[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Ngày hôm sau, Tần Minh Lỵ tự mình đưa Lâm Tự An đi nhà trẻ, trước kia đây là việc Lâm Tự An mong chờ nhất, nhưng hôm nay cậu bé lại không vui vẻ chút nào.
 
Ngồi ở trong xe, cái đầu nhỏ của cậu bé vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ rất bình đạm.
 
Tần Minh Lỵ nghe một cuộc điện thoại xong, phát hiện con trai đang quay đầu ngược lại với mình, cô ta có chút không vui nói: "An An, sao mẹ cảm thấy con không hề vui chút nào khi được mẹ đưa con đi học vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bàn tay nhỏ của Lâm Tự An nắm chặt lại, lắc đầu, không hề quay đầu lại nhìn.
 
Tần Minh Lỵ nhíu mày: "Vậy sao con vẫn luôn quay đầu lại với mẹ vậy, mau ngồi thẳng nhanh lại cho mẹ, không hề có một chút quy củ gì cả. Con như vậy, sao có thể khiến Miểu Miểu thích con chứ? Tất cả thiên kim tiểu thư ở giới thượng lưu đều thích người tao nhã hiểu lễ nghĩa."
 
Lông mi dài của Lâm Tự An cụp xuống, bàn tay nhỏ ở bên cạnh đùi nắm chặt lại. Ngoan ngoãn ngồi thẳng, nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ, như thế này được chưa?"
 
Nghe thấy lời cậu bé nói, Tần Minh Lỵ mới có chút vừa lòng: "Không tệ lắm."
 
Nói xong câu này, cô ta bắt đầu vào thẳng vấn đề: "An An, sắp tới sinh nhật con rồi, mẹ thấy quan hệ giữa con và Miểu Miểu khá tốt, hay là con mời cô bé tham gia tiệc mừng sinh nhật của con đi? Còn cả anh trai và ba mẹ của cô bé nữa, năm nay nhà chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn mừng sinh nhật sáu tuổi cho con, con thấy như thế nào?"
 
"Có thể không làm có được không ạ?" Lâm Tự An nhẹ nhàng đưa ra ý kiến.
 
Tần Minh Lỵ trừng mắt: "Sao lại không làm? Tổ chức sinh nhật cho con mà con còn không muốn? Trước kia không phải con ước ba mẹ tổ chức sinh nhật cho con sao? Hiện tại, ba mẹ có thể tổ chức cho con rồi mà."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tự An nhìn mẹ, trong lòng bỗng thấy đau ê ẩm, rất khó chịu, sinh nhật như vậy, cậu bé thà không có còn hơn.
 
Nhưng cậu bé biết bản thân không có năng lực từ chối mẹ, nghĩ nghĩ, cậu bé gật gật đầu: "Vâng, con đã biết."
 
Thấy cậu bé đáp ứng, Tần Minh Lỵ lập tức vui vẻ, sờ đầu con trai: "An An nhà chúng ta thật ngoan, vậy buổi chiều tan học, mẹ tới đón con, chờ tin tức tốt của con nhé."
 
Lâm Tự An nhẹ nhàng "Dạ", rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
 
Tần Minh Lỵ lúc này mặc kệ cậu bé, đạt được mục đích của chính mình, cô ta bèn vội vàng gọi điện thoại sắp xếp công việc.
 
Giữa trưa, Cố Miểu Miểu cùng anh trai đi tìm Lâm Tự An, cậu bé ở trong phòng dương cầm đánh đàn, có một giáo viên ở bên cạnh dạy cậu.
 
Nhà trẻ này dựa theo năng khiếu của trẻ em để dạy, cũng sẽ để bọn nhỏ tự do phát huy ở mức tối đa, ví dụ như hiện giờ Lâm Tự An chưa muốn ăn cơm, muốn đánh đàn, như vậy giáo viên sẽ tự mình dạy cậu bé, cho cậu bé tự do hoạt động.
 
Cố Miểu Miểu từ ngoài cửa thò cái đầu nhỏ của mình nhòm vào, hai mắt đen láy cong như trăng non: "Anh An, tìm được anh rồi."
 
Lâm Tự An dường như không nghe thấy, tạm thời chưa trả lời, cậu bé vẫn đang đắm chìm trong tiếng dương cầm.
 
Cố Miểu Miểu phồng má, không không cảm thấy buồn, anh ấy không nghe thấy được thì cô bé sẽ dắt anh trai rón ra rón rén đi vào, không quấy rầy đến anh ấy.

 
Thầy giáo bảo bọn họ ngồi trên băng ghế nhỏ, bọn họ an tĩnh ngồi ở một bên xem cậu.
 
Cố Miểu Miểu chọc chọc cánh tay của anh trai, tay nhỏ che miệng nói: "Anh nè, anh An đánh thật hay, em cảm thấy còn đánh hay hơn anh."
 
Cố Tư Ngôn không có hứng thú so đo này nọ, mặc kệ em gái nói: "Ừm, có lẽ vậy."
 
"Anh An khi đánh đàn dương cầm thật đẹp trai." Cố Miểu Miểu mê muội nhìn Lâm Tự An.
 
Cố Tư Ngôn "Ừm" đáp lại, vỗ đầu em gái: "Miểu Miểu, đừng nói chuyện, để cậu ấy đánh đàn đi."
 
"Hì, em đã biết." Cố Miểu Miểu le lưỡi, hai chân khép lại, không nói nữa.
 
Lâm Tự An biết Cố Miểu Miểu và Cố Tư An tới, cậu cố ý không để ý tới bọn họ, cậu không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào, đây là bạn tốt của cậu, nhưng mẹ lại muốn cậu lợi dụng bọn họ.
 
Tâm càng không thể tĩnh được, sau đó tiếng đàn cũng trở nên nóng nảy hỗn độn, thầy giáo kinh ngạc nhìn, chờ cậu bé đánh xong, thầy giáo quan tâm hỏi: "An An, hình như tâm trạng con không tốt, đã xảy ra chuyện gì sao? Có tâm sự gì thì nói với thầy."
 
Cố Miểu Miểu dắt anh trai đi qua, ôm một góc đàn dương cầm, cũng quan tâm nhìn Lâm Tự An: "Anh An, anh không vui sao?"
 
Cố Tư Ngôn cũng là bạn Lâm Tự An, đi theo sau em gái, quan tâm hỏi một câu, cậu bé nhớ rõ hôm qua tâm trạng của Lâm Tự An đã không tốt.
 
Lâm Tự An hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp xuống suy nghĩ đang kích động, cười xin lỗi: "Xin lỗi, có thể là do đói bụng, mình muốn đánh đàn xong sớm một chút, Miểu Miểu, Tư Ngôn, hai người tới khi nào vậy?"
 
Cố Miểu Miểu lập tức bị dời đi sự chú ý, cô bé vui vẻ nói: "Bọn em tới lâu rồi, em gọi anh An mà anh không nghe thấy."
 
Lâm Tự An bỗng thấy áy náy, cậu bé thật ra có nghe thấy.
 
Xin lỗi Miểu Miểu.
 
Ở trong lòng thầm xin lỗi, cậu nói: "Thật ngại quá, anh không nghe thấy."
 
"Không sao, anh đói bụng phải không? Chúng ta đi ăn cơm đi." Cố Miểu Miểu rất tự nhiên cầm tay cậu bé.
 
Lâm Tự An theo bản năng tránh đi.
 
Cố Miểu Miểu không nắm được, cô bé khó hiểu chớp chớp mắt, vô cùng vô tội nhìn Lâm Tự An.
 
Lâm Tự An không được tự nhiên nắm lấy ống quần, cậu chỉ là một đứa trẻ, thật ra không giỏi nói dối, chỉ có thể nói: "Chúng ta đi đi ăn cơm thôi."
 
Cậu dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Miểu Miểu vội vàng nắm tay anh trai đuổi theo cậu, đôi chân ngắn nhỏ nhắn nỗ lực đuổi theo: "Anh An, anh đi từ từ đợi bọn em với, đi nhanh quá, Miểu Miểu theo không kịp."

 
Lâm Tự An vốn dĩ không muốn quan tâm tới cô bé, nhưng bước chân của cậu, cuối cùng càng ngày càng chậm.
 
Một bàn tay nhỏ bắt lấy tay cậu, giọng nói ngây thơ hồn nhiên của Cố Miểu Miểu lướt qua bên tai: "Anh An, bắt được anh rồi."
 
Lâm Tự An hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía em gái nhỏ lùn hơn cậu hơn nửa cái đầu. Cậu đột nhiên rất hâm mộ Cố Tự An có đứa em gái đáng yêu như vậy, nếu như cậu bé cũng có một đứa em, cậu bé nhất định phải cho em ấy tình yêu tốt nhất trên thế giới.
 
“Anh An, chúng ta nắm tay nhau cùng đi đi.” Tay trái Cố Miểu Miểu nắm tay Lâm Tự An, tay phải nắm tay Cố Tư Ngôn, vui vẻ lắc lư tay đi về phía trước.
 
Cô bé dường như không hề phát hiện sự xa cách và khác thường của Lâm Tự An, như một mặt trời nhỏ, không ngừng xâm chiếm trái tim Lâm Tự An.
 
Nhưng Cố Tư Ngôn giỏi nhìn mặt đoán ý hơn em gái, ăn cơm xong, nhân lúc em gái được giáo viên dẫn đi toilet, cậu bé tò mò hỏi : “Tự An, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Từ ngày hôm qua tớ đã thấy cậu không vui rồi.”
 
Lâm Tự An ngồi trên xích đu, cẳng chân đá nhẹ một chút, hai tay nắm lấy dây thừng bên cạnh: “Không có gì cả, tớ không hề không vui.”
 
“Cậu đừng gạt tớ, tớ nhìn ra được.” Cố Tư Ngôn ở bên cạnh cậu nhóc hơi đung đưa dây xích đu: “Cậu không muốn nói cũng không sao, nhưng nếu cậu muốn nói, tớ lúc nào cũng có thể nghe cậu nói.”
 
Lâm Tự An quay đầu nhìn về phía cậu bé, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, hai cậu nhóc cách nhau hai tuổi này nhiều thêm một loại ràng buộc khác, trở thành bạn tốt thật sự.
 
Mà đúng lúc này, Cố Miểu Miểu đã trở lại, dáng người hoạt bát rất nhanh đã tới gần: “Anh An, anh, các anh thật xấu, các anh chơi xích đu, em cũng muốn chơi.”
 
Lâm Tự An đứng dậy rời khỏi xích đu, nhường cho cô bé: “Vậy em chơi đi, anh đẩy em.”
 
Cố Miểu Miểu lắc đầu, đẩy cậu bé trở lại, khuôn mặt nhỏ cười xán lạn: “Em đẩy anh trước cho.”
 
“Không cần, anh cũng không muốn chơi lắm.” Lâm Tự An xua tay từ chối, Cố Miểu Miểu dùng toàn bộ sức lực ấn cậu bé lại, hung hăng nói: “Không được từ chối em, em nói đẩy anh trước thì sẽ đẩy anh trước.”
 
Lâm Tự An bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống để cho Cố Miểu Miểu đẩy, đương nhiên, cậu bé vẫn phải đạp chân, nếu không Cố Miểu Miểu sẽ không đẩy cậu nhóc nổi.
 
Xích đu dần dần đu đưa, Cố Miểu Miểu vui vẻ hỏi cậu bé: “Anh An, anh chơi vui không?”
 
Lâm Tự An gật đầu, sau đó cậu bé từ từ để cho mình dừng lại: “Em chơi đi, anh đẩy em.”
 
Cố Miểu Miểu lắc đầu, nắm tay cậu bé, lại đi tới cầu trượt bên kia: “Anh An, chúng ta chơi cái kia đi.”
 
Lâm Tự An đương nhiên biết cô bé muốn chơi, cho nên đã qua đó chơi cùng cô bé, hai người bò lên trên cầu trượt, cậu nhóc tính cho Cố Miểu Miểu ngồi xuống xong rồi mới đẩy cô bé, Cố Miểu Miểu lại bảo cậu nhóc ngồi xuống: “Anh An, anh trượt trước đi.”
 
Lâm Tự An đành nghe theo, ngồi xuống rồi tính trượt theo phía sau.
 

“Không cần, anh An, em sẽ tự trượt xuống.” Cố Miểu Miểu đẩy cái mông béo, tự mình trượt xuống.
 
“Còn muốn chơi nữa không?” Cậu bé hỏi.
 
Cố Miểu Miểu gật đầu, chỉ vào các trò chơi khác rồi nói: “Những cái đó em cũng muốn chơi, chúng ta cùng chơi đi?”
 
“Được.” Lâm Tự An tự trách lúc nãy khi mình đánh đàn dương cầm cố ý lờ Cố Miểu Miểu, cho nên lúc này, Cố Miểu Miểu nói cái gì cậu nhóc đều đáp ứng hết.
 
Ở đây có rất nhiều trò chơi cho trẻ em, có cầu ván đơn, mê cung, khu leo núi cho trẻ em,... Sau khi chơi toàn bộ trò chơi, một cậu nhóc như Lâm Tự An cũng đã có chút mệt mỏi, nhưng mà việc này cũng có lợi, nó khiến cậu bé chậm rãi quên mất chuyện không vui.
 
Ngay khi nhìn thấy Cố Miểu Miểu giả làm thỏ con chạy nhảy về phía cậu bé, cậu đã bị sự đáng yêu này làm cho không tự chủ được mà nở nụ cười.
 
Cố Miểu Miểu “A” một tiếng, nhảy đến trước mặt Lâm Tự An, vui vẻ chỉ vào mặt cậu bé rồi nói: “Anh An, anh cười, anh cuối cùng cũng cười rồi!”
 
Lâm Tự An ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Cố Miểu Miểu, đây là ý gì vậy?
 
Ngay sau đó, Cố Miểu Miểu lại ngồi đối diện Lâm Tự An đang ngồi trên xích đu rồi nói: “Anh, anh An cười, anh ấy cuối cùng cũng cười rồi.”
 
Cố Tư Ngôn nhìn sang, khuôn mặt nhỏ trời sinh đã lạnh lùng, lúc này cũng dịu đi đôi chút, cậu nhóc giơ ngón tay cái lên với em gái như một lời khen ngợi.
 
Lâm Tự An lúc này đã hiểu ra, thì ra vừa nãy Cố Miểu Miểu quấn lấy cậu bé muốn chơi này chơi kia, không phải vì cô bé muốn chơi, mà là muốn cậu vui vẻ?
 
Cậu vô cùng hoang mang, hoảng hốt nhìn về phía cô bé đang nở nụ cười tươi: “Miểu Miểu, những chuyện vừa nãy em làm là muốn anh vui vẻ sao?”
 
Cố Miểu Miểu ngẩng cái đầu nhỏ lên, chớp chớp mắt vô cùng đáng yêu: “Đương nhiên, anh mà vẫn luôn không vui thì em cũng sẽ không vui, nhưng mà anh cuối cùng cũng cười rồi, anh An, vậy anh hiện giờ có vui vẻ không?”
 
Cố Miểu Miểu không hề ngu ngốc chút nào, EQ cũng không thấp, cảm xúc Lâm Tự An tụt xuống, cô bé đã sớm nhìn ra, chỉ là cô bé rất ảo não nghĩ làm như thế nào mới khiến cậu bé vui vẻ, nghĩ tới nghĩ lui, cô bé chỉ có thể dùng cách của mình đó là khiến cậu bé chơi không ngừng.
 
Khi cô bé không vui, cô bé chỉ thích chơi.
 
Quả nhiên cách này rất hữu dụng, anh An cuối cùng cũng cười.
 
Cố Miểu Miểu cảm thấy rất tự hào.
 
Lâm Tự An cười tự giễu, cậu bé là một cậu nhóc lớp lá, thế mà lại cần một em gái lớp mẫu giáo dỗ mình, cậu thật đúng là… Vô dụng.
 
Lâm Tự An lại cảm thấy tự ti nhiều hơn chút, nhưng mà cậu nhóc cũng sẽ cố che giấu cảm xúc nhiều hơn, nâng tay lên, sờ đầu cô nhóc, cậu bé ôn nhu cười nói: “Ừm, anh rất vui, cảm ơn Miểu Miểu.”
 
“Yay! Em thành công rồi!” Cố Miểu Miểu vui vẻ nhảy dựng lên vỗ tay, một lát sau, cô bé bơ phờ rũ vai xuống, thở dốc: “Anh An, em mệt quá, không còn sức nữa.”
 
Chơi xong những cái đó, Lâm Tự An cũng đã có chút mệt mỏi, chứ đừng nói Cố Miểu Miểu, thấy cô bé buồn ngủ đến mức mí mắt đã dần buông xuống, Lâm Tự An xoay người ngồi xổm xuống: “Miểu Miểu, anh cõng em đi ngủ trưa?”
 
Cố Miểu Miểu ngáp một cái, ngoan ngoãn nằm lên trên lưng Lâm Tự An, một học kỳ này cô bé đã quen gần gũi với Lâm Tự An, cho nên đối với việc này, cô bé không hề nghĩ nhiều.
 
Giáo viên ở một bên kịp thời đi tới gần bọn họ, bảo để mình cõng thì Lâm Tự An lắc đầu: “Thầy giáo, không sao cả, con có thể tự cõng.”
 
Cố Miểu Miểu rất nhẹ, cậu bé cõng không cần tốn nhiều sức lực.

 
Hơn nữa, em gái bé nhỏ này vì dỗ cậu nhóc mới mệt như vậy, cậu nhóc nên cõng cô bé về.
 
Cứ như vậy, Lâm Tự An sáu tuổi, lần đầu tiên cõng Cố Miểu Miểu bốn tuổi, cô bé mệt mỏi, ngay khi cậu nhóc đưa cô bé lên trên giường, cô bé còn mơ màng nắm lấy ngón tay út của cậu, lẩm bẩm nói: “Anh An, anh phải thật vui vẻ nhé.”
 
Thần sắc Lâm Tự An nhu hòa lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng "Ừm", nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ của Cố Miểu Miểu.
 
Buổi chiều tan học, Tần Minh Lỵ từ trong đống công việc mới rút ra chút thời gian tới đón con trai, chờ mong có thể nghe thấy cậu bé nói đã mời được người nhà họ Cố đến.
 
Nhưng mà lại được đáp án là: “Hôm sinh nhật con, Miểu Miểu không có thời gian, em ấy nói ba mẹ em ấy định đưa em ấy và anh trai còn có ông nội đi du lịch, có lẽ sẽ đi chơi mấy ngày.”
 
“Cái gì? Không có thời gian?” Trong nháy mắt sắc mặt Tần Minh Lỵ trầm xuống, không tin nói: “Chắc con sẽ không nói dối mẹ đi, sao lại không có thời gian, Miểu Miểu thích con như vậy, sao có khả năng sinh nhật không thể tới?”
 
“Con không có nói dối mẹ, Miểu Miểu cũng rất buồn khi không thể tới tham gia sinh nhật con, nhưng mà em ấy nói sẽ tặng quà cho con.” Lâm Tự An cuối cùng không muốn làm theo ý mẹ, cậu nhóc không muốn mời người nhà Miểu Miểu, cậy nhóc không thể mở miệng mời được, cho nên cậu nhóc chỉ có thể lựa chọn nói dối mẹ mình.
 
“Con nói thật?” Tần Minh Lỵ sắc bén nhìn chằm chằm con trai.
 
Lâm Tự An bình tĩnh nhìn cô ta: “Mẹ nếu như không tin con, có thể đi hỏi mẹ Cố Miểu Miểu một chút, con hình như nhìn thấy dì ấy tới đón Miểu Miểu và Tư Ngôn.”
 
Tần Minh Lỵ đương nhiên không thể trực tiếp đi tìm Kiều Mộc, hôm qua người ta đã qua loa lấy lệ với mình rồi, nếu như đi tiếp sẽ khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy mình vì ích lợi mới tiếp cận, khiến bản thân càng bị người ta ghét.
 
Cô ta có chút bực bội mím môi, tìm không được thứ phát tiết, đành phải trừng mắt một cái với con trai: “Con thật là vô dụng, có chút chuyện nhỏ này cũng không thể giúp mẹ làm được, sớm biết vậy, hôm nay mẹ không nên tới đón con, thật là lãng phí thời gian của mẹ, quên đi, đi thôi, về nhà.”
 
Lâm Tự An đã sớm nghe qua không biết bao nhiêu câu này của mẹ, nhưng mỗi một lần vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu, cậu bé không biết còn bao lâu nữa cậu mới có thể chết lặng, mới có thể không thèm để ý nữa.
 
Đôi mắt cậu bé đỏ hoe, cúi đầu nói: “Vâng.”
 
Lẳng lặng đi theo mẹ bước ra khỏi trường, những đứa trẻ khác đi với mẹ, hoặc là nắm tay nhau, hoặc là mẹ ôm con, chỉ có cậu bé, đối với người phía trước như là hai người xa lạ.
 
Kiều Mộc từ chỗ ngoặt đi ra, lạnh lùng nhìn Tần Minh Lỵ, sao có người mẹ có thể lạnh nhạt như vậy, cô thật sự nghi ngờ Lâm Tự An phải con trai ruột của cô ta hay không, cậu nhóc đáng yêu như thế, cô ta sao có thể không quan tâm dù chỉ một chút chứ?
 
Nhưng mà cậu nhóc Lâm Tự An này hình như đang nói dối, nhà bọn họ sắp tới không có kế hoạch ra ngoài đi chơi với ông nội gì cả, nghĩ lại thì đứa nhỏ này vốn không có nghe theo lời mẹ mình mời Miểu Miểu, cô và Cố Hàn Thanh.
 
Đứa nhỏ này có chút trưởng thành sớm, nhỏ như thế cũng đã hiểu được đây là một kế lợi dụng sao? Cho nên cậu nhóc không muốn giúp mẹ mình, cũng không muốn lợi dụng Miểu Miểu?
 
Kiều Mộc càng thêm thích cậu bạn nhỏ Lâm Tự An này, cũng càng thêm đau lòng vì cậu nhóc.
 
“Mẹ, mẹ ở đâu vậy?” Giọng nói Cố Miểu Miểu truyền tới, Kiểu Mộc hoàn hồn, đi về phía con gái: “Mẹ ở đây này.”
 
“Mẹ, mẹ đi WC lâu ghê.”
 
“Xin lỗi nhé bảo bối, lần sau mẹ sẽ nhanh hơn.” Kiều Mộc cười tủm tỉm bế con gái lên, một cái tay khác duỗi tay về phía con trai, Cố Tư Ngôn ngoan ngoãn nắm lấy.
 
Một nhà ba người đi về phía nhà xe.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận