên chúng tôi chăm sóc trước.”
 
“Chưa tới ư?” Kiều Mộc nhíu mày, công việc gì mà có thể so với con cái của bản thân được chứ.
 
Cô liếc nhìn Cố Hàn Thanh, anh khẽ lắc đầu với cô, đưa mắt ra hiệu cho Kiều Mộc, tạm thời đừng suy đoán lung tung, đoán chừng là thật sự bận việc nên không tới được: “Chúng ta đi thăm cậu bé trước đi.”
 
Cố Miểu Miểu mắc lỗi, lúc này không im lặng được nữa, cô bé ôm cổ của Cố Hàn Thanh, nói với giọng trẻ con: “Ba, để con tự đi đi. Con đi xin lỗi anh ấy.”
 
Cố Hàn Thanh biết con gái của mình vẫn hiểu rõ biết sai phải sửa, cũng dũng cảm nhận trách nhiệm, anh đặt cô bé xuống: “Đi đi, xin lỗi anh đàng hoàng.”
 
Cậu bé bị thương kia là học sinh của lớp lớn, năm nay sáu tuổi, lớn hơn Cố Miểu Miểu hai tuổi. Lúc đó, Cố Miểu Miểu cố tình trốn cô giáo mà trèo lên cây. Lúc không cẩn thận rơi xuống, cậu bé này không để ý đến bản thân vẫn còn nhỏ đã giơ tay đón lấy cô bé, cuối cùng bản thân làm đệm thịt, cánh tay bị gãy xương.
 
Đi theo con gái bước vào, lúc này Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh mới nhìn thấy cậu bé kia.
 
Cậu nhóc trắng trẻo đẹp trai như vậy, trông có vẻ cực kỳ nho nhã, Cố Miểu Miểu xin lỗi cậu bé, mặt của cậu bé đều đỏ lên, tay kia vẫn còn lắc lắc, dịu dàng nói: “Không sao đâu, em không bị thương là tốt rồi.”
 
Cố Miểu Miểu càng thấy có lỗi hơn, cô bé ôm lấy cổ cậu bé, nghiêm túc hứa hẹn: “Anh yên tâm, nếu tay anh vẫn không khỏe lên, sau này em sẽ làm vợ của anh, em sẽ đền bù bản thân mình cho anh.”
 
Cậu bé sững sờ.
 
Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh cũng ngây ngẩn cả người, ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều bật cười.
 
Bọn họ đều coi như là lời nói trẻ con của bọn nhỏ.
 
Mà không biết rằng, Cố Miểu Miểu thực sự “đền” bản thân mình cho đối phương.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui