[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Ở trên xe, Kiều Mộc dò hỏi xem con gái có biết sinh nhật Lâm Tự An hay không, Cố Miểu Miểu lắc đầu như cái trống bòi: “Không biết, mẹ biết sao?"
 
“Con cũng không biết thì mẹ sao biết.” Kiều Mộc búng trán của cô bé: "Miểu Miểu thật là một người bạn không tốt, là một người bạn tốt sao lại không biết sinh nhật của bạn mình chứ? Con xem mẹ nói có đúng không Miểu Miểu?"
 
“A ~~~~ hình như cũng có lý.” Cố Miểu Miểu bĩu môi tự trách: “Ngày mai sau khi thi con sẽ hỏi anh An.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ừm, đúng rồi. Sinh nhật của bạn bè, chúng ta phải đúng giờ chúc mừng nhé.” Kiều Mộc gợi ý cho con gái, rồi ngừng nói về đề tài.
 
Đến buổi tối, cô kể chuyện này cho Cố Hàn Thanh, bao gồm cả chi tiết ngày hôm qua cô ở cùng Tần Minh Lỵ, ban đầu cô cũng không nghĩ nói với Cố Hàn Thanh mấy việc nhỏ nhặt này, nhưng hôm nay cô lại thay đổi chủ ý.
 
Cố Hàn Thanh nghe ra ý tứ của cô, dịu dàng nói: “Em muốn anh quan tâm công ty của ba mẹ Lâm Tự An?”
 
“Cũng không thể nói như thế, em đang nói nếu công ty bọn họ đáng giá để hợp tác, vậy thì anh nể mặt mũi An An, có thể ưu tiên suy xét cho bọn họ, con gái và con trai em rất thích An An, thật hiếm có, nói không chừng bọn nó sẽ trở thành bạn thân, nếu như trở thành quan hệ này, giúp đỡ một chút cũng không phải không được, anh cảm thấy thế nào?” Kiều Mộc dựa vào trong lòng ngực Cố Hàn Thanh, ngẩng đầu nhìn anh.
 
Kiều Mộc rất thích cậu nhóc Lâm Tự An, nếu như có thể giúp tình cảnh cậu nhóc tốt hơn chút, cô sẵn sàng giúp đỡ.
 
Cố Hàn Thanh ôm lấy bả vai cô, xoa xoa, trầm ngâm một lát, anh nói: “Được, anh sẽ khảo sát công ty bọn họ một chút, nếu thật sự có thể, giúp một chút cũng không phải không được.”
 
Lâm Tự An cho rằng chuyện tổ chức sinh nhật của mình sẽ cứ như vậy qua đi, không nghĩ tới ngày hôm sau, khi đang cùng Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn ăn cơm, Cố Miểu Miểu đột nhiên hỏi cậu bé: “Anh An, sinh nhật anh là ngày mấy vậy?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tự An bị sặc, che miệng lại quay đầu ho khan, Cố Tư Ngôn săn sóc đưa nước đẩy đến trước mặt cậu bé, Lâm Tự An cảm kích liếc cậu bé một cái, cầm lấy ly nước uống từng ngụm.
 
Áp xuống cơn ho khan, Cố Miểu Miểu nâng má, vô tội nói: “Anh An, em hỏi ngày sinh nhật của anh, sao anh lại kinh ngạc vậy?”
 
Cố Tư Ngôn cũng cảm thấy phản ứng của Lâm Tự An hơi quá, tò mò nhìn cậu bé.
 
Lâm Tự An ngược lại cảm thấy bọn họ thật kỳ lạ, cậu bé nói: “Miểu Miểu, sao em đột nhiên hỏi câu này.”
 
“Bởi vì chúng ta là bạn tốt, giữa bạn tốt phải biết sinh nhật của nhau.” Cố Miểu Miểu không có nói do mẹ, mà lại đưa câu nói của mẹ chuyển sang thành câu của mình.
 
Lâm Tự An không phát hiện ra sự khác thường, có chút khó xử mím môi lại.
 
Cố Miểu Miểu cảm thấy cậu bé thật kỳ quái, sao lại có dáng vẻ không muốn nói như vậy, đôi mắt đen láy của cô bé xoay chuyển, không biết nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: “Anh An, không phải là anh không nhớ rõ sinh nhật của mình đấy chứ? Vậy thì anh thật là ngốc.”
 
Lâm Tự An: “…”
 
Cậu bé thật sự muốn trả lời như câu Cố Miểu Miểu nói, nhưng mà cậu bé biết như vậy quá giả tạo.
 
Trầm mặc một lát, cậu bé chỉ có thể nói thật: “Ngày kia là sinh nhật anh.”
 
“Hả? Ngày kia?” Cố Miểu Miểu đếm đầu ngón tay tính toán, đôi mắt sáng lấp lánh: “Anh An, thì ra sinh nhật anh sắp tới rồi, vậy sao anh không mời em và anh trai. Anh mà nói sớm hơn thì em đã có thể chuẩn bị quà từ sớm cho anh rồi.”
 
“Miểu Miểu, không cần đâu, anh không nói là bởi vì không muốn bọn em mua quà. Hơn nữa, anh cũng không muốn tổ chức sinh nhật.” Lâm Tự An lắc đầu, cho dù bọn họ đã biết sinh nhật mình, cậu bé cũng không muốn mời bọn họ.
 
“Vậy sao được, anh không làm, em sẽ giúp anh làm, em bảo mẹ em giúp anh làm.” Cố Miểu Miểu buột miệng nói.
 
Lâm Tự An hoảng hốt: “Đừng, Miểu Miểu, em đừng nói bậy với mẹ em, anh thật sự không muốn tổ chức sinh nhật.”
 
“Nhưng vì sao không muốn vậy, em và anh trai mỗi năm đều tổ chức sinh nhật, sẽ nhận được rất nhiều quà, còn có tiền mừng tuổi, em rất thích tổ chức.” Cố Miểu Miểu ngây thơ nói.
 
Lâm Tự An nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô bé thì đã biết cô bé nhất định đã lớn lên trong hũ mật lớn, khác hoàn toàn với mình. Từ khi có ký ức tới nay, ba mẹ chưa từng cùng cậu trải qua một bữa tiệc sinh nhật hoàn chỉnh dù chỉ một lần. Đặc biệt mấy năm nay, dứt khoát không tổ chức luôn, đều là dì giúp việc mua cho cậu bé bánh kem, cùng cậu bé thổi nến.
 
Kỳ thật, việc này rất nhàm chán, cậu bé thật sự không thích ăn sinh nhật.
 
“Anh An, anh sao vậy, em và anh trai sẽ ăn với anh nhé.” Cố Miểu Miểu lấy một cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Tự An, lay tay cậu bé làm nũng.
 
“Anh An, em muốn hát chúc mừng sinh nhật anh mà.” Cố Miểu Miểu nghiêng đầu, mắt to đáng yêu nhìn chằm chằm Lâm Tự An.
 
Lâm Tự An thật sự chịu không nổi dáng vẻ này của cô bé, cậu bé siết chặt nắm tay, khó xử.
 
Cố Tư Ngôn đúng lúc mở miệng: “Tự An, cậu đáp ứng em gái tớ đi, nếu không con bé sẽ bởi vì chuyện này mà ngủ không yên.”
 
Lâm Tự An nghe vậy, lập tức mềm lòng, cậu bé do dự gật đầu.
 
Cố Miểu Miểu vui vẻ ôm lấy cánh tay cậu bé, cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nhìn cậu.
 
Lâm Tự An kìm không được cười lên một chút, sờ đầu cô bé.
 
Bữa tiệc sinh nhật này, coi như đã theo như ý nguyện người nhà họ Lâm, hai người thành công móc nối với người nhà họ Cố, từ đây trở thành bạn hợp tác thân thiết với nhà họ Cố, công ty hai người nhờ vậy càng làm càng lớn.
 
Điều này khiến cho bọn họ càng dạy con trai phải cố lấy lòng Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn hơn, thậm chí vì có thể để hai anh em nhà họ Cố thân thiết hơn mà lúc thi bọn họ đã khiến con mình bị ngộ độc thức ăn, khiến cậu bé không thể đi thi, cuối cùng ở lại lớp một năm.
 
Cố Miểu Miểu sau khi biết việc này, năn nỉ Kiều Mộc cho cô bé nhảy một lớp, ba người cứ như vậy học cùng một lớp.
 
Đối với việc này, Lâm Tự An vừa vui vẻ vừa tăng thêm cảm giác áp lực và tự ti ở trong lòng.
 
Cả tuổi thơ của cậu bé Lâm Tự An cứ như thế trôi qua, việc này khiến cho cậu có tính cách chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, nhìn thì dịu dàng hiền từ, thật ra trong lòng đã dựng lên một bức tường cao để bảo vệ, trái tim lạnh lùng chỉ có ở trước mặt Cố Miểu Miểu mới tự động hòa tan.
 
Cậu cũng không biết bắt đầu từ bao giờ mà tình cảm của cậu đối với Cố Miểu Miểu đã thay đổi, trước kia rõ ràng là yêu chiều như em gái, nhưng sau này lại sẽ bởi vì cô ở gần những đứa con trai khác mà trong lòng ghen tức, khi nghe thấy cô với cậu bạn khác nói chuyện thì khẩn trương khổ sở.
 
Nhưng cảm xúc đó, cậu chỉ có thể tự mình tiêu hóa, cậu không muốn để Cố Miểu Miểu nhìn ra được, bởi vì cô là công chúa ở trên cao, còn cậu chỉ là một tên tùy tùng để ba mẹ đi lấy lòng cô thôi.
 
Cô cũng không bám mình như trước nữa, sau khi vào cấp ba, cô bắt đầu duy trì khoảng cách với cậu, cũng sẽ quen nhiều bạn mới, các cô sẽ nói về những đứa con trai khác, sẽ mặc sức tưởng tượng yêu đương sẽ như nào.
 
Những đề tài này, cậu chưa bao giờ ở trong đó.
 
Có lẽ, cậu xác định chỉ là một kỵ sĩ không có tiếng tăm gì, rồi sẽ có một ngày phải đích thân nhìn công chúa mà mình yêu thương gả cho hoàng tử xứng đôi với cô.
 
Nhưng mà cậu hy vọng ngày đó, có thể đến chậm một chút, chậm hơn một chút.
 
“Lâm Tự An!” Giọng nói trong trẻo truyền đến, tim Lâm Tự An đập nhanh theo thói quen, cô hiện tại đã không gọi mình là anh An, mà thích gọi cậu là Tự An hoặc Lâm Tự An, quả nhiên, tồn tại của cậu chỉ như một tên tùy tùng ư?
 
Nghĩ vậy, tim Lâm Tự An có chút chua xót, nhưng trên khuôn mặt vẫn không để lộ cảm xúc, cậu đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, dịu dàng nhìn về phía công chúa nhỏ Miểu Miểu: “Hai người đến rồi?”
 
Mỗi buổi sáng, cậu sẽ ở cổng trường chờ Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn, đây là việc mà một tên tuỳ tùng nên làm. Hơn nữa hôm nay là khai giảng học kỳ một lớp mười một, cậu đã không gặp Miểu Miểu nửa tháng, cả nhà bọn họ đi du lịch nước ngoài, cậu rất nhớ cô nên hôm nay mới cố ý tới sớm hơn chút.
 
Cố Miểu Miểu gấp đến mức chờ không nổi mở cửa xe, nhưng mà nghĩ đến cái gì đó, lại thả chậm tốc độ, cúi đầu sửa sang lại chiếc váy dài đến đầu gối, thẹn thùng vuốt lại mái tóc dài, lúc này mới nho nhã cầm cặp sách, đẩy cửa đi xuống.
 
Cố Miểu Miểu mười bảy tuổi đã trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều, vóc dáng cao một mét sáu bảy, tỉ lệ cực hoàn hảo, hai chân còn vừa thẳng vừa dài, được nữ sinh trong trường phong làm người có đôi chân dài đẹp nhất.
 
Mà ngoại trừ dáng người, ngoại hình Cố Miểu Miểu càng tinh xảo trong sáng hơn nữa, tóc dài hơi xoăn như thác nước giống như nữ chính trong manga anime, đi đến đâu cũng thấy cảnh đẹp, không biết bao nhiêu nam sinh trong trường yêu thầm cô ấy, nhưng mà người dám theo đuổi lại không nhiều lắm.
 
Thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Cố thị, có bao nhiêu người có thể với được, trước khi theo đuổi vẫn nên ước lượng gia thế của bản thân trước.
 
Đôi mắt đen của Lâm Tự An dưới mắt kính ánh lên chút kinh ngạc, đi đến trước mặt cô mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp Miểu Miểu.”
 
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, anh nhớ em không?” Cố Miểu Miểu nghịch ngợm nhướng mày.
 
Lâm Tự An căng thẳng, mỉm cười nói: “Ừm, đương nhiên nhớ, còn có cả anh em nữa.”
 
Cậu ngước mắt nhìn về Cố Tư Ngôn đang bước tới ở phía sau. Cũng có giá trị nhan sắc cao, nhưng mà so với khi còn nhỏ, gương mặt của cậu ấy lạnh lùng hơn vài phần, chỉ khi đối mặt với bạn bè mới có thể nhu hòa đi một chút, ví dụ như Lâm Tự An, cậu ấy cười nhẹ, đi tới nói “Tự An, lần sau cậu có thể đi du lịch với chúng tớ.”
 
“Vẫn nên thôi đi, người một nhà các cậu đi du lịch, tớ đi làm cái gì.” Lâm Tự An cười, ôm Cố Tư Ngôn một chút.
 
Cố Miểu Miểu phồng má, có chút không vui khi người nào đó chỉ ôm anh trai mình, không hề ôm mình. Hừ, quả nhiên đàn ông đều là móng heo lớn, khi còn nhỏ ôm người ta bế người ta, hiện tại lại xa cách vậy, ngay cả động tác thân mật cũng không làm.
 
“Hai người đừng ôm nữa, cẩn thận tình ý bắn ra bốn phía của hai người đồn ra khắp trường.” Vẻ mặt Cố Miểu Miểu ghét bỏ, vẫy tay nói: “Đi thôi đi thôi, đi tới phòng học.”
 
Lâm Tự An cười khẽ: “Nếu là đồn đãi thì cũng không biết bạn học trong trường học sẽ nghĩ như thế nào.”
 
Điều đáng kinh ngạc là cậu cả ngày đi theo Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn, kết quả tai tiếng của cậu và Cố Miểu Miểu còn không nhiều bằng với Cố Tư Ngôn.
 
Về điểm này, cậu và Cố Tư Ngôn đều bất lực không nói nên lời, hiện tại nữ sinh hình như rất thích Couple nam nam, bọn họ cũng không hiểu lắm.
 
“Ai bảo hai người, một người lạnh lùng một người dịu dàng, trong giới couple, thể loại này rất được hoan nghênh.” Đối với việc này Cố Miểu Miểu cũng rất buồn bực, sao không đồn cô với Lâm Tự An chứ, chẳng lẽ hai người không xứng?
 
Rõ ràng cô và Lâm Tự An rất xứng đôi mà, sao các bạn đều thích ghép anh trai với anh ấy, mỗi lần nghe thấy mấy cái này, cô rất tức giận, nhưng lại không thể nói cái gì, dù sao cô vẫn luôn được biết đến là em gái của Lâm Tự An...
 
Cố Miểu Miểu liếc mắt nhìn về phía nam sinh thanh tú cao ráo bên cạnh, trong lòng tim đập thình thịch lỡ mất vài nhịp.
 
Hiện tại Lâm Tự An là nam sinh đứng đầu ở trường trung học quý tộc, so với anh trai cô còn cao hơn một bậc, đó là bởi vì trên người cậu có một loại khí chất đặc biệt mâu thuẫn, cậu rất thích cười, khi cười rộ lên đặc biệt phù hợp với câu nói ôn nhuận như ngọc, tài trí vô song, nhưng lại bởi vì cậu đeo mắt kính bạc, thoạt nhìn giữa nho nhã, có đôi khi có chút mùi vị bại hoại.
 
Các bạn học trong trường thường xuyên lén lút thảo luận về cậu, nói cậu tuyệt đối không giống như vẻ dịu dàng dễ ở chung như bề ngoài, trong xương cốt tuyệt đối lộ ra sự hư hỏng.
 
Cố Miểu Miểu cảm thấy các cậu ấy nghĩ vậy do tưởng tượng quá nhiều, cô và Lâm Tự An từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, không hề cảm thấy cậu hư nhé, người đó tốt như vậy, dịu dàng như vậy.
 
Nếu có thể chỉ dịu dàng với mình thì tốt.
 
Cố Miểu Miểu mím môi thấp giọng thở dài.
 
Lâm Tự An lập tức nhận thấy được sự khác thường của cô, ôn nhu nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cặp sách nặng quá hay không, để anh cầm hộ em?”
 
Tuy là câu hỏi, nhưng tay đã tự giác duỗi về phía cặp sách trong tay cô gái, Cố Miểu Miểu đột nhiên không muốn đưa cho anh, sợ cậu cảm thấy mình mãi không lớn, mà giống như em gái, bèn rụt tay lại rồi nói: “Không cần, em có thể tự cầm, cũng không phải quá nặng.”
 
Lâm Tự An không cầm được, vẻ mặt có chút hoảng.
 
Quả nhiên công chúa nhỏ đã trưởng thành, biết nam nữ cách biệt, cho nên không muốn thân cận với cậu.
 
Cậu cười, đẩy gọng kính, ngăn cản cảm xúc ảm đạm: “Được rồi, em muốn tự mình cầm thì cứ tự cầm đi.”
 
Cố Miểu Miểu thấy cậu không kiên trì, trong lòng lại vui vẻ không nổi, cô cắn môi, dùng tốc độ cực nhanh nói: “Em muốn đi WC, em vào phòng học trước.”
 
Nói xong, cô ôm cặp sách, nhanh chóng chạy về phía phòng học.
 
Lâm Tự An nuốt lại lời mình tính nói vào trong bụng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
 
Cố Tư Ngôn quan sát ánh mắt bạn mình nhìn em gái, đáy mắt xẹt qua ý cười, không hề nói gì.
 
Mà hai người không hề biết rằng, tư thế này của bọn họ bị các bạn học nữ đằng sau chụp lại được, mấy người trốn ở sau cây lớn, kích động nói chuyện “A a a, các cậu xem, cách Cố Tư Ngôn nhìn Lâm Tự An thật dịu dàng quá đi! Ánh mắt nhìn như đang cười ấy!”
 
“Thật là đang cười! Tớ đã nói hai người bọn họ có một chân, thật sự quá tốt, từ nhỏ đã có quan hệ tốt, nhan sắc và giá trị con người cao như vậy rất xứng đôi.”
 
“Nhưng cậu nói xem, bọn họ ai là công, ai là thụ?”
 
“Nhất định Cố Tư Ngôn là công! Lạnh lùng công x dịu dàng thụ!”
 
“Hừ, rõ ràng Lâm Tự An là công, nho nhã bại hoại công x nữ vương lạnh lùng thụ!”
 
“Nghe các cậu nói như vậy, cảm giác Lâm Tự An làm công càng thấy mưu mô hơn.”
 
“Nhưng Lâm Tự An không có nho nhã bại hoại, tớ cảm thấy cậu ấy rất dịu dàng.”
 
“Hừ, cậu ấy còn lâu mới dịu dàng, tớ đã thấy bộ dạng không ở trước mặt Cố Tư Ngôn của cậu ấy, tớ thấy cậu ấy siêu lạnh lùng, ánh mắt kia thiếu chút nữa dọa tớ luôn. Lúc ấy có người ở cửa đông bên kia bắt nạt một học sinh nam rất hiền lành, cậu ấy trực tiếp đánh người cầm đầu lên trên tường, dùng một tay đánh, sức lực đó, quá mạnh mẽ! Người cầm đầu sợ tới mức không làm gì được, mang theo đồng bọn chạy tè ra quần. Sau đó trọng điểm tới rồi! Lâm Tự An dựa người vào tường, gỡ mắt kính xuống, thong thả ung dung lau mắt kính, một màn kia, cho đến bây giờ tớ vẫn nhớ rõ, đẹp trai chết tớ rồi! Cho nên cậu ấy tuyệt đối là công! Trăm phần trăm là công!”
 
“Woa, tớ cũng có cảm giác đó, thật đẹp trai, a a a! Tớ cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cậu ấy!”
 
“Hầy, loại chuyện này muốn nhưng chưa chắc được, cũng không biết khi nào mới được nhìn thấy tiếp, mỗi ngày cậu ấy đều đi theo bên cạnh Cố Tư Ngôn, cho nên rất ít khi tức giận, quả nhiên Cố Tư Ngôn là chân ái!”
 
Mấy người thảo luận càng ngày kịch liệt. Bên kia, Lâm Tự An và Cố Tư Ngôn tới lớp 11/2, Cố Miểu Miểu vẫn chưa về chỗ ngồi, xem ra đúng là đi vệ sinh.
 
Lâm Tự An ngồi cùng bàn Cố Miểu Miểu, cậu qua đó ngồi xuống, thấy cặp sách của cô sắp rơi nên muốn giúp cô nhét vào một chút.
 
Cố Miểu Miểu đi toilet xong, đứng ở bên ngoài hành lang chờ bạn, không có chuyện gì, cô lấy di động lướt Weibo, dáng người cao gầy bắt mắt lười biếng dựa vào cây cột, váy ngắn đồng phục và giày cao gót da giúp hai chân cô càng thêm thon dài thẳng tắp. Bất cứ ai nhìn thấy đều không tự chủ được xem nhiều một chút.
 
Từ trong WC nam có một học sinh nam cà lơ phất phơ đi ra, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn thấy Cố Miểu Miểu, cậu ta huýt sáo, trực tiếp đút tay vào túi đi tới: “Này, bạn học, bạn học lớp mấy vậy, thêm WeChat kết bạn được không?”
 
Cố Miểu Miểu vừa nghe thấy giọng nói không đứng đắn này thì ghét bỏ nhăn mày, cô ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương.
 
Rất đẹp trai, nhưng mà có chút xa lạ.
 
Dù sao, trai đẹp trong trường cô đã gặp qua hết rồi, sao người ở trước mắt một chút ấn tượng cũng không có vậy?
 
“Sao thế, nhìn tớ đến ngây cả người? Cậu cũng cảm thấy tớ rất đẹp trai?” Học sinh nam này tự luyến dựa trên rào chắn, cho rằng mình là người mẫu đang pose dáng.
 
Cố Miểu Miểu bĩu môi, trong lòng ghét bỏ nói: “Tự luyến là bệnh, nhớ phải đi trị.”
 
Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu nhìn di động, mặc kệ đối phương.
 
Không ngờ, di động lập tức bị rút ra, cô tức giận: “Này! Cậu làm cái gì vậy! Trả di động lại cho tôi!”
 
Cố Miểu Miểu muốn lấy lại nhưng nam sinh lại ỷ vào dáng người cao, trực tiếp thao tác trên di động của cô, chỉ chốc lát sau, hai người đã thêm WeChat.
 
Cậu trả lại cho Cố Miểu Miểu, tự giới thiệu: “Giới thiệu một chút, tớ tên Tả Trì, học kỳ này mới vừa chuyển tới, cậu rất nhanh sẽ nghe thấy tên tớ khắp trường.”
 
Giới thiệu xong, cậu cắm túi quần rời đi.
 
Cố Miểu Miểu cầm di động, tức giận đứng ở tại chỗ.
 
Hừ, cái đồ siêu tự luyến đó, chắc là bị bệnh tâm thần mà!
 
Đầu óc không tốt nên đi khám chứ?
 
Cô tức giận kéo WeChat đối phương vào sổ đen, ai muốn thêm cậu ta vào WeChat, thật đúng là xem trọng bản thân mình.
 
Người bạn lúc này từ WC ra, thấy cô tức giận, tò mò hỏi xảy ra chuyện gì, Cố Miểu Miểu lười nhắc đến tên Tả Trì kia, nói thẳng: “Không có gì, đi thôi, chúng ta về phòng học.”
 
Chuyện này, cô vốn dĩ muốn coi như chưa có xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ rằng nam sinh kia lại chuyển vô của bọn họ.
 
Nhìn thấy cậu ta đứng ở trên bục giảng, cười tủm tỉm nhìn cô, cô trợn tròn mắt không hề ra dáng thục nữ.
 
Cùng lúc đó, Tả Trì ở trên bục giảng nói: “Bạn nữ ngồi dãy thứ hai, hàng thứ bảy, tớ thích cậu rồi.”
 
Vừa nói lời này ra, cả lớp ồ lên, động tác nhất trí nhìn về phía Cố Miểu Miểu.
 
Cái tay đang đẩy gọng kính của Lâm Tự An, bỗng hiện lên gân xanh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui