Lỗ Tư Nghĩa kéo em trai đang ngồi dưới đất đứng dậy, sau đó người đang đánh nhau với Khương Húc lập tức từ Lỗ Tư Mậu biến thành Lỗ Tư Nghĩa.
Điềm Điềm vô cùng sợ hãi, cô bé buồn vì váy bị dơ, chịu không được nên mới khóc lóc chạy đến, muốn tìm Niệm Niệm để cùng đem bộ váy đi giặt sạch sẽ với cô bé. Nhưng tại sao ngay khi cô bé vừa mới đến thì Khương Húc lại đánh nhau với Lỗ Tư Mậu chứ, Khương Húc còn nói Lỗ Tư Mậu bắt nạt cô bé, nhưng cơ bản là Lỗ Tư Mậu không có bắt nạt cô bé hay làm gì cả.
“Khương Húc, đừng đánh nữa, Lỗ Tư Mậu không có bắt nạt tớ, mọi người đừng đánh nhau nữa mà!”
Vừa rồi Điềm Điềm đột nhiên bị dọa sợ do hai người đánh nhau, chẳng qua là nhất thời cô bé không phản ứng kịp. Đến khi phản ứng lại, cô bé muốn giải thích với Khươռɠ Húc nhưng vì đang say mê đánh nhau nên Khương Húc không thể nghe thấy lời Điềm Điềm nói!
Cho dù có nghe thấy đi nữa thì lúc này hai người đang hăng say đánh nhau cũng không chịu dừng lại.
“Điềm Điềm, chúng ta đi tìm giáo viên thôi.” Niệm Niệm thấy Khương Húc căn bản không thể đánh lại được Lỗ Tư Mậu, lại không chịu nghe người khác nói nên cô bé nghĩ rằng tình huống hiện tại tốt nhất nên tìm giáo viên đến đây.
Còn về việc giúp đỡ Khương Húc, Niệm Niệm liếc nhìn Lỗ Tư Mậu mập mạp đang đứng một bên, sau đó lại nhìn Lỗ Tư Nghĩa còn béo ú, khỏe mạnh hơn… Có lẽ cô bé vẫn nên đi tìm viện binh thì tốt hơn.
Nhưng sau khi nghe được Niệm Niệm muốn đi tìm giáo viên thì Lỗ Tư Mậu liền đi tới cản lại, ngăn chặn đường đi của Niệm Niệm và Điềm Điềm.
Lỗ Tư Mậu nói: “Các cậu không được đi tìm giáo viên.” Nếu cô bé nói với giáo viên thì giáo viên sẽ gọi cho ba mẹ, nếu vậy thì anh trai và cậu bé sẽ bị đánh mất.
Niệm Niệm hơi tức giận: “Vậy cậu để anh cậu thả Khương Húc ra đi.”
Lỗ Tư Mậu nói: “Nhưng mà do Khương Húc đánh tớ trước mà.” Nếu anh trai không tới thì hôm nay cậu bé đã bị Khương Húc đánh rồi.
Lỗ Tư Mậu cũng cảm thấy rất uất ức, vừa rồi rõ ràng cậu bé nhìn thấy món trang sức nhỏ trên tóc Điềm Điềm bị rớt ra nên mới liên tục đuổi theo để muốn trả lại cho Điềm Điềm món đồ vừa mới nhặt được. Nhưng Khương Húc lại hiểu lầm cậu bé bắt nạt bạn nữ. Do cậu nhóc muốn đánh cậu bé như lần trước nên cậu bé mới vô cùng tức giận.
Niệm Niệm thấy không thể thỏa thuận được nên chỉ muốn vượt qua Lỗ Tư Mậu, đi tìm giáo viên đến đây. Cô bé buông tay Điềm Điềm ra, quyết định vượt qua cậu bé, Lỗ Tư Mậu thấy Niệm Niệm muốn bỏ chạy nên theo bản năng, cậu bé lập tức đưa tay ra bắt Niệm Niệm quay trở lại!
Phần áo sau lưng Niệm Niệm bị kéo lại đi không được, cô bé vừa vùng vẫy vừa dùng giọng điệu hung dữ nói: “Cậu mau thả tớ ra, nếu không thì tớ sẽ đánh cậu đó!”
“...” Lỗ Tư Mậu bị dọa sợ nên đành phải buông áo Niệm Niệm ra.
Nhưng dưới sự tác dụng của lực kéo nên khi thả ra, Niệm Niệm đang vùng vẫy đột nhiên nghiêng về phía trước và bất ngờ ngã xuống đất.
Hai bàn tay của Niệm Niệm bị trầy xước, nóng rát đến mức rất đau, ngay cả đầu gối cũng vô cùng đau!
Lúc bị ngã sấp xuống đất, cô bé không kịp phản ứng nên sau khi biết được mình bị thương, Niệm Niệm mở to hai mắt rồi dùng ánh mắt không dám tin nhìn vào vết thương của mình, sau đó lại nhìn về phía Lỗ Tư Mậu béo ú bất ngờ buông áo ra làm cô bé bị ngã.
Tay Niệm Niệm chảy máu, đầu gối cũng rất đau…
Niệm Niệm rất oan ức và vô cùng muốn khóc.
Khi ở nhà, ba mẹ nhìn thấy vết trầy da của Niệm Niệm sẽ đau lòng chết mất, Niệm Niệm quý giá như vậy thì làm sao có thể để cho người khác bắt nạt được!
Cho nên Niệm Niệm phải thật dũng cảm, không được khóc, nếu Tiểu Mập Mạp đánh Niệm Niệm thì Niệm Niệm cũng phải đánh lại!
Niệm Niệm nhanh chóng đứng dậy, Lỗ Tư Mậu không biết Niệm Niệm muốn làm gì tiếp theo thì Niệm Niệm đột nhiên tới trước mặt, dùng hai tay đẩy mạnh vào ngực Lỗ Tư Mậu, muốn đẩy Tiểu Mập Mạp ngã xuống đất.
Tuy nhiên, Tiểu Mập Mạp to khỏe mà sức của Niệm Niệm lại yếu, lúc Niệm Niệm dùng hết sức đẩy, cơ thể béo của Tiểu Mập Mạp chỉ lắc lư nhẹ, sau đó liền đứng vững lại.
Niệm Niệm: “...”
Niệm Niệm tức giận, mắt cô bé hơi đỏ, hung dữ nhìn chằm chằm Tiểu Mập Mạp.
Lỗ Tư Mậu nhìn xuống chỗ vừa bị Niệm Niệm đẩy thấy có dính máu từ tay của Niệm Niệm. Lỗ Tư Mậu thấy Niệm Niệm ngã bị thương nên cậu bé có chút hoảng hốt. Cậu bé đưa tay ra muốn xem vết thương của Niệm Niệm nhưng Niệm Niệm lại cho rằng Tiểu Mập Mạp muốn đánh Niệm Niệm, thế là Niệm Niệm vội vàng cắn vào cánh tay đang duỗi ra của Tiểu Mập Mạp.
“A…” Lỗ Tư Mậu đau đớn muốn đẩy Niệm Niệm ra, nhưng thấy vết thương trên tay Niệm Niệm vẫn còn đọng máu. Cậu bé không dám đẩy nữa, vừa khóc vừa đứng im để cho Niệm Niệm cắn, không biết nên phản kháng như thế nào: “Huhu, Niệm Niệm cậu đừng cắn tớ nữa, đau quá đấy.”
Niệm Niệm không nghe, cô bé chỉ biết mình bị ăn hiếp, muốn đánh trả lại.
Đánh không thắng được thì cắn!
Tiếng hét của Lỗ Tư Mậu thu hút Lỗ Tư Nghĩa, thấy em trai lại bị ức hiếp, Lỗ Tư Mậu đá Khương Húc ra, đến giúp đỡ cậu bé kéo Niệm Niệm ra. Nhưng không biết sức của Niệm Niệm từ đâu ra, lại cắn chặt Lỗ Tư Mậu không chịu buông. Khương Húc vội vàng đến gia nhập trận chiến, ban đầu chỉ có hai người đánh nhau, phút chốc lại thành bốn người đánh nhau.
Trong lúc hỗn loạn, Niệm Niệm tức giận níu lấy Tiểu Mập Mạp rồi nhổ một chùm tóc nhỏ trên đầu cậu bé, Tiểu Mập Mạp đau đớn hét lên một tiếng.
Cuối cùng Điềm Điềm cũng gọi giáo viên đến và nhìn thấy cảnh tượng bốn học sinh đánh nhau hỗn loạn.
Các giáo viên vô cùng sửng sốt, nhanh chóng đi đến tách bọn nhỏ ra, trên người bọn nhỏ lấm lem, đầu tóc rối bời, trên mặt mỗi đứa đều có có một ít vết thương, vết xước…
Các giáo viên vội vàng đi tìm thầy hiệu trưởng của nhà trẻ biết về y thuật, bây giờ trẻ em là cành vàng lá ngọc, lỡ mà xảy ra chuyện gì trong trường, sao mà gánh nổi!
Các giáo viên chia nhau ra, người xem vết thương, người tìm hiểu sự việc đang xảy ra, còn người thì thông báo với phụ huynh để họ biết được tình hình mọi chuyện.
Trên tay Niệm Niệm dán mấy miếng băng keo cá nhân, đứng ở văn phòng của thầy hiệu trưởng, đợi ba đến.
Các giáo viên đã hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra, trận đánh nhau của bọn trẻ rất vô nghĩa, tất cả đều là hiểu lầm. Khương Húc hiểu nhầm là Điềm Điềm bị Lỗ Tư Mậu bắt nạt nên đánh Lỗ Tư Mậu. Lỗ Tư Nghĩa đến giúp cậu bé đánh Khương Húc, còn Niệm Niệm vì muốn đi tìm giáo viên lại bị Lỗ Tư Mậu vô tình đẩy ngã sau đó liền đánh lại Lỗ Tư Mậu…
Đương nhiên người bị thương nặng nhất phải kể đến Khương Húc và Lỗ Tư Mậu.
Vết thương trên tay Niệm Niệm còn đọng lại một ít máu, xem ra hơi nghiêm trọng, nhưng thật sự không phải vấn đề lớn. Ngược lại là tay Lỗ Tư Mậu bị cắn in sâu vết răng, còn bị Niệm Niệm nhổ mất một chùm tóc nhỏ.
Sau khi thông báo xong cho phụ huynh, giáo viên Ôn đau đầu ngồi trên ghế, đáng lẽ hoạt động hôm nay rất thành công. Mọi người đều mặc những bộ đồ cổ trang vô cùng đẹp đẽ, bọn trẻ đều rất vui vẻ, nhưng nào ngờ lại có chuyện vào phút cuối. Các bạn nhỏ còn nhỏ như vậy, phải mặc trang phục rườm rà như thế nên lúc đi vệ sinh vô cùng khó khăn, vì giúp bọn nhỏ đi vệ sinh nên tất cả giáo viên đều rất bận rộn, ngay cả giáo viên quản lý khu vườn cũng bị gọi đến giúp đỡ.
Điều này mới dẫn đến việc đánh nhau ở khu vườn bên kia, ban đầu các giáo viên hoàn toàn không phát hiện ra, đến lúc Điềm Điềm vừa khóc vừa chạy đi tìm giáo viên, bọn họ mới phát hiện ra sự việc.
Bọn nhỏ đều bị thương, nghĩ đến việc tiếp theo nên nói như thế nào với phụ huynh, giáo viên Ôn và hiệu trưởng khá đau đầu.
Sau khi ba mẹ Điềm Điềm nhận được điện thoại, liền nói trong nhà có việc không thể đến trường được. Nếu như Điềm Điềm không tham gia vào cuộc đánh nhau thì họ sẽ k͙hông đến, mặt khác ba vị phụ huynh kia lại đến trường rất nhanh.
Người đến sớm nhất là Khương Nguyên, ba của Khương Húc, Khương Nguyên đến đầu tiên nên anh ấy kiểm tra xem tình trạng vết thương của Khương Húc và Niệm Niệm. Từ giáo viên biết được bọn trẻ đánh nhau là vì Khương Húc hiểu lầm, cậu nhóc trực tiếp đánh con nhà người ta nên chuyện này mới xảy ra. Sau khi anh ấy biết toàn bộ câu chuyện, Khương Nguyên tức giận muốn đánh Khương Húc một trận nhưng nhìn thấy cậu bé đứng cúi đầu ủ rũ, anh ấy có chút đau lòng.
“Khương Tiểu Húc, ai dạy con động một chút là đánh nhau vậy?” Khương Nguyên nghiêm túc hỏi: “Ba đã nói với con nhiều lần rồi, có chuyện gì cũng không được kích động, con muốn đánh nhau thì phải hiểu rõ mọi chuyện, sao lại có thể trực tiếp đánh bạn như vậy.”
Bây giờ Khương Húc hối hận rồi, cậu bé đâu biết Lỗ Tư Mậu chỉ đang đuổi theo Điềm Điềm thôi chứ không hề bắt nạt cô bé. Sau khi biết được sự thật cậu bé đơn giản chỉ muốn trả lại đồ cho Điềm Điềm thì Khương Húc nhỏ giọng nói: “Con biết sai rồi.”
Trong lúc Khương Húc thành thật xin lỗi, cánh cửa văn phòng thầy hiệu trưởng một lần nửa mở ra, lần này người đến là ba của hai anh em Lỗ Tư Nghĩa và Lỗ Tư Mậu.