[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Đường Khiêm keo kiệt đến mức đấy lại muốn trả tiền bồi thường quần áo cho Niệm Niệm, không chỉ Niệm Niệm thấy cảm động, ngay cả Thẩm Minh Dữu cũng quay qua nhìn Đường Khiêm.
 
Thẩm Minh Dữu: “Mình sẽ bồi thường.”
 
Do con gái làm bẩn, cô là mẹ bồi thường tiền, dù sao Lâm Tịnh cũng không thể nói gì được.
 
“Quần áo mất bao nhiêu tiền, để mình chuyển khoản cho cậu.” Thẩm Minh Dữu nói.
 
Lâm Tịnh nhìn thời gian trên điện thoại, cô ấy nói: “Quên chuyện tiền nong đi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa là được.”
 
Thẩm Minh Dữu biết Lâm Tịnh có chuyện muốn nói với mình nên cô suy nghĩ một rồi gật đầu đồng ý.
 
Lâm Tịnh đưa món quà đã chuẩn bị lấy từ chỗ trợ lý cho Niệm Niệm, Niệm Niệm nhận món quà, cô bé liếc nhìn mẹ rồi hỏi: “Dì có quen biết mẹ con ạ?”
 
Lâm Tịnh gật đầu: “Có quen biết, lúc Niệm Niệm còn chưa chào đời đã quen nhau rồi đấy.”
 
Niệm Niệm mở to mắt, hóa ra dì này và mẹ mình đã quen nhau lâu như vậy.
 
Niệm Niệm nhìn một đám người đang đi phía sau Lâm Tịnh, chỉ có mình dì là như Thiên Lôi sai đâu đánh đó cả đám người, cô bé hỏi: “Dì là bà chủ lớn ạ?”
 
Lâm Tịnh gật đầu.
 
Niệm Niệm vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình: “Niệm Niệm cũng là bà chủ lớn đó nha.”

 
Lâm Tịnh không bao giờ cười, sau khi nghe những lời trẻ con của trẻ con, cũng không nhịn được cong môi.
 
Đường Khiêm vốn rất nhạy cảm với cảm xúc của Lâm Tịnh, nhìn thấy bé con có thể dễ dàng chọc Lâm Tịnh cười, anh ta sờ sờ cằm, xem ra sau này có thể học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm từ cô bé này rồi.
 
Buổi tối, sau khi Thẩm Minh Dữu quay phim xong, cô lại để Giang Trầm bế Niệm Niệm về khách sạn trước. Lịch trình nghỉ ngơi và chơi đùa của bọn trẻ có quy luật, buổi tối không thể ở bên ngoài quá lâu được.
 
Cô lái xe đến khách sạn Lâm Tịnh đã chọn, lúc đến phòng riêng, Lâm Tịnh đã ngồi chờ sẵn ở đó.
 
Sau khi cô ngồi xuống, Lâm Tịnh rót cho cô một ly rượu.
 
Thẩm Minh Dữu cầm lên nhấp một ngụm.
 
Sau này Thẩm Minh Dữu mớᎥ biết cái lần cô và Niệm Niệm bị Đài truyền hình Quất Tử biên tập ác ý, ngoài việc Giang Trầm gây áp lực lên Đài truyền hình Quất Tử, Tập đoàn Lâm thị và Khoa học kỹ thuật Tam Diễm cũng đã liên hệ với ban lãnh đạo cấp cao của Đài truyền hình Quất Tử.
 
Chuyện này cô nợ ơn Lâm Tịnh.
 
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là thấy cảm kích mà thôi, sau khi biết chuyện cô đã gửi tin nhắn cảm ơn Lâm Tịnh, sau đó hai người cũng không liên lạc gì với nhau nữa.
 
Thẩm Minh Dữu và Lâm Tịnh từng là bạn thân. Lâm Tịnh là một người rất lạnh lùng, khi còn cô ấy còn rất trẻ, đã ra nước ngoài du học. Khi đó, Thẩm Minh Dữu ra nước ngoài định cư với mẹ, hai người tình cờ theo học cùng một trường cấp hai. Ở trong một đất nước toàn những người tóc vàng mắt xanh, hai người đến từ cùng một quốc gia cứ như vậy dần trở nên thân thiết.
 
Làm bạn với Lâm Tịnh không phải là chuyện dễ dàng, Lâm Tịnh rất ít nói, đối với một cô bé có vẻ rất lạnh lùng. Cô ấy không bao giờ cười, luôn một thân một mình, khi đối mặt với sự lôi kéo làm quen của Thẩm Minh Dữu, cô ấy hầu như không có phản ứng gì.

 
Dường như cô ấy không cần bạn bè.
 
Thẩm Minh Dữu là người chủ động dính lấy cô ấy. Dường như cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Tịnh, mỗi lần đến trường đều mang bữa sáng cho cô ấy, cố ý hỏi han
 
Hỏi cô ấy về vấn đề học tập, sau khi tan học còn thường xuyên đợi cô ấy ở bên ngoài trường học.
 
Lúc đầu Lâm Tịnh còn âm thầm từ chối, rồi dần dần coi cô là một kẻ theo đuôi không tồn tại, sau đó chủ động đáp lại cô một hai câu... Mỗi khi mối quan hệ giữa hai người có chút tiến triển, Thẩm Minh Dữu sẽ thấy rất hạnh phúc.
 
Hai ngườι thực sự trở thành bạn bè, là do có một lần, Lâm Tịnh bị phân biệt đối xử ở trường vì màu da. Lâm Tịnh thông minh, cô ấy luôn là học sinh giỏi nhất lớp, nhưng có một giáo viên cảm thấy Lâm Tịnh không nên chiếm giữ vị trí đứng đầu, vị trí đứng đầu phải thuộc về ngườι da trắng bọn họ, chứ không phải một cô gái đến từ nước ngoài như Lâm Tịnh. Giáo viên đã công khai gây khó dễ cho Lâm Tịnh trong lớp, lúc ấy chính Thẩm Minh Dữu đã bí mật quay lại toàn bộ quá trình bằng điện thoại của mình.
 
Ngôi trường mà Thẩm Minh Dữu theo học là một ngôi trường quý tộc, học phí mỗi ngày đều là con số trên trời, trường học cũng có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với giáo viên. Đoạn video được chuyển đến phòng hiệu trưởng không bao lâu sau thì giáo viên đó đã bị sa thải.
 
Lâm Tịnh biết Thẩm Minh Dữu đã giúp đỡ mình, vì vậy cô ấy mớᎥ dần buông lỏng phòng bị, chấp nhận Thẩm Minh Dữu trở thành bạn của mình.
 
Sau khi hai người trở thành bạn bè, Thẩm Minh Dữu vẫn là người chủ động, phần lớn thời gian Lâm Tịnh vẫn đều giữ im lặng. Lần nào cũng là Thẩm Minh Dữu không ngừng nói huyên thuyên, còn Lâm Tịnh phụ trách nghe lời cô nói, chỉ khi cô ấy và Thẩm Minh Dữu có quan điểm quá khác nhau, Lâm Tĩnh mớᎥ không nhịn được phải lên tiếng phản bác cô. Ví dụ như hai người có gu đàn ông rất khác nhau, khi Thẩm Minh Hữu nói cô thích đàn ông mạnh mẽ, rồi miêu tả mẫu đàn ông lý tưởng của mình, Lâm Tĩnh nghe cô miêu tả xong, cũng sẽ mở miệng nói một câu: “Đàn ông nên đơn giản ngoan ngoãn mớᎥ tốt.”
 
Lâm Tịnh là người biết lắng nghe, Thẩm Minh Dữu sẽ kể cho cô ấy nghe tất cả chuyện của mình, ngày nào hai người ở bên nhau, không thể tách rời.
 
Cho đến năm mười sáu tuổi Thẩm Minh Dữu trở về Trung Quốc học đại học, lúc đó Lâm Tịnh vẫn chưa trở về Trung Quốc, mà lựa chọn tiếp tục ở nước ngoài học tiếp. Hai người ít liên lạc hơn trước rất nhiều, nhưng Thẩm Minh Dữu vẫn thường xuyên gọi cho Lâm Tịnh, kể cho cô ấy nghe chuyện đã xảy ra với mình khi ở Trung Quốc, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng kể cho cô ấy nghe hết.

 
Hai người tách nhau ra là khi Thẩm Minh Dữu mười tám tuổi, lúc đó cô mớᎥ bước vào giới giải trí. Vốn là lựa chọn yêu thích của mình, Thẩm Minh Dữu thấy rất vui vẻ, nhưng sau khi thực sự bước vào cái nghề này, cô lại bị hiện thực vả mặt. Mỗi lần đóng phim đều không đáp ứng được yêu cầu của bản thân, trên mạng còn thường xuyên có rất nhiều anti-fans mắng mỏ cô, lúc đó tâm trạng cô thường xuyên không tốt, nên mỗi lần gọi cho Lâm Tịnh cũng khó tránh khỏi sẽ phàn nàn nhiều hơn.
 
Có lẽ chính năng lượng tiêu cực của cô đã khiến Lâm Tịnh không thể chịu đựng nổi nữa, cuối cùng có một lần khi Lâm Tịnh đang nghe cô nói chuyện qua điện thoại, cô ấy đã nói: “Minh Dữu, cậu có biết gần đây mình đang phải chuẩn bị đồ án tốt nghiệp không. Ngày nào mình cũng đã rất mệt mỏi và khó chịu rồi, nhưng mình còn phải liên tục nghe cậu phàn nàn qua điện thoại. Cậu đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của mình chưa?”
 
Lúc đó Thẩm Minh Dữu mớᎥ hoảng hốt, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cậu…”
 
Nhưng Lâm Tịnh căn bản không cho cô cơ hội giải thích, cô ấy nói: “Đừng gọi điện cho mình nữa, đừng liên lạc với mình nữa. Từ nay về sau coi như cậu không có người bạn này đi.”
 
Sau đó lập tức cúp điện thoại, Thẩm Minh Dữu gọi lại cho cô ấy, nhưng không ai bắt máy.
 
Lúc đó Thẩm Minh Dữu thực sự rất tức giận, cách thức ở chung của cô và Lâm Tịnh, từ trước đến nay cô luôn là người chủ động, Lâm Tịnh luôn là người bị động tiếp nhận. Nhưng từ đó đến giờ cô vẫn luôn tưởng bọn họ là bạn thân nhất của nhau, cô đã quen tâm sự tất cả mọi thứ trong cuộc sống của mình với Lâm Tịnh. Cô nghĩ Lâm Tịnh không ghét, nếu Lâm Tịnh thể hiện mình không muốn nghe, thì tất nhiên Thẩm Minh Dữu cũng sẽ hiểu, sau đó từ từ đổi chủ đề nói chuyện của mình.
 
Chứ không giống như Lâm Tịnh, không cho cô một chút thời gian để hòa giải nào, trực tiếp tuyên án tử hình cho cô.
 
Thẩm Minh Dữu vừa tức giận vừa buồn, sau khi không gọi được điện thoại của Lâm Tịnh, cô đã bỏ cuộc. Đúng như những gì Lâm Tịnh đã nói, sau này không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa, cũng không hỏi thăm bất cứ điều gì liên quan đến cô ấy, chỉ coi nhau như người xa lạ.
 
Lần này vì chuyện của Đường Khiêm, Lâm Tịnh chủ động liên lạc với cô, đúng là cô cũng không ngờ được.
 
Lâm Tịnh sẽ chủ động giúp đỡ cô, càng là chuyện cô không ngờ tới.
 
Dường như Lâm Tịnh đang cố gắng sửa đổi, nhưng Thẩm Minh Dữu thực sự không biết phải tỏ thái độ gì với cô ấy.
 
“Minh Dữu, mình xin lỗi.” Cô ấy nợ Thẩm Minh Dữu lời xin lỗi này đã rất nhiều năm.
 
“Cậu nói xin lỗi với mình làm gì?” Thẩm Minh Dữu sửng sốt, cô không biết tại sao Lâm Tịnh lại đột nhiên nói lời xin lỗi. Nhưng khi nghe được lời xin lỗi này, chắc chắn trong lòng cô thấy rất vui.

 
Lâm Tịnh nhấp một ngụm rượu: “Mình nợ cậu lời xin lỗi này.”
 
Từ khi còn nhỏ Lâm Tịnh đã không có bạn bè, gia đình đã ném cô ấy đi du học ngay khi cô ấy còn rất nhỏ, cô ấy đã quen với việc sống một thân một mình, thích nghi với việc ở một mình, từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy mình cần bạn bè.
Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Minh Dữu khiến cô ấy nhận ra, hóa ra có bạn bè là một điều rất tuyệt vời.
 
Ban đầu Thẩm Minh Dữu trong ấn tượng của cô ấy là một cô bé hơi đáng ghét, dường như Thẩm Minh Dữu không bao giờ để ý tới khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy, luôn phớt lờ sự xa cách và cự tuyệt của cô ấy. Cô giống như đang dùng cách luộc ếch trong nước ấm, nấu từ từ để khiến Lâm Tịnh quen dần với thời gian có cô ồn ào ở bên cạnh.
 
Lần đầu tiên Lâm Tịnh cảm nhận được, hóa ra có bạn bè bên cạnh, con người sẽ bớt cô đơn hơn.
 
Cô ấy không nói nhiều, Thẩm Minh Dữu thì lại khác với cô ấy, Thẩm Minh Dữu luôn thích nói huyên thuyên với cô ấy. Tính cách không quái gở như cô ấy, Thẩm Minh Dữu là người rất hiền lành, ai cũng có thể trò chuyện đôi ba câu, mọi người đều thích nói chuyện và kết bạn với cô.
 
Trong những ngày tháng ở nước ngoài, Lâm Tịnh rất biết ơn Thẩm Minh Dữu đã ở bên cạnh mình, cô ấy từng nghĩ: bọn họ sẽ là bạn thân suốt đời.
 
Cô ấy chưa bao giờ ngờ, sẽ có một ngày cô ấy và Thẩm Minh Dữu nghỉ chơi.
 
Nhà họ Lâm là một gia tộc lớn, gia tộc giàu có nhiều đời, nhưng thực ra đã mục nát đến tận xương tủy. Vì tiền tài, quyền lực và địa vị mà hầu như người trong nhà họ Lâm đều như kẻ điên.
 
Kể cả bản thân Lâm Tịnh.
 
Lâm Tịnh lớn lên trong một gia đình như vậy, từ nhỏ cô ấy đã nhìn thấu bộ mặt của những người trong gia đình mình.
 
Năm cô ấy mười tám tuổi, mẹ cô ấy đã bị cha cô ấy gián tiếp giết chết vì tranh đoạt tài sản. Mặc dù mẹ chưa bao giờ yêu cô ấy, nhưng vào giây phút mẹ qua đời, có lẽ cuối cùng Hứa tổng cũng nhớ đến Lâm Tịnh - đứa con mà bà ấy đã bỏ rơi nhiều năm. Khi người nhà họ Lâm còn đang mơ mộng hão huyền chiếm được tài sản của mẹ cô ấy, mới phát hiện ra mẹ Lâm Tịnh đã viết xong di chúc, để lại tất cả cổ phần tập đoàn Lâm Thị và toàn bộ tài sản đứng tên bà ấy cho Lâm Tịnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận