Lâm Tự An bị cảm kéo dài suốt một tuần mới khỏi, cậu vừa khỏe cũng đã đến đến ngày sinh nhật của ba Tả Trì, hai nhà đều nhận được thiệp mời.
Cố Miểu Miểu không hề muốn tham gia, cô nằm trên giường anh trai, yếu ớt nói: "Anh, anh nói em lấy cớ tiêu chảy thì có thể không đi không?"
"Hoặc là em khiến mình tiêu chảy thật, nếu không sẽ không lừa được mẹ đâu." Cố Tư Ngôn ngồi bên bàn học, cầm một quyển sách che mắt em gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Miểu Miểu thở dài, lăn trên giường một vòng, hai tay chống cằm nhìn anh trai: "Vậy làm thế nào mới có thể không đi, thật là phiền phức, ngày nào Tả Trì cũng đến quấy rầy em, dáng vẻ như chắc chắn có thể theo đuổi được em vậy, em từ chối thế nào cũng vô dụng. Em khổ quá đi mà.”
"Ngoại trừ có hơi tự tin quá mức thì anh cảm thấy các mặt khác của cậu ta cũng ổn mà, sao em ghét cậu ta như vậy chứ?" Cố Tư Ngôn nghĩ đến gì đó, híp mắt, thăm dò em gái: "Sao vậy, em có người mình thích rồi sao?"
"Em... Em làm gì có." Cố Miểu Miểu đỏ mặt, nói chuyện cũng cà lăm.
Cố Tư Ngôn nghiêm túc nhìn cô chăm chú: "Không có thật không? Anh là anh trai em, em không cần phải giấu anh."
"Không có thật mà." Ánh mắt Cố Miểu Miểu trốn tránh trả lời, dời ánh mắt nhìn nơi nào đó trên mặt đất. Làm sao cô nói được, anh trai và Tự An quan hệ rất tốt, nói cho Tư Ngôn, khó đảm bảo anh trai sẽ không nói cho Tự An. Đến lúc đó Tự An biết tình cảm của cô đối với cậu không phải em gái đối với anh trai thì cậu sẽ thế nào?
Vui mừng hay xa lánh?
Cố Miểu Miểu rất thấp thỏm, nhưng thật ra có đôi khi cô rất muốn mở lời với Lâm Tự An, được thì được, không được thì thôi, để cô thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nói thì nói thế, nếu tỏ tình thất bại thật, cô không biết mình có thể chịu đựng nổi hay không.
Haiz—
Nỗi chua xót của yêu thầm, chỉ có tự mình trải qua mới biết được.
Cố Tư Ngôn nhìn thấy mọi cảm xúc trong mắt em gái, có hơi bất lực, là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo sao? Vì sao cậu ấy có thể thấy rõ mọi chuyện, em gái và Tự An ở giữa lại không nhìn thấu?
"Miểu Miểu." Cố Tư Ngôn gọi cô một tiếng.
Cố Miểu Miểu lấy lại tinh thần, “a” một tiếng, nhìn về phía anh trai: "Hả? Sao vậy anh?"
Cố Tư Ngôn nói: "Nếu sau này em thật sự thích ai đó, nhất định phải dũng cảm theo đuổi, tin tưởng sự xuất sắc của mình, biết đâu đối phương cũng thích em thì sao?"
Cố Tư Ngôn cảm thấy mình cũng chỉ có thể khuyên như vậy.
Hy vọng hai người này có thể sớm gạt đi sương mù thấy rõ lòng mình.
"Đối phương sẽ thích em sao?" Cố Miểu Miểu lẩm bẩm, vẻ mặt đấu tranh.
Ngày hôm sau, Cố Miểu Miểu mặc lễ phục màu vàng mà mẹ chuẩn bị cho mình, khoác cánh tay anh trai xuất phát.
Cùng lúc đó, nhà họ Lâm cũng lên xe.
Trên xe, Tần Minh Lỵ nói dông dài căn dặn Lâm Tự An: "Con ít khi tham gia những dịp trọng đại như thế này, lát nữa đến nhất định phải chú ý lời nói và hành động của mình, biết chưa? Đừng để mẹ và ba con xấu hổ."
Lâm Tự An nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững: "Vâng."
Tần Minh Lỵ nhìn cậu miễn cưỡng như thế, lập tức không vui: “Thái độ này của con là sao, mẹ nói chuyện với con đó, con cũng không biết quay qua nhìn mẹ hả? Thật sự là càng ngày càng không biết lễ phép mà!"
Lâm Tự An quay mặt lại, con ngươi lạnh lẽo làm người ta run lên: "Như vậy được chưa ạ?"
Tần Minh Lỵ tim đập thình thịch, cảm thấy con trai đừng quay qua thì tốt hơn, từ sau lần cô ta nói nhầm, đứa trẻ này trở nên càng ngày càng đáng sợ, một đôi mắt hờ hững xa lánh giống như không hề có tí tình cảm nào.
Cô ta buồn chán và không dám đối mặt, xua tay: "Con cứ nhìn ra ngoài cửa sổ đi."
Lâm Tự An nhìn chằm chằm cô ta một lúc rồi quay đầu đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Hưng Uy ngồi ở ghế lái phụ quay đầu liếc nhìn vợ, nháy mắt bảo cô ta hôm nay đừng chọc giận Lâm Tự An, đến lúc đó hại cả nhà làm trò cười trong bữa tiệc.
Tần Minh Lỵ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Tinh tinh tinh.
Điện thoại di động của Lâm Tự An vang lên.
Cậu lấy từ trong túi quần tây ra xem, không có gì bất ngờ, là Miểu Miểu gửi tới: [Anh đến đâu rồi? Nhà em sắp tới rồi.]
Lâm Tự An nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới trả lời: [Anh cũng sắp tới rồi, gần đây hơi kẹt xe, chắc sẽ chậm hơn.]
[Vậy chúng ta gần giống nhau, bọn em cũng đang bị kẹt xe.] Cố Miểu Miểu thẹn thùng mím môi: [Anh mặc lễ phục đúng không?]
[Tất nhiên rồi.] Lâm Tự An mỉm cười: [Em cũng mặc lễ phục hả?]
[Đúng vậy, đoán xem em mặc màu gì?]
[Màu xanh lam hả?] Cố Miểu Miểu thích màu xanh lam, Lâm Tự An đoán màu này đầu tiên.
Cố Miểu Miểu lắc đầu: [Không đúng.]
Lâm Tự An lại tiếp tục đoán: [Màu hồng?]
Cố Miểu Miểu: [Cũng không đúng.]
Lần này Lâm Tự An suy nghĩ cẩn thận hơn: [Màu xanh lá?]
Vẫn không đúng.
Cậu không hề cảm thấy nhàm chán, càng không phiền giống như cậu đang chơi một trò chơi với Miểu Miểu, vô cùng kiên nhẫn.
Sau vài lần đoán sai, cuối cùng cậu đã đoán đúng: [Màu vàng tươi?]
Đôi mắt Cố Miểu Miểu sáng lên: [Đúng! Lâm Tự An, anh ngốc quá đi, lại có thể đoán lâu như thế!]
Lâm Tự An cười đầy ẩn ý, trả lời: [Em rất ít khi mặc màu vàng tươi, nên anh nhất thời không nghĩ tới.]
[Nhưng cũng không phải chưa từng mặc mà, anh đoán nhiều màu như vậy mà cũng không đoán được, anh không hiểu em chút nào cả!] Cố Miểu Miểu chua xót chỉ trích.
Gương mặt Lâm Tự An dịu dàng, đồ ngốc, sao cậu có thể không hiểu rõ cô chứ, chỉ là thích trò chuyện ngây thơ như vậy với cô thôi, cho dù nói nhảm cũng thích.
[Xin lỗi, lần sau anh nhất định đoán nhanh hơn. Nhà anh đến cửa khách sạn rồi, em tới chưa?] Mắt nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ, Lâm Tự An thay đổi chủ đề.
Cố Miểu Miểu bước xuống xe, nhìn xung quanh: [Em cũng đến rồi, vừa xuống xe, em đang ở cửa khách sạn, anh thấy em không?]
Lâm Tự An hạ cửa sổ xe xuống nhìn về phía cửa khách sạn, hai người gần như đồng thời nhìn thấy đối phương, Cố Miểu Miểu vui vẻ vẫy tay, Lâm Tự An cũng đáp lại.
Cố Miểu Miểu nói ba mẹ vào trước, rồi mới đứng ở cửa khách sạn chờ Lâm Tự An.
Cố Tư Ngôn đi theo cô.
Tần Minh Lỵ nhìn dáng vẻ Cố Miểu Miểu chờ con trai mình, trong lòng có hơi đắc ý. Cô bé này, thật sự là từ nhỏ đến lớn có hơi dính lấy con cô ta, như vậy thật tốt, cô ta không cần làm gì, có lẽ con trai cũng sẽ nắm bắt được cô dễ như trở bàn tay.
Xem ra sau này cô ta không cần thúc giục Lâm Tự An nữa, hai người này sớm muộn gì cũng sẽ bên nhau.
Người nhà họ Lâm lần lượt bước xuống xe, Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn lễ phép chào hỏi người lớn. Tần Minh Lỵ và Lâm Hưng Uy thân thiết đáp lại, vẻ mặt còn mang theo sự nịnh nọt.
Lâm Tự An nhìn bọn họ như vậy, vừa đáng hận vừa đáng ghét, không muốn nhìn nữa, cậu nói với Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn: "Chúng ta đi vào đi, đừng chặn ở cửa."
"Ừ, đi thôi." Cố Tư Ngôn gật đầu, cũng cong khuỷu tay lại để em gái khoác lấy, hôm nay cô mang giày cao gót, sợ cô sẽ ngã.
Nhưng người nào đó còn chưa gả đi, đã gạt khuỷu tay cậu ấy qua một bên. Cố Miểu Miểu khoác cánh tay của Lâm Tự An: "Tự An, hôm nay anh làm bạn nhảy của em nhé?"
Tóm lại là không nhịn được muốn gần gũi Lâm Tự An, Cố Miểu Miểu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giương mắt nhìn cậu.
Lòng Lâm Tự An thắt lại, hoàn toàn không thể từ chối. Cậu gật đầu, cong khuỷu tay lên: "Ừm, em nói cái gì thì chính là cái đó."
"Tự An, anh là tốt nhất." Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm nhìn cậu, rồi mới khoác tay.
Hai người thân mật đi vào hội trường, Cố Tư Ngôn rớt lại phía sau, khóe miệng khẽ cong lên.
Trong phòng nghỉ khách sạn, Tả Trì còn đang chọn màu cà vạt, bạn cậu ta là Vương Thành trêu ghẹo: "Biết cậu đến tham gia tiệc sinh nhật của ba nên phải sửa soạn, không biết còn tưởng cậu muốn đi ra mắt đó, cậu có cần đến mức như vậy không? Cứ đổi màu cà vạt suốt, cũng long trọng quá rồi đó?”
"Thì đi gặp người quan trọng mà, đương nhiên phải ăn mặc thật đẹp." Tả Trì nhìn không chớp mắt, tiếp tục cầm lấy các loại cà vạt đủ màu đưa lên cổ.
Vương Thành cười một tiếng: "Chính là người đẹp lớp các cậu mà cậu nói đó sao? Hôm nay cậu định tỏ tình với cậu ấy sao?"
"Đã từng tỏ tình rồi, đang theo đuổi." Tả Trì trả lời không hề che giấu.
Vương Thành chậc chậc lắc đầu: "Cậu được lắm, vừa về nước đã muốn ra tay với người đẹp, bạn gái nước ngoài của cậu đã đá sạch sẽ chưa?"
"Nước ngoài chỉ là chơi đùa, sao có thể so được với Miểu Miểu chứ?" Tả Trì không quan tâm.
Vương Thành dò xét cậu ta từ trên xuống dưới: "Người mới tên Miểu Miểu hả? Tên cũng rất ngoan, nghe có vẻ không dễ theo đuổi."
"Chứ gì nữa, tính tình của đại tiểu thư rất cay." Cuối cùng Tả Trì chọn được một chiếc cà vạt hoa văn sẫm màu, cậu ta tao nhã thắt lên, cười tà ác: "Hơn nữa, tôi cảm thấy cậu ấy và người ngồi cùng bàn quan hệ hơi mập mờ, nhưng hai người cũng không phải quan hệ yêu đương."
"Vậy có phải người ta thầm mến nhau không?" Vương Thành đoán.
"Có lẽ vậy, nhưng cũng không quan trọng, ai cười đến cuối cùng mới là quan trọng nhất, phải không?" Tả Trì nhíu mày.
Vương Thành cười ha ha, đứng lên vỗ vai bạn mình: "Cậu đó, vẫn thích kiểu mạnh mẽ chiếm đoạt, nhưng cẩn thận lần này cậu vấp phải trắc trở đó. Chẳng phải cậu nói người ta là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Cố sao? Người ta cũng đã thấy qua chuyện đời rồi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bị cậu dụ dỗ."
"Thử mới biết được." Tả Trì thắt lại cà vạt, rồi sửa sang lại âu phục màu trắng, nói: "Đi thôi, chắc là cậu ấy tới rồi đó."
"Được rồi, được rồi, đi thôi, vừa hay tôi đi xem thử vị đại tiểu thư đó đẹp cỡ nào mà lại có thể khiến cậu vừa gặp đã yêu." Tính cách của Vương Thành và Tả Trì gần giống nhau, phóng khoáng và cà lơ phất phơ.
Hai người đút một tay vào túi đi ra ngoài.
Tham gia những tiệc tùng kiểu này, thật ra rất nhàm chán, Cố Miểu Miểu cũng không phải người thích đi nói lời xã giao, cho nên sau khi bước vào cô lập tức kéo Lâm Tự An đi ăn cùng cô.
"Mẹ em không dẫn em đi làm quen mọi người sao?" Lâm Tự An hỏi cô, thường thì những trường hợp này, chú Cố và dì Kiều sẽ đưa Cố Miểu Miểu đi vòng quanh kết bạn.
Cố Miểu Miểu lắc đầu: "Em nói mẹ em hôm nay đừng gọi em, em không muốn đi làm quen với những tổng giám đốc không quen kia, chỉ để anh của em đi thôi."
Cố Tư Ngôn chạy tới bên cạnh Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc, theo ba mẹ làm quen với các tổng giám đốc.
Ba mẹ Lâm Tự An cũng đang giao tiếp, chào hỏi khắp nơi nhưng không hề gọi cậu, bởi vì ba mẹ Lâm đã trèo lên cành cao nhà họ Cố, cho nên con trai chỉ cần chăm sóc tốt Cố đại tiểu thư là đủ rồi, còn lại không cần thiết.
Thế là hai người rảnh rỗi, bưng ít bánh ngọt và trái cây đi đến ghế sa lon trong góc ngồi xuống.
Cố Miểu Miểu lấy điện thoại trong túi xách Chanel nhỏ ra, chuẩn bị chơi trò chơi, cô nói: "Tự An, vào đi, chúng ta đánh một trận."
Lâm Tự An do dự: "Như vậy không ổn đâu, ngộ nhỡ có người gọi chúng ta thì xử lý thế nào? Chơi trò này ít nhất nửa tiếng."
“Ồ... Anh nói cũng đúng, vậy chúng ta đổi trò chơi đi, chơi trò bắn súng này." Cố Miểu Miểu thân mật dựa vào cánh tay cậu, chỉ xuống app trò chơi trên màn hình điện thoại di động của mình. Trò chơi cô chơi, trong điện thoại di động của Lâm Tự An cũng có, bởi vì cậu luôn chơi cùng cô.
Lâm Tự An gật đầu, không từ chối nữa: "Được."
Hai người cứ thế bắt đầu chơi, lúc Tả Trì tìm đến, bọn họ đang đánh kịch liệt, cậu ta ôi một tiếng, ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Miểu Miểu, cánh tay duỗi ra sau cổ cô: "Chơi giỏi vậy sao? Hai người cũng thích trò chơi này hả?"
Trong nháy mắt Cố Miểu Miểu ngồi thẳng người, còn ngồi xích về phía Lâm Tự An, không vui nhìn cậu ta chằm chằm: "Hôm nay không phải sinh nhật ba cậu sao, cậu qua đây làm gì?"
"Đến tìm cậu." Tả Trì vắt chéo hai chân, dù bận vẫn ung dung nhìn cô và Lâm Tự An: "Giới thiệu với cậu, đây là bạn của tôi, Vương Thành."
Cậu ta chỉ bạn nam bên cạnh.
Lâm Tự An nhìn cậu ta, lại nhìn bạn của cậu ta, vừa định nói gì đó thì Cố Miểu Miểu kéo tay áo của cậu: "Anh An, đừng ngẩn người nữa, mau đánh đi, muốn chết à."
Lâm Tự An không nói chuyện, cúi đầu im lặng đánh xong trò chơi với Cố Miểu Miểu trước.
Vương Thành đầy ẩn ý nhìn Cố Miểu Miểu đang hoàn toàn không để ý tới Tạ Trì, bả vai đụng vào vai bạn, nhíu mày ám chỉ: Cậu không được rồi, người ta mặc kệ cậu kìa.
Tả Trì nhếch môi cười, không quan tâm lắm, chờ bọn họ chơi xong trò chơi.
Vương Thành lại liếc mắt nhìn Lâm Tự An, dùng di động nói chuyện phiếm với Tạ Trì: [Đối thủ cạnh tranh của cậu không đơn giản đâu, ngoại hình còn rất đẹp trai, hơn nữa hai người bọn họ rất thân thiết, cơ hội thắng của cậu không lớn.]
[Biết đâu bọn họ là quan hệ bạn tốt thì sao?] Tả Trì suy nghĩ và gõ ốp điện thoại.
Vương Thành lại lặng lẽ quan sát, lắc đầu: [Không giống, Cố đại tiểu thư đối xử với cậu ta không giống một người bạn, tớ cảm thấy Cố đại tiểu thư hình như thích đối phương.]
[Vậy à ...] Tả Trì cất điện thoại, nhìn đi nhìn lại Lâm Tự An và Cố Miểu Miểu.
Lâm Tự An đánh một trận game trong lơ đễnh, cũng may kỹ thuật của cậu luôn rất tốt, nên dù có luống cuống cũng thắng được. Đánh xong một ván, cậu muốn dẫn Cố Miểu Miểu rời khỏi chỗ này, nhân tiện nói: "Miểu Miểu, chúng ta đi tìm anh trai em đi."
Cố Miểu Miểu hiểu ý của Lâm Tự An, gật đầu như giã tỏi: "Vâng, đi thôi đi thôi."
Cô cố ý phớt lờ Tả Trì và bạn của cậu ta, kéo cánh tay Lâm Tự An đứng dậy.
Tả Trì híp mắt, gọi cô lại: "Miểu Miểu, bạn học đang ở đây, cậu cứ đi như thế sao? Cũng không nể mặt rồi đó?”
Cố Miểu Miểu bĩu môi quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bạn học Tạ, thật là khéo, cậu còn ở đây hả? Được chưa? Tính là chào hỏi chưa?"
Dứt lời, cô lắc tay Lâm Tự An: "Đi thôi Tự An."
Lâm Tự An ừ một tiếng, nhưng không khống chế được mà nhìn Tả Trì với ánh mắt thù địch.
Sau khi chờ hai người đi khỏi, Vương Thành khoác tay lên vai Tạ Trì: "Tớ nói này người anh em, cậu không nhìn ra sao? Anh chàng đó thích Cố đại tiểu thư."
Tả Trì im lặng không trả lời, chỉ trầm ngâm nhìn bóng dáng Lâm Tự An và Cố Miểu Miểu rời đi.
Cố Miểu Miểu thân mật kéo tay Lâm Tự An, hai người không có khoảng cách, đi đến trước mặt Cố Tư Ngôn, ba người trò chuyện hòa hợp, cười cười nói nói, cảm giác bầu không khí đó người ngoài không xen vào được.
Tả Trì bực bội hừ một tiếng, hất tay bạn ra: "Đi thôi, còn ở đây làm gì."
Bữa tiệc nhanh chóng tới tiết mục khiêu vũ, ba Tạ cười toe toét bảo con trai mình khiêu vũ mở màn: "A Trì, con đi mời một vị thiên kim khiêu vũ mở màn với con đi."
Thật ra loại tiết mục này có hơi giống với cảm giác ra mắt. Hơn nữa, tiệc sinh nhật hôm nay, quả thực ba Tạ có ý định tìm đối tượng cho con trai mình.
Người anh ta nhìn trúng đầu tiên là Cố Miểu Miểu của nhà họ Cố.
Chỉ là sau khi tán gẫu với tổng giám đốc Cố và bà Cố, phát hiện hai người không có ý định để con cái kết thân, chỉ nói là tôn trọng mọi sự lựa chọn của con, chỉ cần cô thích, bọn họ đều ủng hộ.
Đối với chuyện này, ba Tả có hơi thất vọng, nhưng cũng không sao, gia đình giàu có khác cũng không tệ, ông ta lại nhìn trúng thiên kim nhà họ Hứa, Hứa Quân Hàm.
Ông ta ra hiệu bằng mắt cho con trai đi mời Hứa Quân Hàm.
Nhưng Tả Trì nhìn chằm chằm Cố Miểu Miểu, dưới sự chứng kiến của mọi người, trực tiếp đi đến trước mặt Cố Miểu Miểu, lịch thiệp cúi đầu, vươn tay mời: "Cố tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh mời cậu khiêu vũ một bản không?"
Tất cả mọi người đều quay đầu chú ý.
Hứa Quân Hàm cắn môi, có hơi mất mát.
Kiều Mộc không ngờ Tả Trì sẽ mời con gái mình, cô hơi ngạc nhiên nhìn qua, lại vô thức nhìn Lâm Tự An bên cạnh con gái.
Lâm Hưng Uy và Tần Minh Lỵ cũng rất kinh ngạc, hai người cố gắng hết sức nháy mắt với con trai mình, bảo cậu nhanh chóng hành động, đừng nhường Cố đại tiểu thư đi.
Lâm Tự An hoàn toàn không thấy được ánh mắt ám chỉ của ba mẹ, bây giờ suy nghĩ của cậu có hơi hỗn loạn, cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.
Cậu cho rằng mình có thể nhìn Cố Miểu Miểu và những người con trai khác ở bên nhau, có thể mỉm cười chúc phúc cho cô và những người con trai khác.
Chỉ là giờ phút này thực sự xảy ra trước mắt, đột nhiên cậu phát hiện, trái tim của cậu đau nhói đến khó chịu, ngực buồn bực, bóng tối vô tận và khủng hoảng đè nặng lên cậu.
Từ lần đầu tiên bắt đầu quen Miểu Miểu, cô chính là mặt trời nhỏ trong lòng cậu, là thiên thần nhỏ, chỉ có ở cùng cô, cậu mới có thể cảm nhận được vui vẻ hạnh phúc.
Nếu như không có cô... Nếu như từ nay về sau quãng đời còn lại cũng sẽ không tiếp tục có cô, vậy cậu... Nên xử lý thế nào?
Cố Miểu Miểu thật sự không ngờ Tả Trì có thể từng bước ép sát như vậy, lại có thể ngay trước ba mẹ cậu ta, ở trước mặt tất cả mọi người mời cô khiêu vũ.
Nếu như cô từ chối, chẳng phải sẽ khiến ba cậu ta mất mặt sao? Hơn nữa, biết đâu còn đắc tội với ba mẹ cậu ta, khiến ba mẹ mình khó xử.
Nhưng nếu cô làm trái với lòng mình, đồng ý lời mời của cậu ta thì cô cũng không làm được. Tự An ngay ở bên cạnh, nếu cô đi khiêu vũ với Tả Trì, vậy cậu thì sao?
Có lẽ Tự An sẽ hiểu lầm cô và Tả Trì.
Điều này không thể được, vốn quan hệ của hai người đã không hề tiến triển, nếu như hiểu lầm, cô tìm ai khóc đây!
Cố Miểu Miểu suy nghĩ xong, đang định từ chối. Lúc này, một chàng trai mặc âu phục màu đen dạo bước đi đến trước mặt cô, giống như Tả Trì, lịch thiệp cúi đầu rồi đưa tay phải ra: "Miểu Miểu, anh có thể mời em nhảy một bản không?"
Cả hội trường xôn xao, trong mắt dấy lên ham muốn bàn tán hừng hực, ung dung nhìn cuộc tình tay ba này.
Hứa Quân Hàm cũng vô cùng kinh ngạc, đồng thời có hơi lo lắng cho Tả Trì, lướt nhìn về phía cậu ta.