[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Giáo viên ở hai bên ngồi xổm xuống khuyên cậu bé nhận lấy, Cố Tư Ngôn cũng đến gần nói: “Cậu hãy nhận đi, cậu không nhận, em gái tớ sẽ luôn tự trách mình, cậu đã giúp em ấy, cũng không muốn em ấy như vậy chứ.”
 
Đừng thấy Cố Tư Ngôn còn nhỏ tuổi, nhưng năng lực tư duy cực kỳ cao, thiên phú ăn nói cũng giỏi, nói có sách mách có chứng.
 
Lâm Tự An nhìn nhìn cậu nhóc, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu nhận lấy, cậu bé nhìn về phía cô em gái nhỏ đáng yêu: “Cảm ơn em, vậy anh sẽ nhận lấy, em đừng tự trách bản thân, chuyện thật sự không liên quan đến em, là anh tự nguyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vâng, vậy chúng ta làm bạn bè nhé?” Giáo viên cầm quà tặng giúp Lâm Tự An, Cố Miểu Miểu học theo dáng vẻ của ba, chìa bàn tay nhỏ bé ra.
 
Lâm Tự An nhìn bàn tay nhỏ mũm mĩm của cô bé, nhẹ nhàng ừ một tiếng, bắt tay với Cố Miểu Miểu: “Được, em có thể đến tìm anh chơi bất cứ lúc nào.”
 
“Được chứ, vậy sau này em sẽ thường xuyên đến tìm anh chơi.” Cố Miểu Miểu cực kỳ vui vẻ, trên đường trở về còn tung tăng nhảy nhót, tiếp tục khôi phục dáng vẻ nghịch ngợm hoạt bát.
 
Sau này, cô bé thường xuyên đến tìm Lâm Tự An chơi, cô bé đều không thích bạn nhỏ ở lớp mình, thực ra, tuổi của cô bé nên học lớp mẫu giáo nhỡ, chẳng qua đi học trễ một năm nên thành mẫu giáo bé.
 
Vì thế, Cố Miểu Miểu lại có một nỗi phiền muộn mới.
 
Sau khi khai giảng được hai tháng, Cố Miểu Miểu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô bé nói với Kiều Mộc: “Mẹ ơi, mẹ có thể giúp con và anh An ở cùng một lớp không ạ?”
 
“Hả? Gì cơ?” Kiều Mộc ngạc nhiên: “Con nói cho con đi học lớp lớn sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Miểu Miểu không hiểu trong chốc lát, cô bé dùng ngôn ngữ của mình để diễn đạt: “Không phải, là con học cùng lớp với anh An, con muốn cùng đi học với anh ấy.”
 
Cố Tư Ngôn ngồi ở bên cạnh em gái, im lặng đọc sách tranh, lạnh nhạt mở lời: “Không được, anh ấy lớn hơn chúng ta hai lớp, cho dù em muốn nhảy lớp cũng nhiều nhất chỉ nhảy được một lớp, nhảy nhiều lớp hơn thì em sẽ rất dễ không theo kịp việc học hành.”
 
Nếu như là cậu bé nhảy hai lớp còn có thể, Cố Tư Ngôn không nói ra lời này, sợ làm em gái sốc.
 
Cố Miểu Miểu phồng má, gãi gãi bàn tay nhỏ bé nói: “Vậy làm sao đây? Con rất muốn học cùng lớp với anh An mà. Mẹ ơi, mẹ giỏi nhất, mẹ nghĩ cách giúp con có được không ạ? Cô giáo nói, mùa thu sang năm, anh An sẽ lên tiểu học, sau đó sẽ không học ở trường của bọn con nữa, đến lúc đó con sẽ không được gặp anh ấy, con không muốn không được gặp anh ấy đâu.”
 
Mặc dù trường mẫu giáo Golden Wing và tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông Golden Wing đều cùng nơi, nhưng khu vực học không ở cùng một chỗ. Bởi vậy, sang năm Lâm Tự An sẽ đến thành phố khác ở bên cạnh để học, đến lúc đó, Miểu Miểu quả thực rất khó gặp được đối phương.
 
Kiều Mộc nhíu mày nói: “Miểu Miểu, anh trai con nói đúng, ở tuổi này của con nhảy quá nhiều lớp sẽ không tốt cho thể chất và tinh thần của con, nếu như cưỡng ép lên lớp của bạn nhỏ sáu bảy tuổi thì con cũng rất khó chơi cùng với những người khác.”
 
“Con mới không có đâu, con và anh An chơi rất vui vẻ mà, anh ấy cũng sáu tuổi mà.” Cố Miểu Miểu ra dấu số sáu bằng tay: “Mẹ ơi, mẹ nghĩ cách đi ạ, để con và anh ấy học cùng một lớp đi. Con cầu xin mẹ đó, mẹ ơi, mẹ đối xử tốt với con nhất, mẹ giúp con đi mà.”
 
Đứa trẻ bắt đầu giở trò vô lại, liên tục cầu xin Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc không còn cách nào, đành nói đợi ba về rồi bàn bạc chuyện này.
 
Tối đến, Cố Hàn Thanh tăng ca về nhà, hai đứa nhỏ đều đã đi ngủ, Kiều Mộc nói chuyện này với anh. Cố Hàn Thanh không đồng ý cho lắm: “Nhiều nhất chỉ cho chúng nó nhảy một lớp, nhảy nhiều hơn thì không tốt. Hơn nữa, thành tích của Miểu Miểu cũng không nhảy được hai lớp, Ngôn Ngôn thì vẫn kém chút nữa.”
 
“Đúng vậy, nhưng em nào dám nói thật, thế này sẽ đả kích tâm hồn non nớt của Miểu Miểu mất.” Kiều Mộc đỡ trán, không biết phải làm sao.
 
Cố Miểu Miểu rất thông minh trong cuộc sống, nhưng mà về học tập thì rõ ràng cô bé chênh lệch rất lớn với anh trai của mình.
 
“Từ từ giảng giải cho con bé đi, để con bé biết, đi học chính là cần phải đối mặt với chia tay. Dù sao con bé sẽ hiểu thôi, không thể để Miểu Miểu muốn làm gì thì chúng ta sẽ nuông chiều làm nấy được.” Cố Hàn Thanh nghiêm túc nói.
 
Kiều Mộc thở dài: “Chỉ có thể như vậy thôi, chẳng qua đúng là kỳ lạ, Miểu Miểu thực sự vô cùng thích cậu bé Lâm Tự An kia, em rất hiếm khi nhìn thấy con bé thích nam sinh nào ngoài anh trai mình ra như vậy.”
 
“Bạn nhỏ người ta đã cứu con bé, loại tình cảm này đương nhiên là khác biệt rồi.” Cố Hàn Thanh mỉm cười.
 
Kiều Mộc không biết nghĩ đến cái gì, nhíu nhíu mày chế giễu: “Hàn Thanh, anh nói xem từ nay về sau, bạn nhỏ Lâm Tự An có thể sẽ trở thành ánh trăng sáng trong lòng Miểu Miểu chúng ta hay không, rồi sau này lớn lên, hai đứa gặp lại nhau gì gì đó...”
 
“Em chỉ là người mở công ty điện ảnh và truyền hình, không phải biên kịch.” Cố Hàn Thanh buồn cười ôm hôn bà xã: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, bọn trẻ còn nhỏ mà, không nên có những cảm xúc này.”
 
“Anh xem anh kìa, từ nhỏ đã có tính cách hòa thượng” Kiều Mộc quở trách anh.
 
Cố Hàn Thanh hạ giọng: “Bây giờ không còn hòa thượng nữa rồi. Hay là bà Cố vẫn chưa vừa lòng?”
 
Anh càng nói, giọng điệu càng trầm thấp, Kiều Mộc cũng càng lúc càng không thốt ra tiếng.
 
Lúc Kiều Mộc nhìn thấy mẹ của Lâm Tự An là trong buổi họp phụ huynh trước khi kết thúc học kỳ một, lúc đó họp phụ huynh xong, cô dắt hai đứa nhỏ đi ra.
 
Cố Miểu Miểu nhìn thấy Lâm Tự An, lập tức buông tay cô ra, kích động chạy đến: “Anh An.”
 
Lâm Tự An im lặng đi theo bên cạnh mẹ mình, nghe thấy giọng nói của Cố Miểu Miểu, cậu bé mừng rỡ ngẩng đầu lên. Hai người xem như đã quen nhau một học kỳ, nhờ thái độ cực kỳ chủ động của Cố Miểu Miểu mà cậu bé cũng dần dần chấp nhận cô em gái này, hơn nữa không hiểu sao Lâm Tự An rất thích ở bên cạnh cô bé.
 
“Miểu Miểu, em cũng họp phụ huynh xong rồi sao?” Lâm Tự An nhẹ giọng hỏi.
 
Cố Miểu Miểu vui vẻ gật đầu, đi qua nắm lấy tay cậu bé một cách tự nhiên: “Anh cũng họp xong rồi phải không? Đây là mẹ anh ạ?”
 
Cố Miểu Miểu ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hơi lạnh lùng của dì, cô bé hiểu lễ phép mà chào hỏi: “Cháu chào dì, cháu là bạn của anh An, cháu tên là Cố Miểu Miểu, dì có thể gọi cháu là Miểu Miểu ạ.”
 
Mẹ Lâm là Tần Minh Lỵ đã không quá thích Cố Miểu Miểu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta cảm thấy cô bé này rất chủ động, giống như cô bé đang dính lấy con trai của mình. Ngay khi cô ta định bảo Miểu Miểu đừng nắm tay con trai một cách tùy tiện thì một bóng người xinh đẹp đột nhiên bước đến, mẹ Lâm lập tức nhận ra đối phương: “Tổng giám đốc Kiều?”
 
Kiều Mộc ngạc nhiên, không ngờ mẹ của Lâm Tự An lại nhận ra bản thân: “Cô biết tôi sao?”
 
Tần Minh Lỵ lập tức hiểu ra Cố Miểu Miểu là con gái của Kiều Mộc, vẻ mặt lạnh lùng biến thành mỉm cười khéo léo: “Tổng giám đốc Kiều chính là người nổi tiếng trong giới giải trí, người của Hải Thành có ai không thể không biết chứ. Tổng giám đốc Kiều, đây là con gái của cô sao? Dáng vẻ thật đáng yêu.”
 
Cô ta khen Cố Miểu Miểu một cách giả dối.
 
Kiều Mộc không nhìn thấy sự khác thường của cô ta, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt nên không biết, cô cười nói: “Vâng, là con gái của tôi, chuyện lúc trước khai giảng, Miểu Miểu nhà chúng tôi làm con trai cô bị thương, vẫn nói gặp mặt xin lỗi với các cô mà, các cô lại không có thời gian, nếu không thì cô xem xem hôm nay có rảnh không, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm được chứ?”
 
Bây giờ, Tần Minh Lỵ mới biết người mà con trai mình cứu hoá ra là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Cố, sao có thể nói không rảnh chứ, nếu sớm biết như vậy, nhà bọn họ đã sớm đi gặp mặt rồi.
 
Có điều mấy tháng trước, công ty ký được một đơn hàng lớn, cực kỳ bận rộn, bận đến mức không rảnh quan tâm đến chuyện con cái, chỉ có thể ném tất cả mọi chuyện cho bảo mẫu.
 
“Được chứ, tôi có thời gian, đương nhiên là có thời gian rồi.” Tần Minh Lỵ không hề do dự mà trả lời.
 
Lâm Tự An ngây thơ ngẩng đầu lên nói: “Mẹ ơi, không phải mẹ nói lát nữa phải đi xã giao sao?”
 
Mẹ cũng bảo cậu bé về với tài xế, không rảnh ở bên cạnh mình, lúc đó cậu bé rất mất mát, nhưng lại chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
“Hả?” Kiều Mộc khó hiểu: “Mẹ Lâm, cô có việc gì sao? Nếu có mà nói, cô bận việc trước đi, hôm nào chúng ta lại hẹn nhau cũng được.”
 
“Không có, không có đâu, đó chỉ là tiệc xã giao nhỏ thôi, từ chối là được.” Trong lòng Tần Minh Lỵ khinh bỉ nhìn con trai, đúng là không có năng lực phân biệt, người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm cái gì.
 
Cô ta xoa đầu Lâm Tự An, ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà cảnh cáo cậu bé: “Người lớn nói chuyện, trẻ con không được nói xen vào mà, An An, mẹ chưa dạy cho con sao?”
 
Lâm Tự An mím môi lại, thấp giọng “vâng” một tiếng rồi gục đầu xuống không nói nữa.
 
Thực ra cậu bé đã hiểu, mẹ cảm thấy mẹ của Miểu Miểu có thể mang đến lợi ích cho mẹ, cho nên mới không bận, mà cậu bé không mang lại lợi ích cho mẹ mình, cho nên mẹ mới không muốn phí thời gian ở bên cạnh cậu nhóc.
 
Lâm Tự An còn nhỏ tuổi, không hiểu tại sao, lúc này lại cảm thấy vô cùng tự ti và xấu hổ, cậu bé không biết phải giải quyết loại cảm xúc này như thế nào, chỉ có tự trang bị cho bản thân, để bản thân trở nên lạnh nhạt và im lặng như khúc gỗ.
 
Kiều Mộc luôn cảm thấy mẹ Lâm trước mặt có hơi kỳ lạ, còn như kỳ lạ ở chỗ nào thì sau khi cô ăn cơm với cô ta xong, Kiều Mộc đã hoàn toàn biết rõ.
 
Người này tỏ ra rất thực dụng, ở bên cạnh liên tục hỏi thăm chồng cô, nói có cơ hội muốn mời chồng cô ra ngoài ăn bữa cơm, nói thật, loại ý tứ này chính là muốn bám vào Cố Hàn Thanh.
 
Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh đã kết hôn được nhiều năm như vậy, cô đã tham gia rất nhiều tiệc rượu với anh nên từ lâu đã không xa lạ gì đối với những chuyện này.
 
Nhưng liên quan đến bạn nhỏ Lâm Tự An là ân nhân cứu mạng con gái, cảm xúc cô khó tránh khỏi rối rắm hơn rất nhiều. Cô ngước mắt nhìn cậu bé hồn nhiên đang chơi cầu trượt với con gái của mình ở khu vui chơi trẻ em, Kiều Mộc không khỏi có chút đau lòng cho đứa nhỏ kia.
 
Lúc trước, tay Lâm Tự An bị thương một tháng, cô cũng từng đi cùng con gái đến bệnh viện thay thuốc mỡ, nhưng hết lần này đến lần khác lại chưa từng thấy ba mẹ ở bên cạnh cậu bé. Hơn nữa, lúc nãy đứa trẻ này nói mẹ mình vốn có tiệc xã giao, nếu không nhận ra cô thì đoán chừng mẹ Lâm này vẫn không muốn ở cạnh con trai như cũ.
 
Trong đầu óc của ba mẹ đều là làm ăn, chẳng trách bạn nhỏ Lâm Tự An im lặng hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
 
Sự niềm nở của Kiều Mộc khi nói chuyện với Tần Minh Lỵ đã nguội đi, cô lạnh nhạt nói cho có lệ: “Xem kìa, có cơ hội thì chúng ta nhất định phải cùng nhau ăn bữa cơm. Chúng ta qua đó xem bọn trẻ được chứ?”
 
“Không cần đâu, bọn trẻ cứ để chúng nó tự chơi, có gì mà xem đâu.” Tần Minh Lỵ rót đầy nước trà cho Kiều Mộc, tươi cười tiếp tục nói mấy chuyện về công ty, nói công ty xây dựng của cô ta tốt ra sao, giỏi cỡ nào, nếu tổng giám đốc Cố cần, hai bên có thể cùng nhau ăn bữa cơm rồi trò chuyện một chút.
 
Kiều Mộc nghe đến phát cáu, nhưng mà ngại trực tiếp trở mặt, dù sao cũng là mẹ của Lâm Tự An. Cô chỉ có thể vừa phân tâm xem bọn trẻ, vừa chiếu lệ với đối phương.
 
Sau khi Cố Miểu Miểu ngồi cầu trượt hơn mười lần, cuối cùng cũng nhận ra tâm trạng của Lâm Tự An không tốt. Cô bé trượt từ trên xuống, tò mò ngửa đầu nhìn cậu bé: “Anh An, anh sao thế? Hình như anh không vui.”
 
Lâm Tự An lắc đầu, không muốn nói nhiều: “Anh không có.”
 
“Anh chính là không vui, em cảm nhận được.” Tay nhỏ bé của Cố Miểu Miểu giang ra, ôm lấy cánh tay của cậu nhóc: “Anh An, anh đến cùng làm sao vậy? Anh nói cho em và anh trai em biết đi, nếu em không giúp được anh, anh trai em có thể, anh trai em rất thông minh đó.”
 
Cố Tư Ngôn nghe thấy em gái nhắc đến bản thân, gấp sách tranh lại, bày ra dáng vẻ người lớn nói: “Vâng, bọn tớ sẽ giúp cậu, cậu làm sao thế?”
 
Lâm Tự An vẫn không muốn nói như trước, cậu bé là một đứa trẻ có thể giấu diễm rất giỏi, chỉ cần cậu nhóc không muốn nói thì không ai có thể cạy mở miệng của cậu nhóc được: “Anh thật sự không sao cả, Miểu Miểu, em không chơi cầu trượt sao? Nếu không chơi nữa thì chúng ta đi tìm người lớn đi? Có lẽ bọn họ đã ăn cơm xong rồi.”
 
Ăn xong rồi thì nhanh chóng rời đi, cậu nhóc hoàn toàn không muốn chơi với mấy người Miểu Miểu trong lúc có mặt mẹ mình, điều này khiến cậu bé có cảm giác áp lực không ngẩng đầu lên được.
 
“Bọn họ vẫn chưa ăn xong đâu, anh xem, mẹ em còn đang trò chuyện với mẹ anh mà.” Cố Miểu Miểu mới không muốn tìm người lớn nhanh như thế đâu, như vậy thì cô bé sẽ không thể chơi với anh An được nữa, đợi hai ngày nữa, sau kỳ nghỉ đông thì cô bé càng không gặp được anh An.
 
“Em còn muốn chơi bạt lò xo, anh An, anh đi với em chứ?” Cố Miểu Miểu tìm chuyện để làm.
 
Lâm Tự An không thể từ chối cô em gái trước mặt này, cậu bé bất đắc dĩ mím môi, gật đầu nói: “Được rồi, anh sẽ chơi với em một lát nữa.”
 
Cố Tư Ngôn nhìn bóng lưng của Lâm Tự An với vẻ suy tư, cậu nhóc vò vò đầu, cũng đã nhận ra người này có tâm sự, nhưng hình như cậu bé không muốn chia sẻ nó.
 
Điều này khó làm rồi đây.
 
Cậu nhóc cũng không thông minh đến mức có thể đoán ra suy nghĩ của người khác, nhất là Lâm Tự An này, cậu bé càng thông minh và trầm lắng hơn mấy bạn nhỏ trong lớp của mình, Cố Tư Ngô cũng không nhìn thấy suy nghĩ bình thường của Lâm Tự An.
 
Chẳng qua, điều này khiến cậu nhóc càng thích Lâm Tự An hơn, ở chung với người thông minh rất thoải mái, hơn nữa, điều quan trọng hơn cả là cậu bé cực kỳ kiên nhẫn với em gái của Cố Tư Ngôn, sẽ chơi cùng cô bé vô điều kiện, như vậy bản thân cậu nhóc vẫn có thời gian để đọc sách của mình.
 
Cố Tư Ngôn gật gật đầu với bóng dáng của Lâm Tự An giống như ông cụ non, rất có một loại cảm giác như người cậu tương lai nhìn em rể vậy.
 

 
Buổi tối, Lâm Tự An ở trong phòng học tập xong, muốn xuống lầu ăn chút hoa qua, cậu bé đẩy cửa ra, đang định bước đi, lại lập tức nghe thấy giọng nói của ba mẹ truyền đến từ giữ cầu thang, khiến cậu nhóc rụt chân về.
 
Lâm Tự An đóng cửa phòng lại, lặng lẽ trốn sau cánh cửa.
 
Giọng nói của ba cậu bé càng lúc càng lớn: “Em nói cô bé mà con trai chúng ta cứu là đứa con của tổng giám đốc Cố sao?”
 
“Đúng vậy, hôm nay em cũng mới biết được.” Tần Minh Lỵ vô cùng hối hận: “Anh nói nếu sớm biết như vậy, lúc đó, tranh thủ lúc bọn họ áy náy nhất mà gặp gỡ bọn họ, nói không chừng hôm nay vị tổng giám đốc Kiều kia sẽ không qua quýt với em như vậy. Cô ta thấy em không nhận ra cô ta nên không muốn giới thiệu chồng cho chúng ta quen biết sao? Thật đúng là không biết xấu hổ, con trai em bị thương một cánh tay, cô ta vậy mà không chịu chú ý đến công ty của chúng ta, bụng dạ cũng quá độc ác rồi.”
 
“Vậy sao lúc ấy em không đến thăm con, nếu đến thăm sớm, sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy rồi.” Ba Lâm Hưng Uy không vui.
 
Tần Minh Lỵ lại càng bực bội đáp lại: “Vậy sao anh không đến thăm đi? Anh tưởng mỗi ngày tôi điều hành thị trường rất nhẹ nhàng sao? Nói giống như tôi không có việc gì làm ấy, không có một phần sức lực của tôi, chúng ta có thể ở trong biệt thự lớn, để con trai nhận được nền giáo dục tốt sao? Trường mẫu giáo kia chính là ba mươi vạn một năm đấy, còn chưa tính những chi tiêu khác đâu.”
 
“Ôi chao, em nhỏ giọng một chút, có lẽ An An đang học đấy.” Lâm Hưng Uy đè thấp giọng, có điều Lâm Tự An đang dán vào cửa nên vẫn nghe thấy hết: “Lúc trước, chúng ta chạy nhiều quan hệ như vậy, tặng nhiều quà lễ như thế, không phải là để con trai có thể bước vào Golden Wing, kết bạn với những bạn nhỏ của nhà giàu có khác hay sao? Em xem, không phải hiện giờ con trai đã kết bạn được rồi sao, đó chính là nhà giàu nhất Hải Thành chúng ta đấy!”
 
“Là kết bạn được rồi, nhưng bây giờ tổng giám đốc Kiều người ta không vừa ý với em cơ, hôm nay em nói đến mức nước miếng cũng khô rồi, mà cô ta cũng chẳng cho em một lời chắc chắn. Em thật đúng là tức chết mất.” Một tay của Tần Minh Lỵ chống nạnh: “Đúng là uổng phí một cánh tay của An An chúng ta, hoàn toàn không có tác dụng nào.”
 
“Cũng không thể nói không có được, ít nhất hai người đã thành bạn bè mà? Vợ ơi, nếu không chúng ta như vậy đi, không phải sắp đến sinh nhật của An An sao, bảo thằng bé mời ba mẹ của đối phương, như vậy không phải chúng ta có thể gặp gỡ tổng giám đốc Cố một cách hợp lẽ rồi sao?” Lâm Hưng Uy nghĩ đến biện pháp hay, giọng nói lộ ra vui vẻ.
 
Ánh mắt của Tần Minh Lỵ sáng rực lên: “Đúng rồi, sao em không nghĩ đến chuyện này chứ, gần đây bận quá, ngay cả sinh nhật của con trai cũng quên mất. Vậy đợi ngày mai em nói một chút với An An, em cũng đưa nó đến trường một chuyến, để tránh nó bày ra dáng vẻ buồn bã suốt ngày. Haizz, đứa trẻ này hoàn toàn không biết thông cảm cho nỗi vất vả của ba mẹ, em lấy đâu ra thời gian để ở cạnh nó mỗi ngày chứ.”
 
Giọng nói của ba mẹ càng ngày càng nhỏ, con ngươi đen nhánh của Lâm Tự An càng ngày càng u ám.
 
Cậu nhóc ngồi bệt trên mặt đất, bàn tay nhỏ ôm lấy đầu gối của mình rồi gục đầu xuống. Thực ra, nếu như bọn họ có áp lực về mặt tiền bạc, cậu nhóc có thể học trường rất bình thường, cũng có thể không mặc quần áo đắt đỏ, có điều tiếc là những thứ mà bọn họ muốn chẳng qua là cậu bé kết bạn được với người có nhiều tiền hơn.
 
Buồn cười biết bao, những bạn học khác thi xong thì điều mà ba mẹ quan tâm chính là thành tích, mà cậu bé lại bị ba mẹ hỏi xem đã quen với con cái của ông tổng giám đốc nào, còn muốn bảo cậu nhóc nói ra bối cảnh gia đình của bạn học kia nữa.
 
Nếu như Lâm Tự An không trả lời được, bọn họ ngược lại sẽ không trừng phạt cậu bé, có điều mẹ sẽ khóc lóc đau lòng, nói lúc sinh ra cậu nhóc bị băng huyết, suýt chút nữa đã qua đời, nói mỗi ngày bản thân làm việc cực nhọc, mà ngay cả xã giao mà cậu nhóc cũng không chịu làm.
 
Loại áp lực vô hình này khiến ngày nào cậu bé cũng rất đau khổ, nhưng suy cho cùng, bọn họ là ba mẹ của cậu nhóc nên Lâm Tự An chỉ kiềm chế cơn buồn nôn ghê tởm, đến hỏi những bạn học cùng lớp, hỏi ba mẹ của bọn họ làm nghề gì.
 
Nhưng tất cả đều là trẻ con nhỏ như vậy, có mấy người hiểu những chuyện này, cho dù cậu bé được coi như trưởng thành sớm hơn, nhưng thực ra có rất nhiều chuyện mà cậu bé cũng không hiểu.
 
Cho dù có hiểu, cậu nhóc không làm thì mẹ sẽ khóc.
 
Sau này, cậu bé quen biết Cố Miểu Miểu, em gái lớp mẫu giáo bé này vốn cực kỳ quen thuộc, cũng vô cùng hoạt bát nói nhiều, luôn tìm đến cậu bé chơi đùa. Bởi vì cô bé không phải học sinh cùng khối với mình, không ở trong vòng kết thân, nên cậu nhóc cũng dần dần thích cảm giác ở cùng với cô bé.
 
Thấy cô bé cười đến vui vẻ, bản thân cũng sẽ vui vẻ.
 
Nhưng bây giờ, niềm vui này dường như sẽ biến mất ngay lập tức rồi...
 
Lâm Tự An càng ôm lấy bản thân chặt hơn, thân thể nhỏ bé, nếu nhìn kỹ, cậu nhóc đang hơi run rẩy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui