[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Ngồi trong phòng chờ ở sân bay, Giang Trầm ôm con gái hỏi: “Niệm Niệm, trước đây chú Hoắc có thường tới thăm con không?”
 
Niệm Niệm ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: “Chú Hoắc là ai?”
 
“...” Giang Trầm nói: “Là chú Tinh Tinh ấy.”
 
Niệm Niệm gật đầu nói: "Có ạ, con thích Tinh Tinh nhất luôn đó, chú ấy không chỉ thường xuyên đến thăm Niệm Niệm, mà còn thường xuyên hát cho Niệm Niệm nghe nữa.”
 
Vừa nhắc đến Hoắc Tinh Trạch, cô bé Niệm Niệm vốn ít nói đột nhiên như mở máy phát thanh vậy: “Tinh Tinh hát hay lắm đó, nhảy cũng vô cùng giỏi, lúc trước mẹ còn đưa Niệm Niệm đi xem concert của Tinh Tinh. Tinh Tinh rất lợi hại, có rất rất nhiều người tới xem chú ấy, tất cả mọi người đều thích Tinh Tinh…”
 
Giang Trầm còn tưởng cô con gái nhà mình là fans cuồng của Hoắc Tinh Trạch, nhưng có một câu Niệm Niệm nói sai rồi, không phải tất cả mọi người đều thích Hoắc Tinh Trạch, ví dụ như anh.
 
*
 
Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Minh Dữu đã trở về thành phố A sớm hơn dự định.
 
Bởi vì nhiệm vụ quay phim định sẵn ban đầu đã hoàn thành trước thời hạn nên đạo diễn xua tay, để Thẩm Minh Dữu được rời đi trước.
 
Sau khi đến thành phố A, Thẩm Minh Dữu không về nhà mà bảo tài xế trực tiếp lái xe đến trường mẫu giáo của Niệm Niệm. Cô định tới đó chờ Niệm Niệm tan học, cô tin rằng Niệm Niệm sẽ cảm thấy rất vui khi nhìn thấy sự xuất hiện bất ngờ của mẹ. 
Thẩm Minh Dữu có chút mệt, khi cô đang ngồi trong xe nhắm mắt để nghỉ ngơi, nhóm trò chuyện trên Wechat trong điện thoại có tin nhắn được gửi đến.

 
Là nhóm trò chuyện của bốn bà mẹ trong 《Mẹ Là Siêu Nhân》, Chung Dao là người lập ra nhóm này.
 
Chung Dao: [Ngày mai phải ghi hình chương trình rồi, các cô biết gì không, hôm nay mẹ chồng tôi đã bắt đầu hồi hộp rồi, bây giờ vẫn còn đang học thuộc lời giới thiệu bản thân để ngày mai ghi hình đó.]
 
Phương Đường: [Mẹ tôi không hồi hộp, nhưng tôi lại lo lắng ngày mai trên chương trình mẹ tôi lại nóng nảy, không nhịn được mà cãi nhau với tôi!]
 
Chung Dao: [ Tính tình của bản thân cô cũng nóng nảy, sợ là bản thân cô sẽ không nhịn nổi mà cãi nhau với mẹ cô đó. @Phương Đường]
 
Cố Ngải Phỉ: [Mẹ chồng tôi thì ngược lại, bà chẳng lo lắng, nhưng bà vẫn luôn đau đầu vì việc ngày mai phải mặc gì để lên chương trình.]
 
Chung Dao: [Haha, xem ra mẹ chồng nhà cô vẫn là một người rất thời thượng.]
 
Cố Ngải Phỉ: [Đúng vậy đó, có lúc mẹ chồng tôi ăn mặc còn thời thượng hơn cả tôi. Tâm tính của bà tốt nên từ đầu nhìn người đã trẻ trung hơn rồi, lại thêm việc bà theo đuổi trào lưu nữa. Nhiều lúc chúng tôi cùng nhau ra ngoài, người khác đều tưởng rằng chúng tôi là chị em mà không phải là mẹ chồng con dâu đó.]

 
Chủ đề tập thứ tư của chương trình《Mẹ Là Siêu Nhân》là “Mẹ chồng và mẹ của tôi”, cũng chính là mời mẹ chồng hoặc mẹ của nữ khách mời đến chương trình. Quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu trong cuộc sống thực tế là vấn đề rất được mọi người quan tâm. Những ngôi sao nữ bên ngoài có tỏa sáng lấp lánh thế nào, có là người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu thì lúc ở nhà, đại đa số đều phải chung sống với mẹ chồng, phải giải quyết tất cả những vấn đề trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
 
Bởi vậy nên mùa này, tổ tiết mục và tổ đạo diễn đã tập trung vào các bà mẹ chồng, muốn cho khán giả thấy các sao nữ làm thế nào để có thể chung sống hòa hợp với mẹ chồng, cũng như là mối quan hệ của con cái với bậc trưởng bối như thế nào.
 

Thông qua tin nhắn trong nhóm trò chuyện của các bà mẹ mấy ngày nay, Thẩm Minh Dữu đã biết, Chung Dao và Cố Ngải Phỉ đều mời mẹ chồng của họ, chỉ có mẹ chồng Phương Đường mất sớm nên người lên chương trình sẽ là mẹ ruột của cô ấy. Đây cũng là do tổ tiết mục yêu cầu, trong tình huống có thể cố gắng hết sức mời mẹ chồng tới chương trình.
 
Khi Thẩm Minh Dữu nhận được nhiệm vụ này, suy nghĩ đầu tiên của cô là chắc chắn mẹ của Giang Trầm không tham gia chương trình này , nhưng cô vẫn là gọi một cuộc điện thoại cho mẹ chồng nhà mình. Đúng như những gì cô dự đoán, căn bản là không thể gọi được, thế nên Thẩm Minh Dữu đành mời người mẹ kế mới của cô, cũng chính là mẹ của Thẩm Minh Chương. Phương Ký Cần là người vợ thứ ba của bố cô - Triệu Chấn Hải.
 
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Minh Dữu và Phương Ký Cần vẫn luôn giữ liên lạc, Phương Ký Cần là người dễ gần, dịu dàng rộng lượng. Bình thường bà ta sẽ làm một ít đồ ngọt hoặc những món ngon khác gửi tới cho Thẩm Minh Dữu, coi Niệm Niệm như cháu gái ruột của mình, vô cùng thích cô bé.
 
Thẩm Minh Dữu rất thích người mẹ kế này, cô nghĩ nếu mẹ chồng đã không tham gia chương trình thì gọi một cuộc điện thoại cho Phương Ký Cần, hỏi xem bà ta có tiện tham gia chương trình này không.
 
Sau khi Phương Ký Cần nghe hiểu mục đích của Thẩm Minh Dữu thì vui vẻ đồng ý ngay.
 
Thẩm Minh Dữu lười xem tin nhắn trong nhóm, cô không có ý định trả lời, lúc cô đang định đặt điện thoại xuống thì nhận được điện thoại của Triệu Diễm.
 
Điện thoại vừa được kết nối, Triệu Diễm đã trực tiếp nói rõ ý định của mình: “Dữu Dữu, dì Phương vừa mớᎥ bị ngã ở trong nhà, nghe nói tình trạng có chút nghiêm trọng, em có đang ở thành phố A không?”
 
“Bây giờ em lập tức qua đó.” Thẩm Minh Dữu cau mày, tuy rằng tuổi tác của Phương Ký Cần không phải là lớn lắm, nhưng mà đối với người trung niên bị ngã như vậy cũng vẫn rất nguy hiểm.
 
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Minh Dữu không đi đón Niệm Niệm nữa mà bảo tài xế chuyển hướng tới bệnh viện.
 

Khi đến bệnh viện, Thẩm Minh Dữu tình cờ gặp Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm đang vội vàng chạy tới từ tầng dưới bệnh viện.
 
Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm đều đang mặc vest đi giày da, sau khi nhận được điện thoại họ vội vàng rời khỏi bữa tiệc chạy tới đây. Khi quản gia trong nhà đưa Phương Ký Cần bị ngã đến bệnh viện, đã lập tức gọi điện cho bọn họ, sau đó Triệu Diễm lại lập tức gọi điện cho Thẩm Minh Dữu.
 
Trong điện thoại, quản gia nói không rõ ràng, chỉ nói Phương Ký Cần bị ngã ở trong nhà, nhìn có vẻ khá nghiêm trọng, bảo bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện.
 
Vẻ mặt Triệu Chấn Hải lo lắng, ông kết hôn với Phương Ký Cần chưa được bao lâu, khi tình cảm đang gắn bó như keo sơn, ông ấy cũng vô cùng lo lắng khi nghe tin vợ mình bị thương ở trong nhà.
 
Ba người vừa gặp mặt, chỉ kịp gật đầu với nhau để chào hỏi, sau đó vội vàng chạy tới phòng bệnh.
 
Ngoại trừ quản gia, Thẩm Minh Chương và Triệu Kỳ đều đã đến cả rồi.
 
Khi Phương Ký Cần bị ngã, đúng lúc đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Minh Chương. Thẩm Minh Chương là người đầu tiên biết chuyện Phương Ký Cần bị ngã, vừa hay khi ấy Triệu Kỳ đang ở nhà, vậy nên cô ta đã cùng quản gia đưa Phương Ký Cần đến bệnh viện.
 
Thẩm Minh Dữu đi đến bên cạnh Thẩm Minh Chương, thấy anh ấy chau mày, Thẩm Minh Dữu vỗ vỗ vai anh ấy nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
 
Thẩm Minh Chương miễn cưỡng nở nụ cười với cô.
 
Sau khi mấy người Triệu Chấn Hải đến được một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng Phương Ký Cần cũng làm xong các loại kiểm tra trị liệu và được đẩy ra ngoài.
 
May mắn thay là Phương Ký Cần không có gì nghiêm trọng, ngoài vết bầm tím rõ ràng ở trên trán do lúc bị ngã đụng phải, tổn thương dây chằng khớp cổ chân đã được bác sĩ đắp thạch cao rồi, chỉ cần mấy tháng là bà ta có thể hoàn toàn phục hồi.
 
Có vẻ tinh thần của Phương Ký Cần cũng khá tốt nên mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

 
Sau khi đến phòng bệnh riêng, Triệu Chấn Hải mới hỏi quản gia: “Vợ tôi ngã ở đâu? Vì sao lại ngã?”
 
Quản gia trả lời: “Bà chủ ngã ở đầu cầu thang tầng hai, vấp phải bức tượng nhỏ màu đen nên mới bị ngã.”
 
“Nhưng mà sáng nay bà chủ nói với tôi bức tượng đặt ở đó không an toàn, bảo tôi cất nó vào trong nhà kho, thế nhưng không biết tại sao đến buổi tối bức tượng đó lại xuất hiện ở chỗ đầu cầu thang.” Quản gia giải thích: “Có lẽ là bà chủ tưởng là bức tượng không đặt ở đó nữa nên lúc đi cầu thang xuống mới không để ý rồi bị vấp ngã.”
 
Lúc này tinh thần của Phương Ký Cần cũng đã hồi phục không ít, bà ta nghi hoặc nói: “Đúng vậy, bức tượng nhỏ đó đã bị cất đi rồi, không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện.”
 
Chỗ góc cầu thang tầng hai trong nhà, vốn luôn có một bức tượng màu đen được đặt ở đó dùng để trang trí.
 
Phương Ký Cần không thích bức tượng lắm, cũng sợ đặt ở góc cầu thang ngay lối xuống, có khả năng không cẩn thận sẽ bị vấp ngã, thế nên bà mớᎥ bảo quản gia cất vào trong phòng kho.
 
Nhưng ai mà biết được chiều nay lúc xuống lầu, bức tượng đã bị cất đi đó lại đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang, lúc bà ta đi xuống hoàn toàn không chú ý đến, lại bị phân tâm vì đang nói chuyện điện thoại, sau đó thì vấp phải bức tượng đó rồi ngã.
 
May là lúc bị ngã bà ta nắm được vào lan can cầu thang. Nếu như không bám kịp được thì cả người sẽ bị ngã xuống dưới, sợ rằng hậu quả khó mà lường được.
 
Triệu Kỳ đứng bên cạnh Triệu Diễm nghe đến đây, cô ta bước ra nói: “Là lỗi của con, chiều hôm nay con về nhà, không thấy bức tượng nhỏ bình thường được đặt ở đầu cầu thang ở tầng hai đâu. Sau khi hỏi người làm thì con đã đến nhà kho lấy bức tượng ra, rồi đặt lại vào chỗ cũ.”
 
Bức tượng đó là do mẹ cô ta đặc biệt mua sau khi gả vào nhà họ Triệu, nó vẫn luôn được đặt ở chỗ đầu cầu thang.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận