[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

Cố Tư Ngôn ở phía sau nhìn, mông khẽ nhúc nhích, nhưng thấy Tả Trì chạy rất nhanh, lại ngồi trở về. Cậu bạn ngồi cùng bàn trêu đùa nói: “Tư Ngôn, em gái cậu được hoan nghênh thật đấy, xem ra học sinh mới chuyển trường này thích em gái cậu thật rồi. Cậu nói xem, cậu ta có thể theo đuổi được không? Tớ thấy Tả Trì trông cũng được, so với Lâm Tự An và cậu cũng không kém, hơn nữa tớ nghe nói nhà cậu ta cũng rất có tiền.”
 
“Không theo đuổi được đâu.” Cố Tư Ngôn trả lời chắc chắn.
 
Bạn ngồi cùng bàn ngạc nhiên: “Sao cậu khẳng định như thế, có phải cậu biết gì đúng không, em gái cậu có người mình thích rồi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nói chung là không theo đuổi được.” Cố Tư Ngôn nói ngắn gọn, giữ kín miệng.
 
Bạn ngồi cùng bàn hóng chuyện không được, chỉ có thể mím môi, cùng bạn bàn trước nói chuyện.
 
Cả ngày học, Cố Miểu Miểu đều thất thần. Sau khi tan học, cô nóng lòng lôi kéo anh trai đến nhà họ Lâm thăm Lâm Tự An.
 
Vì để cho cậu bất ngờ, bọn họ không hề báo trước.
 
Buổi sáng Lâm Tự An ở phòng khám truyền dịch, buổi chiều thì ở nhà ngủ, cả người cậu đổ mồ hôi, khi hai người Cố Miểu Miểu tới thì cậu đang ở trong phòng tắm rửa.
 
Người giúp việc nhà họ Lâm đều biết hai người, rất quen thuộc cho nên cũng không báo trước cho Lâm Tự An, để cho bọn họ tự lên tầng tìm cậu.
 
Cố Tư Ngôn bỗng muốn đi toilet, bảo em gái đi lên trước.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Miểu Miểu ừ một tiếng, nhanh chóng chạy lên tầng hai.
 
Người giúp việc nói Lâm Tự An còn đang ngủ nên Cố Miểu Miểu cũng không gõ cửa, mà nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, bước vào.
 
Đi vào một đoạn rẽ qua một góc mới là giường Lâm Tự An.
 
Cố Miểu Miểu tưởng cậu đang nằm trên giường, không chút nghĩ ngợi xoay người đi ra ngoài, nhưng lại thấy Lâm Tự An nửa người quấn bằng khăn tắm, đang lau mái tóc ướt sũng bước ra từ phòng tắm.
 
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Miểu Miểu ngây ngốc, đôi mắt không chịu khống chế liếc xuống một chút. Sao cô lại không biết Lâm Tự An có cơ bụng tám múi vậy?
 
Cơ bắp ở hai bên cũng rất đẹp, vừa lúc có một giọt nước dọc theo đường cong trượt xuống dưới, ngấm vào trong khăn tắm rồi biến mất.
 
“Miểu Miểu, sao em lại ở đây?” Giọng nói kinh ngạc của Lâm Tự An vang lên.
 
Cố Miểu Miểu lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc hồng lên, kêu “A” một tiếng, lấy tay che lại mặt, xoay sang chỗ khác: “Sao anh lại không mặc quần áo!”
 
Lâm Tự An cũng nhớ tới mình còn đang quấn khăn tắm, tim cậu đập loạn, tai cũng có chút phiếm hồng, vội vàng nói: “Em đợi chút, anh đi thay đồ.”
 
Cậu xoay người trở lại phòng tắm, khoác áo tắm vào: “Được rồi, anh đã thay xong.”
 
Lúc này Cố Miểu Miểu mới dám xoay người nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ vẫn hồng như cũ: “Anh đã bị cảm rồi, sao còn đi tắm vậy. Tóc của anh nữa, mau sấy khô đi. Máy sấy nhà anh đâu?”
 
“Lúc anh ngủ ra mồ hôi.” Lâm Tự An dịu dàng giải thích, sau đó đi đến bên cạnh bàn lấy máy sấy. Cố Miểu Miểu thúc giục cậu mau sấy, còn muốn tự mình giúp: “Em giúp anh.”
 
“Không cần đâu, anh tự sấy được rồi.” Lâm Tự An giơ tay ngăn cản, cười dịu dàng, tự mình cắm điện sấy tóc.
 
Âm thanh máy sấy rất lớn, hai người cũng không nói được gì. Cố Miểu Miểu vẫn luôn nhớ lại thân thể cường tráng vừa rồi của Lâm Tự An, trong lòng tim đập thình thịch,  nhất định phải tìm chút việc dời đi lực chú ý. Cô chủ vào giá sách trên bàn học của Lâm Tự An, ý bảo mình muốn xem.
 
Lâm Tự An gật đầu, đưa mắt bảo cô cứ lấy thoải mái.
 
Cố Miểu Miểu lục tới lục lui, ngay khi lục thấy một quyển album, đôi mắt cô sáng ngời, bỗng nhiên muốn nhìn xem album này của Lâm Tự An có cái gì. Tuy hai người cùng nhau lớn lên, nhưng ảnh chụp Lâm Tự An khi còn nhỏ, cô cũng chưa từng thấy qua.
 
Lâm Tự An không nghĩ tới Cố Miểu Miểu sẽ lấy album của mình, cậu lập tức tắt máy sấy, không được tự nhiên nói: “Em muốn xem album sao?”
 
Cố Miểu Miểu quơ quơ album trong tay, cười nói: “Đúng vậy, em còn chưa xem qua album nhà anh đâu. Sao hả, không thể cho em xem? Hay là anh có quá khứ đen tối?”
 
Lâm Tự An nhíu mày, không biết đang nghĩ đến cái gì, nhất thời không lên tiếng.
 
Cố Miểu Miểu tưởng cậu có quá khứ đen tối thật, càng cảm thấy hứng thú, kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, thân thiết vỗ vai, buột miệng nói ra câu làm nũng: “Anh An, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, anh như nào có phải em chưa từng thấy đâu chứ. Cho dù là quá khứ đen tối cũng không cần giấu giếm em đâu nhỉ? Cho em xem nhé, có được không? Xin anh đó, đi mà.”
 
Anh An?
 
Trái tim Lâm Tự An bỗng thắt lại, không ngờ Cố Miểu Miểu lại đột nhiên gọi cậu là anh An.
 
Đã lâu rồi cô không gọi như vậy.
 
Dây đàn căng chặt trong não bỗng dưng bị đứt, Lâm Tự An bừng tỉnh gật đầu: “Em muốn xem thì cứ xem đi.”
 
Cậu vẫn luôn không có sức chống cự khi cô làm nũng, lúc còn nhỏ đã như vậy, hiện tại cũng thế.
 
Có lẽ Cố Miểu Miểu vĩnh viễn không biết được, chỉ cần cô làm nũng, dù là thứ gì cậu cũng có thể cho cô.
 
“Em biết anh tốt nhất mà.” Cố Miểu Miểu cong mi cười, vui vẻ đặt album trên bàn sách rồi mở ra.
 
Sau đó cô kinh ngạc.
 
Bên trong album, gần như không có ảnh chụp Lâm Tự An khi còn nhỏ, hoặc có thể nói rằng cậu không hề có ảnh chụp gì cả. Ngược lại, bên trong đều là ảnh của cô, anh trai cô, cùng với một số ảnh chụp chung của ba người.
 
“Đây là…” Cố Miểu Miểu ngẩn ngơ nghiêng đầu nhìn Lâm Tự An: “Đây là album anh dành riêng cho ba người chúng ta? Không phải ảnh nhà anh à?”
 
Lâm Tự An chua xót cười, nhẹ nhàng nói: “Không, đây là album nhà anh, nhưng anh và ba mẹ không chụp ảnh với nhau mấy, mà bọn họ cũng không chụp ảnh cho anh. Nếu không phải mẹ em chụp cho chúng ta rất nhiều ảnh, có khả năng cuốn album này cũng không dùng được.”
 
“Cái gì…” Cố Miểu Miểu không thể tưởng tượng được, đồng thời trong lòng như bị tảng đá đè nặng, hô hấp khó khăn.
 
Là bạn nối khố của nhau, Cố Miểu Miểu đương nhiên cũng biết sơ về ba mẹ Lâm Tự An. Cô chú Lâm đều là người cuồng công việc, từ nhỏ đã chẳng quan tâm mấy đến Lâm Tự An. Đến bây giờ vẫn nhớ rõ, khi mình và Lâm Tự An quen nhau, cô khiến cậu bị gãy tay, ba mẹ cậu cũng không hề tới bệnh viện thăm cậu.
 
Khi còn nhỏ cô không hiểu đó là gì, sau khi trưởng thành, tiếp xúc nhiều lần với cô chú Lâm, cô mới hiểu được, không phải ba mẹ nào cũng sẽ dịu dàng làm bạn với con mình.
 
Ít nhất Lâm Tự An không phải.
 
Cho nên từ nhỏ mẹ cô rất đau lòng thay cho Lâm Tự An, đi đâu chơi đều bảo anh trai và cô rủ cậu đi, ba người họ có thể nói với nhau mọi chuyện, cứ như là... người thân của nhau.
 
Nhưng không ngờ nó còn tàn nhẫn hơn thế.
 
Cố Miểu Miểu không muốn xem nữa, cô khép lại: “Xin lỗi anh An, em không nên xem.”
 
“Đồ ngốc, có gì không thể xem chứ, chẳng lẽ ảnh chụp ba người chúng ta em cũng không muốn xem?” Lâm Tự An đè xuống cảm xúc tiêu cực, buồn cười nhìn cô.
 
Cố Miểu Miểu mím môi, khổ sở lắc đầu: “Không phải, em chỉ là… Chỉ là…”
 
“Chỉ là thương hại anh?” Lâm Tự An giúp cô nói câu tiếp theo.
 
Cố Miểu Miểu ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ngập nước: “Không phải, em đau lòng.”
 
Chỉ năm chữ lại làm cho Lâm Tự An kinh ngạc, cậu sững sờ nhìn Cố Miểu Miểu. Không biết qua bao lâu, cậu chậm rãi nhếch môi mỉm cười, nâng tay lên xoa đầu cô: “Không cần đau lòng, anh đã quen rồi. Hơn nữa, bây giờ anh sống cũng khá tốt mà.”
 
“Chỗ nào tốt, anh bị bệnh ba mẹ anh đã hỏi thăm anh chưa?” Cố Miểu Miểu thấp giọng hỏi.
 
Lâm Tự An thấy bình thường, nói: “Anh không nói, họ còn chưa biết anh bị bệnh.”
 
“Vậy người giúp việc nhà anh không nói cho ba mẹ anh sao? Em nghĩ họ đã nói rồi phải không?” Cố Miểu Miểu rất thông minh, lập tức đã đoán trúng.
 
Lâm Tự An híp mắt, cầm máy sấy trong tay đặt lên bàn học, rút đầu cắm, dù sao tóc anh cũng đã khô, không cần sấy nữa: “Chỉ là cảm nhẹ thôi, cũng không cần phải đến xem.”
 
Gì mà không cần xem, cô và anh trai bị bệnh, ba mẹ đều chăm bọn họ. Rõ ràng cô chú Lâm một lòng chỉ có sự nghiệp, hoàn toàn không có con trai mình.
 
Có đôi khi, Cố Miểu Miểu thật sự tức giận, muốn đứng ở trước mặt hai người họ để nói lý giùm Lâm Tự An.
 
Nhưng cô là hậu bối, làm như vậy thật không lễ phép.
 
“Lâm Tự An, về sau nếu như anh bị bệnh, dù nặng hay nhẹ em đều sẽ tới thăm anh.” Cố Miểu Miểu mở to hai mắt, nghiêm túc hứa hẹn.
 
Lòng Lâm Tự An bỗng rung động, còn chưa kịp nói gì, cô gái bỗng nghiêng thân thể, ôm chặt lấy cậu: “Đương nhiên, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, có thể không bị bệnh thì cố không bị bệnh, chúng ta phải khỏe mạnh, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi, có được không?”
 
Nhìn không thấy mặt cô, chỉ có thể nghe được giọng nói ngọt ngào của cô, Lâm Tự An đã không kìm nén được tình cảm trong ánh mắt nữa.
 
Cậu phóng túng bản thân đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
 
Lại không dám dùng quá nhiều sức, chỉ hơi chạm vào quần áo cô mà thôi.
 
“Ừ, được, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi.” Cho dù em gả cho người khác, anh cũng sẽ bảo vệ em.
 
Lâm Tự An thầm hứa hẹn trong lòng.
 
Cố Tư Ngôn ở chỗ ngã rẽ nhìn hai người ôm nhau, khuôn mặt từ trước đến nay vốn lạnh lùng hiện lên một nụ cười.
 
Hai con người ngu ngốc.
 
Cũng không biết khi nào bọn họ mới phát hiện ra tình cảm của nhau.
 
Nhưng chuyện này người khác không nên nhúng tay vô, cần bọn họ tự nhận rõ. Cậu sẽ từ từ chờ xem, dù sao cậu đoán là đến khi lên đại học hai người này sẽ ở bên nhau thôi.
 
Nghĩ vậy, khóe môi Cố Tư Ngôn càng cong hơn, bước rất nhẹ đi ra ngoài cửa, cho hai người họ thêm một chút thời gian ở cùng nhau.
 
Cố Miểu Miểu ôm Lâm Tự An có chút không muốn buông ra, thứ nhất là không nỡ, thứ hai là cô khóc nhè nên có chút ngượng ngùng.
 
Cô lấy tay lau nước mắt trên mặt, không khống chế được hít nước mũi.
 
Lâm Tự An lập tức hiểu ra nên duỗi tay lấy khăn giấy đưa cho cô: “Cho em nè.”
 
Cố Miểu Miểu ngượng ngùng lấy mấy tờ, lau xong nước mũi mới buông Lâm Tự An ra, đầu cúi thấp: “Nãy mắt em bị bụi bay vào.”
 
Khóe môi Lâm Tự An cong lên, không vạch trần cô, chỉ dịu dàng “ừ” một tiếng đáp lại, hùa cùng cô: “Nâng mặt lên để anh nhìn xem trong mắt còn bụi hay không?”
 
Cố Miểu Miểu nâng khuôn mặt nhỏ lên, Lâm Tự An làm như thật sát vào nhìn, nghiêm túc nói: “Ừ, hết rồi.”
 
Cố Miểu Miểu nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, thật sự không nhịn được mà cười khúc khích.
 
Lâm Tự An thấy cô cười cũng cười theo.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui