[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Phương Ký Cần mớᎥ gả vào đây chưa được bao lâu, nhưng rất nhiều đồ trong nhà đã nhanh chóng thay đổi. Những thứ mang dấu vết của mẹ cô ta cũng dần dần biến mất, ngay cả bức tượng nhỏ khi còn sống mẹ cô ta rất thích cũng bị Phương Ký Cần thuận tay vứt vào trong nhà kho.
 
Khoảng thời gian này, Triệu Kỳ vẫn luôn tự nói với bản thân rằng phải chấp nhận hiện thực, Phương Ký Cần đã trở thành bà chủ của nhà này, bà ta có quyền làm bất kỳ thứ gì mà bà ta muốn. Chỉ là hôm nay sau khi về nhà, đến bức tượng kia cũng không thấy đâu, cái gai trong lòng Triệu Kỳ đột nhiên mọc ra đâm vào trái tim khiến cô ta vô cùng khó chịu. Thế là cô ta mới tới nhà kho, lấy bức tượng đó ra rồi đặt về vị trí cũ của nó.
 
Cô ta cũng không ngờ là Phương Ký Cần lại vì nó mà bị ngã.
 
“Nhưng con không phải cố ý đâu, con thật sự không biết bức tượng đó sẽ làm cho dì Phương bị vấp ngã. Ba, con xin lỗi.” Triệu Kỳ quay đầu về phía Phương Ký Cần, cúi đầu xin lỗi: “Dì Phương, con thật sự rất xin lỗi, mong dì tha thứ cho con.”
 
“Thôi được rồi, cũng may là dì không bị gì nghiêm trọng.” Phương Ký Cần nói: “Các con cũng đừng có lo lắng quá, dì nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”
 
Vốn có suy nghĩ dĩ hòa vi quý nên Phương Ký Cần không muốn làm lớn chuyện, nhưng bà ta thật sự có chút để bụng với Triệu Kỳ.
 
Cũng không phải vì Triệu Kỳ không phải là con gái ruột của Triệu Chấn Hải. Bà ta và Triệu Chấn Hải cũng đã lớn tuổi như thế rồi, cũng chỉ là cùng nhau sống qua ngày, cả hai đều là những người đã trải qua rất nhiều chuyện, đều có con cái riêng cả. Phương Ký Cần vốn không hề để ý đến việc Triệu Chấn Hải có mấy đứa con , dù sao bà ta cũng không nhắm đến di sản của Triệu Chấn Hải, nhưng trong ba đứa con nhà họ Triệu bà ta chỉ không thích Triệu Kỳ.
 
Triệu Kỳ cho rằng bản thân mình che giấu rất tốt, nhưng đôi mắt của Phương Ký Cần lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng Triệu Kỳ bất bình vì bà chủ nhà họ Triệu đã đổi thành ngườι khác. Triệu Kỳ nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng vì thân phận khó xử của mình nên cô ta đành phải ép bản thân phải chấp nhận.
 
Bề ngoài Triệu kỳ tỏ ra rất tôn trọng bà ta, nhưng Phương Ký Cần biết cũng chỉ là ngoài mặt thôi.
 
Nếu như Triệu Kỳ đối xử hời hợt qua loa với bà ta , thì tất nhiên Phương Ký Cần cũng đối xử qua loa hời hợt với Triệu Kỳ.
 

Bà ta không muốn làm lớn chuyện cũng chỉ vì không muốn làm Triệu Chấn Hải phải khó xử.
 
Thật ra Triệu Chấn Hải hoàn toàn không nhớ bức tượng màu đen đó được đặt ở trong nhà từ khi nào, xưa nay ông ấy chưa bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Khi biết được là do bức tượng đó nên Phương Ký Cần mới ngã bị thương, Triệu Chấn Hải cau mày dặn dò quản gia: “Vứt bức tượng đó đi, sau này đừng để thứ đồ xuất hiện ở trong nhà nữa.”
 
Ông ấy lại quay về hướng Triệu Kỳ nói: “Nội thất đồ đạc trong nhà đều sắp xếp theo ý dì Phương của con, nếu như con có ý muốn thay đổi gì đó thì nhất định phải nói trước với dì Phương một tiếng, để tránh lại xảy ra tình huống như ngày hôm nay.”
 
Triệu Kỳ cúi đầu trả lời: “Con biết rồi.”
 
Triệu Chấn Hải không nói gì thêm nữa, ông ấy quay người về phía Phương Ký Cần, bắt đầu ân cần hỏi han. Thẩm Minh Chương và Thẩm Minh Dữu ngồi đó thỉnh thoảng cũng nói một hai câu với Phương Ký Cần.
 
Triệu Kỳ nhân cơ hội đi đến phòng khách nhỏ bên ngoài phòng bệnh, cô ta không thể trực tiếp rời đi, may thay là phòng bệnh riêng đủ sang trọng, có một phòng khách nhỏ để cô ta có thể nghỉ ngơi.
 
Một lúc sau, Triệu Diễm cũng từ phòng bệnh đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
 
Triệu Kỳ đột nhiên lên tiếng nói: “Anh, em muốn dọn ra ngoài ở.”
 
Triệu Diễm nghe thấy vậy thì suy nghĩ lúc, sau đó gật đầu nói: “Được, dọn ra ngoài ở cũng tốt.”
 
Vài năm trước Triệu Diễm đã sớm dọn ra khỏi nhà, sống một mình ở bên ngoài. Lúc trước trong nhà chỉ có ba người là Triệu Chấn Hải, mẹ của Triệu Kỳ và Triệu Kỳ sống, Triệu Diễm chỉ thường xuyên về nhà thăm bọn họ.
 

Bây giờ Phương Ký Cần đã trở thành bà chủ của nhà họ Triệu, con trai Thẩm Minh Chương của bà ta cũng đã sớm sống tự lập như Triệu Diễm, đều sống một mình ở bên ngoài thỉnh thoảng mớᎥ về nhà, còn Triệu Kỳ thì vẫn sống ở trong nhà như lúc trước.
 
Triệu Diễm suy nghĩ một lúc, mẹ của Triệu Kỳ cũng đã không còn, Triệu Chấn Hải và Phương Ký Cần mới kết hôn, lại thêm việc Triệu Kỳ thật sự không phải là con gái ruột của Triệu Chấn Hải, mà mẹ của cô ta cũng không còn nữa., Thân phận của Triệu Kỳ trong nhà này mà nói thì thế nào cũng có chút khó xử, Triệu Kỳ muốn chuyển ra ngoài sống cũng tốt, ít nhất cô ta sống một mình sẽ không phải chịu sự gò bó của người lớn, chẳng phải như thế sẽ tự do thoải mái hơn sao.
 
Triệu Kỳ vốn tưởng rằng sau khi cô nhắc đến chuyện dọn ra ngoài ở thì Triệu Diễm sẽ hỏi cô ta tại sao lại muốn dọn ra ngoài. Sau đó chắc chắn sẽ khuyên cô ta, nói nhà họ Triệu chính là nhà của cô ta, cô ta không cần phải dọn đi, muốn ở nhà họ Triệu bao lâu thì ở bấy lâu, thậm chí còn có khả năng sẽ hỏi cô ta, có phải gần đây ở trong nhà có người khiến cô ta phải chịu sự bất công nào không…
 
Nhưng phản ứng của Triệu Diễm lại khác hoàn toàn với dự đoán của cô ta, ánh mắt của Triệu Kỳ trống rỗng trong giây lát.
 
Nếu như rời khỏi nhà họ Triệu thì cô ta đâu còn tính là cô chủ của nhà họ Triệu nữa.
 
Chỉ là chuyện dọn ra ngoài ở là do cô ta đề nghị, Triệu Diễm lại đồng ý dứt khoát như vậy khiến cô ta rất bị động. Nếu như bây giờ nói không dọn ra nữa thì chẳng phải là cô ta đang tự vả vào mặt mình sao.
 
Triệu Kỳ thật là đã đâm lao thì phải theo lao, cuối cùng dưới ánh mắt của Triệu Diễm, cô ta chỉ đành gật đầu nói: “Ừm, em sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài.”
 
Phòng bệnh không cần nhiều người chăm nom như vậy, sau khi đến thời gian nghỉ ngơi của Phương Ký Cần, Thẩm Minh Chương nhanh chóng đuổi người đi: “Mọi người đều về hết đi, có tôi ở đây trông là được rồi.”
 
Triệu Chấn Hải không muốn đi nói: “Chú không đi, chú ở đây với mẹ con.”
 
Thẩm Minh Chương chỉ đành để Triệu Chấn Hải ở lại.

 
Lúc này, dường như Phương Ký Cần nhớ ra gì đó, bà ta nắm lấy tay Thẩm Minh Dữu mong chờ nói: “Minh Dữu, ngày mai dì còn có thể đến tham gia chương trình của con không?”
 
Phươռɠ Ký Cần rất muốn tham gia chương trình này, một là vì đây là sự chấp nhận của Thẩm Minh Dữu đối với bà ta. Bà ta không có con gái, lần đầu tiên gặp mặt bà ta đã thích cô con gái riêng Thẩm Minh Dữu này, hai là vì có thể lên chương trình chơi với bé Niệm Niệm, Phương Ký Cần không thể diễn tả được rằng bà ta vui đến mức nào, để lên chương trình hôm nay bà ta còn đặc biệt đi làm một kiểu tóc mớᎥ.
 
Thẩm Minh Dữu cười nói: “Dì bị như này rồi còn đi tham gia chương trình, con sợ là anh con sẽ nói con bắt nạt dì.”
 
Phương Ký Cần không chỉ bị thương ở đầu mà chân trái còn phải bó thạch cao, chắc là không thể tham gia ghi hình chương trình vào ngày mai.
 
Thẩm Minh Chương lại rất lo lắng: “Vậy việc ghi hình chương trình ngày mai có gặp vấn đề gì không?”
 
Triệu Diễm căn bản không hề biết gì về việc ghi hình chương trình, nhưng anh ấy biết ngày mai Thẩm Minh Dữu lại phải đưa Niệm Niệm đi ghi hình chương trình 《Mẹ Là Siêu Nhân》, có vẻ như khách mời ngày mai của chương trình chính là Phương Ký Cần.
 
Triệu Diễm bên cạnh nói: “Dữu Dữu, dì Phươռɠ không đi được thì anh đi có được không?”
 
Thẩm Minh Dữu oán hờn mắng anh ấy: “Tập này của chương trình là mời mẹ chồng hoặc là mẹ đến tham gia, anh muốn thay đổi giới tính để tới đó à?”
 
Triệu Diễm: “...”
 
Cô lại nhìn về hướng Thẩm Minh Chương và Phương Ký Cần nói: “Mọi người yên tâm, lát nữa con sẽ gọi điện cho mẹ chồng con xem thử bà ấy có thể tới không, nếu không thể tới thì thôi vậy, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.”
 
Triệu Diễm nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Em có thể liên lạc được với mẹ chồng em mới là lạ.”
 

Đúng như những gì Triệu Diễm dự đoán, trên đường Thẩm Minh Dữu đến nhà trẻ đón Niệm Niệm đã gọi cho mẹ chồng một cuộc điện thoại, nhưng phát hiện ra là không gọi được.
 
***
 
Thẩm Minh Dữu thấy Phương Ký Cần không có vấn đề gì nghiêm trọng nên rời khỏi bệnh viện, rồi đi thẳng tới trường mẫu giáo của Niệm Niệm.
 
Xe vừa tới cách cổng một không xa, đúng lúc cổng trường mẫu giáo được mở ra, đã đến giờ tan học của các bạn nhỏ.
 
Thẩm Minh Dữu không báo cho Giang Trầm trước, nên anh cũng không biết chuyện cô trở về sớm. Cô ngồi trên chiếc xe ở bên kia đường, nhìn qua cửa sổ xe, cô lập tức phát hiện ra bóng dáng Giang Trầm lẫn trong nhóm phụ huynh đón con tan học.
 
Tới đón con hầu hết là những ông bà khá cao tuổi hoặc các mẹ bỉm trẻ. Ông bố bỉm sữa trẻ như Giang Trầm nhìn có hơi lạc quẻ trong đám đông.
 
Thẩm Minh Dữu hơi cong khóe môi. Mấy ngày nay, cô biết được từ chỗ Niệm Niệm rằng mỗi ngày tan học ba đều đích thân đến đón cô bé, Giang Trầm không hề nhờ người khác làm giúp. Tuy rằng sau khi đón Niệm Niệm xong, phần lớn thời gian Giang Trầm sẽ đưa con gái đến công ty tăng ca, nhưng biểu hiện của anh trong những ngày này vẫn khá ổn.
 
Niệm Niệm đeo cặp sách nhỏ, sóng vai cùng Khương Húc đi ra ngoài, chỉ thấy Niệm Niệm tung tăng bước chân nhỏ, xem ra tâm trạng cô bé có vẻ rất tốt. Còn Khương Húc thì đang ôm cặp sách, mặt thì cúi gằm, nhìn có vẻ ủ rũ.
 
Sau khi Niệm Niệm nhìn thấy ba thì lập tức hỏi: "Ba ơi, tối nay mẹ sẽ về nhà chứ ạ?" Nghĩ đến việc sắp được gặp mẹ là Niệm Niệm cảm thấy rất vui.
 
Giang Trầm gật nhẹ đầu rồi chào giáo viên, khi anh đang muốn đưa con gái đi thì phát hiện ống quần của mình bị một bàn tay nhỏ nhắn túm lấy.
 
Giang Trầm quay đầu lại, Khương Húc đang túm lấy ống quần của anh, ngẩng đầu và mở to hai mắt nhìn anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận