[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Ba mẹ hôn nhau mới là ba mẹ có tình cảm tốt, ba mẹ có tình cảm tốt thì không ly hôn, thế là Niệm Niệm sẽ không phải rời xa mẹ.
 
Niệm Niệm nóng lòng chờ đợi hành động tiếp the0 của ba mình.
 
Nhưng một giây sau, Niệm Niệm phát hiện trong tay ba trống không, bông hồng cô bé vừa đưa cho ba cũng đã mất tích.
 
Niệm Niệm nhìn về chỗ cách đó không xa, phát hiện bông hồng đang nằm trên mặt đất.
 
Vừa rồi khi mẹ mở cửa bước vào phòng, Niệm Niệm và ba đang chuẩn bị điều bất ngờ cho mẹ, bởi vì thời gian quá gấp gáp, nên hai người chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong lúc hỗn loạn, Niệm Niệm chỉ kịp đưa bông hồng quan trọng nhất cho ba, ai biết là ba vốn không hề cầm nó!
 
Nhưng mà không có hoa hồng cũng không sao, chỉ cần ba hôn mẹ như cô bé vừa làm là được.
 
Niệm Niệm tiếp tục nhìn ba bằng ánh mắt đầy mong đợi.
 
Nhưng Giang Trầm căn bản không hiểu con gái mình có ý gì.
 
Thấy đôi mắt trong veo của Niệm Niệm đang nhìn chằm chằm vào mình, Giang Trầm sờ sờ mặt, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, trên mặt ba có dính gì à?”
 
Niệm Niệm: “...”
 
Sao ba mình lại có thể đần như vậy chứ! Niệm Niệm sắp tức chết luôn rồi.
 
Thật ra đến tận bây giờ Giang Trầm vẫn không hiểu trong đầu con gái mình đang nghĩ cái gì.
 
Bắt đầu từ xế chiều nay, Giang Trầm đã bị Niệm Niệm ra lệnh đi khắp nơi.
 
Theo yêu cầu của Niệm Niệm, Giang Trầm đã bí mật liên lạc với người đại diện của Thẩm Minh Dữu, sau đó giấu giếm Thẩm Minh Dữu, dẫn theo Niệm Niệm đến thành phố điện ảnh để thăm ban.
 
Sau khi đến khách sạn, Niệm Niệm lại yêu cầu anh mua rất nhiều hoa hồng và cánh hoa hồng, nói muốn tạo bất ngờ cho mẹ, còn không ngừng nhấn mạnh hôm nay ba phải nghe lời Niệm Niệm, Niệm Niệm muốn làm cái gì, ba cũng phải làm theo cái đó.
 
Giang Trầm quả thực cũng làm theo từng chuyện một.
 
Nhưng có vẻ như ánh mắt Niệm Niệm nhìn anh vẫn chưa được hài lòng cho lắm.
 
“Mẹ, đi theo con.” Niệm Niệm không thèm để ý đến ba nữa, cô bé nắm tay mẹ đi qua con đường hoa hồng mà ba và cô bé đã chuẩn bị cho mẹ, sau đó đi một mạch về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra.
 

Trước khi mở cửa, Thẩm Minh Dữu đã bị Niệm Niệm yêu cầu nhắm mắt lại rồi lại mở to mắt ra, lập tức thấy chiếc giường lớn của cô cũng phủ đầy cánh hoa hồng, ở giữa chiếc giường lớn còn có những cánh hoa hồng đỏ được tạo thành hình trái tim.
 
Thẩm Minh Dữu: “...”
 
Không biết ai đã nghĩ ra cái bất ngờ không có tí mớᎥ mẻ nào này.
 
Thẩm Minh Dữu hỏi: “Chuyện này là ai chuẩn bị?”
 
Giang Trầm: “Là Niệm Niệm.”
 
Niệm Niệm: “Là ba.”
 
Cả hai đều đồng thanh nói.
 
Niệm Niệm trừng mắt nhìn ba, cô bé đã cân nhắc kỹ, nói điều bất ngờ này là do ba chuẩn bị, mẹ có thể sẽ kích động và hôn ba đấy.
 
Ai ngờ ba vẫn cứ không chịu hợp tác.
 
Niệm Niệm lại tức giận trừng mắt nhìn ba lần nữa.
 
Giang Trầm bị trừng: “...”
 
Sau khi dọn sạch cánh hoa thì đã đến giờ đi ngủ.
 
Bởi vì Giang Trầm vội vàng đi tới đây, chỉ thu dọn hành lý giúp Niệm Niệm, lúc thu dọn hành lý của chính mình lại không cẩn thận, bỏ sót mấy vật dụng cá nhân.
 
Giang Trầm định sẽ tự mình đi ra ngoài mua.
 
Tắm rửa xong Niệm Niệm thấy ba chuẩn bị ra ngoài, cô bé gọi ba lại, lạch bạch chạy tới.
 
Giang Trầm dừng bước chân định đi ra ngoài lại.
 
Còn tưởng Niệm Niệm cần anh mua cái gì cho cô bé, kết quả là Niệm Niệm ra hiệu cho ba cúi người xuống, sau đó hôn lên mặt ba, nói: “Ba về sớm chút nhé.”
 
Giang Trầm: “...”
 

Đây được coi là niềm vui ngoài ý muốn đấy, con nhóc này rất hiếm khi chủ động hôn anh!
 
Hôn ba xong Niệm Niệm quay đầu lại, ánh mắt háo hức nhìn mẹ.
 
Niệm Niệm đã làm mẫu tốt như vậy, mẹ lại thông minh như thế, hẳn là có thể hiểu được ý của cô bé.
 
Nhưng hiển nhiên là mẹ không hiểu được ý của Niệm Niệm.
 
Thẩm Minh Dữu kéo con gái lại, nhắc nhở Giang Trầm đang chuẩn bị ra ngoài: “Ra ngoài nhớ đóng kỹ cửa nhé.”
 
Niệm Niệm: “...”
 
Làm sao bây giờ? Mẹ không những không muốn hôn ba, mà còn có có vẻ chỉ ước ba nhanh chóng ra ngoài, đây hẳn là ý tình cảm không tốt mà anh Khương Húc đã nói.
 
Sau khi ba đi ra ngoài, tâm trạng Niệm Niệm trở nên cһán nản.
 
Thẩm Minh Dữu thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ mớᎥ mấy ngày mà quan hệ giữa Niệm Niệm và ba đã trở nên tốt đẹp như vậy, ba chỉ mới rời đi một lúc, Niệm Niệm đã thấy không vui rồi?
 
Cô nghĩ đi nghĩ lại, mớᎥ nhận hành vi của Niệm Niệm hôm nay quả thực có chút không bình thường.
 
Niệm Niệm không phải là đứa trẻ thích dùng nụ hôn để thể hiện tình cảm, trước đây mỗi khi Thẩm Minh Dữu hôn cô bé, cô bé đều ngượng ngùng trốn vào trong ngực mẹ, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy rất kích động mới hôn mẹ một cái.
Nhưng hôm nay Niệm Niệm dường như quá kích động, không chỉ hôn mẹ mấy lần, mà ngay cả bình thường rất ít khi thân thiết với ba ruột cũng chủ động hôn một cái.
 
Trước đó tâm trạng còn đang rất tốt, nhưng bây giờ lại trở nên cһán nản, cảm xúc dường như đã thay đổi quá nhanh.
 
Thẩm Minh Dữu hỏi: “Niệm Niệm sao thế?”
 
Niệm Niệm ôm eo mẹ, nhỏ giọng nói: “Niệm Niệm không thể sống thiếu mẹ.”
 
Tưởng con gái đang làm nũng với mình, Thẩm Minh Dữu ôm con gái hôn không ngừng: “Mẹ cũng không thể sống thiếu Niệm Niệm.”
 
“Vậy mẹ và Niệm Niệm sẽ ở bên nhau mãi mãi sao?”
 
“Đương nhiên rồi.”

 
Sau khi được mẹ cam đoan, lúc này Niệm Niệm mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
 
Khi Giang Trầm đi mua đồ về, đã thấy hai mẹ con thân thiết ôm nhau.
 
Thẩm Minh Dữu thấy anh quay lại, cô giao Niệm Niệm cho anh rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
 
Vừa rồi tâm trạng Niệm Niệm còn đang rất tốt, nhưng sau khi nhìn thấy ba, tâm trạng lại trở nên tệ.
 
Ngay cả Giang Trầm cũng có thể nhìn ra tâm trạng của con gái thay đổi quá nhanh, giây trước còn đang mỉm cười với mẹ, nhưng khi mẹ vừa rời đi, lại chỉ còn vẻ mặt sẵn sàng trừng mắt nhìn ba mình bất cứ lúc nào.
 
Gương mặt Niệm Niệm vô cùng nghiêm túc, cô bé quyết định ngả bài với ba mình!
 
“Nếu ba ly hôn với mẹ, ba nhất định không được giành quyền nuôi Niệm Niệm, ba nghe chưa?”
 
Nghe thấy con gái nói như vậy, trái tim Giang Trầm lập tức rơi thẳng xuống.
 
“Niệm Niệm, ai nói cho con là ba mẹ muốn ly hôn?”
 
Chuyện Thẩm Minh Dữu muốn ly hôn với anh, ngoài hai vợ chồng ra cũng chỉ có bác của Niệm Niệm là Triệu Diễm biết. Giang Trầm không biết có phải Triệu Diễm đã nói linh tinh gì với bé con hay không, nếu đúng như vậy, anh sẽ không bao giờ tha cho Triệu Diễm.
 
Niệm Niệm nói: “Là Khương Húc nói.”
 
Giang Trầm: “...?”
 
Chuyện này thì có liên quan gì tới thằng quỷ con Khương Húc?
 
“Anh Khương Húc nói nếu ba mẹ không hôn nhau, điều đó có nghĩa là tình cảm không tốt. Nếu tình cảm không tốt thì sẽ ly hôn.” Niệm Niệm nói: “Từ trước tới nay mẹ và ba chưa bao giờ hôn nhau, chắc chắn tình cảm của hai người không tốt, nếu ly hôn, Niệm Niệm chỉ có thể ở cùng một người.”
 
“Niệm Niệm không muốn ở cùng ba, Niệm Niệm chỉ cần ở cùng mẹ thôi.”
 
Giang Trầm chưa bao giờ ngờ một đứa trẻ còn chưa đến bốn tuổi lại có thể suy nghĩ nhiều chuyện phức tạp như vậy trong đầu.
 
Anh vỗ trán rồi nói: “Ai nói ba và mẹ không hôn nhau?” Không hôn nhau, thì Niệm Niệm chui từ đâu ra!
 
Hai mắt Niệm Niệm trợn to, nói: “Ba hôn mẹ rồi á?”
 
“...” Giang Trầm đành phải gật đầu.
 
“Sao con không thấy?” Niệm Niệm không tin, nhưng cô bé lập tức nghĩ đến một khả năng khác: “Ba lén hôn mẹ, phải không?”
 

Giang Trầm trầm mặc.
 
Niệm Niệm: “...”
 
Sao ba có thể xấu xa như vậy, lén lút hôn mẹ mà không nói cho Niệm Niệm biết, lần nào hôn mẹ cô bé cũng hôn mẹ một cách công khai đấy!
 
Giang Trầm không biết trong cái đầu nhỏ của Niệm Niệm lại đang suy nghĩ chuyện vớ vẩn gì.
 
Anh nói: “Con yên tâm đi, ba và mẹ sẽ không ly hôn đâu.”
 
Nhưng mà trọng điểm chú ý của Niệm Niệm và ba không giống nhau, Niệm Niệm lắc đầu nói: “Ba và mẹ ly hôn cũng không sao, chỉ cần ba không tranh giành Niệm Niệm là được.”
 
“Cho dù ba có tranh thì Niệm Niệm sẽ không bao giờ đi cùng ba!”
 
Thái độ của Niệm Niệm rất kiên quyết, nếu ba mẹ có tình cảm tốt thì không ly hôn cũng không sao, nhưng nếu ba mẹ không có tình cảm tốt, vậy thì cứ ly hôn đi, nhưng Niệm Niệm nhất định phải đi theo mẹ.
 
Giang Trầm: “...”
 
Làm sao bây giờ, anh thật sự muốn bịt miệng con nhóc này lại!
 
Thực ra thì trước đây Niệm Niệm vẫn luôn cho rằng ba mẹ cô bé đã ly hôn từ lâu rồi.
 
Hồi trước, Niệm Niệm theo mẹ ra nước ngoài sống, hiếm khi có cơ hội gặp ba. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cô bé biết, gia đình của mình không giống những nhà khác.
 
Những nhà khác có ba, có mẹ, có con, người một nhà sẽ luôn sống với nhau, nhưng Niệm Niệm lại giống như một đứa trẻ không có ba, cô bé chỉ sống cùng mẹ.
 
Ấn tượng sâu sắc nhất của Niệm Niệm về ba là cuộc gọi video cố định mỗi tuần một lần. Mặc dù Niệm Niệm có thể nghe được giọng ba trong điện thoại, nhưng cô bé không thể chạm vào ba, không cảm nhận được ba. Ấn tượng của Niệm Niệm về ba vẫn luôn rất mơ hồ, cô bé còn cứ ngỡ, người ba trong video kia là người máy, nói cách khác là một người ba giả.
 
Mỗi lần gọi video đều giống như hoàn thành nhiệm vụ, lần nào câu đầu tiên ba người máy hỏi khi mở miệng cũng là: “Dạo này Niệm Niệm có khỏe không?”
 
Niệm Niệm trả lời: “Khỏe ạ.”
 
Sau đó ba người máy sẽ lại hỏi: “Dạo này học hành thế nào?”
 
Và Niệm Niệm lại trả lời: “Rất tốt ạ.”
 
Lần nào cũng là những câu hỏi cố định, câu trả lời cố định. Sau đấy, Niệm Niệm lại tự chơi một mình, còn ba người máy trong video cũng mải mê công việc riêng, cả hai rất ít khi trò chuyện. Ngay sau đó, cuộc nói chuyện qua video sẽ lặng lẽ kết thúc không tiếng động.
 
Mãi đến lần này về nước, thời gian Niệm Niệm ở cùng ba mớᎥ tăng đột biến, nhưng mẹ lại bắt đầu ngày càng bận rộn. Mấy hôm nay là lần Niệm Niệm rời khỏi mẹ lâu nhất từ khi chào đời đến giờ. Suốt mấy hôm ở nhà trẻ, Niệm Niệm luôn thấy rất lo lắng, cô bé đã không nhịn được thầm nghĩ về chuyện đó không chỉ một lần. Liệu có khi nào mẹ không cần Niệm Niệm nữa hay không, giống như hồi trước ba không cần Niệm Niệm vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận