Tả Trì và Lâm Tự An cùng nhau mời Cố Miểu Miểu khiêu vũ, đây có lẽ là một đề khó với người ngoài.
Nhưng đối với Cố Miểu Miểu mà nói, hoàn toàn là một vấn đề không cần cân nhắc thêm.
Trước đó không có Lâm Tự An tham dự, cô còn phải do dự, nhưng có Lâm Tự An, mọi đáp án đều không cần cân nhắc nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhịp tim của cô thình thịch tăng nhanh, không hề nghĩ ngợi đưa tay đặt lên tay Lâm Tự An, lễ phép nói với Tả Trì: "Xin lỗi bạn học Tả Trì, Tự An vốn là bạn nhảy của tôi hôm nay, cậu hãy tìm những người khác đi."
Lâm Tự An nắm tay Cố Miểu Miểu thật chặt, sự lo lắng bất an trong lòng cuối cùng cũng giảm xuống, Miểu Miểu đồng ý chọn cậu, với cậu mà nói là vô cùng may mắn.
Nhưng cậu cũng biết tình hình bây giờ vẫn phải cho Tả Trì một ít thể diện, dù sao cũng là sinh nhật ba người ta, cậu nói: "Bạn học Tả Trì, xin lỗi."
Tả Trì híp mắt nhìn hai người, nói không thèm để ý là không thể, cậu ta còn tưởng rằng ép Cố Miểu Miểu ngay trước mặt nhiều người như vậy thì cô sẽ cho mình thể diện. Không ngờ đại tiểu thư người ta cũng là người hành động độc lập, hoàn toàn không quan tâm cậu ta có bị xấu hổ và khó xử hay không.
Hơn nữa nhìn hai người nắm tay chặt như vậy, giống như cậu ta là nhân vật phản diện chia rẽ uyên ương vậy.
Tả Trì hơi muốn bật cười, cũng có hơi tự giễu.
Thôi bỏ đi, không muốn nhảy nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Trì định rút tay lại rời đi, lúc này, một cô gái khác đặt tay vào trong lòng bàn tay cậu ta, là Hứa Quân Hàm, cô cong môi nói: "Cậu Trì, tôi có thể khiêu vũ với cậu một bản không?"
Tả Trì hơi ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ cô ấy sẵn sàng tới giải vây.
Cố Miểu Miểu và Lâm Tự An cũng nhìn về phía Hứa Quân Hàm.
Hứa Quân Hàm thấy Tả Trì không trả lời, trong lòng tuôn ra đầy lo lắng bất an, cô ấy cũng cần thể diện, nếu như Tả Trì từ chối, sau này có lẽ cô ấy sẽ trở thành trò cười trong giới phụ nữ.
Nhưng nếu đã đi tới, vậy chỉ có thể kiên trì thêm, cô ấy tỏ vẻ bình thản nghiêng đầu: "Sao vậy, không đồng ý sao?"
Tả Trì nhìn ra sự bối rối của cô ấy, mỉm cười, lịch thiệp nắm chặt tay của cô ấy: "Không, Hứa tiểu thư có thể mời tôi, là vinh hạnh của tôi."
Cậu ta thuận theo bậc thang của đối phương bước xuống.
Như vậy, hai cặp đôi trẻ tuổi đều có bạn nhảy, cũng may tình cảnh không nhốn nháo khó coi lắm.
Sắc mặt ba mẹ Tạ cũng dần thay đổi tốt hơn.
Sau khi Tả Trì và Hứa Quân Hàm nhảy mở màn, Cố Miểu Miểu và Lâm Tự An cũng xuống sàn khiêu vũ, những người khác cũng lần lượt tham gia. Trong chớp mắt, sàn nhảy vô cùng sôi động.
Cố Miểu Miểu và Lâm Tự An khiêm tốn, ung dung khiêu vũ bên cạnh, vừa nhảy, vừa nói chuyện phiếm, Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm nhìn chàng trai: "Tự An, em còn tưởng vừa rồi anh sẽ không ra mặt đâu, điều này không giống tính cách của anh, anh không phải người thích chơi trội."
"Anh..." Cô họng Lâm Tự An nghẹn lại, muốn nói chỉ cần là vì em, cái gì anh cũng sẵn sàng làm, nhưng lời đến khóe miệng lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trầm ngâm một lát, cậu thay đổi cách nói: "Không phải em nói anh là bạn nhảy của em sao, vậy sao anh có thể nhường em cho người khác chứ."
"Chỉ nguyên nhân này thôi sao?" Cố Miểu Miểu chua xót trong lòng, có hơi thất vọng lại mong chờ nhìn cậu.
Cô không muốn nghe lý do kiểu này, cũng không muốn nghe Lâm Tự An nói coi cô là em gái.
Lâm Tự An vô thức nói: "Đương nhiên không phải."
Cố Miểu Miểu mừng thầm, hai con ngươi sáng lấp lánh truy hỏi: "Vậy thì là gì?"
"Là anh... Là anh..." Lâm Tự An thử tỏ tình hai lần, vẫn là thất bại. Cậu ủ rũ cụp mắt lại, không dám đối mặt với đôi mắt trong suốt của cô gái.
Miểu Miểu là cô gái trong sáng, đơn thuần như vậy, sao cậu có thể xứng với cô chứ.
Nếu tỏ tình, trước tiên, chưa nói đến việc cô có suy nghĩ gì về phương diện này không, cho dù có, cậu cho cô hạnh phúc như thế nào đây?
"Là gì? Anh An, anh nói đi." Cố Miểu Miểu mơ hồ cảm thấy Lâm Tự An muốn nói gì đó rất quan trọng, không khỏi nũng nịu lay tay của cậu, hi vọng cậu mau nói ra.
Lâm Tự An hoàn hồn, lắc đầu: "Không có, anh muốn nói Tả Trì đó không đứng đắn lắm, cho dù anh không phải bạn nhảy của em, anh cũng không yên tâm để em tiếp xúc với cậu ta quá nhiều, anh trai em cũng sẽ không cho phép."
Lại lấy chuyện anh trai ra nói, chính là coi cô là em gái đúng không?
Cố Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy khiêu vũ này thật tẻ nhạt vô vị, cô dừng chân nói: "Không nhảy nữa, em mệt rồi."
Cô buông tay Lâm Tự An ra, quay người đi ra khỏi sàn nhảy.
Lâm Tự An thầm hoảng hốt, cất bước đuổi theo: "Miểu Miểu, em giận sao?"
"Không có." Cố Miểu Miểu nói là nói như vậy, nhưng bước chân càng chạy càng nhanh, trong phút chốc đã đi tới sân sau của khách sạn.
Cách biệt với sự náo nhiệt trong bữa tiệc, phía sau này vô cùng yên tĩnh.
Lâm Tự An biết cô đang tức giận, nhưng lại không biết cụ thể là tức giận chuyện gì, bước đi theo phía sau cô, dịu dàng dỗ dành nói: "Miểu Miểu, nếu như anh nói sai, em đừng chấp nhặt với anh, anh giải thích với em có được không?"
"Anh nói gì sai chứ?" Cố Miểu Miểu chợt dừng lại, quay người nhìn Lâm Tự An.
Lâm Tự An sững sờ, trong lúc nhất thời không đáp lại được, bởi vì cậu thật sự không biết mình nói sai cái gì.
Sống mũi Cố Miểu Miểu chua xót: "Nhìn đi, anh hoàn toàn không biết anh nói sai chuyện gì, vậy anh nói xin lỗi em làm chi, em là loại người không hiểu lý lẽ, đáng ghét đó sao? Anh không sai, em cần lời xin lỗi của anh làm gì chứ?"
"Anh..." Lâm Tự An nghẹn lời, đúng vậy, ngay cả sai chỗ nào cậu cũng không biết mà lại xin lỗi, xin lỗi như vậy thì không hề có chút thành ý nào.
"Anh quay lại đi, em muốn ở đây yên tĩnh một mình." Cố Miểu Miểu đẩy vai Lâm Tự An, không muốn để cậu đi theo mình nữa.
Bây giờ cô thật sự cần được ở yên một mình để suy nghĩ kỹ lại, Lâm Tự An ở đây, suy nghĩ của cô sẽ càng hỗn loạn thêm.
Có lẽ là gần đây bị Tả Trì theo đuổi làm cho tâm tư bấn loạn, cô phát hiện tình cảm của mình đối với Lâm Tự An càng ngày càng khó kìm nén.
Có đôi khi cô còn thật sự khâm phục sự dũng cảm của Tạ Trì, mình từ chối nhiều lần như vậy nhưng cậu ta cũng dám mặt dạn mày dày theo đuổi.
Nếu như cô cũng dũng cảm giống như cậu ta thì sao?
Nếu Lâm Tự An từ chối cô, cô sẽ liều mạng quấn lấy cậu, quấn đến lúc cậu rung động mới thôi!
Haiz…
Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể tưởng tượng, nếu là thực tế, cô thật sự không làm được.
Lâm Tự An nhìn vẻ mặt ủ rũ của Cố Miểu Miểu thì đâu dám đi, cậu nắm cổ tay của cô: "Miểu Miểu, có chuyện gì phiền lòng có thể nói với anh không? Em đừng như vậy, anh rất lo lắng cho em."
"Anh cảm thấy em có thể có chuyện gì phiền lòng chứ?" Cố Miểu Miểu lập tức nổi giận, cũng không phải giận Lâm Tự An, mà là giận sự nhát gan của mình.
Cô vung mạnh tay, muốn hất Lâm Tự An ra, nhưng cậu nắm rất chặt, hoàn toàn không vung được. Cô nóng nảy, lại cảm thấy chua xót, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Lâm Tự An, anh nói thử xem, anh cảm thấy em có thể có chuyện gì phiền lòng hả?"
"Miểu Miểu, anh..."
"Anh anh anh, anh chỉ biết anh anh anh, anh có lời nào khác để nói không! Anh luôn như vậy là thế nào! Từ nhỏ anh đã như vậy, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, mà chuyện gì em cũng chia sẻ với anh, anh lại không thích chia sẻ tâm sự của mình với em, anh như vậy rất không công bằng, biết không hả?" Cố Miểu Miểu càng nói càng đau lòng, nước mắt to như hạt đậu lập tức rơi xuống.
Trái tim Lâm Tự An đau xót, vụng về nâng khuôn mặt cô gái lên, muốn lau nước mắt cho cô.
Cố Miểu Miểu đẩy mạnh tay cậu ra, lùi lại một bước: "Anh đừng quan tâm em như vậy nữa, anh không biết như vậy rất mập mờ sao!"
Lâm Tự An thốt ra: "Anh là anh trai của em mà."
"Em chỉ có một người anh trai thôi!" Cố Miểu Miểu dùng giọng điệu gay gắt chưa bao giờ có để phản bác.
Lâm Tự An sững sờ, trái tim giống như bị rạch một đường, lại rắc muối lên, nóng rát đau đớn.
Cố Miểu Miểu nhìn sắc mặt cậu rõ ràng bị làm tổn thương, trong lòng không hề dễ chịu hơn cậu, cô hít mũi một cái, bối rối chạy trốn: "Anh muốn ở đây thì ở đây đi, em quay lại đây."
Dứt lời, cô dùng sức lau gò má, vùi đầu chạy như điên về sảnh bữa tiệc.
Để lại Lâm Tự An ngây ngốc đứng tại chỗ.
Cậu cảm thấy trong lời nói vừa rồi của Cố Miểu Miểu, hình như cậu đã nắm bắt được gì đó, nhưng cụ thể là gì thì cậu lại luôn không nắm bắt chính xác, như đúng mà lại sai.
Nói cách khác, có một suy nghĩ mà cậu không dám chắc chắn.
Chẳng lẽ là ý đó sao? Ý mà cậu hiểu đúng không?
Không thể nào... Sao có thể…
Cứ không ngừng khẳng định rồi phủ định, phủ định rồi khẳng định như vậy, Lâm Tự An bất lực buông thõng vai, lùi về phía sau dựa vào một gốc cây bên cạnh.
*
Bỗng nhiên Lâm Tự An và Cố Miểu Miểu chiến tranh lạnh, Trần Linh cũng phát hiện bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người bọn họ. Vào một ngày chỉ có hai người ăn cơm trưa, cô ấy không nhịn được tò mò hỏi: "Miểu Miểu, cậu và Lâm Tự An sao vậy? Hai người cãi nhau hả?"
"Không có." Cố Miểu Miểu chống cằm, cực kỳ nhã nhặn gắp mấy hạt cơm bỏ vào trong miệng.
Trần Linh nhìn dáng vẻ không thiết ăn uống của cô như vậy, quở trách cô nói: "Còn nói không cãi nhau hả, cậu nhìn dáng vẻ không vui này của cậu đi, cậu đó, cũng chỉ có lúc giận dỗi với Lâm Tự An mới có thể bày ra vẻ mặt này. Nhưng quan hệ của hai ngươi luôn tốt đẹp, có thể có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?"
"Quả thực không có chuyện gì cả, cho nên không hề cãi nhau." Cố Miểu Miểu cũng không biết tranh chấp trong buổi tiệc của ba Tả Trì tuần trước có tính là cãi nhau không. Chỉ là sau đó, hai người bắt đầu ngầm chiến tranh lạnh.
Cô không muốn quan tâm đến cậu, cậu cũng… phớt lờ cô.
Quả nhiên trong lòng anh ấy mình không quan trọng lắm.
Cố Miểu Miểu khổ sở trừng mắt nhìn, khẩu vị gì cũng biến mất, cô ném đũa: "Tớ không ăn nữa, cậu ăn đi, tớ chờ cậu."
"Hả? Cậu không ăn hả?" Trần Linh nhìn bát cơm cô chỉ ăn một hai miếng, cau mày nói: "Miểu Miểu, cho dù cậu không vui cũng đừng hành hạ thân thể của mình, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói đến run rẩy, mà đói sẽ đau dạ dày, sau này người khổ vẫn chính cậu."
"Linh Linh, tớ phát hiện cậu còn dài dòng hơn ba mẹ tớ nữa." Cố Miểu Miểu im lặng lắc đầu, rồi mới đứng lên nói: "Cậu ăn đi, tớ đi mua hai ly đồ uống lạnh, cậu vẫn thích uống nước đào hả?"
“À, ừ ừ." Sự chú ý của Trần Linh bị dời đi, đợi đến lúc cô ấy kịp phản ứng lại thì Cố Miểu Miểu đã ra khỏi quán.
Cách đó không xa có một cửa hàng nước giải khát, Cố Miểu Miểu từ từ đi qua, chọn hai ly. Lúc trả tiền, một giọng nói xuất hiện ở phía sau lưng: "Để tôi trả tiền cho."
Cố Miểu Miểu xoay người, thấy Tả Trì, cô hơi nhíu mày, vừa định từ chối thì Tả Trì đã đưa máy của cậu ta ngay máy quét.
Cố Miểu Miểu bất đắc dĩ: "Tả Trì, cậu đừng như vậy."
"Tôi làm sao? Bạn học cùng lớp, chẳng lẽ tôi cũng không thể mời cậu một ly nước sao?" Tả Trì cà lơ phất phơ cười nói.
Cố Miểu Miểu nói: "Không phải ý này, thôi bỏ đi, nói cậu cũng không hiểu, tôi chuyển Wechat cho cậu."
"Hề hề, vậy cũng được đó, Wechat của tôi còn bị cậu kéo vào danh sách đen mà." Tả Trì lười biếng cười.
Cuối cùng Cố Miểu Miểu cũng nhớ tới chuyện này, cô trừng Tả Trì: "Còn không phải vì cậu à, nếu cậu đứng đắn hơn thì tôi cũng sẽ không chặn cậu."
"Tôi theo đuổi tình yêu một cách bình thường, sao lại không đứng đắn." Tả Trì cúi người, nhìn Cố Miểu Miểu trêu tức: "Cố đại tiểu thư, sao gần đây ngày nào mặt cậu cũng bí xị vậy, cãi nhau với người ngồi cùng bàn cậu hả? Hay là hai chúng ta quen nhau đi, cậu lấy tôi tiêu khiển, thế nào?"
"Cậu cho rằng tôi là cậu chắc, lấy tình cảm làm trò đùa." Cố Miểu Miểu thao tác Wechat, tranh thủ liếc Tả Trì một cái.
Từ sau tiệc sinh nhật, người này không hề xuất hiện trước mặt cô nữa, chắc là ngày đó khiến cậu ta hơi mất mặt, cậu ta vẫn đang khó chịu.
Như vậy vừa hay với ý của Cố Miểu Miểu.
Nếu không cô càng phiền não hơn.
Chuyển tiền cho Tả Trì xong, Cố Miểu Miểu nói: "Chuyển cho cậu rồi đó, cậu nhận đi."
Tả Trì bấm tay chọn đồ uống, híp mắt nhìn Cố Miểu Miểu: "Cậu không cân nhắc tôi thật sao? Biết đâu tính tình chúng ta hợp nhau, ít nhất nếu cậu tức giận, tôi sẽ đuổi theo sau cậu dỗ dành, sẽ không để cho cậu một mình phụng phịu."
Cố Miểu Miểu bật cười, ngoại trừ ở trước mặt Lâm Tự An, từ trước đến nay cô luôn là dáng vẻ đại tiểu thư, cô khoanh tay trước ngực, dò xét Tả Trì từ trên xuống dưới: "Cậu thích tôi thật sao? Nếu như thích của cậu là trong lúc thích tôi còn có thể mập mờ xoa đầu, vuốt má những nữ sinh khác, vậy xin lỗi tôi không có phúc hưởng thụ."
"Xoa đầu, vuốt má? Khi nào tôi..." Tả Trì định phản bác, lại chợt nhớ tới hai ngày trước trong trường học, có một nữ sinh theo đuổi cậu ta, cậu cảm thấy ngoại hình đối phương không xấu nên trêu đùa một chút, mơ hồ nhớ lại, hình như là xoa đầu, vuốt má.
Nhưng đây chẳng qua là hành động quen thuộc của cậu ta ở nước ngoài, cũng không thể hiện được điều gì: "Đó là... Thói quen mà nhất thời tôi chưa sửa đổi được. Cậu yên tâm, nếu chúng ta nói chuyện, chắc chắn tôi sẽ toàn tâm toàn ý với cậu."
"Chậc chậc, toàn là câu trích dẫn kinh điển của tên đàn ông đểu cáng." Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm vỗ tay cho Tả Trì, đôi mắt sáng tỏ tỉnh táo nhìn cậu ta: "Tả Trì, cậu ở nước ngoài rất biết ăn chơi nhỉ? Cho nên người quen ăn chơi như cậu, có thể vì một người mà dừng chân thật sao? Cho dù nhất thời dừng chân, thì sẽ dừng chân được bao lâu chứ? Có thể cậu chưa hiểu tôi rồi, tôi có vốn liếng chơi, nhưng tôi hoàn toàn không thích chơi. Ba mẹ của tôi yêu thương mười mấy hai chục năm, ước mơ của tôi chính là tìm một người chung thủy như ba mình. Cho nên người như cậu, đã định sẵn không phải gu của tôi."
"Vậy ai là gu của cậu? Lâm Tự An?" Tả Trì chọn trực tiếp hỏi.
Cố Miểu Miểu nghẹn lời, lập tức khó chịu, lườm cậu ta một cái: "Không liên quan đến cậu."
"Đúng đúng đúng, là chuyện không liên quan đến tôi, nhưng tôi không hiểu Lâm Tự An có gì tốt, ngay cả theo đuổi cậu cũng không dám, hà cớ gì cậu phải một lòng với cậu ta." Tả Trì tới gần Cố Miểu Miểu một bước.
Cố Miểu Miểu đề phòng lùi lại, nhìn cậu ta chằm chằm: "Cậu muốn làm gì, khắp nơi đều là người, tôi cảnh cáo cậu đừng có mà làm loạn!"
Tả Trì cười xấu xa: "Cố Miểu Miểu, cậu cũng chưa từng thử với tôi, sao biết tôi sẽ không thể chung thủy chứ? Kẻ lãng tử cũng phải có cơ hội quay đầu đúng không? Sao cậu không cho tôi cơ hội này?"
"Cậu..."
"Tả Trì, cậu làm gì vậy!"
Cố Miểu Miểu vừa định nói thì bị một giọng nói kìm nén tức giận cắt ngang, cô ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy bóng dáng cao ráo, tuấn tú của Lâm Tự An, chẳng biết tại sao vừa mừng lại vừa tủi thân.
Lâm Tự An chạy mấy bước tới, đẩy Tả Trì ra, ngăn giữa cô và Tả Trì, mắt lạnh lẽo nói: "Cách xa Miểu Miểu ra."
Tả Trì bị cậu đẩy lùi lại mấy bước, thật sự cũng không tức giận, nhún vai cười nói: "Tôi và Miểu Miểu đang tán gẫu thôi, bạn học Lâm, cậu lao ra như vậy có phải là hơi mất lịch sự không?"
"Tán gẫu phải giữ khoảng cách xã giao, cậu chưa từng học sao?" Ánh mắt Lâm Tự An lạnh lẽo sắc bén.
Tả Trì giống như cười mà không phải cười: "Quan hệ hiện tại của tôi và Miểu Miểu, thân mật chút cũng không sao."
Cậu ta thò đầu nhìn về cô gái phía sau Lâm Tự An, chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: "Đúng không Miểu Miểu? Tối nay tôi chờ cậu đó, không gặp không về."
Nói xong, cậu ta vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Hai mắt Cố Miểu Miểu nhìn cậu ta sửng sốt, người này nói chuyện ma quỷ gì vậy! Bọn họ hẹn tối nay khi nào?
Sao cậu ta phải nói dối trước mặt Lâm Tự An!
Cố Miểu Miểu không thể tưởng tượng nổi lại cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng Tả Trì, mà biểu cảm này rơi vào trong mắt Lâm Tự An, lại có cảm giác hơi lưu luyến không rời, hô hấp của cậu nặng nề, khó khăn mở miệng: "Tối nay hai người hẹn đi đâu chơi sao?"
"Đương nhiên..." Hai chữ “không có” được nuốt xuống, Cố Miểu Miểu nhớ ra cô còn đang chiến tranh lạnh với Lâm Tự An, tức giận sửa lời nói: "Không phải chuyện của anh, chúng ta rất thân sao?"
"Anh..." Lâm Tự An nghẹn lời, lông mày nhíu chặt căng thẳng.
Cố Miểu Miểu nhìn cậu như vậy, cũng sốt ruột thay cậu, nhìn đi nhìn đi, cậu lại không nói gì như vậy, cũng chỉ biết giấu tâm sự ở trong lòng.
Đúng lúc đồ uống cô chọn đã làm xong, nhân viên cửa hàng đang gọi cô. Cố Miểu Miểu đi qua xách lấy, đi thẳng ra ngoài.
Lâm Tự An cực kỳ hoảng hốt, không hề nghĩ ngợi đuổi theo, bắt được tay Cố Miểu Miểu: "Miểu Miểu, chúng ta nói chuyện một lát đi."
"Em và anh không có chuyện gì để nói cả, Trần Linh vẫn đang chờ em, em phải đi tìm cậu ấy." Cố Miểu Miểu vung tay ra.
Lâm Tự An không buông ra, mà có hơi mạnh mẽ kéo cô đi về một ngõ nhỏ yên tĩnh.
Cố Miểu Miểu hoàn toàn bị cậu kéo đi, hai người đứng trong ngõ nhỏ yên tĩnh, đột nhiên cô lại có hơi hối hận. Sau lần cãi nhau trước đó, ở riêng với cậu luôn như thế thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Cúi xuống túm vạt áo, cô quay người muốn bỏ chạy.
Lâm Tự An chống một tay lên vách tường, cản đường đi của cô.
Cố Miểu Miểu lùi lại một bước nhỏ, có hơi căng thẳng, hoảng loạn, lúc anh An mạnh mẽ, suy cho cùng cô sẽ vô cùng ngại ngùng: "Làm... Làm gì? Anh định một đấu một với em à!"
Cô tìm lời để nói.
Lâm Tự An bất lực cười một tiếng: "Miểu Miểu, sao anh có thế một đấu một với em chứ, anh muốn tâm sự chuyện tiệc sinh nhật lần trước với em."
"À, anh định nói chuyện gì?" Cố Miểu Miểu lấy điện thoại di động ra, ra vẻ rất vội nhìn thời gian: "Muốn nói gì thì nói mau đi, em rất vội, không rảnh ở đây với anh."
Lâm Tự An nuốt nước miếng, lại liếm khóe môi, giống như đang đưa ra một quyết định rất khó khăn: "Miểu Miểu, anh... Anh..."
Lại là như thế, lời vừa nói ra đã dừng lại.
Cố Miểu Miểu cũng không biết cậu muốn làm gì: "Anh anh anh, tóm lại là anh muốn gì ở em? Cho anh mười giây, nếu không nói, em sẽ đi."
Cô bắt đầu đếm ngược: "Mười... Chín... Tám... Bảy... Sáu... Năm..."
Trong lúc cô đếm ngược, Lâm Tự An càng ngày càng do dự và bối rối, chỉ là mắt thấy Cố Miểu Miểu đếm ngược đến giây cuối cùng, lời cậu muốn nói vẫn chưa nói ra được.
Giờ phút này, Cố Miểu Miểu rất tổn thương, cô cũng không biết giọng nói ra sẽ nghẹn ngào, ấm ức như vậy: "Đã nói không nên lời, vậy tóm lại đừng nói nữa."
Cô gạt bả vai cậu rời đi.
Một bàn tay to lớn và lạnh lẽo mạnh mẽ bắt lấy cổ tay của cô, bọn họ quay lưng vào nhau, cả hai đều không nhìn thấy biểu cảm của nhau.
Chỉ nghe giọng Lâm Tự An trầm thấp gằn từng chữ: "Miểu Miểu, anh thích em."