[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Giang Trầm dỗ dành cô bé rất lâu mớᎥ chịu ngồi dậy, sau khi Niệm Niệm ăn xong bữa sáng, lại chải tóc cho cô bé.
 
Hôm nay dường như tay nghề của anh tiến bộ rất nhiều.
 
Hai bím tóc nhỏ của Niệm Niệm ngoại trừ một cao một thấp, một trước một sau, những điểm khác cũng không tệ lắm.
 
"Đẹp không ạ?" Niệm Niệm hỏi ba.
 
Giang Trầm: "Đẹp."
 
Hôm nay Niệm Niệm không tin ba nữa, cô bé chạy đến trước máy quay, tự mình xem, phát hiện hai bím tóc nhỏ của cô thoạt nhìn một trước một sau, một cao một thấp hoàn toàn không cân xứng, với bím tóc nhỏ không cân xứng chắc chắn không đáng yêu.
 
Niệm Niệm cũng không biết thắt tóc, cô bé đành phải kéo bím tóc thấp lên chỗ cao, bím tóc phía sau kéo về phía trước, như vậy hai bím tóc nhỏ lập tức cân xứng hơn, tuy rằng trở nên có hơi lỏng lẻo nhưng vẫn rất đáng yêu.
 
Sáng hôm nay, bên ngoài trời đổ mưa phùn lất phất, đạo diễn không cho các khách mời làm nhiệm vụ mà để cho mọi người tự do hoạt động, có thể ghé nhà nhau chơi, cũng có thể tự mình ở nhà chơi.
 
Niệm Niệm ngồi dưới mái hiên, cúi đầu nhìn giọt mưa rơi xuống đất.
 
Giang Trầm đi theo con gái ngồi xuống, bắt chước động tác Niệm Niệm cùng nhau nhìn giọt mưa.
 
Thấy con gái không nhúc nhích, Giang Trầm mở miệng hỏi: "Niệm Niệm đang nghĩ gì vậy?"
 
Niệm Niệm thở dài: "Con đang nhớ mẹ."
 
Giang Trầm cũng thở dài theo: "Ba cũng đang nhớ mẹ."
 
Niệm Niệm quay đầu hỏi: "Ba nhớ bà nội sao?"
 
"..." Giang Trầm giải thích: "Ba cũng đang nhớ đến mẹ con."
 
Niệm Niệm trừng mắt: "Tại sao ba nhớ mẹ con, mẹ Niệm Niệm chỉ có Niệm Niệm mới có thể nhớ."
 
Giang Trầm nhìn con gái nói: "Nhưng mẹ Niệm Niệm là vợ ba, Niệm Niệm nhớ mẹ con, ba nhớ vợ ba, hai chúng ta cũng không mâu thuẫn."

 
"Không thể." Niệm Niệm cau mày: "Dù sao ba cũng không thể nhớ mẹ con."
 
Đối mặt với Niệm Niệm "phản nghịch", Giang Trầm khẽ cười một tiếng, thỏa hiệp nói: "Được rồi, ba không nhớ." Trong lòng anh len lén nhớ, không cho con gái biết là được.
 
Niệm Niệm thấy ba vừa cười, trực giác nói cho cô bé biết, ba cũng không thành thật nghe lời, nhất định ba đang lén nghĩ đến mẹ cô bé, Niệm Niệm nghiêm túc phê bình: "Lén nghĩ cũng không được!"
 
"..." Giang Trầm chỉ có thể gật đầu.
 
Niệm Niệm lúc này mới hài lòng, cô bé một tay chống cằm nhìn về phía cửa chính, hy vọng một lát sau mẹ có thể xuất hiện từ nơi đó.
 
Giang Trầm cũng bắt chước con một tay chống cằm, cùng nhau nhìn về phía cửa chính.
 
Vì thế một lớn một nhỏ, nhìn cùng một hướng, lần lượt trở thành hòn vọng thê và hòn vọng mẫu.
 
[Một người đang nghĩ đến mẹ, một người đang nghĩ đến vợ, ha ha, hai ba con động tác cực kỳ đồng bộ, giống như rồi paste, thật đáng yêu nha!]
 
[Niệm Niệm: Bản thân ba có mẹ, còn muốn nhớ mẹ của con, nhất định là cố ý đối nghịch với Niệm Niệm! Ha ha, ba và Niệm Niệm cướp đoạt mẹ, thật đáng giận!]
 
[Chị Dữu mau về nhà đi, con gái và chồng chị đang thâm tình gọi chị.]
 
[Niệm Niệm phản nghịch tiếp tục cố gắng lên, chúng ta cùng nhau vì Niệm Niệm mà cổ vũ.]
 

 
Niệm Niệm không đợi được mẹ, nhưng cô bé đã đợi được người bạn nhỏ tìm cô bé chơi cùng.
 
Nhà Khương Húc cách nhà Niệm Niệm không xa, cậu nhóc che dù, thừa dịp ba đang bận rộn, một mình lén lút lẻn ra ngoài.
 
Niệm Niệm thấy cửa chính trong sân bị người khác đẩy ra, đầu tiên là vui vẻ, nhưng khi thấy người tới là Khương Húc, trong lòng rất thất vọng.
 
Khương Húc ba bước tiến lại hai bước, nói: "Niệm Niệm, chúng ta ra ngoài giẫm vũng nước đi, chơi rất vui."

 
Niệm Niệm cũng không hứng thú với việc giẫm lên vũng nước, lúc cô bé đang muốn lắc đầu cự tuyệt, lại nghe ba nói: "Niệm Niệm, không thể đi, dầm mưa sẽ bị cảm lạnh đấy."
 
"... Con muốn đi." Hôm nay Niệm Niệm quyết định làm một Niệm Niệm phản nghịch, ba không cho cô bé làm cái gì, Niệm Niệm lại càng muốn làm cái đó, đó là phản nghịch!
 
"Anh Khương Húc, chúng ta cùng đi giẫm vũng nước chơi đi."
 
Khương Húc vui vẻ nói: "Được được, chúng ta đi ngay bây giờ."
 
"Các con chờ một chút." Giang Trầm thấy con gái không nghe, liền bảo mấy đứa nhỏ chờ trước, anh vào phòng lấy áo mưa và giày đi mưa cho các bé.
 
Niệm Niệm thấy ba đi vào, cô bé thấy trong tay Khương Húc có ô, lập tức chui vào dưới ô: "Chúng ta đi ngay bây giờ."
 
Ba bảo cô bé chờ, nhưng Niệm Niệm nổi loạn không muốn chờ.
 
"Vâng vâng, đi ngay bây giờ." Khương Húc cũng không kiên nhẫn chờ người khác, cậu nhóc dùng dù che cậu và Niệm Niệm, hai người cùng đi tới một vũng nước nhỏ cách sân không xa.
 
Niệm Niệm nhìn vũng bùn nhỏ màu vàng: "Đây là vũng nước sao?" Hẳn là vũng bùn đi
 
Khương Húc một cước đạp vào vũng bùn: "Đúng rồi, đây là vũng nước, chơi vui lắm."
 
Nói xong cậu nhóc nhảy chân vào, lộp bộp giẫm vài cái, trên quần cậu nhóc lập tức bị bắn tung tóe mấy vết bùn nhỏ, đôi giày màu trắng chơi bóng nhỏ trong nháy mắt cái biến thành giày vàng nhỏ.
 
Niệm Niệm nhìn nửa chân mình đã bước vào bùn, liền mặc kệ, đi theo Khương Húc bước vào.
 
"Nhảy đi, Niệm Niệm." Khương Húc cực kỳ vui vẻ, cuối cùng có người theo cậu nhóc cùng nhau giẫm lên vũng bùn chơi, cậu nhóc ném dù, kéo tay em gái nhảy nhót trong vũng bùn: "Anh không lừa em, có phải rất vui vẻ không?"
 
"Vâng, chơi rất vui." Niệm Niệm phản nghịch đột nhiên cảm thấy cảnh bùn bắn tung tóe đặc biệt thú vị, cô bé đi theo Khương Húc, hai người cùng nhảy trong vũng bùn, chơi rất vui vẻ.
 
Chẳng qua, không bao lâu, hai đứa trẻ sạch sẽ không sai biệt lắm gần như trở thành hai tượng đất nhỏ.
 

Giang Trầm đi ra tìm hai đứa nhỏ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng cứng đờ.
 
Lần đầu tiên Giang Trầm có ý nghĩ muốn tét mông con gái một trận.
 
Lúc này, Khương Nguyên đi tìm con trai cũng thấy được hai tượng đất nhỏ trong hố bùn, Khương Nguyên bước nhanh tiến lên, đem con trai ra khỏi hố bùn, tét hai cái lên mông: "Khương Tiểu Húc, sao con lại mang em gái giẫm hố bùn!"
 
Khương Húc hét lớn: "Đạp bùn chơi vui lắm, vì sao không chơi?"
 
"Ranh con, tức chết quá, hôm nay không đánh con, ba sẽ theo họ con!" Khương Nguyên lại vỗ mông Khương Húc vài cái, Khương Húc bị đánh đến khóc hu hu, ôm mông chạy về phía trước, ba cậu nhóc đuổi theo ở phía sau.
 
Giang Trầm cũng lôi con gái mình ra khỏi vũng bùn, thấy trên mặt con gái lấm lem bùn đất, anh hỏi: "Tại sao con lại giẫm lên vũng bùn? Bẩn quá."
 
Niệm Niệm thấy anh Khương Húc bị ba đánh một trận, cũng ý thức được khái mình đã làm sai chuyện, ngây ngô trả lời: "Bởi vì, hôm nay Niệm Niệm là Niệm Niệm phản nghịch."
 
Giang Trầm: "..."
 
[Ha ha ha, hôm nay Niệm Niệm phản nghịch khiến dì cười chết, Niệm Niệm làm tốt lắm!]
 
[Hai đứa nhỏ này, đều biến thành hai tượng đất nhỏ rồi, quả thật nên đánh!]
 
[Mỗi lần Khương Húc không phải bị mẹ đánh, thì chính là bị ba đánh, đứa nhỏ này rất cứng ha ha ha!]
 
[Anh rể Giang: Con gái giọng còn non sữa nói muốn phản nghịch, cái này phải làm sao bây giờ, thật sự quá đáng yêu, muốn đánh cũng không xuống tay được nha! Ha ha ha Giang tổng chịu đựng con gái thật buồn cười!]
 

 
Giang Trầm mang con gái phản nghịch ôm về nhà.
 
Trước tiên ở dưới mái hiên, anh cởi giày và tất Niệm Niệm giẫm trong vũng bùn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, ôm lấy Niệm Niệm, đang định vào phòng tắm rửa, lại nghe thấy tiếng động ở cửa chính.
 
Thẩm Minh Dữu đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy Giang Trầm đang ôm con gái đứng cửa phòng.
 
Giang Trầm hai mắt sáng lên: "Niệm Niệm mau nhìn, xem ai đã trở về, là mẹ về rồi."
 
Niệm Niệm ngạc nhiên nhìn qua, phát hiện thật sự là mẹ.
 
Trên mặt Thẩm Minh Dữu mang theo nụ cười, đi về phía hai ba con.
 

Giang Trầm nhìn thấy vợ cũng vô cùng kích động, rõ ràng mớᎥ tách ra một ngày, nhưng anh cảm thấy ngày hôm nay dường như dài vô cùng, vì thế lập tức ôm con gái nghênh đón, đang muốn cho vợ một cái ôm, nhưng Niệm Niệm trong lòng anh còn nhanh hơn một bước.
 
Niệm Niệm đẩy đầu ba ra, đưa tay qua ôm cổ mẹ, bĩu môi, nước mắt nhịn hai ngày, sau khi nhìn thấy mẹ, rốt cuộc nhịn không được nữa.
 
"Mẹ, hu hu hu..." Niệm Niệm vùi đầu vào trong cổ mẹ, nhỏ giọng nức nở.
 
Thẩm Minh Dữu nhìn thấy con gái khóc, sau đó lại nhìn con gái bẩn thành cái dạng này, trên mặt trên tay trên người tất cả đều là bùn, cô dùng ánh mắt như một con dao nhỏ liếc nhìn về phía Giang Trầm.
 
Giang Trầm: "..."
 
[Giang tổng: Vợ trở về, tôi thật vui mừng nhưng tôi cảm giác được một cỗ sát khí! Xin hỏi phải làm sao đây?]
 
[Niệm Niệm: Mẹ rốt cục đã trở lại, con muốn cáo trạng với mẹ, ba luôn lừa gạt Niệm Niệm, hu hu hu!]
 
[Chị Dữu: Niệm Niệm chịu bao nhiêu uất ức đây, con bé đã khóc như thế này, con gái cực cưng sạch sẽ vốn giao cho ba bé con, sao thành cái dạng quỷ này, ba bé con rốt cuộc chăm sóc bé con như thế nào! Thật đáng giận!
 
[Ha ha ha ha, Giang tổng nguy thật rồi!]
 
Thẩm Minh Dữu ôm con gái đang giống như một bức tượng nhỏ bằng đất vào lòng, một cảm giác ẩm ướt từ từ lan ra vai cô.
 
Niệm Niệm khóc rất khẽ, vùi đầu vào trong ngực mẹ chỉ phát ra tiếng nức nở nho nhỏ nhưng càng như vậy lại càng khiến cho người ta đau lòng.
 
"Niệm Niệm, mẹ trở về không phải nên vui mừng sao, sao con lại khóc?" Thẩm Minh Dữu muốn nâng mặt con lên để nhìn cô bé thật kỹ, nhưng Niệm Niệm vùi trong vòng tay của mẹ mình lại không muốn ngẩng đầu lên.
 
Thẩm Minh Dữu giơ tay lên dùng ngón tay cái lau sạch những vết bùn nhỏ vô tình bắn lên mặt con gái, sau đó sờ tóc cô bé, phát hiện tóc cô bé cũng ướt sũng, hẳn là vừa mớᎥ bị mắc mưa.
 
"Đừng khóc nữa Niệm Niệm, đi tắm trước nhé, được không?" Thẩm Minh Dữu sợ con gái bị cảm, liền bế Niệm Niệm vào phòng, định cho con gái tắm nước nóng xong rồi mớᎥ nói chuyện.
 
"Con không tắm đâu." Niệm Niệm ôm chặt lấy cổ mẹ.
 
"Con không tắm sẽ bị cảm đó." Thẩm Minh Dữu dỗ dành: "Mẹ đã đặc biệt mang quà về cho con, đợi sau khi tắm xong, chúng ta cùng nhau mở quà nhé, được không con?"
 
"Con không cần quà." Giọng nói nghèn nghẹn của Niệm Niệm phát ra từ trong ngực cô.
 
"..." Thẩm Minh Dữu nhìn Niệm Niệm đang giận dỗi hỏi: "Vậy Niệm Niệm muốn thế nào?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận