Tiêu Hàng đi ở phía sau Niệm Niệm, lúc quay lại thì nhìn thấy Niệm Niệm giống như một người lớn đang ôm Tiểu Diệp Tử bé nhỏ và đút sữa cho Tiểu Diệp Tử, còn Hứa Hạ ở bên cạnh đang bận rộn chụp hình.
Niệm Niệm nhìn thấy chú Tiêu Hàng thì hơi có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt của chú, sau đó cúi đầu nhìn vào Tiểu Diệp Tử đang ở trong lòng cô bé.
Tiểu Diệp Tử nằm trên chân của Niệm Niệm, miệng ngậm bình sữa từng chút một, Niệm Niệm giúp Tiểu Diệp Tử giữ bình, Tiểu Diệp Tử thỉnh thoảng lại chạm vào ngón tay của chị gái, tâm trạng rất tốt mỉm cười với chị gái.
Niệm Niệm cũng có tâm trạng rất tốt nên đã quên đi chuyện mình vừa uống trộm sữa bột của Tiểu Diệp Tử. Nhưng đợi khi Tiểu Diệp Tử uống sữa xong, dì Hứa liền pha một ly sữa bột lớn rồi đưa cho Niệm Niệm.
"Niệm Niệm, dì pha sữa bột của em trai cho con này, Niệm Niệm uống thử đi." Hứa Hạ cũng vừa mới nghe Tiêu Hàng nói về chuyện Niệm Niệm lén uống sữa bột, thế là vội vàng pha một ly cho Niệm Niệm, để Niệm Niệm uống một lần cho đã.
Niệm Niệm ngại ngùng nhận lấy ly sữa, cô bé cúi đầu uống thử một ngụm, lại phát hiện mùi vị của sữa bột hình như không còn ngon như vừa nãy nữa.
Trong lòng Niệm Niệm cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là cùng một loại sữa bột, tại sao mùi vị lúc uống lén lại ngon hơn lúc uống công khai vậy?
Sau khi uống sữa xong, Niệm Niệm quyển truyện từ trong cặp của mình ra, định đọc cho Tiểu Diệp Tử nghe.
Nhưng có lẽ Tiểu Diệp Tử không thích việc học nên sau khi nhìn thấy quyển của chị gái, cậu bé nghe được hai câu đã đưa tay ra giật lấy sách của chị gái, sau đó nhìn được hai hồi lại quăng sang một bên.
Niệm Niệm tưởng rằng Tiểu Diệp Tử không thính câu chuyện mà cô bé kể nên lại lấy ra một quyển sách khác, định đổi một câu chuyện khác để đọc cho Tiểu Diệp Tử.
Nhưng lần này, Tiểu Diệp Tử lại giật lấy cuốn sách của chị rồi lại quăng sang một bên.
"..." Niệm Niệm nhặt lại quyển sách: "Không sao, Tiểu Diệp Tử không thích đọc sách, vậy Tiểu Diệp Tử tự chơi đồ chơi đi."
Niệm Niệm cũng hơi mệt rồi, khu đồ chơi đều là đồ chơi của Tiểu Diệp Tử, Niệm Niệm lấy món đồ chơi mà mình thích nhất từ trong cặp ra, định cùng Tiểu Diệp Tử không làm phiền lẫn nhau, tự ai nấy chơi.
Nhưng mà hình như Tiểu Diệp Tử không thích đồ chơi của mình, nhìn thấy đồ chơi trong tay chị gái, cậu bé liền duỗi tay ra muốn giành.
"Ê ê a a…"
"..." Nhìn thấy Tiểu Diệp Tử cười dễ thương như vậy, Niệm Niệm đã đưa món đồ chơi của mình cho Tiểu Diệp Tử.
Nhưng đợi đến lúc Niệm Niệm lấy thêm một món đồ chơi khác ra thì Tiểu Diệp Tử lại muốn giành của chị gái.
Lần này Niệm Niệm không muốn đưa nữa, Niệm Niệm nhìn em trai rất nghiêm túc, giải thích với em trai: "Tiểu Diệp Tử, em tự có đồ chơi của mình, không được giành đồ chơi của chị nha."
Tiểu Diệp Tử mở to hai mắt, hình như cậu bé đã nghe hiểu lời của chị gái nên đã trả lại món đồ chơi mình đã giành được cho chị gái, còn cười lộ chiếc răng sữa ra với chị.
Niệm Niệm vui vẻ khen ngợi: "Tiểu Diệp Tử ngoan quá."
Nhưng vừa mới khen xong, Tiểu Diệp Tử lại duỗi cả hai tay ra giật lấy món đồ chơi vừa trả cho Niệm Niệm.
Lần này Niệm Niệm giữ chặt món đồ chơi mà cô bé yêu nhất, không để cho Tiểu Diệp Tử giật lấy.
Tiểu Diệp Tử thấy đồ chơi không kéo đi được, vội vã "A a a", thấy chị gái không buông tay, Tiểu Diệp Tử vẫy tay, lớn tiếng kêu lên "A a a" một cách tức giận về phía chị gái.
Niệm Niệm bị mắng: "...?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm kéo căng, mặt đầy nghiêm túc nói: "Em trai không được tức giận, không được mắng chị! Nếu không thì chị sẽ nổi giận đấy!"
Tiểu Diệp Tử bị chị gái dạy dỗ ngơ ra một lát, miệng cậu bé xịu xuống, giây tiếp theo, cậu bé òa lên khóc sướt mướt một cách uất ức.
"Oe oe… Hu hu hu…"
Niệm Niệm: "..."
"Oe oe, oe oe…" Tiếng khóc inh ỏi vang vọng khắp phòng, Niệm Niệm vội vã đi tìm chú Tiêu, muốn bảo chú Tiêu đến để dỗ dành Tiểu Diệp Tử. Nhưng Tiêu Hàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình không hề tìm cách giúp đỡ, anh ấy nói: "Hôm nay em trai do Niệm Niệm chăm sóc, Niệm Niệm muốn làm như thế nào cũng được, nếu như Tiểu Diệp Tử không nghe lời, Niệm Niệm làm chị hoàn toàn có thể dạy dỗ thằng bé, chú dì đều là những bậc ba mẹ tiến bộ nhất nên sẽ không làm phiền lúc chị gái dạy dỗ em trai đâu."
"..." Nhìn thấy chú dì thật sự không định nhúng tay vào, Niệm Niệm chỉ đành cuống cuồng chạy về phòng.
Tiểu Diệp Tử vẫn đang khóc lớn, Niệm Niệm chắp đôi tay nhỏ ra sau lưng ra dáng chị gái, vô cùng nghiêm nghị đứng trước mặt của Tiểu Diệp Tử, nhưng sau khi Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của chị gái, cậu bé lại càng khóc to hơn.
"Oe oe oe…"
"..." Lần này, Niệm Niệm không thể cứng rắn được nữa, cô bé ngồi xổm xuống sàn, đem hết tất cả những món đồ chơi mà cô bé yêu thích từ trong cặp ra rồi đưa cho Tiểu Diệp Tử, vội vàng dỗ dành: "Cho em chơi, tất cả đều cho em, Tiểu Diệp Tử đừng khóc nữa có được không?"
Tiểu Diệp Tử rơi những giọt nước mắt nặng trĩu xuống, tiếp tục "oe oe".
"..." Niệm Niệm càng thêm sốt vó: "Tiểu Diệp Tử, em đừng khóc nữa, em muốn gì thì chị đều cho em hết!"
"Oe oe…"
Niệm Niệm dỗ dành một hồi mà Tiểu Diệp Tử vẫn cứ khóc, cuối cùng Niệm Niệm thật sự cũng hết cách, cô bé bắt đầu bắt chước theo những con vật nhỏ để chọc cười Tiểu Diệp Tử: "Gâu gâu gâu… Tiểu Diệp Tử, em xem, chị biến thành cún con rồi. Quạc quạc quạc, quạc quạc quạc… Tiểu Diệp Tử, em xem, chị lại biến thành con vịt rồi nè."
Sau khi biến thành động vật, quả nhiên Tiểu Diệp Tử đã bị Niệm Niệm thu hút, tiếng khóc từ từ dừng lại.
Niệm Niệm thấy Tiểu Diệp Tử cuối cùng cũng không khóc nữa, cô bé mới thở phào một hơi.
Niệm Niệm đầy mệt mỏi Tiểu Diệp Tử lau nước mắt ở trên mặt. Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu nhìn chị gái cười, cười rồi lại cười, sau đó thổi ra một bong bóng bằng nước mũi.
Niệm Niệm: "...?"
Hu hu hu, Khương Húc lừa cô bé, em trai với em gái không hề biết thổi bong bóng theo cách mà cô bé nghĩ, các em ấy biết thổi bong bóng bằng nước mũi đó!
Em trai em gái biết thổi bong bóng bằng nước mũi rất khó chăm sóc và khó nuôi, lúc cười chính là tiểu thiên sứ, lúc khóc lại là tiểu ma vương, Niệm Niệm chỉ muốn tiểu thiên sứ, không muốn tiểu ma vương!
Vậy thì Niệm Niệm nên có em trai hay em gái không đây?
Niệm Niệm nhíu chặt mày như thể gặp phải vấn đề nan giải nhất trong cuộc đời, cô bé thật sự rất bối rối, rất bối rối đó!
…..
Niệm Niệm đã nhận nuôi một chú chó lang thang, là một chú chó nhỏ màu vàng.
Niệm Niệm sợ chó nhưng cô bé cũng không hiểu vì sao các chú chó dường như rất yêu thích cô bé. Nhiều lần đi trên đường, sau khi chú chó nhìn thấy Niệm Niệm sẽ lao tới trước mặt cô bé và vui mừng theo sau Niệm Niệm không rời.
Niệm Niệm cũng nhiều lần gặp tình trạng bị chó đuổi, mặc dù hầu hết trong các tình huống thì có lẽ những chú chó chỉ muốn chơi đùa cùng với cô bé, không có ác ý gì nhưng vì cách thể hiện sự thân thiện của chúng quá khích làm cho Niệm Niệm vô cùng sợ hãi mỗi khi nhìn thấy chó, sau đó sẽ tránh xa chúng.
Nhất là những chú chó có kích thước lớn, Niệm Niệm càng sợ hơn.
Nhưng chó nhỏ màu vàng này thì không như vậy.
Lần đầu tiên Niệm Niệm gặp chó nhỏ màu vàng là vào một buổi tối, trong lúc Niệm Niệm đang trên đường trở về nhà sau khi nhảy xong.
Cô bé cúi đầu đi về phía trước, đột nhiên phát hiện hình như phía trước có cái gì đó.
Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn lên, cô bé thấy ở giữa đường phía trước cách đó không xa có một cún con đang chặn đường Niệm Niệm, cún con này giống như đang đi dạo ở trong đêm, nó đi tới đi lui một cách nhàn nhã.
Đó là một cún con nhỏ màu vàng, cổ không có dây xích, hơi bẩn... Hình như là một chú chó nhỏ lang thang.
Niệm Niệm sợ chó, cô bé lay đùi của ba, muốn ba ôm cô bé lên để chó không thể cắn cô bé. Nhưng cún con trước mặt bất ngờ quay đầu nhìn Niệm Niệm một cái rồi ung dung bỏ đi.
Chó ngoan không những không cản đường, còn chủ độn̴g nhường đường cho Niệm Niệm. Nó không có sủa bậy cũng không lao vào người của cô bé, đúng là một chú chó ngoan mà.
Niệm Niệm nhớ kỹ chú chó nhỏ màu vàng hơi bẩn này đã nhường đường cho cô bé.
Lần thứ hai gặp nhau, không biết vì nguyên nhân gì mà chân của chó nhỏ màu vàng bị thương, nó nằm ở trong bụi cỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu rên, trông bộ dạng vô cùng khó chịu.
Tiếng rên của cún con đã thu hút sự chú ý của Niệm Niệm, khi nhìn thấy Niệm Niệm, chó nhỏ màu vàng khó chịu kêu lên một tiếng, cái đuôi không có sức lực vẫy lên, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Niệm Niệm.
Niệm Niệm tìm ba đến giúp đỡ, cùng nhau đưa chó nhỏ màu vàng đến bệnh viện thú y.