[full_free]_ông xã chẳng thể cho gì ngoài tiền

“Dạ dạ dạ, Ba, những lời của ba nói khiến cho tai của con muốn chai sạn rồi, con sẽ chú ý thái độ của mình.” Châu Ảnh cười mỉm nói: “Con trai của con hiếm khi mới có đối tượng, làm sao mà con không đối đãi tốt được cơ chứ?”
 
“Đúng vậy đó ba, ba yên tâm đi, con và A Ảnh đảm bảo sẽ không cản trở ba đâu.” Cố Sơn an ủi ba của mình: “Đi thôi ba, chúng ta xuống lầu thôi, theo thời gian đã hẹn, Hàn Thanh chắc đã đến nơi rồi.”
 
“Đi thôi, đi thôi.” Ông nội Cố kiểm tra quần áo mình đang mặc lần cuối mới để cho con trai đỡ mình xuống dưới lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bọn họ xuống dưới lầu không lâu, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng của xe con, mắt của ba người đều sáng lên, vội vàng đứng lên đi ra ngoài cổng.
 
Kiều Mộc chưa kịp xuống xe, đã nhìn thấy ông nội và ba mẹ của Cố Hàn Thanh, ba người bọn họ đứng thành một hàng dưới mái hiên cười toe toét với chiếc xe, không biết tại sao …cô có chút lo sợ.
 
Kiều Mộc nuốt nước bọt, tay nắm lấy bạn trai đang lái xe: “Ông và ba mẹ của anh làm sao vậy? Em vẫn còn chưa xuống xe, sao bọn họ cứ đứng trước chiếc xe chúng ta cười vậy?”
 
Cố Hàn Thanh cười: “Đây là bọn họ muốn thể hiện thiện chí đối với em, nhưng mà hình như lại biến khéo thành vụng rồi. Ngoan, em ngồi ở đây, để anh xuống mở cửa xe cho em.”
 
Cửa xe bên phía Kiều Mộc ở bên phía mái hiên, có nghĩa là cách người nhà họ Cố rất gần, cho nên cô mới không dám bước xuống xe sớm, chỉ có thể đợi Cố Hàn Thanh mở cửa xe cho cô.
 
Người đàn ông đưa một tay ra: “Mộc Mộc, xuống xe thôi.”
 
Kiều Mộc thấp thỏm nhếch môi, đặt tay lên lòng bàn tay to của anh, cô cúi người xuống, chân đạp lên đất dưới sự dìu dắt của anh, đột nhiên cô nhớ đến món quà ở trong cốp xe, vội vàng kéo tay anh: “Anh lấy quà đi, không được đến bằng tay không đâu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh biết rồi, em thả lỏng người đi.” Cố Hàn Thanh dắt cô đi mở cốp xe sau, Kiều Mộc có nghĩ cũng không nghĩ đến mình đã vung tay dùng hai tháng lương di mua chai rượu quý đắt tiền, nhưng tay còn chưa chạm được tới món quà thì có một giọng nói hiền hòa của người cao tuổi ngăn cô lại: “Cháu không cần lấy đâu, để Hàn Thanh lấy là được rồi, Mộc Mộc mau vào trong nhà ngồi đi, cháu đi đường có mệt không?”
 
Là ông nội của Cố Hàn Thanh đi qua nói với cô.
 
Kiều Mộc cẩn trọng chào hỏi ông, hơi cúi người chào: “Cháu chào ông nội Cố ạ!”
 
“Chào cháu, chào cháu, Mộc Mộc của chúng ta trông thật xinh đẹp. Con dâu lớn, các con mau lại xem có phải không?” Ông Cố gọi con trai và con dâu đến.
 
Chu Ảnh trên người mặc sườn xám, phong thái tao nhã đoan trang cùng với chồng đi tới, hai người đều nở nụ cười thân thiện với cô: “Mộc Mộc chào con, Bác là mẹ của Hàn Thanh, cháu gọi bác là bác gái được rồi. Còn đây là ba của Hàn Thanh, con cứ gọi bác trai là được.”
 
Kiều Mộc lại hơi khom người: “Cháu chào bác trai, bác gái,”
 
Hai bên cứ như thế chào hỏi, Cố Hàn Thanh một tay xách ba cái túi, lại nắm lấy tay Kiều Mộc: “Ông nội, ba mẹ, mọi người đừng đứng ở bên ngoài nói chuyện nữa, chúng ta đi vào trong thôi.”
 
“Phải phải phải, nhìn ông xem, ông quên mất tiêu.” Ông Cố khẽ nhăn trán, cười ha ha rồi dẫn mọi người đi vào nhà.
 
Sau một thời gian ngắn tiếp xúc với nhau, cuối cùng Kiều Mộc cũng cảm nhận được lời của Cố Hàn thanh nói rằng gia đình anh rất tốt là như thế nào.
 
Điều này không giống với những người có tiền trong các bộ phim truyền hình mà cô đã xem qua, cả ba, mẹ và ông nội của Cố Hàn Thanh không hề kiêu ngạo chút nào, người nào người nấy đều rất dịu dàng và thân thiết.

 
Kiều Mộc ngồi ở trên sô pha nói chuyện với mọi người nhưng hoàn toàn không có cảm giác thoải mái.
 
Ông Cố là người ít nói, nhưng sau khi quen thuộc liền chỉ tay vào Kiều Mộc nói: “Không biết vì sao ông luôn cảm thấy ông và Mộc Mộc như hai người bạn cũ gặp nhau, giống như là đã quen biết nhau từ kiếp trước vậy.”
 
Châu Ảnh bất đắc dĩ cười: “Ba, ba lại nói mấy câu thần bí nữa rồi.”
 
Bà xoay đầu về phía Kiều Mộc nói: “Mộc Mộc, cháu đừng có nghe ông nội Cố của cháu nói lung tung, ông ấy bình thường hay thích những chuyện huyền bí về kiếp trước kiếp này như thế đó.”
 
Kiều Mộc xấu hổ mà gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực cháu cũng cảm thấy ông nội Cố có chút thân thiết, giống như là đã gặp mặt rồi vậy, nhưng cháu khẳng định là trước đây cháu chưa từng gặp qua ông nội Cố, cho nên cháu nghĩ rằng có thể là ở kiếp trước ạ.”
 
“Con nghe đi, nghe đi, Mộc Mộc nhà người ta đã khẳng định lời nói của ba rồi.” Ông Cố giống như đứa trẻ ba tuổi cười vui vẻ khi được Kiều Mộc khẳng định lời nói của mình.
 
Châu Ảnh không còn cách nào khác đành lắc đầu, tùy ba vậy, chỉ cần ba vui là được rồi.
 
Kiều Mộc ở lại nhà họ Cố chơi hết một ngày, vào buổi tối, ông nội Cố giữ cô lại ở qua đêm nhưng Kiều Mộc từ chối. Dù sao cô cũng chưa có chính thức kết hôn, cứ ở qua đêm như vậy sẽ không tốt, Châu Ảnh cũng nhắc nhở ông nội rằng người ta là cô nương trong sạch còn chưa gả vào nhà, làm sao có thể ở lại tá túc được, như vậy sẽ làm cho nhà mẹ đẻ cảm tượng không tốt về nhà mình.
 
Ông nội Cố nghĩ thấy cũng đúng nên không ép buộc nữa, một nhà với ánh mắt thân thiết tiễn hai người lái xe rời khỏi.
 
Ra khỏi nơi này, Kiều Mộc thoải mái dựa vào ghế ,vươn vai, Cố Hàn Thanh liếc nhìn cô: “Em mệt rồi sao?”
 
“Có một chút, nhưng tổng thể thì không có vấn đề gì hết. Hàn Thanh, người nhà của anh đều đáng yêu cả, nhưng mà không khí nhà anh vui tươi như vậy, sao có thể bồi dưỡng ra một người lạnh lùng như anh được chứ?” Kiều Mộc hết sức tò mò hỏi.
 
Cố Hàn Thanh không có cách nào khác chỉ cười cười: “Anh đâu có lạnh lùng đâu, không phải ở trước mặt em anh rất hay cười sao?”
 
“Là vì sau khi chúng ta bắt đầu hẹn hò, còn hồi vẫn chưa hẹn hò, anh đâu có như vậy.” Kiều Mộc nhăn mũi với anh.
 
“Tính cách của anh xem như được di truyền từ đời trước, bà nội của anh xuất thân từ một gia đình âm nhạc, bản tính có chút lạnh lùng, chắc là tính cách của anh giống với bà.” Cố Hàn Thanh giải thích điều mà Kiều Mộc muốn biết.
 
Kiều Mộc kinh ngạc: “Bà nội của anh? Chính là người lớn tuổi trông rất nho nhã trong bức hình rất lớn của gia đình mà hôm nay em đã thấy ở phòng khách nhà anh sao?”
 
“Ừ, Có phải bà nội của anh trông rất đẹp không? Nhưng mà đáng tiếc là sức khỏe bà anh khi về già không tốt lắm, đã mất mấy năm trước rồi, ông của anh vì chuyện này mà đau lòng rất lâu, vì vậy sức khỏe cũng yếu đi rất nhiều.” Trong lời nói của Cố Hành Thanh đầy vẻ tiếc nuối khi nhắc đến chuyện này.
 
Kiều Mộc cắn cắn môi rồi xin lỗi anh: “Em xin lỗi, em không nên nhắc đến chuyện này.”
 
“Ngốc quá, không có gì đâu, chúng ta về sau sẽ là người một nhà, em muốn biết cái gì thì cứ hỏi.” Cố Hàn Thanh đưa một tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc vẫn cảm thấy rất có lỗi, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, quay đầu vui vẻ nói: “Hay là chúng ta đi tòa tháp đôi xem cảnh đêm nha? Đột nhiên em muốn đi xem.”
 
Cố Hàn Thanh đương nhiên là theo cô: “Được, em muốn đi đâu thì đi tới đó.”

 
Hai người nhanh chóng đi tới tháp đôi, Kiều Mộc đi tới cửa bán vé mua vé, sau đó kéo Cố Han Thanh đi xếp hàng để soát vé: “Đã lâu lắm rồi chúng ta chưa tới đây, anh còn nhớ lần trước chúng ta tới là khi nào không?”
 
“Là tuần thứ hai sau khi chúng ta xác định mối quan hệ, đúng không?” Cố Hàn Thanh trả lời mà không cần suy nghĩ gì.
 
“Bingo.” Kiều Mộc búng tay một cái, cô nhón chân hôn một cái lên má để thưởng cho anh: “Anh còn nhớ rất rõ nha!”
 
Cố Hàn Thanh vòng tay qua eo cô và kéo cô vào lòng: “Lúc mới hẹn hò, chúng ta đều không biết các cặp đôi sẽ đi đâu để hẹn hò, sau đó chúng ta tìm trên mạng, rồi đi tham quan hết các điểm tham quan trong thành phố, lúc đó cảm giác chúng ta giống như người ngoại tỉnh chứ không phải là người trong thành phố này vậy.”
 
“Ha ha ha, đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Nhớ lại quá khứ tràn đầy ngọt ngào, Kiều Mộc ôm chặt lấy eo Cố Hàn Thanh rồi nép mình vào trong ngực anh: “Lúc đó hai chúng ta thật là ngốc, phải lần mò từng chút một, dần dần mới tìm được nơi chúng ta ăn ý một chút. Nhưng mà thật là cảm động, em vậy mà lại yêu đương với người nổi tiếng như anh. Hàn Thanh, anh tin rằng có kiếp trước không?”
 
“Hả? Sao em lại nói như vậy?” Cố Hàn Thanh híp mắt nhìn cô.
 
“Sau khi soát vé xin mời đi qua bên này, sau khi đi vào thì thang máy ở phía bên tay phải.” Giọng nói của nhân viên soát vé cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Hai người ăn ý cùng nhau dừng cuộc nói chuyện, đi soát vé trước để đi thang máy.
 
Sau khi lên tới đỉnh, Kiều Mộc vui vẻ chạy đến mép tường thủy tinh, đặt hai tay lên trên tường, không chút sợ hãi nhìn xuống dưới.
 
Bên cạnh cô có một cô gái vô cùng sợ hãi, cứ nép vào lòng bạn trai không chịu ngẩng đầu lên, hai chân cũng mềm oặt rõ ràng, cả người cứ trượt thẳng xuống.
 
Cố Hàn Thanh đi đến bên cạnh Kiều Mộc, có một chút tiếc nuối nói: “Tại sao em không hề sợ chút nào vậy?”
 
Kiều Mộc hiểu ý của anh, cười hì hì, sau đó lấy vai hếch vào anh: “Tổng giám đốc Cố, em phát hiện ra anh thật là trẻ con, anh thích giọng điệu như vậy sao? Vậy phải xem thành ý của anh rồi, em cũng không phải là không biết diễn.”
 
Cố Hàn Thanh đi đến phía sau Kiều Mộc, đưa cánh tay vừa to vừa dài ôm lấy eo cô, cằm đặt trên vai cô, anh khàn giọng nói: “Bà Cố, năm trăm triệu có đủ không?”
 
Hơi nóng phả vào tai khiến cho một nửa người của Kiều Mộc tê dại, lỗ tai đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn người đàn ông: “Ai là bà Cố chứ? Anh đừng có chiếm tiện nghi của em.”
 
“Vậy tăng thêm một trăm triệu, anh có thể gọi được rồi chứ?”
 
Kiều Mộc mím môi liên tục, nhịn không được nữa, vui vẻ cười toe toét, thậm chí còn phát ra kiểu cười ngốc nghếch: “Gọi, tùy ý anh gọi.”
 
Quá hạnh phúc rồi, sau khi gặp được Cố Hàn Thanh, mỗi ngày cô đều rất vui vẻ, lại có rất nhiều tiền, cả đời đều tiêu không hết, cuối cùng cô cũng thấy được sự tự do về tài chính, cuối cùng cô cũng thấy được ước mơ làm cá mặn của mình.”
 
Kiều Mộc quay đầu, hôn Cố Hàn Thanh một cái: “Cảm ơn anh, sau khi gặp được anh, em thật sự rất hạnh phúc, có nhiều lúc em nghĩ, có phải ở kiếp trước chúng ta đã gặp nhau, em cứu anh một mạng cho nên ở kiếp này anh mới đối xử tốt với em như vậy.”
 
Lại nhắc đến vấn đề ở kiếp trước, Cố Hàn Thanh suy nghĩ một lúc, sau đó nở nụ cười nói: "Có lẽ là không phải, chắc là ở kiếp trước anh cũng thích em, sau đó thích đến nỗi đến chết vẫn chưa đủ, cho nên anh mới muốn ở kiếp sau lại được gặp lại em, lại được thích em.”
 
Kiều Mộc không nghĩ rằng người đàn ông lạnh lùng độc thân từ trong bụng mẹ lớn hơn cô sáu năm khi nói lời yêu đương mà lại làm cho người ta cảm động đến mức rơi lệ như vậy, cô sửng sốt một hồi, cuối cùng mũi cay mắt đỏ kên: “Cố Hàn Thanh, anh sai rồi, ai cho phép anh nói đến chuyện yêu đương chứ, anh như vậy đã làm xấu mặt người độc thân chúng ta.”

 
Giọng của cô mềm mại, mang một chút làm nũng và nghẹn nào.
 
Cố Hàn Thanh không ngờ rằng mình có thể khiến cho cô gái khóc chỉ bằng lời nói chân thành của mình, anh vừa lúng túng vừa buồn cười, dùng ngón tay cái lau khóe mắt của cô: "Mộc Mộc, sao em lại khóc? Anh chỉ là nói lời của trái tim mình, thật sự mà nói, không phải anh cố ý dùng lời nói yêu đương để làm cho em khóc.”
 
“Anh còn nói nữa!” Người con gái không nói đến đạo lý thật sự không nói đạo lý.
 
Cố Hàn Thanh thật sự đã lĩnh hội qua, anh lập tức nói: “Được rồi, anh không nói nữa, anh sai rồi.”
 
Thái độ của anh rất tốt, tốt đến mức kiều Mộc lần đầu tiên nhận ra được rằng so với tiền thì cô càng thích Cố Hàn Thanh hơn, cô thật là may mắn khi gặp được anh.
 
“Hàn Thanh, chúng ta kết hôn đi.” Kiều Mộc hai tay ôm eo, nhẹ nhàng nói.
 
Cố Hàn Thanh trong nháy mắt hiểu được rằng lời bày tỏ thâm tình của cô còn hơn là lời cô nói thích, trong lòng anh suy nghĩ, và khàn giọng đáp lại cô một tiếng “Ừ”, sau đó hôn chặt môi cô.
 
Dưới cảnh đêm tuyệt đẹp và mờ ảo, cuối cùng họ cũng tìm thấy nhà của mình.
 
Sau khi kết hôn một năm, Kiều Mộc nghỉ việc và sống cuộc sống cá mặn như cô từng mơ ước. Có lẽ người khác thấy sẽ nói rằng cô đã đánh mất chính mình, nếu sau này bị người chồng giàu có bỏ rơi, thì kết cục sẽ rất thảm hại.
 
Kiều Mộc gặp phải tình huống như vậy, cô cũng lười phản ứng, sẽ chỉ ừ ừ, a a, ồ ồ sau đó nghĩ: Chồng của cô cho cô cổ phần, lại còn đưa cô hai tỷ tiền mặt, nếu như cô bị bỏ rơi, cũng có thể sống được cuộc sống của con cá muối.
 
Dù sao cũng có nhiều tiền như vậy, tại sao cô phải đi làm công việc với mức lương dưới một vạn chứ?
 
Hai mươi bốn năm trước cô đã trải nghiệm đủ rồi, một chút cũng không muốn trải nghiệm lần nữa, bây giờ chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống của một người vợ giàu có.
 
Mỗi ngày đều cùng với mẹ chồng đi Spa, đi nước ngoài xem Show, ngồi du thuyền riêng ra biển ngắm trăng sáng sao trời, có phải rất tuyệt vời không?
 
Tất nhiên là tuyệt vời rồi.
 
Kiều Mộc cảm thấy mình còn trẻ, giống như mười sáu mười bảy tuổi.
 
 Lại có một lần trở về sau khi xem một chương trình biểu diễn ở nước ngoài, Kiều Mộc vẫy tay chào mẹ chồng và lên xe tài xế riêng để trở về nhà của cô và Hàn Thanh.
 
Trên đường đi Kiều Mộc có chút mệt nên ngủ thiếp đi.
 
Sau đó cô nằm mơ một giấc mộng rất dài, rất dài. Trong giấc mộng, cô có một kiếp là cô nhi, sau đó đến khi hai mươi tư tuổi thì đột tử chết, xuyên vào một cuốn sách. Bên trong cuốn sách, cô cũng gặp được Cố Hàn Thanh, nhưng mà hai người không phải yêu đương bình thường mà là kết hôn trước rồi mới yêu. Nhưng trong cuốn sách đó, Cố Hàn Thanh vẫn thích đưa tiền cho cô, thậm chí gửi đến hai tỷ!
 
Nhưng trong đó, bọn họ đều rất đáng thương, cô không có ba mẹ, ba mẹ của Cố Hàn Thanh cũng chết rồi, chỉ còn có ông nội.
 
Kiều Mộc nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy bi thương, buồn đến mức khóc nức nở.
 
Lúc này cô cảm thấy thân thể của mình bị lắc mạnh một hồi, có người đang gọi cô: “Mộc Mộc, em tỉnh lại đi, em gặp ác mộng rồi.”
 
Kiều Mộc nắm lấy bàn tay đó, từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy không biết từ lúc nào mà mình từ trong xe đã trở về tới phòng ngủ, lại nhìn thấy rõ mặt của Cố Hàn Thanh, cô lập tức ôm chặt lấy anh: “Hàn Thanh, ba mẹ của em và ba mẹ của anh có khỏe không?”
 
“Hử? sao lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, em không phải trở về sau khi cùng mẹ anh đi xem buổi biểu diễn sao? Với lại, tuần trước chúng ta mới về nhà ba mẹ của em.” Cố Hàn Thanh khó hiểu hỏi, nhưng tay anh vẫn không ngừng vuốt lưng cô: “Có phải em mơ thấy ác mộng gì rất đáng sợ hả?”

 
Kiều Mộc ôm lấy Cố Hàn Thanh rất lâu, cuối cùng cũng phân biệt rõ được hiện thực và mộng cảnh, cô dụi mắt của mình và kể cho Cố Hàn Thanh nghe về giấc mơ mà cô vừa mới mơ thấy.
 
“… Hàn Thanh, anh biết không, giấc mơ đó thật là chân thật, giống như em trước đây đã từng trải qua vậy. Kỳ thực trong giấc mơ đó em cũng không thê thảm mấy, trừ kiếp thứ nhất bị đột tử ra, thì sau khi gặp anh ở kiếp thứ hai, em sống cũng rất tốt. Nhưng ở đó không có ba mẹ em, cũng không có ba mẹ của anh, em liền khóc rống lên. Anh nói xem đây có phải là dự báo về điềm xấu không?”
 
“Ngốc quá, em đừng nghĩ lung tung, chỉ là một giấc mơ thôi. Hơn nữa, giấc mơ đều ngược lại so với hiện thực.” Cố Hàn Thanh ngồi lên giường, ôm lấy cô: “Bây giờ chúng ta đều rất tốt, về sau cũng sẽ luôn tốt như thế.”
 
“Hy vọng thật sự là như vậy.” Kiều Mộc nghĩ lại mà phát sợ liền vỗ ngực, ngoan ngoãn nép vào trong lồng ngực của anh, Kiều Mộc lại lẩm bẩm nói: “Hàn Thanh, anh nói xem giấc mơ của em có phải là kiếp trước của chúng ta không vậy? Thực sự bây giờ sau khi càng ở bên anh thì em càng cảm thấy chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi, anh có cảm giác như vậy không?”
 
Cố Hàn Thanh không có trả lời cô ngay lập tức.
 
Kiều Mộc cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh có chút ngẩn người ra, cô lập tức hiểu rõ: “Có phải anh cũng có cảm giác giống như em đúng không vậy?”
 
Cố Hàn Thanh gật đầu: “Không biết là bắt đầu từ khi nào, anh cũng có loại cảm giác như vậy nữa.”
 
“Nhìn đi, em biết ngay mà!” Kiều Mộc có được đáp án của mình, lập tức vui vẻ: “Vậy anh có mơ thấy kiểu giấc mơ như thế này không?”
 
Cố Hàn Thanh lắc đầu: “Cho đến bây giờ anh vẫn chưa mơ thấy.”
 
“Như vậy sao…” Kiều Mộc mím mím môi, xem ra là có chút thất vọng.
 
Cố Hàn Thanh mỉm cười, bóp cằm cô nâng lên, hôn mấy cái: “Hoặc có lẽ là một ngày nào đó anh sẽ mơ thấy, bây giờ đừng nghĩ tới nữa, nếu em không mệt thì có thể làm một số vận động.”
 
Vừa nói xong, anh ép người cô lên trên giường.
 
Kiều Mộc đập lên vai anh rồi đỏ mặt: “Thật buồn cười, sao anh lại có thể cầm thú như vậy chứ, em mới ngồi xe mệt mỏi lắm đây.”
 
“Nhưng anh nhìn thấy em đâu có mệt như vậy.” Cố Hàn Thanh che miệng cô lại, từ từ đưa tay đi xuống dưới.
 
Mặt Kiều Mộc càng thêm đỏ: “Trong giấc mơ, em mơ thấy anh cũng như vậy, mỗi lần em đi chơi trở về, anh đều như vậy hết. Nếu như con người thật sự có kiếp trước, anh Cố à, anh thật sự là trước sau như một.”
 
Cố Hàn Thanh khàn giọng cười: “Vậy điều đó chứng tỏ rằng anh luôn kiên định từ đầu đến cuối. Bà Cố, như vậy không tốt sao?”
 
“Kiên định từ đầu đến cuối sao…” Kiều Mộc ý vị sâu xa lặp đi lặp lại câu này, trong chốc lát, cô ranh mãnh nói: “Trong giấc mơ đó, anh còn có một lần đưa cho em hai tỷ, cái này có phải anh cũng nên kiên định từ đầu đến cuối không?”
 
Chuyện tiền nong không phải là vấn đề, Cố Hàn Thanh không chút do dự nói: “Được, đều đưa em hết, đến cả anh cũng giao cho em.”
 
Câu nói này mang hai ý nghĩa, toàn thân Kiều Mộc đỏ như con tôm luộc.
 
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô nghĩ: “Nếu mà con người thật sự có kiếp trước, hoặc là không gian và thời gian song song, vậy cô chúc cho Kiều Mộc trong giấc mơ của cô một đời hạnh phúc.”
 
Không, là hai người bọn họ đều phải hạnh phúc.
 
Không cần biết Kiều Mộc ở thế giới nào thì đều phải được hạnh phúc, cũng đều phải gặp được Cố Hàn Thanh của chính mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận