[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Sau phần diễn cuối cùng, Thẩm Minh Dữu đứng trên sân khấu chờ nhận xét của ban giám khảo.
 
Tần Tùng rốt cuộc cũng mở miệng: “Cô rút lui khỏi giới giải trí mấy năm nay, để học diễn à?”
 
Thẩm Minh Dữu nói: “Vẫn đang tiếp tục học.”
 
Từ sau khi rút lui khỏi giới giải trí, cô chưa từng diễn lại nhưng cô cũng không ngừng học tập. Cô đã xem đi xem lại những bộ phim kinh điển vô số lần, nghiên cứu tâm lý nhân vật, phân tích biểu cảm, động tác và cách diễn của các diễn viên. Cô thậm chí còn đọc rất nhiều sách tham khảo, nhưng dĩ nhiên là không có tác dụng gì.
 
Tuy nhiên đối với cô mà nói, những gì học được trước kia không phải không có chỗ dùng. Ví dụ như, bây giờ sau khi nhận được kịch bản, chỉ cần vài từ và tình cảnh là cô có thể nhanh chóng hiểu được nhân vật, phân tích diễn biến tâm lý nhân vật, ngoài ra còn nhập vai rất nhanh. Nếu như phải tự mình diễn, sẽ cần dùng động tác gì, biểu cảm khuôn mặt nào mớᎥ là phù hợp nhất…
 
"Cô về trước chờ thông báo đi." Tần Tùng xua tay, không nói buổi thử vai thành công hay không thành công.
 
Thử vai xong cũng là lúc đường phố lên đèn, Thẩm Minh Dữu đi về khách sạn, ngồi trên xe, cô không nhịn được gọi điện cho Niệm Niệm.
 
Giao Niệm Niệm cho Giang Trầm là muốn giúp Niệm Niệm quen dần với việc sống cùng ba, cũng như dần quen với cuộc sống xa mẹ. Sau này công việc của cô càng ngày càng bận rộn hơn, thời gian xa nhau của hai mẹ con sẽ càng lúc càng nhiều, cả cô và Niệm Niệm đều phải làm quen với điều đó.
 
Cô rất tin tưởng con gái mình, cô tin Niệm Niệm sẽ làm tốt.
 
Niệm Niệm – người được mẹ tin tưởng, lúc này vẫn đang ở công ty đợi ba.
 
Ba phải tăng ca, Niệm Niệm hơi buồn cһán.
 
Bé mở cửa phòng làm việc ra.
 
Ở bên ngoài, sau khi thấy Niệm Niệm đi ra, nữ thư ký trẻ tuổi được dặn dò chăm sóc Niệm Niệm cũng không quấy rầy bé mà đi theo sau cô chủ nhỏ, chỉ cần đảm bảo an toàn là được còn những thứ khác không cần quan tâm.
 
Cô chủ nhỏ Niệm Niệm quyết định tuần tra công ty của ba, xem lúc này liệu mọi người có giống ba, vẫn chưa tan làm hay không.
 
Tăng ca là chuyện thường xuyên xảy ra tại một số bộ phận của Lăng Vũ, có điều tiền lương tăng ca mà ông chủ trả vô cùng hào phóng nên các nhân viên cũng không cһán ghét việc tăng ca.
 
Khi Niệm Niệm đi theo thang máy và tuần tra đến tận tầng mười hai, bé phát hiện tầng này đèn điện sáng choang, dường như có rất nhiều nhân viên đang tăng ca.
 
Bé vừa đi tới đã ngửi thấy một mùi hương vô cùng đặc biệt.
 
“Đây là cái gì ạ?” Niệm Niệm đi tới chỗ làm việc của nhân viên, thấy trên bàn của nhân viên có một hộp đựng đồ ăn, mùι thơm tỏa ra từ trong hộp.
 
Rất thơm.
 
Lúc Niệm Niệm ghi hình chương trình, có một lần bé nhìn thấy nhân viên ở đó cũng ăn món này, bé ngửi thấy mùi và hỏi mẹ nhân viên đang ăn gì, tại sao lại thơm như vậy, trông có vẻ ăn rất ngon.
 
Kết quả, mẹ nói món ăn đó chẳng qua ngửi thì thơm nhưng ăn lại không ngon chút nào, hơn nữa còn không tốt cho sức khỏe, cho nên Niệm Niệm không được ăn.
 
Mặc dù Niệm Niệm nghe lời mẹ, nhưng trái lại bé càng tò mò về món ăn ngửi thì thơm, nhưng ăn lại không ngon chút nào kia.
 
Lập trình viên làm thêm giờ đang vùi đầu viết code đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con, anh ấy đứng dậy nhìn sang thì thấy tại vị trí bị chắn trước bàn làm việc đang che giấu một cô bé, chính là cô chủ nhỏ - người vừa nhậm chức hôm nay.
 
"Đây là mì ăn liền, cô chủ nhỏ chưa từng ăn hả?" Lập trình viên chỉ vào hộp đựng mì ăn liền hỏi.
 
Niệm Niệm lắc đầu, tяước đây bé sống ở nước ngoài, không được tiếp xúc với nhiều người, chưa từng thấy ai ăn món này. Bây giờ sau khi về nước, ngược lại đã thấy người ta ăn, nhưng đến bây giờ bé chưa từng nếm thử.
 
Niệm Niệm hỏi anh ấy: "Chú còn cái này không ạ?"
 
"Còn, còn, còn." Thấy cô chủ nhỏ có hứng thú với mì ăn liền, lập trình viên mở tủ của mình ra cho Niệm Niệm xem, trong tủ đầy ắp mì ăn liền, tất cả đều là anh ấy mớᎥ tích trữ hôm nay.
 
Hôm nay siêu thị vừa hay giảm giá, mua một cốc mì ăn liền sẽ được tặng một gói mì ăn liền, tức là mua một tặng một. Thứ anh ấy vừa nấu chính là hộp mì ăn liền, còn gói mì ăn liền được tặng bị anh ấy tiện tay ném lên bàn làm việc.
 
Niệm Niệm trừng mắt nhìn: “Ngày nào chú cũng ăn cái này sao ạ?” Không phải mẹ nói món này không tốt cho sức khỏe, không nên ăn sao?
 
Lập trình viên thích ăn mì ăn liền gật đầu nói: “Ngày nào chú cũng ăn.”
 
“Vậy chú có thể bán cho cháu một gói được không?” Niệm Niệm chỉ vào gói mì ăn liền bị ném tùy tiện trên bàn: “Gói này này, được không ạ?”
 
Lập trình viên: “...”
 
Con gái của ông chủ lớn muốn mua đồ của anh ấy? Mua một gói mì ăn liền nhỏ được tặng kèm?
 
"Được, được.” Lập trình viên gãi đầu, nhưng anh ấy luôn cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ.
 
“Cháu trả tiền cho chú này.” Thấy anh ấy đồng ý, Niệm Niệm lập tức lấy từ trong túi xách của bé ra một tờ tiền giấy đưa tới. Lúc ra ngoài, bé luôn mang theo một chiếc túi nhỏ, mẹ sẽ bỏ vào bên trong một chút tiền, khi muốn mua đồ, Niệm Niệm sẽ lấy ra để tiêu.
 
"Không cần, không cần, cái này không lấy tiền.” Lập trình viên được yêu thương mà vừa sợ vừa lo, chỉ một gói mì ăn liền bình thường, làm sao anh ấy dám nhận tiền của cô chủ nhỏ.
 
“Cần.” Niệm Niệm nhất quyết muốn đưa tiền cho anh ấy, mẹ bé đã nói là không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, bé có tiền để mua cho nên sẽ không phải nhận đồ linh tinh.
 
Thấy cô chủ nhỏ kiên trì như vậy, lập trình viên không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng nhận.
 
Nhưng tờ tiền trị giá một trăm đồng đó đủ để mua hai thùng mì ăn liền, nên lập trình viên đành phải mượn tiền lẻ của đồng nghiệp khắp nơi. Trên người anh ấy không bao giờ cầm theo tiền mặt, mỗi lần mua đồ đều dùng điện thoại thanh toán. Những đồng nghiệp khác cũng không có tiền lẻ, góp gió thành bão, mãi mớᎥ góp đủ tiền lẻ.
 
Niệm Niệm đem tiền lẻ được trả lại bỏ vào túi xách trong tay, nhưng gói mì ăn liền lại không có chỗ để cất. Trong lòng Niệm Niệm nhận thức rõ, không thể để ba mẹ nhìn thấy thứ này, nếu không sẽ bị tịch thu mất.
 
Vì vậy, bé muốn lén giấu đi, không thể để ba biết.
 
Niệm Niệm lại lấy tiền lẻ trong túi ra lần nhét gói mì ăn liền vào túi xách nhỏ, may mà túi mì ăn liền không lớn nên mớᎥ có thể nhét vừa. Sau khi kéo khóa lên, túi xách trở nên căng phồng, không thể nhét thêm đồ gì khác.
 
Niệm Niệm gấp tiền lẻ trong tay lại, bỏ vào trong túi.
 
Bé nhìn chiếc túi đang vắt qua bụng mình, yêu thích vỗ một cái.
 
Lập trình viên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Niệm Niệm, đột nhiên cảm thấy thứ bỏ vào trong túi của bé có lẽ không phải là một gói mì ăn liền, mà là một chiếc dây chuyền châu báu vô giá.
 
Tuần tra xong hết, Niệm Niệm ưỡn chiếc bụng nhỏ tròn vo, hài lòng rời đi. Lập trình viên kích động đem chuyện xảy ra kể vào nhóm nhân viên.
 
[Con gái của ông chủ lớn đúng là cực kì cực kì dễ thương, trái tim tôi gần như tan chảy trước sự đáng yêu của bé. ]
 
[Làm sao tôi dám nhận tiền của cô chủ nhỏ, nhưng mà bé nhất định phải đưa, thật sự là quá lễ phép. Hơn nữa bé còn nhét gói mì ăn liền vào chiếc túi xách nhỏ đeo theo bên mình, có thể thấy là bé thật sự rất thích gói mì ăn liền đó.]
 
[Mặc dù tôi không hiểu gì về đồ xa xỉ, nhưng tôi vẫn nhận ra nhãn hiệu của chiếc túi đó. Có vẻ bà chủ vừa trở thành đại sứ của thương hiệu đấy, một chiếc túi nhỏ như vậy đoán chừng cũng phải rất nhiều tiền. Tôi lập tức cảm thấy túi đựng mì ăn liền của tôi cũng rất đắt.]
 
Lập trình viên đắc ý nói trong nhóm.
 
[Ôi, không biết mì ăn liền có ma lực thần kì gì mà lại bị cô chủ nhỏ nhìn trúng.]
 
Sau khi anh ấy xả hết xúc động, các nhân viên khác trong nhóm mới bắt đầu bày tỏ cảm nghĩ của mình——
 
[Cô chủ nhỏ hình như còn chưa tròn bốn tuổi, vậy trong tình hình này, em bé bốn tuổi không được ăn mì ăn liền phải không?]
 
[Đến từ một ngườι đã xem hết livestream của 《 Mẹ là siêu nhân》 có một lần khi chương trình đang phát sóng trực tiếp, hình như bà chủ đã ngăn cản con gái ăn mì ăn liền. Anh tự bán mì ăn liền của mình cho cô chủ nhỏ, coi chừng ông chủ lớn truy cứu nhé…]
 
Lập trình viên: “...?”
 
Còn có chuyện như vậy?
 
Lập trình viên làm sao biết một đứa trẻ không thể ăn mì ăn liền, chẳng qua anh ấy cảm thấy Tiểu Niệm Niệm quá đáng yêu, bé muốn mua thì bán cho bé. Đừng nói là bán cho bé, mà đưa cả tủ mì ăn liền cho bé cũng được, còn những việc khác, anh ấy căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
 
Lập trình viên khóc không ra nước mắt, không biết bây giờ đi tìm cô chủ nhỏ mua lại gói mì ăn liền của mình có được không. Anh ấy bằng lòng trả giá gấp mười!
 
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Niệm Niệm coi gói mì ăn liền như bảo bối, có lẽ là không thể mua lại được.
 
Sau Niệm Niệm trở về phòng làm việc của ba mình ở tầng cao nhất, Giang Trầm gần như cũng đã sắp xong việc, hôm nay Niệm Niệm ở đây, anh không định tăng ca quá muộn.
 
"Niệm Niệm, chúng ta về nhà thôi.” Anh bế Niệm Niệm lên, Niệm Niệm sợ mì ăn liền trong túi bị đè nát nên vội vàng cầm túi xách ra cách xa ba mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui