Con người Kiều Mộc từ nhỏ đã như một con cá mặn, không thể chịu đựng được sự khổ cực khi mệt mỏi, cũng không muốn phải chịu đựng sự khổ cực đó, mỗi ngày đều thích xem những chuyện liên quan đến những chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Mà sau từ khi thích xem, mỗi ngày cô đều mơ tưởng có một tổng tài bá đạo tìm được cô, ném cho cô một tấm thẻ đen, để cô làm phu nhân có danh vô thực của gia đình giàu có.
Giờ đây điều ước này xem như đã thành sự thật rồi, tuy rằng vẫn còn cách xa so với tưởng tượng, nhưng rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Việc giả làm người yêu đã có nhiều tiền như vậy, so với việc kết hôn rồi lại ly hôn, có thân phận kết hôn lần thứ hai thì tốt hơn rất nhiều!
Kiều Mộc cố gắng mím chặt môi, sợ rằng mình cười toe toét. Chúng ta vẫn phải khiêm tốn, đúng vậy, khiêm tốn khiêm tốn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“À thì… tổng giám đốc Cố này, căn bệnh pheromone của anh thật sự chỉ có tôi mới có thể trị được sao?” Kiều Mộc có chút tò mò, đây là sự sắp đặt của phim thần tượng nào vậy, toàn thế giới chỉ có mình cô là thuốc của tổng giám đốc Cố.
Cố Hàn Thanh gật đầu: “Hiện tại chỉ phát hiện ra cô thôi, nhưng vẫn phải đến cơ quan kiểm tra một chút, chỉ cần cô chịu kiểm tra.”
“Chịu, chịu chứ, em vô cùng bằng lòng.” Kiều Mộc vội vội vàng vàng đồng ý, nói xong tự cảm thấy mình có chút nóng vội, lại dè dặt bổ sung thêm: “Ý tôi là...có thể giúp tổng giám đốc Cố một chút là vinh hạnh của tôi.”
“Gặp được cô mới là vinh hạnh của tôi. Tối nay cô hãy ngủ ở chỗ của tôi trước đi, ngày mai tôi đưa cô đi cơ quan.” Cố Hàn Thanh nhìn thấy thời gian không còn sớm, cũng không quấy rầy Kiều Mộc nghỉ ngơi nữa.
Kiều Mộc gật gật đầu: “Dạ dạ, được ạ, vậy làm phiền chỗ anh một đêm rồi.”
Cố Hàn Thanh gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Kiều Mộc nhìn anh đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó kiềm chế không được sự kích động, nằm trên giường ôm chăn, lăn qua lăn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A a a!
Phát tài rồi!
Kiều Mộc cô phát tài rồi!
Về sau cô có thể làm một con cá mặn nhỏ vui vẻ rồi!
Đêm nay, Kiều Mộc đi ngủ luôn cười tươi. Ngày hôm sau, cô cùng với Cố Hàn Thanh đi bệnh viện tư nhân kiểm tra độ phù hợp của pheromone. Không ngoài dự liệu, độ thích hợp pheromone của cô và Cố Hàn Thanh là một trăm phần trăm.
Làm bác sĩ gia đình cho Cố Hàn Thanh, chủ nhiệm Vương vô cùng kinh ngạc, loại xác suất ngàn năm có một này quả thật đã bị Cố Hàn Thanh gặp phải, với lại tuổi tác và ngoại hình của đối phương đều rất phù hợp.
Sau khi Kiều Mộc ra ngoài tìm nhà vệ sinh, ông rất ít khi không nghiêm túc cũng bắt đầu đùa giỡn ông chủ: “Tôi nói này tổng giám đốc Cố, cô gái này thật sự là mối nhân duyên do ông trời tạo nên cho cậu, đối phương vừa trẻ vừa đẹp như vậy, theo tôi thấy, anh có thể đổi phương thức trị bệnh khác.”
“Cái gì?” Cố Hàn Thanh nhàn nhạt hỏi.
Chủ nhiệm Vương nhìn ra cửa một cái, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là anh có thể trực tiếp đánh dấu chủ quyền cô ấy, cách này hiệu quả hơn việc cô ấy vỗ về bên ngoài giúp anh mỗi khi anh phát bệnh đó. Với lại, vỗ về bên ngoài ít nhất cũng phải mấy năm mới trị được, nhưng nếu đánh dấu chủ quyền thì có thể mấy tháng là khỏi rồi.”
“Đánh dấu chủ quyền? Cố Hàn Thanh cau mày, không tán thành với cách này: “Cách này không được, tôi và Kiều Mộc thực sự không thân thiết, cô ấy là nhân viên trong công ty tôi, nếu như trực tiếp đánh dấu cô ấy, như vậy là bắt nạt cô ấy quá rồi.”
“Gì mà bắt nạt chứ, Kiều Mộc người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu anh dám theo đuổi thì trực tiếp theo đuổi đi, như vậy ông và ba mẹ anh không cần phải phiền lòng về việc anh không yêu đương nữa, cũng sẽ không thúc giục anh đi xem mắt, như vậy không phải một công đôi việc sao?”
“Theo đuổi...” Cố Hàn Thanh thật sự không nghĩ tới chuyện này, trong đầu óc của anh tình yêu hình như không có tồn tại. Lúc đi học, trong đầu anh chỉ có đọc sách học bài. Sau khi tốt nghiệp thì một lòng một dạ với sự nghiệp.
Anh cũng biết, ông và ba mẹ rất quan tâm đến vấn đề tình cảm của mình, nhưng anh cảm thấy chuyện này muốn gấp cũng không gấp được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Từ bệnh viện đi ra, Kiều Mộc luôn cảm thấy Cố Hàn Thanh có đôi khi nhìn cô, làm cho cô có một chút lo lắng, giơ tay lên sờ mặt của mình, tự hỏi trên mặt mình có dính gì bẩn không?
Giả vờ lấy điện thoại xem tin tức, thực ra là bật camera trước của máy để kiểm tra mặt mũi nhưng không có phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ.
Mà lúc này, Cố Hàn Thanh đột nhiên nói: “Cô…”
Kiều Mộc lập tức cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Cố, anh có chuyện gì phân phó sao?”
Cô chớp mắt, lấp lánh nhìn anh.
Cố Hàn Thanh liếc nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, trong đầu lại hiện lên lời nói của bác sĩ, đột nhiên cảm thấy không dễ chịu, nghiêng đầu ho một tiếng, “Ừm bệnh của tôi không có thời gian phát bệnh cố định, cho nên cô nhất định phải luôn ở bên cạnh tôi. Cô xem hay là thế này đi, tôi điều cô tới bộ phận thư ký nhé? Nhưng mà khi ở ngoài chúng ta lấy cách thức là bạn trai bạn gái để hỗ trợ nhau, thỉnh thoảng cô tới nhà của tôi ở, như vậy cô xem có được không?”
“Hả? Phải chuyển bộ phận sao?” Kiều Mộc phồng má lên do dự, “Nhưng mà em chỉ biết những thứ liên quan đến kế toán thôi, tôi không biết làm thư ký.”
“Không sao, cũng không phải thật sự để cô làm cái gì, chủ yếu là để thuận lợi cho lúc tôi cần cô. Nếu không cô ở phòng tài vụ, lúc tôi cần chẳng phải sẽ làm ầm ĩ lên sao? Hay là cô
muốn như vậy?”
Kiều Mộc nghĩ đến cảnh này một lúc, cảm thấy Cố Hàn Thanh nói cũng đúng, kiếm tiền trước rồi tính sau!
Làm sao mà có thể không làm gì cả khi kiếm được một số tiền lớn như vậy chứ!Cô cười, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm:“Ừ, đều nghe tổng giám đốc Cố sắp xếp.”
Cố Hàn Thanh nhìn nụ cười rạng rỡ của cô cảm thấy cô quả thực rất xinh đẹp.
Khi hai người trở về xe, Cố Hàn Thanh đưa thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn cho Kiều Mộc: “Trong này có hai mươi tiệu, xem như là tiền lương tháng đầu tiên của cô.”
“Hả? Hai mươi triệu.” Kiều Mộc kinh ngạc: “Không phải là mười triệu sao?”
“Tôi suy nghĩ rồi, vẫn tính cho cô hai mươi triệu, dù sao sự tự do của cô đều thuộc về tôi rồi, cô cầm lấy mà tiêu xài thoải mái đi. Muốn rút ra cũng được, tùy cô sắp xếp.” Cố Hàn Thanh hơi nhếch môi lên: “Cầm lấy đi.”
Kiều Mộc ngẩn ngơ cầm lấy thẻ ngân hàng, tay không kiềm được mà sờ sờ.
Phát tài rồi, thật sự phát tài rồi!
“Cảm ơn tổng giám đốc Cố, anh yên tâm, về sau tôi nhất định cúc cung tận tụy anh cho tới chết!” Kiều Mộc vì kích động mà nói ra lời nói hùng hồn!
Cố Hàn Thanh nhịn không được cười, nho nhã chỉnh khuy tay áo, nhẹ nhàng nói: “Không cần chết, chỉ là thời gian trị bệnh của tôi có thể lâu một chút, phỏng chừng sẽ làm chậm trễ cô.”
“Không chậm trễ, không chậm trễ! Chuyện yêu đương đối với tôi không có hứng thú!” Kiều Mộc liên tục xua tay, làm một năm có thể kiếm hơn trăm triệu, cô chỉ mong rằng có thể làm thêm mấy năm!
Yêu đương cái gì chứ, tất cả cút khỏi cho cô! Người yêu của cô chỉ có tiền!
“Nghe cô nói như vậy, cô vẫn chưa yêu qua bao giờ sao?” Cố Hàn Thanh cảm thấy mình bị chủ nhiệm Vương ảnh hưởng rồi, vậy mà lại bắt đầu quan tâm đến chuyện yêu đương của nhân viên.
Kiều Mộc cảm thấy độc thân từ lúc sinh ra cho tới giờ không có gì mất mặt cả, cô thành thực nói: “Chưa có yêu qua, tôi thường ru rú ở trong nhà, bạn bè cũng rất ít, cho nên không quen biết bất kỳ người đàn ông nào.”
“Nhưng cô cũng rất xinh đẹp, chắc có không ít người theo đuổi cô đúng chứ?” Cố Hàn Thanh nói chuyện phiếm.
Kiều Mộc gãi gãi đầu, xấu hổ cười: “Tất nhiên là có chứ, nhưng tôi đều không thích.”
“Vậy cô thích người như thế nào?”
“Hả? Chuyện này tôi cũng không rõ nữa, cũng chưa có gặp qua, có thể gặp rồi sẽ biết thôi.”
Kiều Mộc cảm thấy mình không có ys muốn dụ dỗ ông chủ, cho nên không chút kiêng dè mà nói ra, thật sự chỉ nói chuyện phiếm mà thôi.
Cố Hàn Thanh ừ một tiếng với hàm ý khó hiểu, sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa.
*
Bệnh tình của Cố Hàn Thanh thật sự làm cho người khác khó lường trước được, Kiều Mộc đã làm thư ký cho anh được một tháng rồi, cũng chưa thấy anh phát bệnh lại, chuyện này làm cho cô lấy tiền cũng có chút bất an.
Cuối cùng tại bữa tiệc rượu sau đó một tháng, Pheromone của Cố Hàn Thanh phát bệnh trở lại, Kiều Mộc làm bạn nhảy của anh vội vàng dìu anh về phòng nghỉ ngơi.
Cửa vừa đóng lại, mùi pheromone nồng đậm của Alpha cuốn lấy cô, Kiều Mộc bị kích thích làm cho hai chân nhũn ra, cả người mềm nhũn muốn quỳ trên mặt đất.
Cố Hàn Thanh nắm lấy cánh tay của cô, anh dùng sức đem cô dìu đến sô pha, bởi vì hai bên đều có chút yếu ớt, sau khi anh dìu Kiều Mộc lên sô pha, tự mình cũng ngã xuống đè lên người cô.
Kiều Mộc đau đớn rên lên một tiếng, đồng thời càng thêm xúc động, hai má đỏ bừng.
Ga thích hợp một trăm phần trăm vốn dĩ rất dễ làm cho đôi bên không có sức đề kháng, lần trước trong lòng Kiều Mục có chút đề phòng Cố Hàn Thanh cho nên mới có thể chống đỡ, lần này không dễ dàng như vậy, trực tiếp bị Alpha pheromone xâm chiếm.
Cố Hàn Thanh cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, trước mắt càng lúc càng mơ hồ, anh lắc đầu, nhưng chỉ làm cho đầu anh thêm choáng váng khó chịu, hai cánh tay cũng không còn sức lực, một bên trở nên yếu ớt, anh ngã xuống về phía cô.
Thật trùng hợp, hai đôi môi chạm lấy nhau.
Như củi khô gặp phải ngọn lửa hừng hực, hai người để cho bản năng chi phối, ôm hôn kịch liệt, càng lúc càng hôn sâu, pheromone của hai bên quấn lấy nhau, hơi thở nồng đậm của Alpha cũng dần dần lắng xuống.
Lí trí của hai người cũng trở về từng chút một, bốn mắt nhìn nhau, Kiều Mộc “A” kêu lên một tiếng, liền đẩy Cố Hàn Thanh ra.
Sô pha quá chật, Cố Hàn Thanh trực tiếp ngã xuống đất.
Kiều Mộc lui vào góc sô pha, lấy gối che lại phía trước mình, đầu tóc bù xù, môi sưng lên, đôi mắt rưng rưng nước nhìn Cố Hàn Thanh: “Tổng giám đốc Cố, anh không có nói phải giúp anh chữa bệnh bằng cách này.”
Kiều Mộc chưa từng nghĩ đến phải hôn Cố Hàn Thanh, tuy rằng ai chiếm tiện nghi còn chưa biết, nhưng tốt xấu gì cô cũng là con gái cành vàng lá ngọc, thật sự không có tùy tiện như vậy.
Hiện giờ làm ra chuyện như vậy, cô thật sự không biết phải làm sao.
“Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ sự tình sẽ như vậy.” Cố Hàn Thanh từ dưới đất đứng lên, ngồi lên sô pha, dơ tay muốn xoa đầu an ủi Kiều Mộc, nhưng bị cô ấy đẩy ra.
“Đừng chạm vào tôi.” Kiều Mộc rất bài xích, Cố Hàn Thanh dừng lại, áy náy nói: “Thật sự xin lỗi cô, tôi không có cố ý.”
Kiều Mộc không nghe, cô lấy gối che mặt mình lại, không muốn nhìn thấy anh. Bây giờ cô rất rối bời, cái gì cũng không muốn hiểu.
Cố Hàn Thanh nhìn thấy như vậy, chỉ có thể nói: “Tối nay tôi đưa cô về nhà trước nhé, ngày mai là cuối tuần, cô nghỉ ngơi một chút, không cần đến bên tôi.”
Cuối tuần này của Kiều Mộc trôi qua không mấy vui vẻ, không phải vì tức giận nụ hôn ngoài ý muốn kia, mà là cảm thấy rất phiền lòng, cô luôn nghĩ đến nụ hôn đó, tim cô càng thêm đập nhanh, hai má nóng lên mỗi khi nghĩ đến chuyện đó.
Cô cảm thấy nhất định là do từ lúc sinh ra tới giờ độc thân quá lâu rồi, lại là nụ hôn đầu, cho nên rất không có tiền đồ mà bị nó ảnh hưởng.
Chủ yếu là Cố Hàn Thanh là con rồng con phượng, đẹp trai như vậy, lại rất hào phóng, là ai thì tim cũng loạn nhịp khi hôn người đàn ông như vậy.
A a a!
Thật là phiền phức, một chút cũng không muốn đi làm.
Vào sáng thứ hai, Kiều Mộc sau khi ăn sáng xong chán nản đi ra ngoài, bà Khương nghi hoặc nhìn cô: “Dạo này con làm sao vậy? Mẹ cảm thấy tâm trạng của con lên xuống thất thường, lúc thì cười như đồ ngốc, lúc thì như bị trầm cảm vậy.”
“Mẹ con không sao, con chỉ là mắc hội chứng làm việc thông thường thôi, con đi đây mẹ.” Kiều Mộc vẫy vẫy tay, đeo theo chiếc túi bình thường rời khỏi nhà.
Cô vẫn chưa nói với mẹ về việc kiếm được số tiền lớn, cô chỉ tự đi mua một số sản phẩm chăm sóc da đắt tiền, quần áo đắt tiền cho mình, nguyên nhân là vì chuyện này quá sức tưởng tượng, cô không biết phải nói với ba mẹ như thế nào, chỉ có thể giấu lúc nào hay lúc đó.
Đi vào tàu điện ngầm, điện thoại có tiếng ding dong, Kiều Mộc còn tưởng là tin nhắn Wechat của Trần Lị, kết quả là tin nhắn của ngân hàng.
Khi nhìn thấy từng dòng từng dòng tin nhắn chuyển khoản, cô kinh ngạc đến phát ngốc.
Đơn vị, chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, triệu...chục triệu!!!
Cố Hàn Thanh bị thần kinh rồi, sao mà có thể đột nhiên chuyển cho cô mười lần mười triệu chứ!
Kiều Mộc vô cùng hoài nghi rằng Cố Hàn Thanh chuyển nhầm rồi, cô nhanh chóng gửi Wechat cho anh: [Tổng giám đốc Cố, sao anh lại chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy? Có phải anh chuyển nhầm rồi không?]
Phía bên kia rất nhanh đã trả lời: [Không có chuyển nhầm, là cho cô đó.]
“Hả? Anh đưa tôi để làm gì!” Sau khi Kiều Mộc gửi xong, đột nhiên nhớ đến nụ hôn kia, cô sờ sờ cánh môi, mặt đỏ bừng nói: [Là...là ngoài ý muốn sao?]
[Ừ] Cố tổng lời ít ý nhiều.
Kiều Mộc trừng to mắt, đây là kiểu nói chuyện bá đạo gì thế này, nụ hôn của cô đáng giá trăm triệu sao?
Phục rồi, thật sự phục rồi!
Trong lòng Kiều Mộc thấp thỏm không yên, nói thật cô có chút trống rỗng, trong lòng thấp thỏm, đến công ty mới biết ông chủ đã ở trong văn phòng rồi, cô giả vờ đi báo cáo công việc, lấy một bản văn kiện đi đến gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói trầm cuốn hút truyền đến màng nhĩ, Mặt Kiều Mộc lại đỏ lên.
Cô hít thở sâu hai lần, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Cố Hàn Thanh ngồi trước máy vi tính, cụp mắt chỉnh lại khuy áo sơ mi, khi làm xong thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiều Mộc đi vào, đôi mắt đen sâu của anh híp lại.
Kiều Mộc cắn môi, càng căng thẳng hơn, nhưng cô không ngừng mặc niệm chết sớm sớm siêu sinh, chết sớm sớm siêu sinh, cô đi tới và nói thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Cố, tôi không thể nhận số tiền sáng nay của anh được.”
Cố Hàn Thanh nhướng mày, tò mò: “Tại sao?”
“Tại sao ư, số tiền đó quá nhiều rồi, mặc dù chuyện đó của chúng ta...” nói đến chuyện hôn, dù sao Kiều Mộc vẫn là một cô gái cũng có chút khó mở lời, cô đỏ tai nói: “Anh làm cho tôi có cảm giác đang mua bán vậy! Hoàn toàn không giống với tính chất giúp anh chữa bệnh nữa.”
Cô là người duy nhất mà bao nhiêu năm nay Cố Hàn Thanh mới tìm được để có thể chữa bệnh cho mình, đối phương cho cô nhiều tiền như vậy cô thực sự có thể hiểu được, dù sao trong mắt cô thì số tiền đó là rất nhiều, nhưng trong mắt của Cố Hàn Thanh có thể chỉ là chút tiền lẻ, cho nên cô có thể tiếp nhận.
Nhưng mà một trăm triệu này thì không thể được, chỉ vì một nụ hôn kia mà cho cô một trăm triệu, không phải là mua bán sao, nếu như lần sau lại phát sinh ra chuyện thân mật hơn, vậy có khả năng sẽ loạn hết cả lên.
Cố Hàn Thanh cau mày, anh không ngờ con gái sẽ nghĩ đến phương diện này, anh trầm tư một lát, sau đó đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn làm việc đi đến Kiều Mộc.
Kiều Mộc lấy văn kiện che trước ngực, phòng bị lùi về sau hai bước: “Tổng giám đốc Cố, anh...anh muốn làm gì vậy? Chúng ta có chuyện từ từ nói, chỉ có thể nói chuyện, tuyệt đối đừng động thủ.”
Cố Hàn Thanh mỉm cười, hơn một tháng qua, anh cũng dần dần hiểu được Kiều Mộc. Cô gái này thích tiền, nhưng rất thần kỳ là cô lại không có dã tâm tham vọng gì, ước mơ lớn nhất của cô là mỗi ngày làm con cá mặn nằm dài, đi làm trốn việc.
Còn nói cái gì mà: “Tiền đi làm kiếm được là tiền tổn thất tinh thần, còn chỉ có trốn việc thì mới kiếm được tiền từ ông chủ.”
Lúc đó khi nghe được câu này, anh thực sự cảm thấy bất lực vừa buồn cười, cũng cảm thấy cô ấy rất thú vị.
Làm sao mà có người yêu tiền như thế, lại còn đơn thuần như vậy.
Có lẽ vì cô suy nghĩ như vậy, nên anh cảm thấy ở bên cô đặc biệt rất vui vẻ thoải mái, vốn dĩ không cần phải đưa cô đi dự tiệc, nhưng anh thích đưa cô đi cùng, muốn nhìn thấy cô mọi nơi mọi lúc, anh cũng không biết như vậy có phải là thích không, dù sao anh cũng chưa từng trải qua, nhưng trải qua nụ hôn ngoài ý muốn lần trước đó, anh cuối cùng cũng xác định được rằng anh thích cô.
Từ nhỏ anh đã không thích những hành vi quá thân mật, nhưng sau khi hôn cô như vậy, tim của anh đập rất nhanh, lần nào nghĩ đến anh cũng muốn cười, nhớ lại từng khoảnh khắc đó.
Thế là anh thay đổi chủ ý, anh muốn...
Cố Hàn Thanh đứng trước mặt của Kiều Mộc, ánh mắt nghiêm túc nói: “Kiều Mộc, anh đã nghiêm túc suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, chúng ta đừng giả làm tình nhân nữa, làm tình nhân thật sự đi nhé. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ chính thức theo đuổi em.”
Kiều Mộc sững sờ “A” lên: “Tổng… tổng giám đốc Cố, anh nói cái gì? Anh muốn theo đuổi tôi sao?”
Cố Hàn Thanh gật đầu: “Ừm.”
“Không phải... Làm sao có thể đuổi đến bước này rồi, chúng ta... chỉ mới quen biết được một tháng.” Kiều Mộc khó hiểu gãi gãi đầu, tim đập thình thịch thình thịch loạn nhịp, người đứng đầu công ty vậy mà theo đuổi cô sao...
Thật là xấu hổ quá.
“Quen biết một tháng là đủ rồi.” Cố Hàn Thanh đi thẳng đến bên cạnh cô, dùng đôi mắt đen sâu nhìn thẳng vào cô, lại tiến gần một bước, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, tỏ tình: “Kiều Mộc, anh thích em.”
Kiều Mộc: “...”
Kể từ khi Cố Hàn Thanh tỏ tình, Kiều Mộc đã mất tập trung mấy ngày, không thể phủ nhận, cô có chút mong đợi ông chủ lớn sẽ theo đuổi cô như thế nào, là tặng cho cô một chiếc túi hàng hiệu, chiếc đồng hồ hàng hiệu sao? Hay là đưa cô đi ra biển ngắm sao?
Hay là...
Hay là tất cả.
Cái gì cũng không có.
Cả một tuần sau khi Cố Hàn Thanh tỏ tình, đều không có động tĩnh gì.
Vui vẻ vô ích rồi, chắc là ông chủ chỉ trêu đùa cô thôi.
Kiều Mộc bĩu môi, cũng không mông đợi nữa, thứ sáu tan làm, cô tính thời gian lần trước Cố Hàn Thanh phát bệnh, cảm thấy tuần này anh nhất định không sao, liền gửi cho anh một tin nhắn Wechat: [Tổng giám đốc Cố, hôm nay tôi có thể tan làm sớm một chút không?]
[Em có việc sao?]
Uhm, ông chủ lớn nói như vậy làm sao cô có thể nói là có việc.
Dù sao đã lấy nhiều tiền như vậy.
Vì vậy, cô nói: [Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là cảm thấy tuần này anh chắc là không phát bệnh, hôm nay tôi không cần phải ở bên cạnh anh... phải không?]
[Đợi anh một chút nhé, anh rất nhanh sẽ xong việc, tối nay đi với anh tới một nơi.]
Kiều Mộc: ? ? ?
Cuối cùng thì Cố tổng cũng bắt đầu phương thức theo đuổi cô rồi sao?
Kiều Mộc xấu hổ che mặt, thôi xong rồi, đã nói là trong lòng không kỳ vọng rồi mà lại kích động trở lại, ông chủ lại làm cái gì nữa đây.
Kiều Mộc dựa vào trên bàn, lại bắt đầu sử dụng kỹ năng thiết yếu: Hoang tưởng.
Sau khi làm xong việc Cố Hàn Thanh đi ra nhìn thấy một cô gái với khuôn mặt cười ngây ngốc, ánh mắt thẫn thờ, nhìn là biết linh hồn của cô đã bay đi xa rồi.
Anh không nhịn được cười mà nhếch khóe môi, từng bước đi tới, tới khi đến bên cửa, liền gõ cửa: “Đi thôi.”
Kiều Mộc cả kinh, quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh đi ra, cô vui mừng đứng dậy: “Tổng giám đốc Cố, anh xong việc rồi ư?”
“Ừ, đi thôi.” Trong văn phòng đã không còn người nữa, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Kiều Mộc cấp tốc thu dọn túi xách của mình, chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh anh. Có lẽ bởi vì được anh tỏ tình nên bây giờ khi đứng bên cạnh của anh, Kiều Mộc cảm thấy tim đập rất nhanh, không được thoải mái.
Khi vào trong thang máy, cô lặng lẽ nhìn anh, anh cũng không có gì thay đổi nhiều, trông anh vẫn như mọi ngày.