Hồi trước Niệm Niệm sống cùng mẹ, sau này Niệm Niệm sẽ sống với ba, là thế ư? Sau đó, phải lâu lắm mớᎥ được gặp mẹ một lần, giống như hồi trước phải lâu lắm cô bé mớᎥ được gặp ba một lần.
Nếu thực sự là vậy thì Niệm Niệm tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Niệm Niệm có thể không có ba, nhưng Niệm Niệm không thể không có mẹ.
Mặc dù giờ Niệm Niệm cũng thấy hơi thích người ba này rồi.
Trước đây, hình ảnh ba trong đầu Niệm Niệm vẫn luôn rất mơ hồ, mãi đến những ngày gần đây, trong bộ não nhỏ bé của Niệm Niệm mới tạo ra được một hình ảnh ba cụ thể.
Ba cô bé cao lớn oai nghiêm, hình như còn là một ông chủ rất lớn rất lớn, mặc dù ba luôn bắt nạt Niệm Niệm, nhưng khi Niệm Niệm giận, ba cũng sẽ dỗ Niệm Niệm. Vậy nên, trong mấy ngày này, Niệm Niệm đã nhận ra hình như mình càng ngày càng thích giận dỗi thì phải.
Sau những ngày sống cùng nhau, Niệm Niệm cũng hơi thích ba.
Nhưng, chỉ là một chút mà thôi, chắc chắn không thể nào so với mẹ được.
Thế cho nên, Niệm Niệm phải nói rõ suy nghĩ của mình với ba, dù ba mẹ có ly hôn hay không thì Niệm Niệm cũng chỉ có thể theo mẹ!
Cô bé không muốn như người bạn ở nhà trẻ của anh Khương Húc, đột nhiên bị ba đưa đi, sau đó không còn được gặp lại mẹ nữa, mặc cho người bạn đó gào khóc thế nào cũng vô dụng.
Niệm Niệm không hoàn toàn tin câu nói sẽ không ly hôn với mẹ của ba.
Người lớn cũng sẽ có lúc nói dối.
Niệm Niệm nhìn ra được, mấy ngày qua, lúc ở nhà ba mẹ đều ở riêng, mẹ ngủ trong phòng ngủ, ba ngủ trong phòng sách, đến cả khi tham gia chương trình, ba cũng chỉ ngủ ở giường nhỏ cho một người. Mặc dù Niệm Niệm không hiểu lắm nhưng cô bé lờ mờ cảm nhận được, dù giờ đang sống dưới cùng một mái nhà, nhưng ba mẹ cô bé dường như vẫn có gì đó khác với ba mẹ của người khác.
Đây chỉnh là tình cảm gia đình không tốt mà anh Khương Húc nói.
Niệm Niệm không muốn giống như người bạn ở nhà trẻ đột ngột bị ba đưa đi, vậy nên Niệm Niệm phải đứng ra bảo vệ quyền lợi của bản thân như một chiến sĩ nhỏ.
Giang Trầm nhìn đứa trẻ đứng trước mặt mình.
Dáng người nhỏ bé đứng thẳng tắp, ấn đường cô bé hơi chau lại, biểu cảm trên mặt cực kỳ nghiêm túc. Hình như cô bé đang nói với ba chuyện mình có thể không có ba, nhưng không thể không có mẹ một cách rất trịnh trọng.
Không có chút đùa cợt nào, đấy chính là suy nghĩ thực sự trong lòng cô bé,
Giang Trầm không hề thấy bị xúc phạm, ngược lại, trong lòng anh lại bỗng trào dâng sự chua xót.
Anh bỗng cảm nhận được, thực ra thì Niệm Niệm là đứa trẻ rất tinh tế và thiếu cảm giác an toàn.
Giang Trầm ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với con gái, anh cũng nhìn Niệm Niệm bằng vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Niệm Niệm, ba sẽ không ly hôn với mẹ.”
Ngẫm nghĩ một anh lại nói: “Cho dù có giống như con nói, nếu thực sự đến một ngày, ba mẹ ly hôn, ba cũng sẽ tuyệt đối không để con tách khỏi mẹ. Con tin ba có được không?”
Niệm Niệm cảm nhận được sự nghiêm túc và chân thành trong mắt ba, lúc này ba tạo cho Niệm Niệm một cảm giác rất đáng tin.
Vậy nên, Niệm Niệm đã gật đầu, cô bé quyết định tin tưởng ba một lần.
***
Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Thẩm Minh Dữu đã đến phim trường.
Quay phim cổ trang tương đối phức tạp, trang điểm mất rất nhiều thời gian. Cô là diễn viên có nhiều cảnh quay nhất, gần như ngày nào cũng phải đến phim trường từ bốn năm giờ.
Đợi Niệm Niệm ăn sáng xong, lúc cùng ba đến được phim trường thì đã là khoảng tám chín giờ sáng rồi.
Niệm Niệm vừa đến phim trường đã thấy mẹ trường y màu hồng, treo ngườι giữa không trung, trong tay mẹ cầm một thanh trường kiếm, y như hiệp nữ giáng trần, trông cực kỳ giống một vị thần.
Đây không phải lần đầu Niệm Niệm thấy mẹ đóng phim, nhưng là lần đầu tiên thấy hình ảnh mẹ bay tới bay lui trên trời.
Đôi mắt cô bé đảo qua đảo lại theo bóng mẹ đến nỗi sắp không nhìn thấy gì nữa.
Niệm Niệm đang nhìn mẹ mà không biết bản thân cũng đang thu hút sự chú ý của người khác.
Sau khi các nhân viên ở phim trường thấy Giang Trầm bế Niệm Niệm đến đều khá kích động.
“Chồng chị Thẩm và con gái đến rồi kìa, Giang tổng ngoài đời đẹp trai hơn nhỉ, đúng là một cặp trai tài gái sắc với chị Thẩm, thực sự quá đẹp đôi!”
“Tôi là fans của Niệm Niệm đây, cô bé trong chương trình đáng yêu thật ý, không biết giờ có thể ra chụp chung với cô bé không nhỉ?”
“Chị Thẩm mới ra ngoài quay phim mấy hôm mà chồng với con gái đã chạy đến phim trường rồi, xem ra hai vợ chồng thực sự rất tình cảm đó.”
“Hầy, Thẩm Minh Dữu thật tốt số, chồng vừa giàu có vừa đẹp trai, lại còn thương vợ, đúng là trời mà, ghen tị cũng không làm gì được.”
...
Thẩm Minh Dữu vừa đáp xuống từ dây cáp đã để ý đến Giang Trầm dẫn Niệm Niệm tới phim trường.
Sau khi đạo diễn Tần Tùng và nhà sản xuất phim thấy Giang Trầm cũng đến chào hỏi.
Mặc dù Giang Trầm không phải là nhà đầu tư cho bộ phim này của họ nhưng thêm bạn thêm mối quan hệ, sau này nói không chừng lại có lúc hợp tác.
Giang Trầm cũng tỏ ra rất lịch sự với các đồng nghiệp của vợ, sau khi chào hỏi nhóm đạo diễn, bé con trong lòng thấy ba nói xong rồi cũng cất tiếng nói: “Chú đạo diễn, sao mẹ cháu lại biết bay vậy?”
Niệm Niệm thực sự rất tò mò về chuyện mẹ biết bay.
Cô bé cũng muốn bay.
Lúc này đạo diễn mới để ý đến bé con được Giang Trầm bế trong lòng. Bây giờ cô bé này cũng không phải dạng vừa, các fan dì fan mẹ trên mạng của cô bé không hề ít, đến cả nhân viên ở phim trường sau khi thấy cô bé cũng cực kỳ kích động.
“Bởi vì mẹ cháu đang được treo trên dây cáp đó.”
Đạo diễn dẫn họ đến chỗ Thẩm Minh Dữu, Thẩm Minh Dữu đang tháo dây cáp trên người ra với sự giúp đỡ của nhân viên.
“Đây chính là dây cáp.” Đạo diễn chỉ vào thứ trên người Thẩm Minh Dữu nói: “Có cái này thì mẹ cháu sẽ bay được ngay.”
“Cháu có muốn thử chút được không?” Đạo diễn thấy dáng vẻ rất hào hứng của bé con thì đã bảo nhân viên đi chuẩn bị cho cô bé được thử một lần.
Niệm Niệm lập tức nhìn sang mẹ.
Thấy bộ dạng nôn nóng muốn thử của con gái, Thẩm Minh Dữu chỉ gật đầu nói: “Vậy cứ thử chút đi.”
Nhân viên rất nhanh đã giúp Niệm Niệm điều chỉnh xong dụng cụ, Niệm Niệm được treo trên dây cáp, cô bé hơi sợ nhưng lại khá hào hứng. Nhưng dù sao cô bé cũng chỉ là trẻ con, vì lí do an toàn nên nhân viên chỉ treo Niệm Niệm trên dây cáp một lúc rồi rất nhanh đã đỡ cô bé xuống.
Niệm Niệm thấy bản thân vẫn chưa đã ghiền.
Thấy dáng vẻ như rất thích được treo trên dây cáp của con, Tần Tùng hỏi: “Bé con, cháu biết đóng phim không?”
Niệm Niệm chưa từng đóng phim, nhưng hồi trước cô bé cũng từng ở đoàn làm phim của mẹ, biết đóng phim là hóa thân vào nhân vật V đó, trên TV cũng xuất hiện rất nhiều diễn viên nhỏ tuổi.
Niệm Niệm gật đầu: “Cháu biết.”
Đạo diễn thầm cảm thán trong lòng, cô bé này gan lớn thật, có lẽ đến cả diễn xuất là gì còn chẳng biết, mà lại bảo mình biết đóng phim.
“Cháu có muốn đóng phim cùng mẹ không?” Đạo diễn nói: “Chú đạo diễn có thể cho cháu một vai nhỏ trong phim của chú.”
Niệm Niệm thấy mẹ mặc đẹp như vậy, trên đầu còn đội tóc giả cực kì đẹp, trông khác hẳn ngày thường, nếu Niệm Niệm đóng phim thì sẽ được mặc đồ đẹp như mẹ. Niệm Niệm thực sự thấy rất thích thú với lời mời của đạo diễn.
“Được ạ.” Niệm Niệm không nhịn được cong môi cười hỏi: “Chú muốn cháu diễn gì?”
Nếu được diễn mẹ lúc nhỏ hay diễn con gái mẹ trong phim thì tốt, Niệm Niệm trông giống mẹ, cô bé có thể diễn mẹ lúc nhỏ, mặc quần áo bản thu nhỏ, tết bím tóc xinh xắn, bay qua bay lại trên trời, nhất định sẽ vui lắm.
Đạo diễn nhìn cái kiểu sốt ruột muốn thử của cô bé, anh ấy cố tỏ ra vẻ bí hiểm nói: “Trước hết cứ để thợ trang điểm trang điểm cho cháu đã, đến lúc đó cháu sẽ biết phải diễn gì thôi.”
Cứ như vậy, Niệm Niệm vui vẻ đi theo thợ trang điểm.
Cô bé còn chẳng kịp chào hỏi ba mẹ gì.
Đợi Niệm Niệm trang điểm xong đi ra, nhân viên đã nhìn thấy: vốn là một cô bé xinh đẹp, qua bàn tay thần kỳ của thợ trang điểm, mặc thêm một lớp áo trong rách rưới, chỉ vậy thôi...
Tiểu Niệm đã trở thành một cô bé ăn mày rồi.
Niệm Niệm chạy đến trước mặt mẹ, hai mắt sáng lấp lánh hỏi: “Mẹ ơi mẹ ơi, giờ có phải Niệm Niệm xinh lắm không?”
Lúc thợ trang điểm trang điểm cho cô bé, trước mặt Niệm Niệm không có gương, không thấy được dáng vẻ của mình hiện tại thế nào. Còn về quần áo, Niệm Niệm rất thích bộ đồ mình đang mặc, quần áo chắp vá từ những mảnh vải, mặc dù trông khá cũ nhưng chất liệu vải rất dễ chịu, khác hẳn quần áo bình thường cô bé hay mặc.
Đó có lẽ là cảm giác thiết kế, trước đó mẹ nói có rất nhiều quần áo hình thù quái lạ ở đây, mẹ nói đó không phải là hình thù quái lạ, đó là thời thượng.
Vậy nên quần áo trên người Niệm Niệm nhất định cũng rất thời thượng.
Niệm Niệm nghĩ chắc giờ mình phải xinh lắm.
Cô bé ngất ngây mất một giây, rồi hỏi đạo diễn: “Chú đạo diễn, Niệm Niệm đóng vai tiểu tiên nữ sao?”
Đạo diễn Tần Tùng lắc đầu: “Trong phim của các chú không thiếu tiểu tiên nữ, nhưng các chú lại thiếu mất một một cô bé ăn mày đáng yêu đấy.”
Niệm Niệm: “...?”
Niệm Niệm đã từng nhìn thấy người ăn mày, cô bé biết ăn mày là có ý gì.
Sau khi nhận ra chú đạo diễn bảo cô bé đóng vai một đứa nhóc ăn mày thay vì là một tiểu tiên nữ có thể cầm kiếm bay lượn trên trời, Niệm Niệm thấy hơi thất vọng.
Nhưng đứa nhóc ăn mày thì đứa nhóc ăn mày thôi, vai nào Niệm Niệm cũng diễn được.
Vai đứa nhóc ăn mày mà đạo diễn yêu cầu Niệm Niệm đóng không phải là tạm thời bổ sung, trong kịch bản vốn đã có một nhân vật như vậy, nhưng diễn viên ban đầu là một cậu bé, lớn hơn Niệm Niệm một tuổi, vốn dĩ hôm trước đã đến đoàn làm phim nh̵ưng vì có chuyện đột xuất không đến được nên đoàn làm phim phải tìm một diễn viên nhí khác.
Do đó, Niệm Niệm tự mình lấy được cơ hội này.