Tần Tùng rất hài lòng khi nhìn thấy bánh bao nhỏ ăn mặc rách rưới, trang điểm lấm lem đang đứng ở trước mặt.
Anh ấy thân thiện vươn tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đó rồi nói: “Chào mừng cháu gia nhập đoàn làm phim của bọn chú.”
Niệm Niệm nắm lấy bàn tay đang vươn ra của đạo diễn, nhưng cô bé không buông ra ngay, mà còn mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi: “Chú đạo diễn, Niệm Niệm có thù lao diễn xuất gì không?”
Niệm Niệm biết diễn viên đóng phim đều được trả tiền, Niệm Niệm cũng được trả tiền đấy nhỉ, nếu không thì sẽ là diễn không công, chẳng phải Niệm Niệm sẽ phải chịu thiệt thòi sao?
Không thể làm chuyện không có lợi, Niệm Niệm còn muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn để mua túi xách cho mẹ, giờ đây cơ hội kiếm tiền đang ở ngay trước mắt, Niệm Niệm đương nhiên phải hỏi rõ ràng chú đạo diễn về chuyện này rồi.
Đạo diễn sửng sốt, không nhịn được bật cười, nhìn về phía hai vợ chồng Thẩm Minh Dữu, rồi cười nói: “Giang tổng, không hổ danh là con gái cậu, còn nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền rồi cơ đấy.”
Giang Trầm cũng cảm thấy buồn cười, anh phát hiện con gái mình hình như có hơi mê tiền.
Trong buổi ghi hình cuối cùng của chương trình tạp kỹ, năm mươi tệ do Niệm Niệm làm việc ở quán trà sữa mà có được, đến tận bây giờ cô bé vẫn để dành ở trong lọ, bình thường coi như kho báu, không cho người khác chạm vào.
Có đôi khi anh sai Niệm Niệm đi chạy việc vặt, hoặc bảo cô bé làm việc gì đó, con nhóc Niệm Niệm này dù là ba con ruột, vẫn quyết tính toán rạch ròi, chạy việc vặt có thể chạy, nhưng ba phải đưa tiền. Còn tiền công từ việc chạy việc vặt kiếm được từ ba, đương nhiên sẽ được bỏ vào bình tiết kiệm quý giá của cô bé.
Anh xoa đầu Niệm Niệm, hỏi: “Niệm Niệm, con muốn kiếm tiền làm gì vậy?” Gia đình chưa bao giờ keo kiệt chuyện đưa tiền tiêu vặt cho bé con này, cô bé muốn gì thì hầu như bất cứ lúc nào cũng có thể mua được. Anh thực sự không nghĩ ra rốt cuộc Niệm Niệm muốn kiếm tiền để làm gì.
Niệm Niệm trả lời: “Mua túi cho mẹ ạ.” Ngoài việc mua túi cho mẹ, còn có thể làm gì nữa chứ. Nhưng mà túi của mẹ thật sự quá đắt, Niệm Niệm vẫn có quá ít cách để kiếm tiền. thậm chí đến tận bây giờ còn chưa kiếm đủ tiền mua cái túi nào.
Thẩm Minh Dữu nghe được câu này sững sờ một lúc, cô biết Niệm Niệm hình như vẫn luôn tiết kiệm tiền. Có lần Giang Trầm nhờ cô bé chạy việc vặt, Niệm Niệm lập tức chặt đẹp, ba cô bé chỉ bảo lấy một đôi dép, mà cô bé trực tiếp đòi ba mình một ngàn tệ.
Bình thường Giang Trầm đều sẽ đồng ý yêu cầu của con gái mình, nếu Niệm Niệm đòi một ngàn tệ, anh cũng sẽ cho cô một ngàn tệ. Lúc đó Thẩm Minh Dữu còn cảm thấy như này không ổn lắm, nếu lần nào Giang Trầm cũng thỏa mãn bất cứ điều kiện gì của Niệm Niệm thì có lẽ Niệm Niệm sẽ cảm thấy kiếm tiền là một việc rất dễ dàng, điều này không có lợi cho việc hình thành khái niệm đúng về tiền bạc cho đứa trẻ.
Đến tận bây giờ Thẩm Minh Dữu mớᎥ biết, số tiền mà Niệm Niệm phải “trăm cay nghìn đắng” mớᎥ tiết kiệm được, hóa ra được dùng để mua túi cho cô.
Thẩm Minh Dữu mỉm cười, vuốt mái tóc bị ba làm rối tung của Niệm Niệm, trong lòng thấy vô cùng cảm động.
Giang Trầm nghe thấy con gái nói vậy, lại thấy hơi kinh ngạc, nói: “Mua túi cho mẹ là nhiệm vụ của ba chứ, sao Niệm Niệm lại tranh thế?”
Niệm Niệm nghe xong cũng không bỏ cuộc: “Ba có thể mua, vậy sao Niệm Niệm lại không thể mua chứ.”
“...” Giang Trầm nhìn những người bên cạnh, dù sao cũng đang ở trước mặt người ngoài, anh không thể cãi nhau một cách ấu trĩ với con gái được.
Niệm Niệm thấy ba không phản bác lại được, cô bé nở nụ cười đắc thắng, cố ý chọc tức ba: “Niệm Niệm cứ mua đấy.”
Giang Trầm nghiến răng nghiến lợi, sao con nhóc này lại thích chống đối với ba mình đến vậy.
Đạo diễn Tần Tùng thấy hai ba con dường như sắp cãi nhau ầm ĩ vì chuyện tiền lương của vai đứa nhóc ăn xin, vội vàng giải quyết ổn thỏa, nói: “Cứ làm theo lời Niệm Niệm đi, chú sẽ trả lương cho cháu, chắc chắn sẽ không đối xử tệ với diễn viên nhí của chúng ta đâu.”
**
Đứa nhóc ăn xin do Niệm Niệm thủ vai không có cảnh đối diễn với Thẩm Minh Dữu, người đối diễn với cô chủ yếu là nhân vật nam chính trong bộ phim, cũng chính là Đường Khiêm.
Nhân vật nam chính do Đường Khiêm thủ vai là một tôn thượng sở hữu pháp lực đứng đầu tiên giới. Khi đang du hành, anh ta vô tình gặp phải một đứa nhóc ăn xin dám trộm miếng ngọc bội của mình. Sau khi anh ta lặng lẽ đi theo thì phát hiện ra đứa nhóc ăn xin này trộm miếng ngọc bội của mình để đi cầm đồ ở hiệu cầm đồ, rồi đến tiệm thuốc mua thuốc về nhà chữa bệnh cho mẹ.
Tôn thượng nhìn trúng tố chất làm người của đứa nhóc ăn xin, sau khi mẹ của đứa nhóc ăn xin lâm bệnh qua đời, anh ta đã đưa đứa nhóc ăn xin trở về tiên giới, cho đứa nhóc làm một đồ đệ trẻ tuổi giúp anh ta canh giữ dược viện.
Bởi vì diễn viên nhí đóng vai đứa nhóc ăn xin không thể đến được nên sáng nay Đường Khiêm không có cảnh diễn nào, vốn dĩ buổi chiều đến trường quay cũng được, cho đến khi đạo diễn gọi điện thoại bảo đã tìm được diễn viên nhí thế chỗ rồi, yêu cầu Đường Khiêm đến trường quay ngay lập tức để quay phim.
Khi anh ta đến nơi, đã nhìn thấy người được gọi là diễn viên nhí kia, hóa ra lại là con gái Giang Niệm Niệm của Thẩm Minh Dữu.
Đường Khiêm cũng đã xem chương trình《Mẹ Là Siêu Nhân》. Bình thường anh ta không thích trẻ con cho lắm, nhưng đám trẻ con trong chương trình mỗi đứa đều có những đặc điểm riêng: có cậu nhóc Khương Húc lúc nào cũng nghịch ngợm, luôn khiến mọi người bật cười, còn có bé con Niệm Niệm đáng yêu ngoan ngoãn khiến ngườι ta chỉ muốn có con gái ngay lập tức...
Bởi vì đều là người quen cũ của Thẩm Minh Dữu và Cố Ngải Phỉ, ban đầu Đường Khiêm chỉ định xem qua chương trình này, nhưng sau đó xem rồi lại không thể ngừng lại được, như thể bị mắc kẹt ở trong đó. Lúc chờ đến lượt diễn ở trường quay thường sẽ cảm thấy buồn cһán, anh ta đương nhiên sẽ lấy điện thoại di động ra xem phát sóng trực tiếp.
Bây giờ nhìn thấy bánh bao mềm mại dịu dàng trong chương trình đang xuất hiện trước mặt mình, Đường Khiêm đột nhiên hiểu được tâm lý của những fans đó, hóa ra đây chính là cảm giác theo đuổi thần tượng.
“Chào bé Niệm Niệm.” Đường Khiêm lau lau tay vào quần áo rồi mớᎥ vươn tay nắm chặt tay của bé con.
“Chào chú ạ.” Niệm Niệm cũng lễ phép chào hỏi.
“Trong bộ phim này chú sẽ là sư phụ của cháu, hay là bây giờ cháu có thể gọi chú là sư phụ luôn được không?”
Niệm Niệm lập tức bi ba bi bô gọi: “Sư phụ.”
Đường Khiêm cảm giác tiếng sư phụ này như đang đánh vào trái tim anh ta, thật sự quá đáng yêu. Anh ta khoa trương che ngực lại, làm động tác ngã xuống đất, thể hiện mình sắp bị sự đáng yêu của bánh bao nhỏ trước mặt làm cho ngã gục rồi.
Niệm Niệm nghiêng đầu, cô bé linh hoạt hoán đổi thân phận, hỏi: “Sư phụ, sư phụ sao vậy?”
Tại sao sư phụ này đang khỏe mạnh lại đột nhiên ngã xuống đất, mặt đất bẩn như vậy mà.
“Sư phụ không cẩn thận bị đồ đệ hạ gục rồi.” Đường Khiêm cười nói: “Cho hỏi như này thì đồ đệ phải bị tội gì?”
“...” Mặt Niệm Niệm nghiêm túc nói: “Mẹ cháu nói người giả vờ bị đụng vào đều là người xấu, chú là người xấu sao?”
Đường Khiêm: “...”
Đường Khiêm nhìn Thẩm Minh Dữu đang đứng ở một bên, không biết cái cô này bình thường ở nhà dạy đứa nhỏ những gì. Đứa nhỏ mớᎥ ba bốn tuổi, đã có thể phân biệt rõ ràng người giả vờ bị đụng vào là dạng gì rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc Niệm Niệm chính thức đóng phim, Thẩm Minh Dữu cầm kịch bản, giải thích cảnh quay cho Niệm Niệm, dường như Niệm Niệm đều hiểu hết cảnh quay tiếp theo của mình sẽ phải làm như thế nào.
Cảnh đầu tiên là cảnh đứa nhóc ăn xin trộm miếng ngọc bội của tôn thượng.
Niệm Niệm ngồi ở góc tường, trước mặt cô bé có một cái bát vỡ, đút đôi tay nhỏ bẩn thỉu vào ống tay áo, nhìn dòng người qua lại.
Khi nhìn thấy có người đi ngang qua, cô bé nói lí nha lí nhí với người qua đường: “Ông ơi, xin hãy thương xót cháu với.”
Khi những người đi ngang qua thấy đứa nhóc ăn xin này quả thật khá đáng thương, cũng sẽ dừng bước lại, ném một đồng xu vào chiếc bát vỡ nho nhỏ đó.
Nhưng một lúc lâu sau, trong bát cũng chỉ có hai ba đồng tiền.
Đứa nhóc ăn xin cầm ba đồng tiền lên, cau mày buồn bã. Số tiền ít ỏi căn bản không đủ để mua thuốc cho người mẹ đang bệnh nặng.
Đúng lúc này, đứa nhóc ăn xin nhìn thấy một vị công tử mặc áo trắng ở cách đó không xa, vị công tử này nhìn khác hẳn những người khác, trên người toát ra khí chất khiến người ta không dám đến gần.
Đứa nhóc ăn xin chú ý tới trên người anh ta có một miếng ngọc bội, ngọc bội được treo trên bộ quần áo trắng của anh ta, rất đẹp, vừa nhìn đã biết là rất đắt tiền.
Nhân lúc vị công tử mặc áo trắng đó đang mua đồ ở gánh hàng rong. đứa nhóc ăn xin lợi dụng chiều cao của mình, lén lút trốn dưới gầm sạp hàng. Sau đó nhân lúc vị công tử kia không để ý, nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu ra, thần không biết quỷ không hay tháo miếng ngọc bội ra.
Vị công tử áo trắng đó đã sớm phát hiện ra đứa nhóc đang trốn dưới gầm này rồi.
Nhưng anh ta không nói gì, đặt thứ đang cầm trong tay xuống rồi quay người rời đi.
Đứa nhóc ăn xin đợi một lúc, xác định người đàn ông đó sẽ không quay lại, mới bò ra khỏi sạp hàng, nhìn xung quanh một vòng, rồi chạy nhanh đến một góc, nhìn miếng ngọc bội trong tay, vui vẻ đến mức cười híp cả mắt.