[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Giang Trầm vừa nghĩ vừa đẩy cửa vào, khi anh vừa mở cửa ra, nụ trên mặt Giang Trầm lập tức cứng đờ, bước chân cũng dừng lại.
 
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ có một chiếc bánh bao nhỏ mềm mại màu hồng đang ngồi.
 
Anh nhìn thấy Niệm Niệm bắt chéo đôi chân ngắn ngủn ngồi trên giường, bé con đang cúi đầu chơi đùa món đồ chơi nhỏ tay.
 
Giang Trầm: "..."
 
Anh liếc nhìn phòng tắm, Thẩm Minh Dữu vẫn còn đang tắm chưa ra ngoài.
 
Giang Trầm đi tới ngồi ở trên giường, hắng giọng hỏi: "Niệm Niệm đến đây làm gì?"
 
Niệm Niệm ngẩng đầu: “Con đợi mẹ.”
 
"..." Giang Trầm cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Đợi mẹ làm gì?"
 
Niệm Niệm: “Chờ ngủ chung với mẹ.”
 
"..." Giang Trầm thầm nghĩ vì sao mà đứa nhỏ này hết lần này đến lần khác cứ muốn đối đầu với ba con vậy?
 
Giang Trầm cố gắng giảng dạy cho bé con: "Niệm Niệm lớn rồi, con không chỉ phải học cách tự mình làm việc, còn phải học cách ngủ một mình."
 
Tay Niệm Niệm dừng độn̴g tác, nhìn về phía ba mình. Sau khi hiểu được lời ba nói, Niệm Niệm hơi không vui, hình như ba muốn Niệm Niệm ngủ một mình và không cho cô bé ngủ với mẹ.
 
Thực ra Niệm Niệm đã có thể ngủ một mình từ lâu rồi, nhưng gần đây khi bé con tham gia chương trình với mẹ, bé con luôn ngủ với mẹ. Ôm mẹ có mùi thơm ngủ thoải mái hơn nhiều so với việc ngủ một mình. Vì vậy, sau khi ghi hình chương trình và trở về nhà, thỉnh thoảng Niệm Niệm sẽ ở lại và ngủ trên giường với mẹ.
 
Đêm nay Niệm Niệm rất muốn ngủ với mẹ.
 
Nhưng dường như ba muốn đuổi Niệm Niệm đi.
 
Sao có thể chứ.
 
Niệm Niệm cảm thấy hơi tủi thân, vì thế bé con nhỏ giọng nói: "Niệm Niệm mới ba tuổi, vẫn chưa lớn."
 
Giang Trầm: "..."
 
Lời thề son sắt lúc ăn khuya, con đã lớn rồi rốt cuộc là ai nói!
 
“Tối nay Niệm Niệm có thể ngủ với bà nội. Bà nội đã lâu không gặp Niệm Niệm, bà nội cũng rất nhớ Niệm Niệm.”
 
“Ngày mai Niệm Niệm có thể ở với bà nội.” Niệm Niệm đáng thương nhìn ba: “Nhưng, ngày mai Niệm Niệm đã không thể gặp mẹ, con sẽ không thể gặp mẹ trong nhiều ngày nữa. Thật đáng thương."
 
“Tối nay không ôm mẹ ngủ, Niệm Niệm sẽ không ngủ được.”
 
Giang Trầm: "..."
 
Cách con gái anh nhìn anh giống như con nai con bị bắt nạt trông đáng thương làm sao.
 
Nhưng anh cũng rất đáng thương!
 
Đã rất lâu rồi anh chưa được hôn vợ, anh không đáng thương à?
 
"Niệm Niệm, trong khi mẹ đang quay phim, chúng ta có thể đi thăm ban giống như lần trước. Ba sẽ không để Niệm Niệm không gặp mẹ lâu đâu." Giang Trầm tiếp tục đấu tranh, nhìn con gái mình với ánh mắt mong đợi: "Vậy tối nay, Niệm Niệm ngủ với bà nội nhé, được không con?"
 
Niệm Niệm: "Nhưng mẹ đã hứa tối nay sẽ ngủ với Niệm Niệm mà."
 
"Mẹ, mẹ đã hứa với con sao?” Trong lòng Giang Trầm chợt lạnh đi, đối với vợ anh, Niệm Niệm là quan trọng nhất, cô nhất định sẽ làm những gì mình đã hứa với Niệm Niệm. Cô đã hứa tối nay sẽ ngủ với Niệm Niệm rồi, vậy tại sao vừa nãy còn đối xử như vậy với anh chứ?
 
Có lẽ vợ anh đã quên lời hứa với Niệm Niệm rồi chăng?
 
Giang Trầm tiếp tục dỗ dành Niệm Niệm nói: "Chỉ cần tối nay Niệm Niệm có thể tự mình đi ngủ, Niệm Niệm muốn gì ba cũng sẽ đồng ý."
 
Niệm Niệm mím môi, dường như sắp khóc.
 
Bé con không thiếu thứ gì mà cũng không cần cái gì, bé con chỉ cần mẹ.
 
Giang Trầm: "..."
 
Nhìn thấy con gái có thể sẽ khóc trong giây tiếp theo, Giang Trầm nhớ tới lần trước Niệm Niệm khóc thảm thiết như thế nào, anh lại không chịu được ánh mắt như vậy, đành phải thỏa hiệp: “Được, được, con ngủ với ba mẹ, từ nay về sau Niệm Niệm nên học cách ngủ một mình nhé, được không?"
 
Niệm Niệm không trả lời được hay là không được, thấy cuối cùng ba cũng đồng ý cho bé con ngủ với mẹ tối nay, Niệm Niệm lập tức như con chim én nhảy trên giường, trèo lên đầu giường rồi chui vào trong chăn. Cô bé đắp chăn kín cả người, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu.
 
Các động tác có thể nói là được thực hiện vô cùng trôi chảy, hoàn toàn khác với dáng vẻ cô bé đáng thương sắp khóc khi bị bắt nạt vừa rồi.
 
Giang Trầm: "..."
 
Anh nghĩ mình không nên mềm lòng.
 
Thẩm Minh Dữu vừa tắm xong đi ra, đã nhìn thấy Giang Trầm với sắc mặt không được tốt ngồi ở đầu giường, ở giữa giường có một đứa bé nằm, Niệm Niệm thấy mẹ đi ra, bé con vội vàng vẫy tay ra hiệu với cô: “Mẹ, mẹ nhanh tới đây đi, Niệm Niệm muốn ôm mẹ ngủ.”
 
Giang Trầm cũng quay đầu nhìn về phía cô, dường như Thẩm Minh Dữu nhìn thấy trong mắt anh có chút tủi thân.
 
Thẩm Minh Dữu vốn đã nghĩ ngày mai cô lại đi quay phim, nhiều ngày không về được nên tối nay Niệm Niệm nhất định sẽ ầm ĩ muốn ngủ với mẹ. Ngay sau khi ăn xong bữa ăn khuya, trước khi về phòng để tắm rửa, Niệm Niệm vẫn nắm tay mẹ, bé con nói đợi bé con chơi với ông bà nội một lúc sẽ đến ngủ với mẹ, lúc đó Thẩm Minh Dữu đã đồng ý nên mộng tưởng đêm nay của Giang Trầm nhất định sẽ thất bại.
 
Thẩm Minh Dữu khẽ cười nhẹ, cô chui vào trong chăn, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn ấm áp của Niệm Niệm, hôn lên trán Niệm Niệm: “Mẹ yêu con.”
 
Sau đó cô nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ.
 
Giang Trầm ho nhẹ một tiếng.
 
Thẩm Minh Dữu tiếp tục nhắm mắt lại, không để ý anh.
 
Giang Trầm dùng sức ho khan một tiếng.
 
Thẩm Minh Dữu mở to mắt: “Nếu cổ họng anh khó chịu thì đi uống chút thuốc ho đi.”
 
Giang Trầm: "..."
 
Ở nơi Giang Trầm không nhìn thấy, Thẩm Minh Dữu nở nụ cười thành công. Trước kia Giang Trầm quanh năm suốt tháng không trở về nhà, về rồi anh cũng sẽ coi nhà như khách sạn, ngủ hai ngày lại rời đi. Chẳng phải anh thích giả vờ cấm dục sao? Bây giờ để anh cấm cho đủ!
Thẩm Minh Dữu không để ý đến Giang Trầm, cô ngẩng đầu tắt đèn cạnh giường, sau đó ngả đầu ra sau tiếp ôm Niệm Niệm ngủ.
 
Niệm Niệm vốn đã có hơi buồn ngủ, bé con dụi mắt nói: "Mẹ ơi, sáng mai mẹ nhớ đánh thức con dậy, con muốn tiễn mẹ đi."
 
“Mẹ dậy rất sớm, không gọi Niệm Niệm.”
 
“Nhưng Niệm Niệm thức dậy không nhìn thấy mẹ, con sẽ rất buồn.”
 
“Mẹ đến nơi sẽ gọi về cho Niệm Niệm ngay.” Thẩm Minh Dữu vỗ mông nhỏ của con gái, giao nhiệm vụ cho bé con: “Ở nhà còn rất nhiều việc Niệm Niệm phải làm. Con phải đến nhà trẻ, còn phải giúp mẹ ở bên ông nội và bà nội, vì vậy Niệm Niệm cần phải ngủ đủ giấc, không nên đi ngủ quá muộn hoặc dậy quá sớm."
 
Niệm Niệm thấy mình có việc quan trọng phải làm, đôi mắt bé con nheo lại như hai vầng trăng khuyết nhỏ: “Vậy nên Niệm Niệm quan trọng lắm ạ?”
 
"Đương nhiên, Niệm Niệm là quan trọng nhất."
 
Niệm Niệm xấu hổ đưa tay che miệng, nằm ngực mẹ cười hì hì.
 
Không ai để ý đến Giang Trầm vẫn ngồi ở bên giường: "..."
 
Giờ phút này, giữa chiếc giường lớn như được vạch ra một đường phân cách, một bên là bầu không khí ấm áp giữa hai mẹ con, một bên là Giang Trầm im lặng không ai quan tâm.
 
“Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi.” Thẩm Minh Dữu nhẹ nhàng vỗ lưng Niệm Niệm.
 
Niệm Niệm hài lòng ôm lấy mẹ thơm rồi nhắm mắt lại, trước khi ngủ, rốt cuộc bé con nhớ ra ba vẫn còn ở bên cạnh nên bé chào ba: "Chúc ba ngủ ngon."
 
Giang Trầm: "..."
 
Anh tuyệt đối không ngủ ngon được!
 
Nhìn vào ánh mắt Thẩm Minh Dữu, anh biết nhất định là vợ anh cố ý, chắc chắn cô đã sớm biết tối nay Niệm Niệm sẽ tới và muốn ngủ với mẹ.
 
Nếu đã vậy, tại sao vừa rồi cô lại nói những lời và làm những hành động mập mờ với anh, bây giờ cô có tha thứ cho anh và chấp nhận anh lần nữa hay không, hay cô đang chơi một trò chơi như gần như xa* nào đó với anh? Hay là cô cố tình trừng phạt anh?
 
*như gần như xa: lúc gần lúc xa, khi nóng khi lạnh
 
Giang Trầm nhắm mắt lại, vì sao Thẩm Minh Dữu của bây giờ lại khiến anh khó đoán như vậy!
 
Nhưng cô càng khó nắm bắt, anh lại càng muốn đến gần cô hơn, anh muốn biết rốt cuộc tại sao cô lại như vậy!
 
Hôm sau, Thẩm Minh Dữu tỉnh dậy lúc bốn giờ sáng.
 
Hôm nay cô phải vội vàng đến Thành phố điện ảnh - thành phố S vào buổi trưa nên nhất định phải dậy thật sớm để ra sân bay.
 
Giang Trầm và Niệm Niệm vẫn còn đang ngủ, Thẩm Minh Dữu nhấc chăn lên, nhẹ nhàng đứng dậy rời giường và đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
 
Sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, Thẩm Minh Dữu đi ra thì thấy Giang Trầm cũng đã đứng dậy, thậm chí anh đã thay quần áo xong.
 
"Em đánh thức anh à?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui