Gần đến điểm cuối cùng, Niệm Niệm không biết dẫm phải cái gì, đột nhiên ngã dúi về phía trước.
Niệm Niệm có chút ngơ ngác, dường như không thể tin được sự thật mình bị ngã sấp xuống.
Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cũng giật nảy mình.
"Niệm Niệm." Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu chạy tới, muốn xem con gái có ngã bị thương ở đâu không.
Niệm Niệm chỉ ngơ ngác một chút, cô bé nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, nhưng ngay lúc này, Triệu Nhất Dương bị rớt phía sau đã chạy lên, sánh vai cùng bé.
Cuối cùng chạy vọt qua, trước ngực Triệu Nhất Dương vượt lên trước một bước chạm vào dây đỏ.
Triệu Nhất Dương thu hoạch được hạng nhất!
Niệm Niệm cúi đầu nhìn gậy chuyền tay ϯɾσηɡ tay, không nhúc nhích.
Triệu Nhất Dương tưởng em gái khóc nhè, cậu nhóc có chút không đành lòng, nếu như Niệm Niệm không ngã sấp xuống, hạng nhất chính là Niệm Niệm.
"Niệm Niệm..." Cậu muốn an ủi em gái, nhưng nhất thời lại không biết nói cái gì, mặc dù ba của cậu nhóc là quán quân nhưng Triệu Nhất Dương đối với tranh đấu thể dục không có hứng thú, đối với hạng nhất cậu nhóc cũng không có hứng thú.
Thế nhưng cậu nhóc có nghe ba nói qua, đem hạng nhất nhường cho đối thủ là không tôn trọng, nhưng em gái lại rất muốn hạng nhất, lần này Triệu Nhất Dương cũng không biết nên làm như thế nào.
Niệm Niệm mấp máy môi, cô bé ngẩng đầu nói: "Không sao, mặc dù anh rất lợi hại, nhưng cuối cùng hạng nhất nhất định sẽ là Niệm Niệm."
Triệu Nhất Dương: "..."
Khóc nhè ở đâu vậy, vành mắt không chỉ không đỏ, thắng bại trong mắt bé càng đậm.
[Thật đáng tiếc, Niệm Niệm còn kém một chút xíu nữa thôi, trên cơ bản chạy cùng lúc với Triệu Nhất Dương, chỉ chậm một chút mà thôi]
[Triệu Nhất Dương: Em gái thắng thua dọa tôi sợ rồi, nếu không đem hạng nhất tặng cho em gái?]
[Còn tưởng Niệm Niệm sẽ khóc chứ, đang sợ hãi cô bé thua sẽ còn tự tin nữa, ai biết cô nhóc này ngược lại càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.]
"Niệm Niệm rất tuyệt." Giang Trầm thấy con gái có tự tin như thế, anh khích lệ nói: "Trận tiếp theo chúng ta có thể nghiên cứu chiến thuật, đến lúc đó nhất định sẽ giành được hạng nhất."
Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm một chút.
Giang Trầm lập tức không nói nữa, anh ngồi xổm xuống xem con gái có bị thương hay không.
May mắn Niệm Niệm ngã không nặng lắm, ngoại trừ bàn tay có hơi xước tý, chỗ khác thì không bị gì.
Cuối cùng phần tiếp sức nhóm Chung Dao được mười điểm dành hạng nhất, Thẩm Minh Dữu bảy điểm xếp thứ hai, nhóm Phương Đường năm điểm, nhóm Cố Ngải Phỉ bốn điểm.
Vòng thứ hai thi ba người bốn chân, trận tranh tài này khảo nghiệm độ phối hợp những người tham gia.
Bởi vì đã thua trận đầu chạy tiếp sức, Niệm Niệm cau mày, bé bây giờ rất coi trọng trận tài thứ hai.
Trong lúc người khác nghỉ ngơi, Niệm Niệm và Giang Trầm đã lôi kéo Thẩm Minh Dữu, thảo luận chiến thuật và sách lược tiếp theo.
"Để ba hô khẩu hiệu một hai, một, hai, một, tiết tấu này Niệm Niệm có thể đuổi theo kịp không?"
"Có thể." Niệm Niệm nói, "Ba, chúng ta luyện tập trước một lần đi."
"Được." Giang Trầm nói: "Mẹ cũng thế, chúng ta có thể luyện thêm mấy lần."
Thẩm Minh Dữu: "..."
Một cuộc thi đấu ba người bốn chân nho nhỏ, bị hai cha con nhà này xem như cuộc thi đua tranh giành huy chương Olympic vậy.
Cái suy nghĩ muốn thắng đáng chết này!
Sau cùng ba người bốn chân, cũng không biết do chiến thuật và sách lược của Giang Trầm và Niệm Niệm có tác dụng, hay do bọn họ luyện tập nhiều hơn so với người khác, sau khi cuộc thi bắt đầu, một nhà bọn họ một đường dẫn trước, theo khẩu hiệu "Một, hai, một, hai", chạy nhanh về phía trước.
Lần này, Niệm Niệm rốt cục lấy được hạng nhất.
"A, Niệm Niệm được hạng nhất rồi." Niệm Niệm rất kích động, chân bé còn đang bị cột không thể cử động, nhưng tay bé có thể động, cô bé một tay ôm đùi ba, một tay ôm đùi mẹ, kích động ghê gớm.
Giang Trầm cũng rất kích động, nhân cơ hội này, anh một bên ôm vợ, trong lúc Thẩm Minh Dữu không chú ý, anh ôm người vào trong lòng.
Thẩm Minh Dữu: "..."
[A a a a ôm, rốt cục cũng ôm một cái rồi, Giang tổng, anh cuối cùng cũng được ôm một lần rồi hahaha!]
[Giang tổng còn chờ gì nữa, mau hôn cho tôi, đây chính là cơ hội tốt nhất, đừng bỏ qua!]
Giang tổng không dám hôn, có thể ôm đã rất tốt rồi, không thấy được ánh mắt vợ đang nhìn anh sao.
Thẩm Minh Dữu nghĩ đẩy bàn tay đang ôm cô ra, phát hiện lực tay đối phương rất lớn, không đẩy được, ở chỗ ống kính không thấy được, cô dùng tay véo lên eo người trước mặt, cứ được đằng chân lâng đằng đầu, phát hiện tất cả đều là cơ bắp, cô véo không nổi.
Lúc ánh mắt giết người của vợ đang nhìn mình, cuối cùng anh cũng buông lỏng cô ra.
Sau cùng vòng thi ba người bốn chân, nhóm Thẩm Minh Dữu cầm được hạng nhất dành được mười điểm, nhóm Chung Dao dành thứ hai bảy điểm, nhóm Cố Ngải Phỉ năm điểm, nhóm Phương Đường bốn điểm.
Hiện tại điểm số của nhóm Thẩm Minh Dữu và nhóm Chung Dao đều nhau, đều mười bảy điểm.
Vòng thi cuối là ném vòng, thực tế là ném vòng lên người bảo bảo, bảo bảo gọi ở đâu, ba sẽ cõng mẹ đến điểm cuối cùng, sau đó mẹ ném vòng trong tay ném ra, bao lấy cơ thể Bảo Bảo.
Ai ném được hết vào người bảo bảo, người đó dành hạng nhất.
Nhưng ba và bảo bảo sẽ bị bịt mắt, chỉ có mẹ có thể nhìn được, cho nên đến cùng có thể thuận lợi lên người bảo bảo hay không, thì phải nhìn độ ăn ý phối hợp của mọi người.
Xấu nhất là lúc nhóm ba mẹ tới, tổ đạo diễn nửa đường sẽ đổi vị trí bọn nhỏ, ba mẹ cũng phải đổi đường, mà nửa đường sẽ xuất hiện một chút chướng ngại vật, điều này làm tăng thêm độ khó cho bảo bảo nhà mình.
Giang Trầm cầm trong tay miếng vải che mắt, khóe miệng của anh nhếch lên, quay người ngồi xổm xuống nói: "Em leo lên đi."
Thẩm Minh Dữu bò lên sau lưng anh, sau khi Giang Trầm bịt mắt lại, anh vòng ta ra phía sau ôm lấy hai đôi chân dài của cô.
"Anh đi hẳn hoi chút" Thẩm Minh Dữu ghé lên lưng anh, "Đừng để em ngã xuống."
Giang Trầm: "Yên tâm đi, nếu em ngã, anh nhất định sẽ làm đệm lưng cho em."
Thẩm Minh Dữu khẽ cười một cái.
[Cười cười, hình như đây là lần đầu tiên Giang tổng chọc vợ cười, hôm nay Giang tổng có tiền đồ.]
[Ôm cũng ôm rồi, lưng cũng cõng rồi, bước kế tiếp có phải nên hôn hay không, nếu không hôn tôi sẽ nổi giận với anh đó.]
[Nghe lời này của anh rể Giang, trước khi ngã xuống nhất định làm đệm lưng cho vợ, ngọt quá đi, anh rể Giang biết nói chuyện không cần tiền cũng dỗ được vợ, vợ thích nghe, bọn tôi cũng thích nghe.]
Giang Trầm cõng Thẩm Minh Dữu một đường đi rất ổn định, Thẩm Minh Dữu chỉ cũng rất đúng chỗ, giữa đường đột nhiên có chướng ngại, đều bị cô rất nhanh né tránh, Giang Trầm mặc dù nhìn không thấy, nhưng nghe giọng của cô, anh giống như có con mắt, một đường thẳng tắp đi tới bảo bảo nhà mình bên này.
Niệm Niệm cũng bị che mắt lại, lúc mẹ ném vòng lên bảo bảo, bé không nhìn thấy vị trí của mẹ, nếu có thể trông thấy vòng bay tới, bé có thể tự mình di chuyển đi vào trong vòng.
Nhưng Niệm Niệm tin tưởng mẹ, bé quyết định đứng im, chờ mẹ ném vòng vào bé.
"Vù" một tiếng, Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng đâu, một cái vòng tròn đã bao lấy
Niệm Niệm vui vẻ để lộ hở một tý mắt bị miếng vải che, nhìn thấy ba cõng mẹ, bé vui vẻ nhếch miệng cười một tiếng.
Niệm Niệm quả nhiên sẽ được hạng nhất.
Thật vui vẻ nha.