Gần đây, Cố Miểu Miểu rất muộn phiền, cô bé làm tay của anh trai nhỏ học lớp trên bị gãy xương nên Miểu Miểu thật sự vô cùng áy náy tự trách về chuyện này. Mặc dù anh trai tên Lâm Tự An kia không trách cô bé, nhưng bản thân Miểu Miểu lại không thể vượt qua bước ngoặt trong lòng kia.
Cô bé đã buồn rầu mấy ngày rồi.
Cố Tư Ngôn rửa mặt trong nhà vệ sinh xong ra ngoài, nhìn thấy em gái nằm sấp trên gối đầu thở dài, cậu bé tự hỏi một chút rồi đi qua, ngồi xuống bên cạnh Miểu Miểu: “Em đang nghĩ đến Lâm Tự An kia sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Cố Miểu Miểu phồng lên: “Đúng vậy.”
“Em lo lắng tay của anh ấy sao?” Cố Tư Ngôn không nhanh không chậm mà lên tiếng: “Mẹ nói tay anh ấy sẽ tốt hơn, em đừng lo lắng.”
“Nhưng em rất áy náy.” Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Miểu Miểu méo lại một cách tội nghiệp: “Anh ơi, có phải em rất hư hỏng hay không.”
Cố Tư Ngôn nhíu mày như ông cụ non nói: “Em mới không hư.”
Cậu bé nhấc bàn tay nhỏ lên, học theo dáng vẻ kia của ba, xoa đầu của em gái: “Nếu em thật sự áy náy thì có thể tặng quà cho anh ấy.”
“Hả? Quà tặng ư?” Ánh mắt của Cố Miểu Miểu sáng lên, đứng bật dậy từ trên giường: “Anh ơi, tặng quà gì đây ạ?”
Cố Tư Ngôn bối rối, cậu nhóc chưa từng tặng quà mà chỉ nhận được quà, nên cậu bé cũng không biết loại chuyện này nên tặng quà gì, rồi lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, nếu không thì chúng ta đi hỏi mẹ đi? Mẹ chắc chắn sẽ biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vâng, anh nói đúng đó, chúng ta đi tìm mẹ thôi.” Cố Miểu Miểu trèo xuống giường, bàn chân nhỏ xỏ vào trong dép lê, dắt tay của anh trai: “Anh ơi, anh đi với em đi.”
“Miểu Miểu, em chờ chút.” Cố Tư Ngôn dùng sức giữ chặt em gái đang muốn đi ra ngoài, Cố Miểu Miểu quay đầu lại nhìn cậu bé, khó hiểu hỏi: “Sao thế ạ?”
Cố Tư Ngôn nghiêm túc nói: “Ba nói, tốt nhất đừng đến làm phiền ba mẹ vào giờ này, nếu không thì ngày mai chúng ta hỏi được không?”
“Nhưng em muốn biết sớm một chút, nếu không em sẽ không ngủ được.” Cố Miểu Miểu kiên trì lên tiếng: “Anh ơi, anh đi với em đi mà, ba và mẹ chắc chắn vẫn chưa ngủ đâu.”
“Nhưng ba nói không cho hai anh em mình quấy rầy...” Cố Tư Ngôn phiền muộn nhíu mày lại, một mặt là lời dặn dò nghiêm túc của ba, một mặt là sự năn nỉ của em gái tội nghiệp, cậu bé còn nhỏ tuổi, thật sự không biết nên nghe ai.
Haizz, quan hệ gia đình thật rắc rối.
“Tại sao không được làm phiền ạ?” Cố Miểu Miểu ngây thơ mở to hai mắt: “Ba mẹ có chuyện gì sao? Buổi tối bọn họ đều không ngủ ạ?”
“Anh cũng không biết, nhưng mà ba nói rất nghiêm túc.” Đôi môi hơi mỏng của Cố Tư Ngôi mím chặt lại, rất có phong độ của người lớn. Chẳng qua em gái rất đáng yêu nên cậu bé vẫn thỏa hiệp: “Bỏ đi, anh vẫn đi cùng với em thôi, nếu mắc lỗi, anh sẽ nói là anh kiên quyết muốn đi.”
“Anh ơi, anh thật tốt.” Cố Miểu Miểu vui vẻ ôm lấy Cố Tư Ngôn, rõ ràng hai người chỉ kém nhau vài phút, nhưng có lẽ Cố Tư Ngôn được gọi là anh suốt ngày, hơn nữa tính cách bẩm sinh đã điềm tĩnh, trông có vẻ như lớn hơn Cố Miểu Miểu vài tuổi.
Cứ như vậy, hai đứa trẻ tay dắt tay nhau lên lầu, đi đến cửa phòng ngủ của ba mẹ, Cố Tư Ngôn lễ phép gõ cửa ba lần: “Ba ơi, mẹ ơi, hai người đã ngủ chưa ạ?”
Trong phòng, người đàn ông cao lớn đang đè lên người phụ nữ nhỏ xinh mà hôn đến nồng nhiệt, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của trẻ con, hai người sợ đến mức lập tức tách nhau ra.
Bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, Kiều Mộc vẫn còn sợ hãi mà ôm ngực: “Hình như là Ngôn Ngôn đang gọi chúng ta.”
Vừa dứt lời, cửa lại bị gõ mấy lần, lần này là Cố Miểu Miểu đang gọi: “Ba ơi, mẹ ơi, con là Miểu Miểu đây.”
“Đúng là bọn nhỏ rồi!” Kiều Mộc lập tức đẩy Cố Hàn Thanh ra, đứng dậy vơ lấy đồ ngủ mặc vào: “Anh cũng mau mặc đồ vào đi, muộn như thế rồi mà hai đứa nó còn tìm chúng ta, e là có chuyện gì gấp.”
“Tốt nhất là chúng nó có việc gấp.” Cố Hàn Thanh xoa lông mày, từ lúc Ngôn Ngôn còn nhỏ thì anh đã từng nói với cậu bé rằng, cố gắng đừng đến tìm bọn họ sau giờ này, cậu bé rất nghe lời. Cho nên bây giờ hai đứa tìm đến, chắc chắn là có việc gấp.
Cố Hàn Thanh cưỡng ép nhịn ham muốn xuống, mặc quần áo ngủ vào, đi theo Kiều Mộc ra cửa.
Mở cửa ra, hai đứa trẻ còn chưa cao bằng chân anh đã nhìn anh với ánh mắt long lanh, trong lòng Cố Hàn Thanh mềm đi, anh khom lưng, cùng với Kiều Mộc mỗi người bế một đứa vào trong.
Ngồi trên sô pha trong phòng, Kiều Mộc hỏi cô con gái trong lòng mình: “Miểu Miểu, muộn như thế còn tìm ba mẹ, con có chuyện gì sao?”
Cố Miểu Miểu xấu hổ xoắn hai tay lại với nhau, người luôn cẩu thả, trùm con nít như cô bé vậy mà cũng sẽ có lúc ngượng ngùng như vậy.
Cố Tư Ngôn thấy em gái như vậy, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, nói giúp cô bé: “Mẹ ơi, em gái lo lắng cho anh Lâm Tự An, em ấy muốn mua quà tặng để xin lỗi anh ấy, nhưng không biết mua cái gì, cho nên bọn con đến hỏi mẹ ạ.”
“À? Như vậy à.” Kiều Mộc nhướng mày, cười tủm tỉm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, về chuyện của cậu bé Lâm Tự An kia, nhà bọn họ chịu tiền thuốc men, cũng đã mua quà xin lỗi, chẳng qua là nhờ giáo viên chuyển cho ba mẹ của cậu bé.
Không biết mỗi ngày ba mẹ của cậu nhóc kia đều bận chuyện gì, bọn họ muốn gặp mặt một lần, chính thức xin lỗi cũng không có thời gian, nên bọn họ cũng chỉ có thể nhờ giáo viên chuyển cho tài xế của Lâm Tự An.
Thực ra, chuyện này xem như trôi qua rồi, có điều con gái muốn tự mình xin lỗi lần nữa, cô cũng sẽ không ngăn cản: “Bình thường, lúc mua quà ấy, điều thiết thực chính là phải lựa chọn theo sở thích của đối phương, như vậy người ta mới có thể thích, Miểu Miểu biết anh Lâm Tự An thích cái gì hay không?”
Cô hỏi Cố Miểu Miểu cái này, cô bé chu miệng lắc đầu: “Con không biết, mẹ à, nhưng mà con muốn làm anh ấy bất ngờ, nếu hỏi mà nói thì anh ấy sẽ không bất ngờ nữa.”
“Ừ, cũng đúng, vậy ngày mai mẹ dẫn con đi chọn quà nhé?” Kiều Mộc xoa xoa đầu đứa nhỏ.
Cố Miểu Miểu nói: “Mẹ ơi, chọn quà gì đây ạ? Mẹ nói xem anh ấy sẽ thích cái gì ạ?”
“Mẹ cũng không hiểu biết về cậu bé kia lắm, có điều thấy dáng vẻ rất nho nhã của cậu bé, có thể thích đọc sách hay không? Chúng ta mua sách tranh cho cậu ấy nhé?” Kiều Mộc đoán vậy, cô thực ra cũng không biết nên tặng cái gì cho đứa trẻ, bình thường cô mua đồ chỉ là đồ chơi búp bê, hoặc là sách tranh cho trẻ con.
Cô quay đầu lại hỏi Cố Hàn Thanh: “Anh nói xem mua cái gì đây?”
Cố Hàn Thanh lại càng không biết, suy nghĩ của anh không khác gì với của Kiều Mộc cả: “Hay là ngày mai đến cửa hàng trẻ em dạo một vòng, đến lúc đó nhìn rồi chọn chắc sẽ có linh cảm.”
Anh xoa đầu con gái: “Con cũng đừng rối rắm, ngày mai ba mẹ đi cùng con chọn quà tặng, chắc chắn có thể chọn được thứ hài lòng, đêm nay con và anh đi ngủ trước đi.”
Cố Miểu Miểu vừa nghe thấy ba mẹ muốn đi dạo phố với bọn họ thì lập tức trở nên vui vẻ, cô bé trượt từ trong lòng mẹ xuống rồi nói: “Vậy con và anh về ngủ trước đây ạ, không làm phiền ba mẹ nữa.”
Cố Tư Ngôn cũng trượt xuống từ trong lòng ba, hai đứa nhỏ nắm tay nhau chuẩn bị về phòng.
Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh đưa bọn nhỏ trở về, thấy hai đứa lần lượt leo lên giường, dém chăn cho cả hai xong thì bọn họ mới rời đi.
Kiều Mộc nắm lấy tay Cố Hàn Thanh, cười nói: “Không ngờ rằng nhiều ngày như vậy trôi qua rồi mà Miểu Miểu của chúng ta vẫn còn nhớ đến cậu bé kia.”
“Con bé nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng lòng dạ không xấu, chắc chắn là rất áy náy vì đã khiến người ta bị thương.” Cố Hàn Thanh nói.
Kiều Mộc gật gật đầu: “Con bé ấy à, lần này xem như cho Miểu Miểu một bài học, xem lần sau còn dám trốn cô giáo đi trèo cây hay không. Anh nói xem, tính cách của đứa trẻ này giống ai nhỉ? Lúc còn nhỏ, em cũng không nghịch ngợm mà.”
“Trong cặp sinh đôi rất dễ có khác biệt rất lớn về tính cách, Ngôn Ngôn chín chắn, cho nên con bé mới hết sức hoạt bát thôi. Cũng rất tốt, trẻ con cởi mở hoạt bát một chút cũng tốt.” Lúc quay lại phòng ngủ, Cố Hàn Thanh xoay người ôm lấy Kiều Mộc.
Kiều Mộc hoảng hốt kêu lên, mặt đỏ bừng đẩy anh một cái: “Anh vẫn còn có hứng sao?”
“Sao lại không có, hai đứa chúng nó chắc chắn sẽ không đến tìm chúng ta nữa.” Cố Hàn Thanh mỉm cười, anh đè cô gái lên giường, hôn lên mí mắt cô: “Được rồi, đừng nghĩ đến bọn trẻ nữa, bây giờ em chỉ cần nghĩ đến anh, đây là thế giới hai người của chúng ta.”
Kiều Mộc nhướng mày cười nhẹ, hai tay vòng lên cổ anh: “Chúng ta cũng có hai đứa con rồi, đi đâu sống thế giới hay người đây.”
“Chỉ cần có lòng thì luôn có thể mà, mấy ngày nay bận việc xong, anh sẽ dành ra một chút thời gian, chúng ta ra nước ngoài được không?” Cố Hàn Thanh hôn dọc sống mũi vểnh lên của cô gái.
Kiều Mộc ậm ờ ừ hai tiếng, cũng không biết nói cái gì, có điều những thứ này cũng chẳng quan trọng nữa.
Ngày hôm sau, Cố Miểu Miểu dậy sớm xuống lầu, ngồi chờ ba mẹ dẫn mình đi mua quà, nhờ quản gia Trần chăm sóc mà hai đứa trẻ đã ăn xong bữa sáng rồi, Kiều Mộc với Cố Hàn Thanh mới xuống lầu chậm như rùa.
Cố Miểu Miểu kháng nghị: “Ba mẹ, hai người ngủ nướng, xấu hổ xấu hổ.”
Kiều Mộc cười nói: “Cô nhóc như con thì hiểu cái gì chứ, lớn rồi thì con mới biết sự quý giá của giấc ngủ, bây giờ con còn nhỏ, sức lực nhiều, đương nhiên không thích ngủ.”
“Là như vậy sao ạ? Vậy chẳng trách cô họ cũng thích ngủ nướng, người lớn như mọi người đúng là thật lười biếng mà.” Cố Miểu Miểu chống cằm, nghiêm túc phàn nàn.
Kiều Mộc buồn cười mà lắc đầu, liếc nhìn Cố Hàn Thanh, không tiếp tục trò chuyện về chủ đề này với đứa trẻ nữa, mà là đi qua ăn bữa sáng.
Hai đứa nhỏ ngồi trên sô pha đợi bọn họ.
Sau khi ăn xong, Cố Hàn Thanh lái xe, chở cả nhà đi mua quà.
Bọn họ đặc biệt đến siêu thị trẻ con, bên trong có đủ loại đồ dùng thiết yếu cho bọn trẻ. Lúc vừa mới tiến vào, Cố Miểu Miểu vẫn nhớ chọn quà tặng cho Lâm Tự An, nhưng lúc nhìn thấy món đồ chơi mà cô bé thích thì hoàn toàn quên béng đi, chỉ lo chọn thứ mà bản thân muốn.
Người như cô bé có rất nhiều sở thích, vừa thích xe máy xúc Ultraman điều khiển từ xa, cũng thích búp bê Barbie và những thứ có phong cách như công chúa khác, chỉ chốc lát sau, trong xe hàng của Cố Hàn Thanh đang đẩy đã đầy một nửa.
Gần như mọi thứ đều là của cô bé, Cố Tư Ngôn chỉ có hai món đồ chơi tăng trí tuệ.
Thấy em gái đã hoàn toàn quên mất Lâm Tự An, cậu bé kéo tay Cố Miểu Miểu lại, lên tiếng nhắc nhở: “Miểu Miểu, không phải em nói mua đồ cho anh Lâm Tự An sao?”
Thân thể nhỏ bé của Cố Miểu Miểu dừng một chút rồi chợt hiểu ra: “Ôi, phải rồi, em quên mất.”
Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh ở đằng sau cười cô bé.
Cố Miểu Miểu xấu hổ bụm mặt lại, dắt anh trai đi chọn quà tặng cho Lâm Tự An.
Theo gợi ý của Kiều Mộc, bọn nhỏ mua sách tranh trẻ em, cũng mua đồ chơi điều khiển từ xa. Lúc đi ngang qua khu vực sách vở, Kiều Mộc nhìn thấy giấy origami, bỗng nảy ra suy nghĩ: “Miểu Miểu, con lại đây, chúng ta mua cái này gấp hình được chứ?”
Cô bé đang đi ở phía trước quay lại chạy về phía này, kiễng chân lên xem: “Mua cái này làm gì ạ?”
“Gấp hình đó.” Kiều Mộc ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích cho đứa trẻ: “Bạn nhỏ Lâm Tự An người ta vì đỡ con mà tay vẫn còn đang bó bột, có phải chúng ta phải cầu chúc cho cậu ấy mau chóng khỏe lại hay không?”
Cố Miểu Miểu ra sức gật đầu: “Vâng ạ, con đúng là muốn anh ấy nhanh khỏe hơn.”
“Cho nên chúng ta gấp hạc giấy cho anh ấy nhé? Cầu nguyện anh ấy mau chóng bình phục lại được không?” Kiều Mộc dịu dàng nhìn con gái.
Cố Miểu Miểu bĩu môi: “Nhưng mẹ ơi, con không biết gấp.”
“Không sao đâu, mẹ dạy cho con, học rất dễ.” Kiều Mộc rất giỏi gấp giấy origami, cô nhớ rõ trước kia mình đã từng gấp hoa hồng cho Cố Hàn Thanh.
Nghĩ đến chuyện cũ trước đây, Kiều Mộc không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía chồng mình, lên tiếng trêu chọc: “Em cũng gấp cho anh một cái.”
Cố Hàn Thanh cũng nhớ lại chuyện trước kia, anh cong môi nói: “Vậy anh muốn cái mà em đã gấp trước đây cơ.”
“Được được được, gấp cho anh.” Kiều Mộc nhướng mày cười: “Anh muốn cái gì thì em đều gấp cho anh.”
“Mẹ ơi, con cũng muốn học.” Bạn nhỏ Cố Tư Ngôn hiếm khi cảm thấy hứng thú với việc này, chủ động nói ra muốn học.
Kiều Mộc xoa xoa đầu cậu nhóc: “Được, mẹ đều dạy cho các con.”
Cô lấy thêm một ít giấy origami, cỡ lớn hay nhỏ đều có, rồi ném tất cả vào trong xe hàng.
Như vậy, mọi người gần như đã mua xong rồi, tính tiền xong, Cố Hàn Thanh đẩy xe hàng xuống bãi đỗ xe, đặt đồ lên xe xong, cả nhà lại quay về nhà cũ thăm ông nội.
Bọn họ ở lại nhà cũ một đêm mới về nhà, ngày hôm sau là thứ Hai của tuần mới, Cố Hàn Thanh đi làm, Kiều Mộc phụ trách việc đưa bọn nhỏ đến trường mẫu giáo.
Hôm nay, Cố Miểu Miểu chủ động bảo Kiều Mộc mặc váy công chúa xinh đẹp cho cô bé, Kiều Mộc trêu chọc con gái: “Đây là muốn đi gặp bạn trai nhỏ sao?”
Mặt Cố Miểu Miểu đỏ bừng rồi nhào vào lòng cô: “Mẹ, mẹ cười con.”
Kiều Mộc cười ha ha, đương nhiên cô không cho rằng tình yêu trai gái của đứa trẻ nhỏ như vậy đã nảy mầm, chỉ là trêu chọc một chút mà thôi: “Gặp anh trai nhỏ thì biết ăn diện rồi, con thật đúng là đỏm dáng.”
Cô véo véo mũi của Cố Miểu Miểu, sau đó dắt tay hai đứa trẻ xuống lầu ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Cố Miểu Miểu ôm lấy món quà đã gói xong lên đường, Cố Tư Ngôn sợ cô bé ngã sấp xuống, nói giúp Miểu Miểu cầm nhưng cô bé lại không muốn.
Cố Tư Ngôn bất đắc dĩ mím môi, tùy theo cô bé.
Trường mẫu giáo mà hai đứa nhỏ đang học tên là trường mẫu giáo Golden Wing, học phí là ba mươi vạn một năm, khi vào sẽ được dạy song ngữ, hơn nữa còn liên cấp lên cấp hai và cấp ba. Đắt thì đắt một chút, có điều không có cha mẹ nào mà không muốn cho các con những thứ tốt nhất cả, chỉ cần có điều kiện, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ gửi con đến trường học tốt nhất.
Diện tích mặt bằng của trường mẫu giáo này rất rộng, số lượng giáo viên đông đảo, một lớp chỉ có mười lăm học sinh, mà giáo viên được phân công có mười người, gần như là một người trông một đứa trẻ.
Đến trường học rồi, cô giáo dịu dàng đón lấy đứa nhỏ, Kiều Mộc nói với giáo viên về chuyện Cố Miểu Miểu muốn đi tặng quà, bảo cô ấy trông coi một chút, cô giáo nhiệt tình gật đầu, bảo cô yên tâm.
Kiều Mộc vẫy tay với bọn nhỏ, lúc này mới lái xe rời đi.
Cố Miểu Miểu nắm lấy tay cô giáo hỏi: “Cô ơi, anh Lâm Tự An đến chưa ạ?”
“Ừ, đến rồi, bây giờ Miểu Miểu sẽ đi tặng quà sao? Hay là đến buổi trưa?” Cô giáo khom lưng hỏi cô bé.
Cố Miểu Miểu suy nghĩ một lúc: “Vậy vẫn là buổi trưa đi, còn nhiều thời gian.”
“Được, đợi đến buổi trưa, cô giáo sẽ dẫn em đi.”
Cả buổi sáng này, Cố Miểu Miểu không tập trung tinh thần, trong đầu đều là suy nghĩ về Lâm Tự An, cô bé cảm thấy bản thân đã quyết định sai rồi, cô bé nên đi tặng quà lúc sáng sớm.
Haizz, có điều bản thân đã nói buổi trưa rồi nên cô bé cũng không tiện làm phiền cô giáo nữa.
Sau khi Cố Miểu Miểu gặp phải rắc rối này, người đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cô bé vẫn nhẫn nhịn đến buổi trưa, vội vàng cầm lấy quà tặng đi tìm Lâm Tự An.
Cô giáo khuyên cô bé ăn cơm trưa trước, nhưng cô bé mặc kệ, khăng khăng muốn gặp Lâm Tự An ngay.
Cố Tư Ngôn hiểu rõ sự bướng bỉnh của em gái, cậu bé nói với cô giáo: “Bây giờ đi đi ạ, tặng xong trở về ăn cũng thế, nếu không em gái em sẽ luôn suy nghĩ.”
“Vậy được rồi, cô dẫn hai đứa đi.” Cô giáo dắt bọn nhỏ đến phòng học của lớp lớn.
Ở cửa lớp lớn ba, cô giáo nói chuyện với giáo viên của lớp ba vài câu, sau đó giáo viên lớp ba gọi tên Lâm Tự An.
Chẳng bao lâu sau, cậu bé đẹp trai mang áo sơ mi ngắn tay, quần tây năm phân đi tới.
Ánh mắt của Cố Miểu Miểu lập tức sáng lên, vui vẻ ôm hộp quà chạy đến: “Anh Lâm Tự An, cái này tặng anh, cảm ơn anh đã cứu em.”
Lâm Tự An hơi ngạc nhiên, sau đó xua tay nói: “Không cần đâu, ba mẹ em đã tặng quà cho anh rồi, em không cần tặng nữa.”
“Đó là quà của ba mẹ em tặng, cũng không phải đồ em tặng, khác nhau mà.” Cố Miểu Miểu kiên trì đưa hộp quà cho cậu bé.
Lâm Tự An vẫn không muốn nhận: “Thật sự không cần đâu, anh cũng không giúp được gì mà.”
“Sau lại không có, tay của anh cũng bị gãy rồi.” Cố Miểu Miểu đau lòng nhìn cánh tay vẫn đang bó bột như cũ của cậu bé: “Nếu anh không nhận, chính là không tha thứ cho em.”
Lâm Tự An ngẩn ra, không biết phải trả lời cô bé ra sao.