Lần này đại hội thể dục thể thao gia đình, Niệm Niệm cầm được hạng nhất, Triệu Nhất Dương đứng thứ hai, Khương Húc cầm hạng ba, mà nhóm Chu Tử Ngải và Chu Tử Dục dành được hạng cuối cùng.
Nhưng cuối cùng tất cả các bạn nhỏ đều lấy được phần thưởng, mỗi bạn nhỏ đều rất vui vẻ.
[Chúc mừng bảo bối Niệm Niệm giành được hạng nhất.]
[Các bạn nhỏ đều rất vui vẻ, ngược lại người lớn, bởi vì một đại hội thể dục thể thao nhỏ lại không vui.]
[Đúng rồi, Triệu Hằng là vận động viên, ý chí thắng bại rất mạnh, vợ anh ấy hoàn toàn không tích cực, Triệu Hằng có chút ít phàn nàn cũng không phải không thể giải thích được, nhưng Chu Cảnh Hành và Cố Ngải Phỉ bởi vì đại hội thể dục thể thao mà cãi nhau, tôi không nghĩ tới, bọn họ không phải vẫn luôn rất ngọt sao?]
Chu Cảnh Hành và Cố Ngải Phỉ đúng là có chút đỏ mặt, nguyên nhân ở chỗ, lúc đoạn cuối cùng che mắt vượt qua chướng ngại vật, do Cố Ngải Phỉ không chỉ huy tốt, Chu Cảnh Hành suýt nữa ngã một phát, mặc dù không ngã sấp xuống, nhưng Chu Cảnh Hành lại lạnh mặt, Cố Ngải Phỉ thấy chồng mặt lạnh tính tình lập tức cũng nổi lên, cô ta muốn nhân lúc thi đấu tranh thủ được hạng nhất, nhưng Chu Cảnh Hành và đôi song sinh không phối hợp, chỉ có một mình cô ta dùng lực, cô ta có thể không tức được sao?
Bọn nhỏ đang đắm chìm trong vui sướng, không có chú ý tới cảm xúc của người lớn.
Niệm Niệm bởi vì được hạng nhất, cuối cùng cũng được phần th̵ưởng nhiều hơn so với các bạn nhỏ khác, là một khối rubik siêu cấp lớn, khoảng chừng cấp 17.
Khối rubic rất nặng, cũng rất lớn, so với khối bình thường cô bé chơi còn lớn hơn, Niệm Niệm ôm không nổi, nhưng bé siêu cấp thích món quà này.
Cuối cùng là Giang Trầm giúp con gái đem khối rubik ôm về nhà.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người trở về nhà riêng.
Vừa đến nhà Niệm Niệm và mẹ đã trở về phòng ngủ trưa, trong tay Giang Trầm còn có việc, liền lấy máy tính ra ngồi ở phòng khách làm việc.
Lúc anh đang tập trung, có nhân viên công tác đến gõ cửa, gọi vợ anh người vừa nằm xuống không bao lâu thần thần bí bí gọi đi.
Giang Trầm dùng máy tính xử lý một số công việc, thấy vợ còn chưa có trở lại, anh đứng dậy, dự định ra ngoài tìm xem.
Kết quả tìm bên ngoài một vòng, vẫn không tìm được người, thế anh chỉ có thể hỏi nhân viên công tác: "Vợ tôi đâu rồi?"
Nhân viên công tác: "Tập thể các mẹ đều bãi công rồi, hiện tại đang trên đường đi nghỉ phép, từ giờ trở đi, các ba phải bắt đầu tự mình hoàn thành nhiệm vụ với các bé, Giang tiên sinh, chúc anh hành trình tiếp theo dẫn theo bảo bối mọi chuyện thuận lợi."
Giang Trầm: "....."
Sau khi các mẹ được tổ chương trình gọi đi, họ còn chưa kịp chào cục cưng nhà mình đã bị xe của tổ chương trình kéo đi.
[Tổ chương trình làm người đi, ít nhất cũng phải để cho mấy mẹ con chào tạm biệt nhau chứ, đột ngột rời đi như vậy, bọn trẻ ngủ trưa dậy không nhìn thấy mẹ chúng, nhất định sẽ khóc đó.]
[Bọn nhỏ nhất định sẽ khóc, tôi đã có thể tưởng tượng ra lát nữa trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ là hiện trường đầy tiếng khóc rồi.]
Sau khi tỏ vẻ đồng cảm với bọn trẻ, khán giả lại đột nhiên trở nên mong chờ, thật ra, các mẹ đều khá thuận buồm xuôi gió khi chăm con trên chương trình. Tuy rằng bọn họ cũng thích xem một mặt ấm áp của mấy mẹ con, nhưng ba một mình chăm con, so với mẹ, nhất định sẽ luống cuống tay chân hơn, mà bọn trẻ sẽ có phản ứng như thế nào cũng càng khiến cho khán giả tò mò hơn.
[Bỏ phiếu bình chọn, mọi người cảm thấy là baba nào chăm con tốt nhất?]
[Chắc chắn là Chu Cảnh Hành rồi, anh ta làm việc cẩn thận chu đáo nhất, cũng là baba đối xử với con dịu dàng nhất, bình thường ở nhà anh ta hẳn đã không ít lần chăm sóc con, nhất là Tử Ngải, thân thiết với ba nhường nào. Trong bốn ba, nói về chăm sóc con nhỏ, Chu Cảnh Hành nhất định là người đứng đầu.]
[Tôi nghĩ là Triệu Hằng, Triệu Nhất Dương là đứa lớn nhất trong năm đứa nhỏ, sắp bảy tuổi rồi, bình thường lại săn sóc các em trai em gái như thế, đứa nhỏ ngoan như vậy, ba nó chăm nó căn bản không phải nhọc lòng.]
[Vậy baba không thể chăm con nhất sẽ là ai?]
[Cười chết mất, cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là chồng Thẩm Minh Dữu rồi. Ngày hôm qua, vị giám đốc Giang ấy còn không nói nổi mấy câu với con gái nhà mình. Thoạt nhìn, hai ba con trông không thân thiết lắm, nhưng mà cũng có thể hiểu được, ngài Giang trăm công nghìn việc, nào có thời gian chăm sóc con, bình thường nhất định đều là Thẩm Minh Dữu hoặc là bảo mẫu trong nhà chăm đứa nhỏ.]
[Tôi cũng nghĩ là Giang Trầm, lúc xuống bếp ngày hôm qua, chỉ có một mình anh ấy không biết nấu cơm. Hôm nay không ai giúp anh ấy, vậy anh ấy nhất định phải tự tay nấu cơm cho con rồi. Bạn cảm thấy anh ấy có thể làm được sao? Còn có đưa con đi tắm, dỗ con ngủ, đều đòi hỏi sự nhẫn nại, một baba ngày thường chưa từng làm những việc này, chắc chắn không đơn giản gì cho cam.]
Cuộc bỏ phiếu của khán giả dường như đồng thuận với nhau, về baba biết chăm con nhất thì Chu Cảnh Hành giành hạng nhất, baba không biết chăm con nhất, Giang Trầm giành hạng nhất.
Các mẹ đi quá đột ngột, các ba không kịp chuẩn bị tâm lý gì.
Tình huống diễn ra không khác phỏng đoán của khán giả là mấy, bọn trẻ ngủ trưa dậy, sau khi không nhìn thấy mẹ, phần lớn đều khóc to.
Đặc biệt là Chu Tử Ngải và Chu Tử Dục, tuổi hai bé là nhỏ nhất, ngủ đến mơ mơ màng màng, bây giờ phát hiện không phải ở nhà mà là ở một nơi xa lạ ghi hình chương trình, sau đó lại phát hiện không thấy mẹ nữa, Chu Tử Ngải lập tức khóc, anh trai thấy em gái khóc cũng khóc lớn theo.
Cũng may Chu Cảnh Hành biết dỗ con, dưới sự vỗ về của anh ta, bọn trẻ rất nhanh dần dần nín khóc.
[Mấy bé cưng khóc thật đáng thương, xoa xoa.]
[Tôi đã nói Chu Cảnh Hành chăm con chắc chắn là số một mà, nhanh như vậy đã dỗ được cặp song sinh rồi.]
[Vốn dĩ tôi thấy rất phản cảm với việc thần tượng bí mật kết hôn, nhưng hiện tại tôi phải thay đổi cách nhìn với Chu Cảnh Hành thôi, thấy anh ta có ý thức trách nhiệm gia đình như vậy, lại là người cuồng con gái tiêu chuẩn, việc bí mật kết hôn đoán chừng cũng là bất đắc dĩ.]
Khương Húc bên kia sau khi thức dậy nhìn thấy mẹ đã biến mất, cũng rơi hai giọt nước mắt, nhưng tính cậu nhóc lại chóng quên, bị món đồ chơi ba lấy ra bất ngờ hấp dẫn sự chú ý, sau đó lập tức vui vẻ chơi đùa.
Ngược lại, Triệu Nhất Dương không khóc, nghe thấy mẹ đã biến mất, tuy rằng cậu nhóc cũng không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ba, tự mình tiêu hóa những cảm xúc không vui.
Giang Trầm đang đợi con gái ngủ trưa dậy.
Sau khi nghe những gì nhân viên công tác nói, Giang Trầm có chút lo lắng, một mình chăm đứa nhỏ, đây là việc anh trước giờ chưa từng thử qua.
Những thứ khác không sao, anh chỉ sợ Niệm Niệm khóc.
Trước kia, anh cho rằng Niệm Niệm giống anh, từ nhỏ đã không khóc, nhưng kể từ khi trải qua cảnh dỗ con gái thế nào cũng không dỗ được ở khu nghỉ dưỡng lần trước, đời này của Giang Trầm có thêm một nỗi sợ, chính là sợ con gái khóc.
… Anh thật sự rất tệ trong việc dỗ dành.
Theo thời gian từng chút một trôi qua, đồng hồ trên tường điểm hai giờ, Niệm Niệm từ trên giường bò dậy, cô bé mở cửa phòng, nhìn thấy ba đang ôm máy tính làm việc.
Lại không nhìn thấy bóng dáng mẹ.
"Ba ơi, mẹ đâu?" Niệm Niệm lên tiếng hỏi.
Giang Trầm tắt máy tính, anh thành thật trả lời: "Mẹ tạm thời không ở đây, thời gian tới ba và Niệm Niệm sẽ ở cùng nhau."
Giang Trầm giải thích với Niệm Niệm một chút, các mẹ đã đi nghỉ dưỡng, còn có một số quy định của tổ chương trình, bao gồm những việc như trong suốt thời gian ở cùng với ba, không thể liên lạc với mẹ.
Niệm Niệm nhíu mày hỏi: "Khi nào mẹ về ạ?"
"Ba không biết." Giang Trầm lắc đầu: "Ít nhất là trước sáng mai, mẹ sẽ không về."
Đôi mày của Niệm Niệm càng nhíu càng cao, nhìn ba không nói lời nào.
Giang Trầm quan sát nét mặt của Niệm Niệm, đang suy nghĩ nếu con gái khóc, anh nên dỗ con bé như thế nào.
Vì thế, một lớn một nhỏ ở trong phòng khách, ba nhìn con, con nhìn ba, mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhưng cũng may, Niệm Niệm lại không khóc.
Cô bé ngồi xuống trước khối rubik 17x17, quay lưng lại với ba, tự mình chơi một mình.
Giang Trầm thấy Niệm Niệm không khóc thì cảm thấy yên tâm, anh tiếp tục mở máy tính, làm nốt chút công việc cuối cùng khi nãy chưa hoàn thành.
[Vậy mà Niệm Niệm không khóc nha.]
[Niệm Niệm không khóc thì không khóc đó, nhưng rất rõ ràng Niệm Niệm đã tức giận rồi, sao anh rể Giang không đi dỗ bé con thế?]
[Những chỗ khác Niệm Niệm đều trông giống mẹ, nhưng mắt mũi thật sự rất giống ba, vừa rồi lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, biểu cảm quả thực giống nhau như đúc, thật sự rất buồn cười.]
Trong phòng khách bỗng chốc yên tĩnh lại, cho đến khi Giang Trầm làm xong công việc, thấy con gái xoay khối rubik quá vất vả, vì vậy anh ngồi xuống bên cạnh cô bé muốn giúp bé con.
Kết quả, Niệm Niệm thấy ba tới, cố ý dịch người một chút và giữ khoảng cách với ba, hơn nữa vẫn tiếp tục quay lưng lại với ba.
Lúc này Giang Trầm mớᎥ muộn màng nhận ra, thì ra con gái tức giận rồi.
Còn là giận anh nữa chứ.
Giang Trầm kinh ngạc nói: "Niệm Niệm đang tức giận sao? Giận ba hả?"
[Ặc... Không ngờ Giang tổng của chúng ta còn không nhận ra con gái đã tức giận?]
[Niệm Niệm cố ý đưa lưng về phía ba, tôi liếc mắt một cái đã phát hiện Niệm Niệm tức giận, vậy mà bây giờ ba cô bé mớᎥ phát hiện]
Niệm Niệm tiếp tục quay lưng lại với ba.
Giang Trầm nói: "Niệm Niệm thật vô lý."
Niệm Niệm nghe được lời của ba, đôi tay đang xoay rubik chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía ba, lông mày cô bé nhíu cao hơn, giống như đang nói: Sao Niệm Niệm lại vô lý chứ?
Giang Trầm lựa lời giải thích với con gái: "Mẹ rời đi là ý của tổ chương trình, ba giống như con sau khi mẹ rời đi mới nhận được tin. Chúng ta đều là người bị hại như nhau, nhưng Niệm Niệm bây giờ lại trách ba, con nói xem có phải rất vô lý không?"
[Người bị hại? Chị Dữu chẳng là đi nghỉ dưỡng mà thôi, anh rể Giang lại tự vẽ mình thành người bị hại, tổ chương trình: Nồi này chúng tôi không cõng!]
[Sao Giang tổng không dỗ Niệm Niệm, ngược lại còn nói đạo lý với Niệm Niệm, thật tức giận mà, lúc tôi tức giận phiền nhất việc người khác nói đạo lý với mình.]