[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Câu nói của Tả Trì đã lan truyền khắp trường chỉ trong một buổi sáng, trên diễn đàn trường học, các học sinh cũng lén lút thảo luận chuyện này.
 
Đối với việc này Cố Miểu Miểu ngoại trừ không thể nói nên lời còn vô cùng tức giận nữa. Giữa trưa ngay cả cơm cũng không muốn ăn, cô ném chiếc đũa trong tay lên trên bàn, tức giận dựa ghế, khoanh tay trước ngực.
 
Đầu ngón tay Lâm Tự An dừng một chút, nghiêng mắt nhìn cô: “Miểu Miểu, không nên tức giận vì chuyện không đáng này, em đừng nghĩ tới chuyện này nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sao em có thể không nghĩ tới nữa, giờ cậu ta khiến em như con khỉ trong vườn bách thú, đi chỗ nào cũng bị người khác nghị luận, cậu ta cho rằng cậu ta là ai, Cố Miểu Miểu em đây muốn được cậu ta thích sao?” Cố Miểu Miểu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bài xích không chịu được.
 
Cố Tư Ngôn buông đũa, nhìn em gái: “Miểu Miểu, cũng không phải em chưa từng được người khác tỏ tình, em cần gì phải phản ứng mạnh mẽ như vậy.”
 
“Nhưng không ai giống như cậu ta, cậu ta nghĩ bản thân mình thật ngầu và đẹp trai hả? Nhưng trong mắt em, cậu ta con nít muốn chết, ảo tưởng muốn chết, xấu hổ muốn chết, ngón chân em sắp moi được mấy mẫu đất rồi.” Cố Miểu Miểu giờ vừa nhớ lại bộ dạng Tả Trì ở trên bục giảng thổ tỉnh, toàn thân sẽ cảm thấy nổi da gà, cô xoa cánh tay, nghiến răng nghiến lợi.
 
Bạn tốt Trần Linh giúp cô chà xát cánh tay: “Thôi nào Miểu Miểu, cũng không phải chuyện lớn gì, điều này chứng minh tên Tả Trì kia thật tinh mắt, cậu là hoa khôi của trường chúng ta, cậu ta thích cậu cũng là chuyện bình thường.”
 
“Ai muốn cậu ta thích.” Nên thích lại không thích, không nên thích lại thích. Cố Miểu Miểu nghĩ đến đây thì có chút đau lòng, cô hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm Tự An.
 
Cậu đẩy mắt kính xuống, bàn tay thon dài trắng nõn giống ngọc sứ tinh xảo, phát hiện bản thân mình đang nhìn cậu, cậu quay lại nhìn.
 
Cố Miểu Miểu ở trong lòng run lên, vội vàng chớp mắt cúi đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tự An thấy Miểu Miểu vẫn không vui, chần chờ chút, lại xoa đầu cô giống như ngày trước: “Được rồi, chỉ là một người xa lạ mới chuyển tới thôi, không cần thiết bởi vì cậu ta mà ngay cả cơm cũng không ăn, không đáng đâu. Hay là đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của em, để anh đi mua đồ ăn khác cho em nhé?”
 
Trên đỉnh đầu truyền tới cảm giác ấm áp quen thuộc, khiến tâm trạng bực bội của Cố Miểu Miểu đột nhiên bình tĩnh lại, cô hơi giật mình ngẩng đầu nhìn Lâm Tự An, anh An đã lâu không có sờ đầu cô như vậy.
 
Trước kia khi còn nhỏ, cô mỗi ngày đều ước mình mau lớn, nhưng hiện tại thật sự sau khi lớn lên, mới biết được khi còn nhỏ vẫn là hạnh phúc nhất. Lúc ấy, cô có thể làm nũng với Lâm Tự An, nhưng hiện tại không được, hiện tại nam nữ khác biệt, bọn họ cho dù là bạn bè, cũng không thể vượt qua rào cản.
 
Mũi Cố Miểu Miểu chua xót, anh An biết mình thích anh ấy không? Nếu biết, anh ấy sẽ đáp lại như thế nào? Rời xa cô, hay là… xa lánh cô.
 
Cố Miểu Miểu không dám nghĩ tiếp nữa, chút kết quả đó cô không chịu được, khó chịu gục đầu xuống, Cố Miểu Miểu rầu rĩ nói: “Không cần, em ăn cái này là được rồi.”
 
Cô ấy không muốn vẫn luôn bị coi như em gái, cho nên cô muốn nhanh lớn lên, phải học được cách không làm phiền anh.
 
“Này, Miểu Miểu, cậu ở đây à?” Một giọng nói cà lơ phất phơ từ xa truyền tới gần.
 
Trong một góc nhà ăn ở tầng hai cả bốn người đều ngẩng đầu nhìn qua, thấy là Tả Trì và hai nam sinh khác cùng lớp, Lâm Tự An nheo đôi mắt đằng sau cặp kính lại.
 
Mặt Cố Tư Ngôn cũng tối sầm lại, cậu không thích nam sinh không đứng đắn này tiếp cận em gái mình.
 
“Cậu tới chỗ này làm cái gì?” Cố Miểu Miểu thật vất vả mới nguôi giận, hiện tại nhìn thấy Tả Trì, lại tức không nguôi được, giận dữ trừng mắt nhìn đối phương.
 
Tả Trì một tay nhét túi, lười biếng đi về phía bọn họ: “Chỗ này là nhà ăn, tớ tới chỗ này ăn cơm không được sao? Bạn học Miểu Miểu, sao cậu lại hung dữ như thế, tốt xấu gì tớ cũng bạn học mới, cậu không thể dịu dàng với tớ chút sao?”
 
“Muốn tôi dịu dàng với cậu chút, vậy cậu cũng đừng có không có việc gì xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi nhìn cậu lại thấy phiền.” Cố Miểu Miểu rất ít khi khó chịu với bạn học mới như vậy, đối xử với Tả Trì như thế chắc là người đầu tiên.
 
“Cố đại tiểu thư thật hung dữ.” Tả trì cười, ngồi vào ghế dựa bên cạnh, cậu ta muốn kéo Cố Miểu Miểu ngồi bên cạnh mình, nhưng còn chưa tiếp cận được, một đôi chân dài đã duỗi ra ngăn lại ghế dựa của cậu ta.
 
Cậu ta nheo mắt, nhìn về phía người ngồi cùng bàn Cố Miểu Miểu tên Lâm Tự An kia.
 
Cậu ta nhướng mày, vô tội nói: “Bạn học Lâm có ý gì vậy?”
 
Lâm Tự An thong thả ung dung cởi nút tay áo sơ mi, giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần lạnh lùng: “Bàn chúng tôi không chào đón cậu, phiền cậu qua bàn khác.”
 
“Ây ya, học sinh ở Kim Gia chào đón học sinh mới như vậy sao?” Tả Trì không đi, cậu ta kéo ghế dựa về một chút, trực tiếp ngồi xuống, ngang hàng nhìn Lâm Tự An, rất kiêu ngạo: “Bạn học Lâm, buổi sáng hôm nay tôi nghe được rất nhiều chuyện của cậu, tôi biết cậu là học sinh đứng đầu của trường chúng ta, là bạn thân của bạn học Miểu Miểu, mỗi ngày đều sẽ đi theo phía sau cậu ấy và anh trai cậu ấy.”
 
Nói đến đây, đôi mắt Tả Trì híp lại, xấu xa nhếch một bên môi, giễu cợt nói: “Tôi còn nghe nói, việc kinh doanh của cha mẹ cậu hoàn toàn dựa vào nhà họ Cố, cho nên cậu là người hầu của hai người họ sao?”
 
Xoảng xoảng ——
 
Một cái chén bỗng dưng bị ném vỡ.
 
Tất cả học sinh đang ăn cơm ở tầng hai đều nhìn về phía bọn họ, tầng một cũng ngẩng đầu nhìn. Thấy là Cố đại tiểu thư quăng vỡ chén, mọi người mở to hai mắt xem trò hay, đồng thời trên diễn đàn trường học đang phát sóng trực tiếp cuộc thảo luận.
 
[Ôi, Cố đại tiểu thư tức giận!]
 
[Mẹ ơi, học sinh chuyển trường mới tới thật kiêu ngạo, thế mà lại chọc Cố đại tiểu thư tức giận!]
 
[Nhưng tớ cảm thấy cậu ta thật thiếu đánh, sao lại có thể nói bạn học Lâm là người hầu, tức giận!]
 
[Nhưng tớ cảm thấy Lâm Tự An thật sự giống ‘người hầu’, cậu ấy thật sự rất bảo vệ hai anh em nhà họ Cố, mà việc kinh doanh của ba mẹ cậu ấy đúng là dựa vào nhà họ Cố. Còn không phải là nhà bọn họ phụ thuộc vào nhà họ Cố sao?]
 
[Các chị em ơi, buổi sáng nay tớ nghe được, nhà Tả Trì ở Hải Thành chúng ta, mấy năm gần đây rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, trước kia Tả trì học ở nước ngoài, năm nay mới về nước, nghe nói là muốn tìm đối tượng liên hôn cho cậu ta.]
 
[Cái gì, liên hôn? Cậu ta còn chưa thành niên mà.]
 
[Đính hôn sao, kẻ có tiền không phải đều như thế sao, trước tiên đính hôn, sau mấy năm lại kết hôn, nói không chừng nhà Tả Trì sẽ liên hôn với nhà họ Cố ấy.]
 
[Sợ là không phải, nhà họ Cố đã hưng thịnh như thế nhiều năm, Cố đại tiểu thư cần dựa vào liên hôn để củng cố sự nghiệp của gia tộc sao?]
 
[Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, có lợi ích từ nhà chồng, không phải càng tốt hơn sao, nói không chừng có khả năng như vậy đấy, các cậu đừng kết luận sớm như vậy.]
 
Trên diễn đàn thảo luận vô cùng khí thế, mà ở hiện thực, ngay khi Cố Miểu Miểu vứt chén, Lâm Tự An và Cố Tư Ngôn đều kinh ngạc nhìn về phía cô.
 
Cố Miểu Miểu rất ít khi bày ra bộ dạng đại tiểu thư, con người cô luôn luôn hiền hoà tính cách cũng rất tốt. Nhưng mà lúc này cô rất tức giận, cô tiến từng bước một đến trước mặt Tả Trì, từ trên cao nhìn xuống cậu ta: “Tả Trì, hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu còn dám sỉ nhục Lâm Tự An, tôi tuyệt đối không khách khí với cậu!”
 
Đương nhiên là Tả Trì không sợ Cố Miểu Miểu tức giận, nhưng cậu ta thật sự thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho nên cậu ta rất để ý. Cậu ta híp mắt lại, ý tứ sâu xa nhìn cô, lại nhìn Lâm Tự An. Theo tin tức cậu ta nghe được, không hề nghe nói hai người bọn họ có tình cảm, ngược lại lại nghe được chuyện của Lâm Tự An và Cố Tư Ngôn.
 
Là bởi vì quan hệ bạn bè sao?
 
Dù gì bọn họ cũng là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ tốt cũng rất bình thường.
Tả Trì cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu ở trong lòng Cố Miểu Miểu, cậu ta đầu hàng giơ hai tay lên: “Ok ok, tớ sai rồi, tớ lâu chưa nói tiếng Trung, cũng không biết cách ăn nói. Xin lỗi nhé, bạn học Lâm, rất xin lỗi.”
 
Cậu ta biết sai thì sửa, Lâm Tự An cũng không keo kiệt, ít nhất mặt ngoài không biểu hiện khác lạ, hững hờ nói: “Nể mặt cậu vừa mới đến, không sao cả.”
 
Tả Trì cong môi cười, vỗ tay đứng lên: “Trưa hôm nay không làm mất hứng của mọi người nữa, tớ ra bàn khác ăn, các cậu cứ ăn từ từ đi.”
 
Trước khi đi, cậu ta còn nhìn chằm chằm Cố Miểu Miểu, cô vẫn còn tức giận, mắt trừng lớn, khuôn mặt nhỏ bởi vì tức giận mà hơi phiếm hồng mê người, cậu ta không tự chủ được nâng tay lên, rất muốn trêu đùa xoa bóp khuôn mặt của cô, nhưng bị Lâm Tự An dùng thủ đoạn nắm chặt tay lại, nam sinh đeo kính bạc trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Tôi thấy cậu không chỉ không nói được, hình như ngay cả lễ nghĩa trong nước cũng quên sạch rồi, muốn tôi giúp cậu nhớ lại không?”
 
Tay đau vì bị nắm chặt, Tả Trì sắc bén nhìn Lâm Tự An, nam sinh này nhìn như thư sinh yếu đuối, không ngờ tới sức lực lại lớn như vậy, xem ra đã từng luyện tập giống cậu ta.
 
Tả Trì càng cảm thấy về nước học rất thú vị, cậu ta cười một tiếng, “Cảm ơn đã nhắc nhở, về sau tôi sẽ nhớ rõ. Tạm biệt, tôi đi đây.”
 
Đưa mắt ý bảo Lâm Tự An mau buông tay.
 
Lâm Tự An lạnh lùng buông ngón tay ra, Tả Trì khó chịu xoa cổ tay, rồi rời đi.
 
Lúc này, Cố Miểu Miểu càng không có tâm trạng ăn cơm, cô đá ghế dựa: “Em không ăn nữa. Anh, anh giúp em dọn dẹp chén trên sàn một chút, em đi trước.”
 
“Miểu Miểu, cậu đi đâu vậy? Từ từ đã.” Trần Linh vội vội vàng vàng đuổi theo.
 
Lâm Tự An vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng nghĩ thế nào lại dừng lại, im lặng đi lấy chổi quét chén vỡ trên đất. Cậu và Cố Tư Ngôn cũng không có tâm trạng ăn cơm nữa, rất nhanh đã rời khỏi nhà ăn.
 
Trường trung học quý tộc Kim Gia không có tiết tự học buổi tối, buổi chiều năm giờ rưỡi, tất cả học sinh tốp năm tốp ba đi ra khỏi phòng học. Bên ngoài từng chiếc siêu xe tiến vào đón cậu chủ cô chủ nhà mình.
 
Cố Miểu Miểu hôm nay không muốn về sớm, sau khi tan học, cô nói với anh trai muốn cùng Trần Linh đi chơi, hai người tay trong tay đi rồi.
 
Lâm Tự An nhíu mày, lo lắng nhìn bóng dáng cô: “Tư Ngôn, cậu không đi theo em ấy sao?”
 
“Cậu còn tưởng giống như hồi nhỏ à, em ấy cần chúng ta lúc nào cũng đi theo sao” Cố Tư Ngôn bình tĩnh nói.
 
Lâm Tự An nghiêng mắt nhìn cậu: “Vậy cậu yên tâm để em ấy đi sao? Hôm nay em ấy còn tức giận nữa.”
 
“Cậu cũng hiểu tính em ấy mà, em ấy không muốn người khác theo thì người khác nói gì cũng không nghe.” Cố Tư Ngôn nói đến đây thì dừng, đổi câu, “Cũng không đúng, đôi khi cậu nói chuyện vẫn có tác dụng, hay là câu đi theo trông em ấy đi.”
 
“Tớ đi?” Lâm Tự An hơi giật mình.
 
Mặt mày Cố Tư Ngôn dịu lại vài phần, vỗ bả vai cậu: “Đúng vậy, cậu đi đi, cảm ơn người anh em, về sau sẽ mời cậu bữa cơm.”
 
Dặn dò xong, cậu nhàn nhã ngồi trên Rolls Royce nhà mình rồi rời đi.
 
Lâm Tự An thở dài, bỗng có chút đau đầu, không phải cậu không muốn đi theo Cố Miểu Miểu, mà từ sau khi lên trung học, cậu và Cố Miểu Miểu đều ăn ý cách xa nhau một ít. Cho dù ngày thường vẫn sẽ cùng nhau ăn cơm, nhưng sau khi tan học, đã rất ít nói chuyện với nhau.
 
Cậu biết, đối phương chỉ coi mình là anh trai, bọn họ không có khả năng, cảm giác yêu thầm thật chua xót. Có đôi khi cậu mong khoảng cách giảm bớt như vậy, nếu không càng tới gần, càng thêm đau lòng.
 
Lâm Tự An vẫn đứng chỗ một lúc lâu, cuối cùng vẫn đuổi theo Cố Miểu Miểu.
 
Cố Miểu Miểu dẫn Trần Linh đi tới câu lạc bộ Tứ Quý, bọn họ là khách hàng Vip ở chỗ này. Nghe nói dì Gia Di và mẹ quen biết nhau ở đây, đôi khi mẹ sẽ mang cô tới chơi, thường cảm khái một câu năm tháng không buông tha con người ta, thời gian trôi qua thật nhanh. Khi đó cô không hiểu, hiện tại mới cảm giác năm tháng thật sự không buông tha con người. Sau khi lớn lên, nguyên nhân hạnh phúc dần vơi đi là vì có rất nhiều phiền não.
 
Không biết tuổi dậy thì của người khác có phải cũng như vậy hay không.
 
Cố Miểu Miểu và Trần Linh vui vẻ đánh mấy ván tennis, đánh đến khi đổ mồ hôi đầm đìa, cô mới dừng tay xoa eo đi đến ghế nghỉ chân uống nước.
 
Trần Linh đi theo ở đằng sau, cũng vặn bình ra uống mấy ngụm. Sau đó cô ấy thấy Cố Miểu Miểu vẫn là bộ dạng không vui, thử mở miệng nói: “Miểu Miểu, cậu vẫn không vui sao? Tớ cảm thấy hôm nay cậu thật lạ, dù Tả Trì có chút tự luyến, làm trò tỏ tình với cậu ở trước lớp bị toàn trước biết được, cậu cũng không cần thiết tức giận như thế, trước kia cũng đâu phải không có người tỏ tình lố lăng như vậy đâu.”
 
“Không phải vì việc này.” Sau khi Cố Miểu Miểu tựa lưng vào ghế ngồi, cảm xúc vô cùng suy sụp.
 
Cô hôm nay tức giận như vậy là vì sau khi Tả Trì làm trò tỏ tình cô trước mặt cả lớp, cô hỏi Lâm Tự An một câu là anh có suy nghĩ gì.
 
Anh ấy lại trả lời: “Miểu Miểu nhà chúng ta vẫn luôn được yêu quý như vậy.”
 
Miệng lưỡi kia, nghe như thế nào cũng nghe ra cậu chỉ cô như em gái. Thế là cô tức giận, buổi sáng đã chẳng nói chuyện với anh rồi. Đến giữa trưa, tên Tả Trì kia lại vũ nhục anh An như vậy, cô lại càng tức giận.
 
Người hầu?
 
Cô hận nhất hai chữ như thế.
 
Bởi vì cô đã nghe qua ba mẹ anh An nói qua hai chữ này, đó là chuyện sau kỳ thi vào cấp ba, lúc ấy cô với gia đình anh An đi chơi, không cẩn thận nghe được ba mẹ anh ấy bảo anh nhất định phải chăm sóc cô nhiều hơn, phải hầu hạ cô giống như người hầu.
 
Cô đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ anh An siết chặt tay, thân thể run rẩy.
 
Anh ấy nhất định cảm thấy bị nhục nhã, nhất định cảm thấy rất ủy khuất.
 
Mà mãi đến khoảnh khắc kia, cô mới nhớ ra, mới phát hiện bản thân thật sự hưởng thụ việc anh An đối xử tốt với mình là lẽ đương nhiên, có chuyện gì cũng thích nhờ anh giúp, đối với người ngoài thì đó chính là người hầu sai bảo khắp nơi của cô.
 
Cho nên về sau, cô nỗ lực đè nén tình cảm của mình, bắt đầu đeo lên lớp mặt nạ người lớn. Sau khi lên cấp ba cô dần xa cách anh, thứ nhất là sợ lại gần sẽ bị anh phát hiện ra tình cảm của mình, thứ hai là không muốn làm phiền anh mọi chuyện, không muốn ấn tượng của anh ở trước mặt người ngoài là người hầu.
 
Kết quả hôm nay Tả Trì thế mà lại nói lời này, cô lúc ấy thật sự hận không thể tát một cái vào mặt Tả Trì, cậu ta thật quá quắt!
 
Loại người này, dù đàn ông trên thế giới chết hết thì cô cũng sẽ không thích cậu ta!
 
“Vậy thì bởi vì cái gì thế?” Trần Linh tò mò hỏi: “Là… Chuyện Tả trì nhục mạ Lâm Tự An sao?”
 
“Cũng có, dù sao đều có cả.” Cố Miểu Miểu xua tay: “Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa, càng nói tớ càng thấy phiền. Đi thôi, không đánh nữa, về nhà.”
 
“Ừm.” Nếu Miểu Miểu không muốn nói, Trần Linh cũng hiểu chuyện không hỏi nữa. Hai người thay quần áo vận động ra, tắm rửa đơn giản, mặc đồng phục vào rồi rời đi.
 
Cố Miểu Miểu nhìn Trần Linh lên xe, hai người ở ngược hướng nhau, Trần Linh ngồi trong xe, lo lắng nói: “Miểu Miểu, cậu thật sự không cần tớ đưa cậu về nhà sao?”
 
“Không cần, xe nhà tớ rất nhanh sẽ đến, cậu đi trước đi.” Cố Miểu Miểu vẫy tay: “Hiện tại vẫn còn sớm, khi về nhà cậu nhớ báo cho tớ.”
 
“Ừm, cậu cũng vậy.” Trần Linh nhìn thời gian đúng là vẫn còn sớm, nên cũng không làm kiêu, vẫy tay tạm biệt, bảo tài xế lái xe.
 
Xe cô ấy mới vừa đi chưa được bao lâu, mấy tên đàn ông nhuộm tóc, trên người có mùi rượu kề vai sát cánh đi đến trước mặt Cố Miểu Miểu: “Người đẹp, lớn lên thật xinh, thêm WeChat đi?”
 
Bị miệng đầy mùi rượu phả vào, Cố Miểu Miểu chán ghét lui về phía sau vài bước, trừng mắt nói với bọn họ: “Cút ngay, tôi không có hứng thú nói chuyện với các anh.”
 
“Ồ, thật nóng nảy.” Một người đàn ông xăm mình khác đánh giá Cố Miểu Miểu từ trên xuống dưới, cười đáng khinh: “Ăn mặc như học sinh cấp ba, cũng biết ra vẻ non nớt đấy chứ. Đừng tưởng tôi không biết cô là loại đàn bà gì, làm ngành kia phải không?”
 
Anh ta nhìn về câu lạc bộ Tứ Quý bên cạnh, rõ ràng là đang đánh giá nhìn Cố Miểu Miểu.
 
Bình thường chỉ cần có chữ “câu lạc bộ” khó tránh khỏi làm người ta nghĩ đến phương diện không tốt, nhưng mọi người không biết rằng hội viên bên trong câu lạc bộ Tứ Quý không hẳn trăm phần trăm sạch sẽ, nhưng tuyệt đối là nghề nghiệp đứng đắn, là nơi chú trọng việc nhàn nhã giải trí và riêng tư của người có tiền.
 
Cố Miểu Miểu trợn mắt: “Các người nếu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
 
“Mẹ mày, giả vờ thanh cao đúng không?” Người đàn ông ban đầu nói chuyện khó chịu nhổ nước bọt, duỗi tay muốn đẩy Cố Miểu Miểu. Cố Miểu Miểu nhấc chân đá, nhưng trước khi cô nổi giận đã có một cái chân dài khác đá bụng đối phương trước.
 
Người đàn ông phun nước bọt kêu thảm thiết, đồng bọn của anh ta cùng ngạc nhiên nhìn về phía nam sinh cao lớn.
 
Cố Miểu Miểu cũng ngơ ngác: “Lâm Tự An ?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui