[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Trong nhà này, hình như chỉ có Thẩm Minh Dữu giống người rảnh rỗi, ở nhà không có việc gì, còn luôn cần anh bầu bạn.
 
Bởi vì suy nghĩ lung tung nhiều, đêm rồi nhưng Thẩm Minh Dữu có mất ngủ, có thể vì buổi tối ngủ không ngon, ban ngày có lúc tinh thần không tốt hay sẽ buồn ngủ hoặc là tâm trạng trở nên hơi khó chịu một cách khó hiểu.
 
Tối hôm nay, sau khi Giang Trầm ngủ với cô một lúc như thường ngày, chắc anh cho rằng cô đã ngủ rồi, nhẹ nhàng vén chăn xuống giường rồi rời khỏi.
 
Thẩm Minh Dữu mở mắt trong bóng tối, xoay người nhìn Giang Trầm đi.
 
Cô nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng đứng dậy, đi thẳng tới thư phòng của Giang Trầm.
 
Thẩm Minh Dữu không gõ cửa, cô nhẹ nhàng hé cửa, lặng lẽ thò đầu vào, định nhìn như hai đêm trước rồi im lặng về phòng.
 
Nhưng khi cô lén lút thò đầu vào, lại tình cờ nhìn vào mắt Giang Trầm.
 
Thẩm Minh Dữu: “...”
 
“Sao em chưa ngủ?” Giang Trầm đứng dậy đi về phía cô, thấy cô không đi dép, lông mày hơi nhíu lại, anh tháo dép mình ra, cúi đầu muốn giúp cô mang vào.
 
Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm cúi đầu muốn giúp cô mang dép, gót chân giẫm trên đất nhưng lại không muốn nhấc lên.
 
Giang Trầm thấy cô không phối hợp, dứt khoát ôm lấy cô, sải bước đi tới ghế sau bàn ngồi xuống.
 
“Sao vậy?” Giang Trầm ôm cô ngồi trên người mình, hỏi cô.
 
Thẩm Minh Dữu không nói gì.
 
Giang Trầm liền biết Thẩm Minh Dữu đang giận dỗi.
 
Thẩm Minh Dữu rất ít khi giận dỗi anh như này, thậm chí Giang Trầm còn cảm thấy hơi kinh ngạc.
 
Giang Trầm: “Bà Giang, em biết bạo lực và phớt lờ gia đình là hành vi rất xấu đấy.”
 
Thẩm Minh Dữu phản bác: “Em mới không như vậy.”
 

Cô chỉ không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời câu hỏi của anh như nào mà thôi, cô sẽ không đội cái mũ bạo lực và phớt lờ gia đình này.
 
“Rốt cuộc em bị sao vậy? Em nói thì anh mới biết xảy ra chuyện gì chứ, nếu như anh có chỗ nào không tốt, mong bà Giang nhà anh có thể tha thứ cho anh, hơn nữa cho anh một cơ hội chuộc lỗi.”
 
Thẩm Minh Dữu liếc nhìn anh: “Em không rộng lượng như vậy.”
 
Cô luôn rất ích kỷ.
 
“...” Nhìn vợ thích chống đối anh, Giang Trầm không khỏi bật cười, lúc này anh mớᎥ biết, Niệm Niệm luôn thích chống đối anh, có lẽ anh biết tính cách này giống ai rồi.
 
“Anh cười cái gì?” Thẩm Minh Dữu thấy anh cười, bất mãn “Em buồn cười lắm sao?”
 
Giang Trầm không cười nữa, anh ý thức được hình như bà Giang nhà anh thật sự có vấn đề gì đó, nếu không sẽ không giống như bây giờ, tâm trạng giận dỗi như một quả pháo nhỏ, nhìn đâu cũng không vừa mắt.
 
Giang Trầm cúi đầu thân mật cọ mũi cô, dịu dàng hôn lên mắt, má và khóe miệng cô.
 
Thẩm Minh Dữu: “...”
 
Sau khi được trấn an, Thẩm Minh Dữu lại có chút hối hận bản thân vừa nãy giận dỗi linh tinh, thật sự Giang Trầm không có làm gì, là chính cô luôn suy nghĩ lung tung, tâm trạng hơi không ổn định mà thôi.
 
“Em xin lỗi.” Thẩm Minh Dữu nhẹ giọng xin lỗi.
 
Giang Trầm mân mê tai cô: “Không cần xin lỗi anh, anh không nhận ra ngay tâm trạng em không tốt, anh cũng có chỗ làm không tốt.”
 
Thẩm Minh Dữu lắc đầu, Giang Trầm làm rất tốt, chỉ là đôi khi, thật sự cô là người giỏi che giấu cảm xúc của mình, hơn nữa mấy ngày nay, tâm trạng của cô rất thất thường, Giang Trầm không phát hiện ra mới là bình thường đấy.
 
“Chỉ có điều bà Giang có thể nói cho anh biết tại sao em lại không vui không?”
 
Thẩm Minh Dữu nói: “Em cũng không biết tại sao, không hiểu sao cứ cảm thấy muốn nổi nóng.”
 
Giang Trầm tính toán thời gian một chút, vốn anh định hai ngày nữa đưa Thẩm Minh Dữu đi bệnh viện, xem ra bây giờ Dữu Dữu đã mang thai rồi, mặc dù đúng như sắp xếp, nhưng trong lòng Giang Trầm vẫn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời cũng buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
 
Mặc dù vẫn luôn chắc chắn rằng Niệm Niệm sẽ tới, nhưng có đôi khi anh không tránh khỏi có chút lo lắng.
 

Chỉ là mấy ngày nay anh cũng xem một chút tài liệu về phụ nữ có thai, lúc mang thai hơn một tháng, phần lớn phụ nữ có thai cảm xúc không ổn định, bây giờ Dữu Dữu mang thai không quá mười ngày, tại sao tâm trạng không ổn định chứ.
 
Giang Trầm vừa muốn nói ngày mai đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, nhưng không đợi anh mở miệng, ngay giây sau đã nghe thấy từ trong ngực truyền đến giọng nói trách móc: “Ông Giang, anh thay đổi rồi.”
 
Giang Trầm: “...”
 
Anh không hiểu lắm, rốt cuộc loại lên án này từ đâu mà có chứ?
 
“Anh không có mà?” Giang Trầm khó hiểu nói: “Anh thay đổi chỗ nào chứ?”
 
Thẩm Minh Dữu nói chắc như đinh đóng cột: “Anh có.”
 
Về phần thay đổi chỗ nào thì Thẩm Minh Dữu không tiện nói.
 
Giang Trầm thấy cô không nói, đương nhiên muốn hỏi rõ ràng: “Rốt cuộc anh thay đổi chỗ nào?”
 
Thẩm Minh Dữu bị anh truy hỏi, khuôn mặt hơi đỏ lên.
 
Giang Trầm thấy cô có chút ngây người.
 
“Anh tự nghĩ đi.” Thẩm Minh Dữu thừa dịp Giang Trầm đang suy nghĩ, trượt khỏi người anh, đi dép của anh vào rồi nhanh chóng trở về phòng ngủ.
 
Ở phía sau Giang Trầm lên tiếng nhắc nhở: “Em đi chậm chút.”
 
Sau khi Thẩm Minh Dữu về phòng, Giang Trầm rất nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc anh thay đổi chỗ nào, sau đó thật sự anh nghĩ tới, vừa nãy khi rời khỏi, khuôn mặt Thẩm Minh Dữu đỏ ửng thì Giang Trầm liền biết Thẩm Minh Dữu nói anh thay đổi, rốt cuộc là thay đổi chỗ nào rồi.
 
Bởi vì suy xét đến việc Thẩm Minh Dữu có thể đã mang thai, sau khi hưởng tuần trăng mật về nước, tuy rằng thái độ của Giang Trầm đối với Thẩm Minh Dữu không thay đổi, nhưng anh sợ ảnh hưởng cơ thể cô nên mấy ngày nay, mặc dù hai người ngủ chung một giường, nhưng đa phần chỉ là ngủ đơn thuần mà thôi.
 
Đối với vợ chồng trẻ mới cưới, khí lực dồi dào, cơ thể khỏe mạnh mà nói, thật sự hơi khác thường.
 
Nhưng anh không nghĩ Dữu Dữu sẽ mẫn cảm như vậy, từ sự việc này mà bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ rằng anh thay đổi nên mới làm ra hành động khác thường như vậy.
 

Nhưng có trời mới biết, anh nhịn cực khổ đến mức nào.
 
Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Trầm gác lại công việc, đi thẳng về phòng ngủ.
 
Thẩm Minh Dữu đã ngủ rồi, Giang Trầm cũng không đánh thức cô, chỉ hôn lên trán cô, ôm cô cùng ngủ.
 
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Minh Dữu cho rằng Giang Trầm sẽ đi làm, nhưng Giang Trầm lại không đi, ngược lại kéo cô lên phòng thay đồ trên lầu, bảo cô thay quần áo rồi cùng anh ra ngoài.
 
Thẩm Minh Dữu tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
 
Giang Trầm: “Đi bệnh viện.”
 
Thẩm Minh Dữu lập tức cau mày: “Anh không thoải mái ở đâu?”
 
Chẳng lẽ vì cơ thể có bệnh khó nói cho nên Giang Trầm mới có thể khác thường như vậy. Gần như lúc này, Thẩm Minh Dữu đã tìm được đáp án rõ ràng cho những vướng bận của cô mấy ngày nay.
 
Giang Trầm cũng không biết trong lòng Thẩm Minh Dữu đang nghĩ gì. Nếu biết được, có lẽ anh sẽ hận muốn để cho Thẩm Minh Dữu biết cơ thể anh rốt cuộc có bệnh khó nói hay không.
 
Giang Trầm lắc đầu, trả lời: “Không phải anh, là anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra.”
 
Thẩm Minh Dữu hiểu: “Em làm kiểm tra? Kiểm tra cái gì? Cơ thể em không có chỗ nào không thoải mái.”
 
Giang Trầm nhìn cô: “Em có thể đã mang thai rồi.”
 
Thẩm Minh Dữu: “...?!”
 
***
 
Hai người đi thẳng tới bệnh viện, sau khi biết cô có thể đã mang thai, Thẩm Minh Dữu hơi căng thẳng.
 
Cô không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, cô cũng không có trưởng bối hay bạn bè, trước đây cô biết rất ít về việc này, nhưng cô vẫn hơi nghi ngờ, cô hoàn toàn không cảm nhận được, tại sao Giang Trầm có thể phát hiện cô mang thai chứ, có lẽ anh không biết nhiều hơn cô, cho nên Giang Trầm có lẽ đoán sai rồi.
 
Nhưng chẳng may đó là sự thật.
 
Nhỡ đâu trong cơ thể có một thai nhi, vậy phải làm sao?
 
Sau khi tới bệnh viện, kiểm tra qua một lần, thời gian trôi qua không nhanh không chậm, cuối cùng kết quả kiểm tra cũng ở trên tay họ.
 
Thẩm Minh Dữu không dám xem ngay.

 
Giang Trầm cũng không tránh được có chút căng thẳng, khi nhìn thấy kết quả kiểm tra cuối cùng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Niệm Niệm tới thật rồi!
 
Giang Trầm vui vẻ nói: “Chúc mừng em, bà Giang, em sắp làm mẹ rồi, anh sắp làm ba rồi.”
 
Thẩm Minh Dữu lại xác nhận kết quả lần cuối, cô khó tin nhìn Giang Trầm: “Em sắp làm mẹ hả?!”
 
Giang Trầm gật đầu nói: “Đúng vậy, em sắp làm mẹ rồi.”
 
Tuy lúc đầu hơi bối rối, có chút căng thẳng, không biết mình rốt cuộc là sợ hãi quá nhiều, hay là mong đợi quá nhiều, nhưng khi thật sự nhìn thấy kết quả này, trong lòng Thẩm Minh Dữu bỗng trở nên chua xót lại ngọt ngào, trong lòng dâng lên một loại cảm động.
 
Mẹ sao?
 
Cô sắp làm mẹ rồi!
 
Sau này có một đứa bé nhỏ nhắn, ngồi trước mặt cô, gọi cô là mẹ, đây sẽ là một sinh mạng do cô sinh ra.
 
Thẩm Minh Dữu nói năng lộn xộn: “Bé cưng có khỏe mạnh không? Mấy ngày nay em không ngủ được, sẽ không ảnh hưởng bé cưng chứ? Chúng ta cần chuẩn bị những gì? Có phải chúng ta nên nói cho ba mẹ việc mang thai trước không? Còn có…”
 
Giang Trầm đỡ Thẩm Dữu ngồi xuống: “Em yên tâm đi, bé cưng sẽ không có vấn đề gì, phòng em bé cũng chuẩn bị tốt rồi, hầu hết những thứ khác cũng đã chuẩn bị xong, rồi anh sẽ thông báo với ba mẹ…”
 
Lúc này Thẩm Minh Dữu mớᎥ nhớ trong nhà thực sự có một phòng em bé được trang trí rất đẹp, xem ra Giang Trầm đã có tính toán trước, mong muốn làm ba của anh, thực sự trong thời gian ngắn đã thành hiện thực rồi, chỉ có điều —
 
“Nhưng, kia là phòng cho bé gái, làm sao anh chắc chắn bé cưng em sinh ra là con gái chứ?”
 
Thật sự Thẩm Minh Dữu rất tò mò, chẳng lẽ Giang Trầm thật sự có thể đoán được lần này, cô sẽ sinh ra một bé gái xinh xắn đáng yêu?
 
Giang Trầm nhìn cô, khẳng định nói: “Chắc chắn là con gái, thậm chí anh còn nghĩ xong tên rồi, gọi là Niệm Niệm, em cảm thấy thế nào?”
 
“Niệm Niệm, Niệm Niệm…” Thẩm Minh Dữu nhớ kỹ cái tên này, càng nghe càng thấy hay: “Rất dễ nghe, vậy gọi Niệm Niệm nhé.”
 
Cô sờ nhẹ cái bụng còn chưa có lộ ra, mặc dù biết bây giờ nó chỉ là một phôi thai nhỏ bé, nhưng vẫn ngây thơ hỏi: “Niệm Niệm, con thích cái tên này không?”
 
Giang Trầm cũng sờ bụng cô, thay Niệm Niệm trả lời mẹ: “Niệm Niệm nói con bé rất thích cái tên mới này.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận