[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Niệm Niệm cúi đầu nói: “Trong lòng em nhớ mẹ, nghĩ đi nghĩ lại thì mẹ sẽ quay về mà.”
 
“Nhưng mà chẳng phải còn rất nhiều ngày nữa mẹ em mớᎥ về sao?”
 
Nghe thấy câu này Niệm Niệm càng cúi đầu thấp hơn.
 
Thấy em gái đáng thương như vậy, Khương Húc dùng đầu óc thông minh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp cực kỳ cực kỳ tốt.
 
“Niệm Niệm, em có thể nhờ ba em dẫn em đi thăm ban ý.” Ba mẹ Khương Húc đều là người trong giới giải trí, cậu nhóc biết thăm ban có ý là gì, hơn nữa cũng biết dì Thẩm Minh Dữu đang đóng phim truyền hình. Nếu là như này, Niệm Niệm hoàn toàn có thể đến thăm ban: “Ngày mai là cuối tuần, trường mẫu giáo sẽ được nghỉ, cuối tuần thì ba em cũng được nghỉ, hai người có thể đến nơi mẹ em quay phim, gặp mẹ em mà.”
 
Đôi mắt Niệm Niệm sáng lên, sao cô bé nghĩ ra cách này nhỉ.
 
“Có một lần ba anh muốn tạo bất ngờ cho mẹ, nên đã bí mật đưa anh đến thăm mẹ anh đó.” Khương Húc nói: “Lúc đó mẹ anh đã rất vui, thậm chí bà ấy còn bịt mắt anh lại, lén lút hôn ba anh, nhưng mà lúc đó anh đã len lén thấy được, hì hì, ba mẹ không lừa được anh đâu.”
 
Niệm Niệm cẩn thận nghe Khương Húc nói chuyện, khi nghe thấy Khương Húc nói mẹ anh ấy còn lén hôn ba anh ấy, Niệm Niệm có hơi hoang mang, mẹ cô bé chỉ hôn mỗi mình cô bé, hình như chưa từng nhìn thấy mẹ hôn ba lần nào.
 
Nhưng mà mẹ là của một mình Niệm Niệm, sao có thể hôn người khác được.
 
Hôn ba cũng không được.
 
“Mẹ anh hôn ba anh, anh không tức giận à?” Niệm Niệm hỏi.
 
“Sao anh lại phải giận?” Khương Húc thấy khó hiểu: “Ba mẹ anh hôn nhau chứng tỏ tình cảm giữa hai người họ rất tốt, nếu không hôn thì tình cảm không tốt, tình cảm không tốt có thể sẽ ly hôn đấy.”
 
Khương Húc suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Nếu họ ly hôn, vậy anh sẽ ở với ai chứ?”
 
Trong mắt Niệm Niệm càng càng thấy hoang mang, nếu như lời anh Khương Húc nói là sự thật, vậy ba mẹ cô bé chưa bao giờ hôn nhau, chẳng lẽ tình cảm của ba mẹ cô bé không tốt hả, vậy sau này… ba mẹ cô bé sẽ ly hôn sao?
 
“Chắc chắn ở với mẹ.” Niệm Niệm không chút do dự về vấn đề ở cùng ai, không ở cùng mẹ chẳng lẽ ở với ba à.
 
Như vậy không được.
 
Khương Húc nhìn Niệm Niệm bằng ánh mắt của em còn nhỏ, hiểu biết quá ít, còn cậu nhóc là người từng trải bèn thở dài: “Con nít không có quyền lựa chọn, nếu như người lớn ly hôn, bọn họ sẽ tranh giành quyền nuôi con. Thẩm phán phán cho ai thì phải đi theo ngườι đó, trẻ em không được tự mình lựa chọn đâu.”
 
Khương Húc biết chuyện này từ người bạn tốt của mình. Trước kia cậu nhóc từng có hai người bạn tốt ở trường mẫu giáo, ba mẹ đều đã ly hôn, sau đó bạn tốt của cậu nhóc đều không thể lựa chọn ở với ba hay mẹ, thẩm phán gõ cái búa xuống phán cho người nào thì đứa trẻ chỉ có thể đi theo ngườι đó. Một trong những người bạn tốt của cậu nhóc đã được phán cho ba, vì chuyện này mà còn từng khóc rất lâu, không lâu sau đó, người bạn đó bị ba mình đưa ra khỏi trường mẫu giáo. Từ đó trở đi, Khương Húc chưa từng gặp lại người bạn đó nữa.
 
Niệm Niệm ngồi ở chỗ của mình suốt cả buổi chiều, thậm chí giáo viên đang giảng cái gì cô bé cũng không biết.
 
Khương Húc thấy Niệm Niệm trở nên hơi kỳ lạ, cậu nhóc hỏi: “Niệm Niệm, em đang nghĩ gì vậy?”
 
Niệm Niệm rất nghiêm túc nói: “Em đang nghĩ làm sao để ba mẹ hôn nhau!”
 
Khương Húc: “...?”
 
Buổi chiều, lúc Giang Trầm đến nhà trẻ đón con gái tan học, đã thấy Niệm Niệm đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng chạy tới: “Ba, chúng ta đi thăm ban của mẹ đi.”
 
Giang Trầm kinh ngạc nói: “Bây giờ luôn sao?”
 
“Đúng, ngay bây giờ, ba nhớ mẹ, muốn tạo bất ngờ cho mẹ nên đưa Niệm Niệm đi thăm ban mẹ.” Niệm Niệm nắm lấy ống quần của ba, lo lắng nói: “Ba ơi nhanh lên, chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
 
“...” Giang Trầm nhìn thấy ống quần của mình sắp bị con gái xé toạc ra, anh không hiểu lắm, rõ ràng là Niệm Niệm nhớ mẹ, muốn tạo cho mẹ một bất ngờ, sao lại cứ khăng khăng bảo là ba nhớ mẹ?
 
Hai cái này khác nhau ở chỗ nào sao?
 
Tối nay Thẩm Minh Dữu không có cảnh quay đêm nào, mấy ngày nay gần như đều phải quay phim đến tận rạng sáng mới kết thúc, Thẩm Minh Dữu ngủ không đủ giấc.
 
Nhân dịp hôm nay không phải quay cảnh đêm, sau khi ăn tối xong Thẩm Minh Dữu trở về khách sạn, cô định cùng Niệm Niệm gọi video tâm sự vui vẻ, sau đó nghỉ ngơi sớm.
 
Trong quá trình quay phim lần này, người đại diện Vu Trân và trợ lý Tiểu Tây đều đi cùng cô. Thẩm Minh Dữu đã lấy thẻ phòng từ Vu Trân, phòng của cô ở tầng 16, là phòng cao cấp, bởi vì cô không quen ở cùng với người khác. Vu Trân và Tiểu Tây đều có phòng riêng.
 
Tiểu Tây thần thần bí bí nhìn Thẩm Minh Dữu mấy lần lúc ở trong thang máy.
 
Thẩm Minh Dữu chú ý tới ánh mắt của Tiểu Tây, cô hỏi: “Có chuyện gì à?”
 
“Không có, không có.” Tiểu Tây mím môi, cô ấy không nhịn được nói: “Chị Minh Dữu, tối nay chúc chị một buổi tối vui vẻ nha.”
 
Tiểu Tây vốn muốn nói chúc Thẩm Minh Dữu đêm nay có một đêm nóng bỏng, nhưng khi lời nói ra đến khóe miệng, để tránh bị lộ bí mật. cô ấy đành phải đổi hai chữ.
 
Thẩm Minh Dữu không suy nghĩ cô nói: “Tối nay có thể ngủ sớm, chắc chắn là vui vẻ rồi.”
 
Tiểu Tây nở một nụ cười rất mập mờ, cứ nhìn Thẩm Minh Dữu rồi cười, không nói lời nào.
 
Vu Trân ở bên cạnh liếc nhìn Tiểu Tây, môi cũng hơi nhếch lên. Chị ấy không nhịn được nghĩ, một người trẻ tuổi như Tiểu Tây đúng là không giấu được chuyện gì cả.
 
Không phải cái tên tổng giám đốc họ Giang kia đến thăm ban thôi sao, xem Tiểu Tây kích động đến mức nào này.
 
Nhưng nghĩ đến hành động của Giang Trầm, Vu Trân lại cảm thấy cũng khó trách Tiểu Tây lại chuyện bé xé ra to như vậy.
 
Thang máy dừng ở tầng mười sáu, sau khi Thẩm Minh Dữu ra khỏi thang máy, mở cửa bước vào phòng, Tiểu Tây cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Aaaa, chị Vu, em thật sự ghen tị với chị Minh Dữu, chị ấy thật sự quá hạnh phúc. Có một đứa trẻ ngoan ngoãn như bé con Niệm Niệm, còn có Giang tổng, Giang tổng thật sự rất đẹp trai, lãng mạn thật đấy. Nếu bạn trai em có thể lãng mạn bằng một nửa Giang tổng, em có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh lại.”
 
Vu Trân búng trán cô ấy: “Bạn trai em phải lãng mạn như vậy làm gì?”
 
Đến cái tuổi này của Vu Trân, thứ chị ấy cần ở người bạn đời là có một cuộc sống đơn giản, đây mớᎥ là tốt nhất.
 
Tiểu Tây che trán: “Bạn trai em đương nhiên phải lãng mạn chứ, lãng mạn có nghĩa là anh ấy đã tốn tâm tư. Nếu như khi yêu nhau mà một chút tâm tư còn không tình nguyện tiêu tốn, điều đó có nghĩa người đó hoàn toàn không quan tâm đến em. Mối quan hệ yêu đương như vậy có ý nghĩa gì đâu.”
“Giống như Giang tổng chẳng phải rất tốt sao: vừa giàu có vừa tinh tế, điều này có nghĩa là anh ấy phải rất yêu chị Minh Dữu. Huhuhu, hôm nay cuối cùng em cũng được trải nghiệm niềm hạnh phúc của những fan CP trên mạng, thật sự quá phấn khích.”
 
Vu Trân thấy cảm xúc chân thành này của Tiểu Tây, cũng không nhịn được bật cười theo.
 
Nhưng chẳng bao lâu sau, chị ấy lại cảm thấy hơi kỳ lạ…
 
Giang Trầm tốt như vậy, vậy tại sao Thẩm Minh Dữu lại muốn ly hôn với anh?
 
Vu Trân cũng thấy không hiểu, chị ấy vẫn luôn sợ việc Thẩm Minh Dữu muốn ly hôn sẽ bị bại lộ. Điều này đối với Thẩm Minh Dữu vừa mớᎥ tái xuất mà nói không phải là chuyện tốt, nhưng sau đó cô mớᎥ biết chồng của Thẩm Minh Dữu chính là Giang Trầm. Giang Trầm không chỉ giúp Thẩm Minh Dữu giải quyết vụ tung tin đồn nhảm về việc trả lại túi xách cho nhãn hàng mà còn giúp Thẩm Minh Dữu có được đại diện quảng cáo cho thương hiệu H.
 
Sau đó thậm chí còn chủ động dẫn bé con tham gia chương trình tạp kỹ, ở trong chương trình tạp kỹ đó hình ảnh người cha, người chồng tốt của anh đã mang đến cho Thẩm Minh Dữu độ nổi tiếng rất lớn.
 
Những hành vi của cặp đôi này thể hiện rõ hai người họ dường như không có ý muốn ly hôn.
 
Chẳng lẽ đây là tình thú giữa vợ chồng bọn họ? Đòi ly hôn, phát triển tình cảm vợ chồng, rồi chẳng bao lâu sao lại hàn gắn?
 
Hay là màn thể hiện tình cảm của hai người ở hiện tại chỉ là giả vờ vì con cái? Đến cuối cùng thì chuyện ly hôn vẫn sẽ xảy ra?
 
Vu Trân nghĩ mãi không ra, nên chị ấy dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
 
Sau khi Thẩm Minh Dữu mở cửa phòng ra, lập tức phát hiện trong phòng có điều gì đó là lạ.
 
Thơm quá.
 
Là hương hoa hồng, hoa nồng nàn như vậy không thể chỉ một bông hoa hay một bó hoa tỏa ra được.
 
Mùi hương hoa này không phải mùi nước hoa, mà là mùi thơm của hoa thật.
 
Thẩm Minh Dữu bật đèn lên, vừa nhìn đã thấy một lớn một nhỏ đứng ở giữa phòng khách, chính là Niệm Niệm và ba của cô bé.
 
Hai ba con đều đội vương miện hoa nhỏ trên đầu, một lớn một nhỏ nắm tay nhau đứng sánh đôi, cùng nhìn cô bằng đôi mắt to tròn.
 
Thẩm Minh Dữu: “...”
 
Không biết ai đã nghĩ ra cái bất ngờ này, chỉ là… rất kỳ lạ.
 
Cũng may lá gan cô lớn, nếu nhát gan thì e là đã bị họ dọa sợ mất trí luôn rồi.
 
“Mẹ!” Niệm Niệm thấy mẹ cuối cùng cũng đã trở về, cô bé nắm tay ba chạy tới, sau đó ôm lấy đùi mẹ, dụi mạnh cái đầu nhỏ của mình lên trên đó.
 
“Sao hai ba con lại đến đây vậy?” Thẩm Minh Dữu thực sự rất ngạc nhiên, đã lâu không gặp Niệm Niệm, cô cũng cực kỳ nhớ bé con.
 
“Con đến gặp mẹ nha.” Dụi đủ rồi, từ trong lòng mẹ, Niệm Niệm ngẩng đầu lên, cô bé nhớ ra mình còn có việc quan trọng phải làm, nên lùi lại một bước, trịnh trọng đưa bông hồng trên tay cho mẹ.
 
Sau khi trao quà xong, Niệm Niệm lại hôn lên mặt mẹ rồi nói: “Niệm Niệm nhớ mẹ nha.”
 
Thẩm Minh Dữu thấy Niệm Niệm vừa tặng hoa rồi lại hôn, cô cười, cũng hôn Niệm Niệm một cái: “Mẹ cũng rất nhớ Niệm Niệm đấy.”
 
Niệm Niệm vui vẻ quay đầu lại sau khi nhận được nụ hôn từ mẹ, cô bé nhìn ba mình bằng đôi mắt tím sáng lấp lánh, mong ba mình sẽ làm theo những gì Niệm Niệm vừa làm, tặng quà trước rồi hôn mẹ, như vậy thì mẹ sẽ hôn lại đó.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui