Chớp mắt, Cố Miểu Miểu và Lâm Tự An đã yêu nhau được gần hai năm, hai người chuẩn bị thi đại học.
Vì có thể thi đậu vào cùng trường đại học với Lâm Tự An, hai năm này Cố Miểu Miểu đã rất cố gắng học tập chăm chỉ.
Cộng cả cuộc đời lúc trước của cô lại cũng không khổ bằng hai năm nay. Mà đã chịu khổ cực như thế rồi, sắp được kiểm nghiệm thành quả, nói không căng thẳng cũng là nói dối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Miểu Miểu thở dài nằm lên bàn chất đầy sách, Lâm Tự An đang làm bài kiểm tra bên cạnh nghe thấy tiếng cô lập tức quay sang nhìn cô: "Sao vậy? Mệt à?"
Cố Miểu Miểu chống cằm, thở dài một hơi: "Tự An, anh nói xem, em có thể thi vào cùng trường đại học với anh không? Em chỉ sợ em phát huy không tốt, đến lúc đó không được học cùng trường với anh, yêu khác trường dễ chia tay lắm!"
"Hì..." Lâm Tự An cười nhẹ bất lực, cảm thấy cô gái này thật là lo xa, toàn nghĩ mấy thứ linh tinh. Cậu xoa đầu của cô: "Đừng nghĩ nhiều, chúng ta sẽ học cùng trường thôi, tin tưởng chính bản thân em, tin tưởng anh."
"Tin tưởng anh để làm gì? Đừng nói đến lúc đó em thi đậu trường nào thì anh đăng ký học trường đó đấy nhé?" Cố Miểu Miểu nói thẳng, híp mắt nhìn chàng trai.
Lâm Tự An không giỏi nói dối ở trước mặt Cố Miểu Miểu, khuôn mặt cứng đờ lại. Cố Miểu Miểu lập tức chắc chắn, cô bực mình đưa tay chỉ vào mặt của cậu: "Lâm Tự An, anh đừng có làm mấy chuyện linh tinh đấy! Anh phải làm bài thi cho thật tốt, học ở trường đại học tốt nhất nước ta, đây là chuyện lớn đời người chứ không phải là chuyện nhỏ như yêu đương đâu. Anh cứ tiếp tục tiến về phía trước, em sẽ cố gắng đuổi theo bước chân của anh."
"Miểu Miểu, anh..." Lâm Tự An nắm chặt ngón trỏ của Cố Miểu Miểu, muốn khuyên đối phương một chút. Cậu cảm thấy với thành tích hiện giờ của Miểu Miểu thì chắc chắn sẽ không thi kém được, nhất định có thể đậu vào mấy trường đại học top mười toàn quốc, cho nên cho dù cậu không vào trường đại học top một cũng chỉ là lùi một bước nhỏ, ảnh hưởng không lớn.
Nhưng Cố Miểu Miểu lập tức ngắt lời cậu, không cho cậu có cơ hội nói: “Không cho nói, cũng không cho làm, trừ khi anh muốn em chịu áy náy cả đời."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tự An không còn đường nào khác, đồng thời trong lòng cũng có cảm xúc cảm động khó tả. Cố Miểu Miểu đã biết kế hoạch tương lai của cậu, cô luôn dùng cách riêng của bản thân để ủng hộ anh, cổ vũ anh.
Đồ ngốc.
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô gái, câu chỉ có thể nói: "Được, nghe em hết, nhưng em cũng đừng lo lắng quá, anh tin em có thể làm được mà, còn nữa, cho dù chúng ta không học cùng trường, anh tuyệt đối không tìm những người con gái khác, chỉ cần khi em vẫn còn cần anh, anh sẽ luôn ở bên em."
"Thôi…thôi đi." Cố Miểu Miểu rõ ràng bị dỗ rất vui vẻ , còn mạnh miệng nói: "Do anh không biết ở đại học có bao nhiêu người đẹp đấy thôi, lúc đó anh đến đó, cả đám người đẹp theo đuổi anh, có lẽ anh sẽ thay đổi."
"Còn có ai có thể xinh đẹp hơn em cơ chứ. Em chính là cô gái xinh đẹp nhất thế giới trong lòng anh." Lâm Tự An nói thật lòng, nhưng vào tai của Cố Miểu Miểu lại là những lời mật ngọt. Cô buồn cười, hai cánh tay thân mật vòng lên cổ của Lâm Tự An: "Tự An, anh là là người đẹp trai nhất trong lòng em."
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, Lâm Tự An có chút rung động, yết hầu lăn lên rồi lại xuống. Cậu vỗ chiếc eo thon nhỏ của cô, khàn giọng nhắc nhở: "Còn ở trong thư viện đấy, đừng làm như vậy, Miểu Miểu."
"Dù gì cũng đâu có ai, không ai nhìn thấy đâu." Chỗ hai người ngồi ở sau kệ sách, góc khuất không có ai nhìn thấy.
Còn nữa, cô cũng chỉ ôm Lâm Tự An một cái, cũng không làm chuyện khác người.
Lâm Tự An đỏ mặt gỡ cánh tay của cô xuống: "Vậy cũng không được, ngoan, làm đề đi."
"Vậy anh đỏ mặt làm gì." Cố Miểu Miểu cười cười chọc má của Lâm Tự An, trêu ghẹo cậu.
Lâm Tự An nghiêng đầu ho khan hai tiếng: "Không cái gì, đọc sách đi."
Anh đặt tay lên đầu của cô, xoay đầu cô nhìn vào quyển sách.
Nhưng Cố Miểu Miểu đã không muốn đọc sách nữa, hôm nay cô không có tâm trạng. Cô dựa vào bả vai của Lâm Tự An: "Không muốn đọc, hay là chúng ta ra ngoài đi bộ một lát đi? Em muốn thư giãn một chút."
Lâm Tự An nghe thế, sao có thể không đồng ý: "Được thôi, vừa học tập vừa kết hợp với nghỉ ngơi. Đi thôi."
Cậu gấp sách lại, bỏ vào trong cặp sách, sách của Cố Miểu Miểu cũng cho vào trong cặp của cậu.
Lâm Tự An kéo khóa cặp, nắm tay Cố Miểu Miểu ra khỏi thư viện.
Cả trường đều biết chuyện hai người yêu nhau rồi, năm ấy còn khiến nhiều người rất kinh ngạc. Đám nữ sinh khóc thít thít trên diễn đàn của trường, buồn vì CP Lâm Tự An X Cố Tư Ngôn BE mất rồi, ngôn luận thoát fan vô cùng thật lòng, khiến Cố Miểu Miểu buồn cười.
Nhưng đã qua hai năm, mọi người cũng đã dần quen rồi, không còn kinh ngạc gì nữa, bây giờ toàn trường chỉ quan tâm xem hôm nay Tạ Trì có bạn gái mới không.
Kể từ khi cậu ta thất bại trên tay Cố Miểu Miểu, cậu ta đã biến thành một kẻ cà lơ phất phơ, tin tức lăng nhăng mỗi ngày của cậu ta còn nổi hơn cả ngôi sao điện ảnh. Ba mẹ cậu ta cũng không quản được, muốn đính hôn cho cậu ta để gò bó cậu ta lại, nhưng cậu ta không đồng ý.
Còn về phần Cố Tư Ngôn, cậu ấy đã không cần đến trường học. Việc cậu ấy sắp ra nước ngoài du học khiến Cố Miểu Miểu buồn bã khá lâu. Từ khi sinh ra, cô và anh trai luôn ở cùng nhau, nhưng không ngờ đến đại học lại chia tách ra. Đến lúc đó cô mới hiểu được cảm giác tiếc nuối khi chia xa của thanh xuân, nhưng cô cũng tôn trọng tất cả quyết định của anh trai mình.
Hai người nắm tay nhau đi dạo quanh hồ của trường học, nghĩ đến anh trai, Cố Miểu Miểu vẫn còn hơi buồn: "Đợi lúc chúng ta thi đại học xong thì có lẽ anh trai em cũng ra nước ngoài rồi, sau này chỉ khi nghỉ tết hoặc nghỉ hè mới có thể gặp nhau thôi. Nhưng nghỉ tết với nghỉ hè của nước ngoài cũng khác với nước ta."
"Hai người là người thân mà, sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau thôi." Lâm Tự An an ủi cô: "Đừng nghĩ nhiều, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình."
"Ừm, em biết, chắc chắn em và anh trai không thể nào luôn ở bên nhau được." Cố Miểu Miểu nhấc tay của cô và Lâm Tự An lên, cười tủm tỉm nói: "Nhưng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đúng không Tự An?"
Lâm Tự An không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Ừm, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút động tình, cũng không biết ai chủ động trước, hai đôi môi từ từ áp sát lại gần nhau.
Vào ngày kết thúc thi đại học, Cố Miểu Miểu nhẹ nhõm đi ra khỏi lớp, nhìn thấy Lâm Tự An đứng dưới một cái gốc cây đợi cô. Cô vui vẻ chạy lại: "Tự An!"
Lâm Tự An dịu dàng xoa đầu của cô: "Cuối cùng cũng tự do, thế nào? Muốn đi đâu chơi?"
"Hừm…" Cố Miểu Miểu ngẩng đầu suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta đi công viên giải trí đi. Em muốn chơi tàu lượn siêu tốc, tàu hải tặc, nhảy bungee nữa! Em sắp phát điên rồi! Anh không biết hai năm nay em khổ cực thế nào đâu, hu hu hu, bây giờ cuối cùng cũng giải thoát rồi!"
Cố Miểu Miểu đáng thương làm nũng.
Lâm Tự An câu môi, nắm tay cô nói: "Được, hôm nay em muốn làm gì thì anh cũng sẽ đi cùng em."
"Được, hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi." Cố Miểu Miểu cũng nắm chặt lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen. Cố Miểu Miểu đã sớm bảo ba mẹ không cần đến đón cô, cả anh trai cũng thế.
Con gái khi yêu…
"Được, chỉ có hai chúng ta." Lâm Tự An nắm tay Cố Miểu Miểu đi đến chỗ để xe lấy xe. Cậu đã sớm thi đậu bằng lái xe, hôm nay cậu lấy xe đến.
Cố Miểu Miểu hé miệng cười: "Tự An, đột nhiên em thấy anh trưởng thành quá."
"Đó là bởi vì anh vốn dĩ lớn hơn em và anh trai của em mà." Lâm Tự An xoa đầu cô, mở cửa xe cho cô: "Vào đi."
Cố Miểu Miểu không nhúc nhích, ngẩng đầu, đỏ mặt nói: "Hôn một cái."
Tai của Lâm Tự An đỏ lên, nhìn lướt qua xung quanh, chỗ nào cũng có người. Cậu nhỏ giọng nói: "Có người."
"Mặc kệ, bây giờ chúng ta đã tốt nghiệp rồi, là người lớn rồi, nhanh lên." Cố Miểu Miểu nhón chân, nhắm mắt lại.
Lâm Tự An cười cưng chiều, không thể làm gì cô bạn gái nhỏ được. Cậu nhanh chóng cúi đầu, hôn vào khóe môi của cô, cười: "Được chưa?"
Cố Miểu Miểu vui vẻ, đôi mắt ngấn nước cong thành vầng trăng khuyết, sau đó xấu hổ vội vàng lên xe.
Lâm Tự An đóng cửa xe cho cô rồi sau đó vòng qua đầu bên kia ngồi vào chỗ lái, cẩm túi đồ ăn vặt ở đằng sau đưa cho cô: "Mua cho em đấy. Ăn tạm trước đi."
Cố Miểu Miểu cầm túi đồ ăn vặt khổng lồ, ngạc nhiên mở to mắt: "Trời ạ, anh mua từ khi nào vậy?"
"Tối hôm qua mua, hôm nay mang đến trường học, biết em thi xong chắc chắn sẽ đói bụng." Cậu liếc mắt nhìn phần bụng của cô.
Cố Miểu Miểu vui vẻ rướn người hôn vào má của cậu: "Cám ơn anh, anh An."
"Đừng khách sáo, ăn đi, mèo nhỏ tham ăn." Cậu vỗ đầu cô, thắt đai an toàn cho cô rồi lại thắt cho mình, sau đó khởi động xe, lên đường.
Buổi tối, công viên giải trí vẫn có rất nhiều người. Bởi vì hôm nay là thời gian kết thúc thi đại học nên ông chủ mở hoạt động giảm giá, bởi vậy có rất nhiều người, còn đông hơn những ngày nghỉ lễ bình thường.
Cũng may hai người mua vé VIP, không cần xếp hàng, cho nên những trò mà Cố Miểu Miểu muốn chơi rất nhanh đã được chơi.
Trò cuối cùng đương nhiên là trò mà các cặp tình nhân thích nhất, đu quay. Vào ban đêm, đu quay luôn là trò chơi được mọi người yêu thích nhất, nhiều người phải xếp hàng suốt hai tiếng đồng hồ mới được chơi.
Thật đáng sợ.
Cố Miểu Miểu vội vã kéo Lâm Tự An đi cửa VIP, rất nhanh hai người đã ngồi xuống, chờ đến chỗ cao, Cố Miểu Miểu hưng phấn cầm điện thoại ra chụp hình: "Tự An, anh nhìn bên kia đi, đẹp quá."
Buổi tối, công viên giải trí lên đèn, chỗ nào cũng có ánh đèn sáng lấp lánh, nhìn từ trên cao xuống như một bức tranh phong cảnh xa hoa, chỉ cần nhìn cũng đã khiến người ta vui vẻ.
Lâm Tự An cúi đầu ừ một tiếng: "Có muốn anh chụp cho em một tấm không?"
"Không, chúng ta cùng chụp một tấm đi." Cố Miểu Miểu vẫy tay với cậu: "Anh ngồi bên cạnh em, chúng ta tự chụp một tấm."
"Được." Lâm Tự An luôn nghe lời cô, cậu đứng dậy ngồi lại. Lúc này bỗng nhiên chỗ ngồi hơi lay động, toàn thân Cố Miểu Miểu cứng đờ, sợ hãi hét lên một tiếng.
Lâm Tự An lập tức ôm lấy cô: "Đừng sợ, chỉ là gió hơi to thôi."
Cố Miểu Miểu chôn trong lòng cậu một lát, thấy không còn rung lắc nữa mới vỗ ngực thở phào: "Sợ chết đi được, vốn không sợ độ cao mà suýt chút nữa bị dọa thành sợ độ cao rồi."
Lâm Tự An hé miệng cười: "Em cũng có lúc sợ à?"
"Đương nhiên, em cũng đâu phải thần." Cố Miểu Miểu nhíu mày rồi mới giơ điện thoại lên: "Lại đây, chúng ta cùng chụp một tấm."
Cô nghiêng đầu về phía Lâm Tự An, Lâm Tự An lấy điện thoại của cô lại: "Để anh chụp cho."
"Được được được, tay anh dài." Cố Miểu Miểu đưa điện thoại cho cậu rồi làm động tác hi.
Nhìn trong ống kính, đầu bọn họ dựa vào nhau, cô cười xán lạn, nhưng không ngờ Lâm Tự An bỗng nhiên thấp giọng nói bên tai cô: "Miểu Miểu, quay lại đây."
Cố Miểu Miểu nghi ngờ quay đầu lại, sau đó chớp mắt một cái, môi cô đã được một thứ trên mềm mại ấm áp chạm vào. Cô mở to mắt.
Cùng lúc đó, camera chớp một cái, chụp lại khoảnh khắc này.
Rất vui khi được gặp em, thanh mai của anh.