Giống như tình cảnh hiện tại, anh ấy ở chỗ này nói với Giang tổng rằng đứa con cưng quý giá của anh muốn ăn que cay, đây là muốn làm xấu mặt tổng giám đốc trước mặt mọi người sao?
Không chỉ lãnh đạo trực tiếp, mà cả những lãnh đạo cấp cao khác đều đang nhìn lên trần nhà hoặc nhìn xuống chân một cách không tự nhiên, nhưng đôi tai của họ đều vểnh lên như thể họ đang mong được nhìn thấy ông chủ lớn xấu hổ.
Nhưng hiển nhiên, tâm lý của ông chủ lớn rất mạnh, trên mặt Giang Trầm không hề thể hiện cảm xúc gì bất thường, chỉ là gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Lập trình viên thở phào nhẹ nhõm. Dưới ánh mắt dồn ép của ông chủ lớn và ánh mắt của lãnh đạo các phòng ban đang tập trung vào mình, lập trình viên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, có điều khi anh ấy muốn quay người lại để rời đi thì đột nhiên Giang tổng gọi anh ta lại.
“Người bán mì ăn liền cho tiểu Giang tổng lần trước cũng là anh à?”
"..." Lập trình viên buộc phải gật đầu.
Giang Trầm nói: "Được, tôi sẽ nhớ kỹ anh."
Lập trình viên sắp khóc không ra nước mắt: Không, trong tình huống này, thà ông chủ đừng nhớ đến tôi còn hơn!
**
Sau khi Giang Trầm đưa Niệm Niệm về nhà, cô bé ăn tối và tắm rửa xong, trong khi ba cô bé đang tắm, rốt cuộc Niệm Niệm cũng có thể thử món ăn vặt vừa mới mua của cô bé.
Nhưng khi cô bé đi tìm trong cặp sách, bé phát hiện bên trong chẳng có gì ngoài hai cuốn sách.
Ai đó đã động vào cặp sách của cô bé.
Niệm Niệm cau mày suy nghĩ một lúc, cô bé biết que cay lớn của mình nhất định đã bị ba lấy mất, người khác sẽ không lục cặp sách của Niệm Niệm.
Niệm Niệm bĩu môi không vui.
Sau khi tắm xong, Giang Trầm vừa mở cửa phòng tắm ra thì nhìn thấy một cái bánh bao nhỏ tức giận đang đứng ở cửa.
Hai tay Niệm Niệm khoanh trước ngực và nhìn ba với vẻ mặt nghiêm túc.
Giang Trầm không để ý đến bánh bao nhỏ đang tức giận, anh vừa lau tóc vừa đi xuống lầu để chuẩn bị sữa bò.
Sau đó Niệm Niệm đi theo sau chân của ba cô bé, ba đi đến đâu Niệm Niệm sẽ đi theo đó, đợi đến khi Giang Trầm dừng lại nhìn cô bé, Niệm Niệm lại làm ra vẻ mặt vô cùng tức giận.
"..." Ngón tay Giang Trầm cử động, anh vô cùng muốn nhéo khuôn mặt nhỏ tức giận của con gái.
Dáng vẻ này của Niệm Niệm thật sự rất thú vị.
Thấy không thể tức giận được nữa, Niệm Niệm đành phải dùng chiêu khác, hai tay cô bé ôm sát lấy đùi ba, ngẩng đầu lên nhìn ba bằng ánh mắt đáng thương: “Ba ơi"
Lúc này Giang Trầm căn bản không có sức phản kháng, cô con gái đáng yêu ở trước mặt, anh chỉ có thể đầu hàng.
Giang Trầm sờ cái đầu nhỏ của Niệm Niệm: "Niệm Niệm thật sự muốn thử sao?"
Anh nhìn bao bì của que cay nổi tiếng trên mạng, trên đó ghi nguyên liệu vừa ngọt vừa cay, anh nghĩ chắc cũng không cay quá. Anh còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm, trên đó nói rằng trẻ con thử một chút cũng không sao, miễn là không quá cay và không nên ăn quá nhiều.
Niệm Niệm là một đứa trẻ luôn tò mò với mọi thứ, thích ăn, chơi, sử dụng... Chỉ cần có hứng thú là cô bé sẽ muốn thử.
Lúc đó phần lớn Giang Trầm sẽ để cho Niệm Niệm dũng cảm nếm thử. Nhưng đối với một số đồ ăn vặt nguy hiểm, cho dù Niệm Niệm có hứng thú, người lớn cũng cần phải có thái độ kiên quyết nói cho Niệm Niệm biết, cái này không thể ăn được. Niệm Niệm cũng rất hiểu chuyện. Dù cô bé có hơi thất vọng nhưng với thái độ kiên quyết của người lớn, cô bé sẽ biết mình không thể chạm vào đồ ăn vặt này và sẽ từ bỏ nó.
Nếu thái độ của người lớn không kiên quyết như vậy, không nói rõ ràng “không thể được” thì Niệm Niệm sẽ biết rằng chuyện này vẫn có khả năng thương lượng, khi đó Niệm Niệm sẽ cố gắng hết sức thương lượng.
Dường như người lớn và trẻ em giống như đang chơi kéo co, đôi khi người lớn thắng cũng có đôi khi trẻ em sẽ thắng.
Sau khi Niệm Niệm thể hiện rằng cô bé nhất định phải ăn thử, Giang Trầm lấy ra gói que cay lớn nổi tiếng trên mạng.
Vỏ đậu ngâm dầu đỏ được đặt trên đĩa sứ trắng, dao và nĩa đặt bên cạnh.
Khung cảnh hai ba con ăn một miếng que cay nổi tiếng trên mạng mang cảm giác giống như đang thực hiện nghi thức trên bữa tiệc.
Giang Trầm dùng dao và nĩa cắt cho Niệm Niệm một miếng.
Niệm Niệm nhìn thấy một miếng lớn như vậy, nhưng ba cô bé chỉ cắt một góc nhỏ không đủ nhét kẽ răng cho Niệm Niệm.
Niệm Niệm nói: "Ba, cắt nhiều hơn một chút."
Giang Trầm lắc đầu, kiên định nói: "Con chỉ có thể nếm thử một chút này thôi."
Lúc này Niệm Niệm mới bỏ cuộc.
Niệm Niệm không thể chờ được nữa đưa những miếng bị ba cô bé cắt nhỏ vào miệng nhai...
Cay! Cay quá!
Đầu lưỡi của Niệm Niệm cay quá!
Cô bé không nên nếm thử que cay lớn nổi tiếng trên mạng, thứ có thể cay đến mức khiến người ta bỏng lưỡi, tại sao bạn học ở nhà trẻ lại thích ăn đến vậy!
Niệm Niệm không hiểu.
Giang Trầm nhìn chằm chằm Niệm Niệm, hỏi: "Ăn ngon không?"
"..." Niệm Niệm cay đến mức muốn rơi nước mắt, nhưng Niệm Niệm nhịn được: "Ba, ba cũng nếm thử xem."
Niệm Niệm cũng muốn ba cô bé thử món cay, không thể chỉ có Niệm Niệm bị cay được.
"..." Giang Trầm lắc đầu, anh tuyệt đối không ăn cay vì có thể sẽ làm hỏng hình tượng của mình. Chính vì thế anh tuyệt đối sẽ không ăn thứ này.
Niệm Niệm cố gắng kìm nén vị cay trong miệng, háo hức nói: "Ba, ăn thử đi, ngon lắm."
Giang Trầm kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt.
Niệm Niệm: “..."
Lần trước ba lấy hết mì ăn liền thơm ngon rồi, sao lần này ba không lấy những miếng que cay đi?
"Oa oa oa - Ba ơi, cứu con với, Niệm Niệm cay quá." Miệng Niệm Niệm càng ngày càng cay, cuối cùng cô bé không nhịn được mà bắt đầu̸ thè lưỡi ra rồi giậm chân không ngừng. Vành mắt đỏ bừng vì cay, nói chuyện cũng khó khăn: “Cay quá, cay quá, cay quá, Niệm Niệm mất cảm giác ở lưỡi rồi…”
Giang Trầm mới phát hiện hóa ra vừa rồi Niệm Niệm đang chịu đựng bị cay: "..."
Anh mang sữa đã chuẩn bị sẵn cho Niệm Niệm, Niệm Niệm vội vàng uống từng ngụm. Sau khi uống xong, Niệm Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn ba cô bé một cách đáng thương.
Niệm Niệm buồn quá, hôm nay cô bé đánh nhau bị thương còn ăn những miếng que cay đến bỏng cả lưỡi.
Muốn lừa ba ăn que cay để cay chung với Niệm Niệm, nhưng ba hết lần này đến lần khác vẫn không chịu ăn cùng Niệm Niệm!
Huhuhu, ba là một người ba thối, một người ba thối chỉ có thể chia sẻ niềm vui mà không thể chia sẻ việc cay cùng cô bé, Niệm Niệm không thích chút nào...
Giang Trầm: "..."
Sáng sớm hôm sau, Niệm Niệm đến nhà trẻ như thường lệ.
Giang Trầm đưa Niệm Niệm đi nhà trẻ, ở cổng nhà trẻ tình cờ gặp được Lỗ Tư Mậu, người bạn cùng lớp đánh nhau với Niệm Niệm hôm qua.
Ba của Lỗ Tư Mậu là Lỗ Đại Cường, cũng đưa con trai đến trường. Sau khi nhìn thấy Giang Trầm và Niệm Niệm, ông ấy vội vàng bước đến và mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, Giang tổng, hôm nay chúng ta lại gặp nhau rồi."
Sau đó ông ấy mỉm cười chào Niệm Niệm: "Xin chào, Tiểu Niệm Niệm."
Lỗ Đại Cường đang cười thì lập tức nhận ra là khi cười trông ông ấy còn đáng sợ hơn lúc bình thường, hôm qua lúc cười đã làm hai cô bé khóc. Lỗ Đại Cường nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt. Ông ấy sợ làm cô bé trước mặt khóc lần nữa.
Tuy nhiên, khi Niệm Niệm nhìn thấy chú Mập đang mỉm cười chào cô bé, giây tiếp theo lập tức chuyển sang vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc làm cho Niệm Niệm lần này càng sợ hãi hơn.
Niệm Niệm bước từng bước nhỏ rồi lén lút trốn sau lưng ba.
Lỗ Đại Cường: "..."
Dường như ông ấy lại dọa đứa trẻ này một lần nữa, không biết lần này có làm nó khóc nữa hay không. Lỗ Đại Cường liếc nhìn Giang Trầm trước mặt, xấu hổ cười một tiếng, đang nghĩ cách giảm bớt tình huống xấu hổ này. Từ phía sau Giang Trầm đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn, trắng mềm vươn ra vẫy tay với ông ấy. Sau đó một cái đầu nhỏ đang trốn sau Giang Trầm ló ra ngoài, vừa tò mò vừa sợ hãi, giọng nói trong trẻo của bé con cất lên: "Chào chú."
Lỗ Đại Cường: "..."
Ôi, một cô bé dễ thương như vậy từ đâu đến vậy. Lỗ Đại Cường, chỉ có con trai mà không có con gái, giờ phút này thật sự rất ghen tị với Giang tổng trước mặt!
Ông ấy cũng muốn có một túi bông nhỏ xinh xắn và mềm mại như thế!
Lỗ Đại Cường nhìn thoáng qua Niệm Niệm đáng yêu, lại nhìn hai đứa con trai của mình, không khỏi âm thầm thở dài.
Lỗ Đại Cường cảm thấy lo lắng.