[full_free]_sau khi nữ diễn viên hết thời đưa con tham gia chương trình thực tế

Mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu là mẹ ruột của Giang Trầm, ông chủ của Lăng Vũ Tư Túc, so sánh với nhà họ Giang không biết đã giàu có bao nhiêu đời, thì nhà họ Chu rõ ràng là thua kém hơn.
 
Hai phu nhân nhà giàu cùng tham gia chương trình, đến lúc đó tất cả sự chú ý đều dồn hết về phía mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu, vậy chẳng phải bà ta sẽ rất mất mặt sao?
 
Cuối cùng vẫn là Cố Ngải Phỉ nói với bà ta, quan hệ giữa Thẩm Minh Dữu và mẹ chồng cô không tốt lắm nên có thể bà sẽ không tham gia chương trình này, cho dù có đi thì chuyện quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt của hai người cũng sẽ bị khán giả nhìn thấy, mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà mình vẫn luôn rất tốt, sau khi so sánh, so với mối quan hệ bất hòa bên nhà Thẩm Minh Dữu, nhất định khán giả sẽ thích cặp mẹ chồng nàng dâu thân thiết như ruột thịt của bọn họ hơn.
 
Sau khi nghe Cố Ngải Phỉ phân tích, lúc này Hứa Thục Lan mới đồng ý tham gia chương trình.
 
Hôm nay thấy mẹ chồng Thẩm Minh Dữu thật sự không tới, trong lòng Hứa Thục Lan thoáng chốc đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
 
Cố Ngải Phỉ ở bên cạnh rất hiểu mẹ chồng, bà mẹ chồng này của cô ta không có tật xấu gì lớn, chỉ có điều là rất sĩ diện, thấy mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm, Cố Ngải Phỉ kỳ thật cũng thở phào một hơi.
 
Lúc cô ta thuyết phục mẹ chồng tham gia chương trình, những lời cô ta nói về Thẩm Minh Dữu cũng không phải là nói nhăng nói cuội, mà là mấy ngày trước cô ta tình cờ biết được từ chỗ Quan Tường. Hóa ra, quan hệ giữa Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cũng không tốt như trong chương trình, nghe nói hai người vừa kết hôn không được bao lâu đã tách ra ở riêng. Lúc ấy cô ta đã hỏi Quan Tường rằng quan hệ giữa Thẩm Minh Dữu và mẹ chồng cô ra sao, thì Quan Tường nói rằng quan hệ của bọn họ rất tệ, gần như là quan hệ nhiều năm cũng không gặp mặt được mấy lần.
 
Cho nên Cố Ngải Phỉ mới đoán rằng có lẽ mẹ chồng Thẩm Minh Dữu sẽ không tham gia chương trình, và quả nhiên suy đoán của cô ta đã đúng.
 
Ngồi máy bay ra hải đảo cần vài tiếng, giữa trưa, nhóm người Thẩm Minh Dữu mới đến nơi.
 
Các mẹ như Thẩm Minh Dữu phải tự mình đi lấy hành lý, trong khi đó, các bạn nhỏ thì đi theo các bà ra ngoài sân bay chờ mẹ của mình.
 
Thẩm Minh Dữu nhờ mẹ của Phương Đường giúp chăm sóc Niệm Niệm một chút.
 
Niệm Niệm đi bên cạnh Khương Húc, sau khi đến cửa ra, nhóm người mới ở đó chờ các mẹ đi ra.

 
Tử Ngải thích đi theo chị gái nhất, vì thế đã đứng bên cạnh Niệm Niệm.
 
Sau khi Hứa Thục Lan nhìn thấy bèn nói với Niệm Niệm: "Tử Ngải nhà chúng ta bình thường thích chơi với chị Niệm Niệm nhất, Niệm Niệm à, con có thể coi bà như bà nội ruột của con, bà nội Hứa sẽ đối xử với con thật tốt."
 
[Chắc là bà nội Hứa thấy chỉ có bà nội của Niệm Niệm là không tới, sợ bạn nhỏ thất vọng nên mớᎥ an ủi Niệm Niệm như vậy, bà Hứa thật tốt.]
 
[Thẩm Minh Dữu có quan hệ không tốt với mẹ chồng, có lẽ mẹ chồng cô ấy cũng đối xử với Niệm Niệm rất bình thường, các cụ trong nhà muốn có một đứa cháu trai, tôi cũng đã chứng kiến quá nhiều chuyện đối xử không tốt với cháu gái rồi.]
 
[Thật ra cũng có thể hiểu được, Thẩm Minh Dữu đã có được nhiều thứ như vậy, nhưng sống ở đời, chỉ cần là con người thì không thể nào có chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có lẽ chính là điểm không được như ý duy nhất trong cuộc đời hoàn hảo của Thẩm Minh Dữu.]

 
Niệm Niệm không quen với việc bà của Tử Ngải kéo cô bé thân mật như vậy, cô bé lùi ra phía sau một bước, hơi dùng sức rút bàn tay nhỏ của mình ra khỏi tay bà nội Hứa: "Niệm Niệm có bà nội ruột của mình rồi."
 
Niệm Niệm mới không thèm bà nội của người khác làm bà nội ruột của mình nhé.
 
Hứa Thục Lan thấy đứa nhỏ trước mắt nói thẳng tuột như vậy, hoàn toàn không đón nhận ý tốt của bà ta, bà ta cảm giác có hơi mất mặt.
 
"Nhưng mà bà nội của con không tới." Hứa Thục Lan buông bàn tay nhỏ xíu trong tay mình ra, ôm lấy Tử Ngải đang đứng một bên, cố ý trêu chọc Niệm Niệm: "Tử Ngải có bà nội thương, Niệm Niệm lại không có, chẳng phải sẽ rất đau lòng sao?"
 
Niệm Niệm muốn nói mình không đau lòng, nhưng khi nhìn thấy các bạn nhỏ khác không có mẹ bên cạnh thì đều có bà ở bên, cô bé đột nhiên cũng cảm thấy hơi nhớ bà nội mình rồi.
 
Niệm Niệm cúi gằm mặt xuống.

 
Thấy Niệm Niệm không nói lời nào, ngược lại còn buồn bã cúi đầu, Hứa Thục Lan mỉm cười xoa đầu cô bé, an ủi nói: "Niệm Niệm, đừng đau lòng..."
 
Nhưng bà ta chưa kịp nói xong, bên cạnh lại có một giọng nói đột nhiên hô lên: "Niệm Niệm."
 
Niệm Niệm nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, đợi sau khi nhìn thấy người đứng đối diện, trong mắt cô bé như bừng sáng lên một ngôi sao nhỏ lấp lánh, bé con vừa chạy về phía người nọ, vừa la lớn: "Bà nội!"
 
[Ơ, người vừa mới gọi Niệm Niệm là bà nội của Niệm Niệm hả?]
 
[Nhìn Niệm Niệm trông có vẻ rất vui đó, chẳng lẽ thật sự là bà nội cô bé ư?]
 
[Cameraman mau lia qua đi, nhìn xem người kia rốt cuộc là ai!]
 
Cameraman rất nghe lời, ước chừng ngay giây tiếp theo đã quay được người kia.
 
Chỉ thấy cameraman bắt được một quý bà có vóc dáng cao gầy, hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi tác. Bà mặc bộ quân phục ngụy trang, mái tóc ngắn được chải chuốt cẩn thận, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu sải bước, mang đôi ủng leo núi bước tới trông rất oai hùng và hiên ngang, cực kỳ thu hút ánh nhìn của mọi người.
 
Niệm Niệm nhào vào lòng người này, nhìn bà vô cùng vui sướng rồi nói: "Bà nội, Niệm Niệm rất nhớ bà đó."
 
[Vị này chính là mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu? Bà nội của Niệm Niệm? Mẹ của Giang Trầm? Thật... ngầu quá đi mất!]
 
[A… Chị gái mặc quân phục rằn ri này trông thật đẹp trai, đó thật sự là bà nội của Niệm Niệm sao?]

 
[Là kẻ nào nói quan hệ của Thẩm Minh Dữu và mẹ chồng cô ấy không tốt, ha ha ha, đây chẳng phải là mẹ chồng cô ấy đã tới rồi sao?]
 
[Rốt cuộc bà nội của Niệm Niệm làm nghề gì vậy, nhìn rất cá tính nha! Chẳng lẽ là quân nhân sao? Hay là công việc đặc thù nào đó, cách ăn mặc của bà ấy như thể vội vàng chạy tới để ghi hình, bây giờ tôi đã tin lời của Thẩm Minh Dữu rồi, có lẽ là mẹ chồng của cô ấy thật sự bộn bề nhiều việc, không phải là cố ý không đến!]
 
"Bà là bà nội của Niệm Niệm phải không?" Thấy Niệm Niệm ôm người phụ nữ mặc quần áo ngụy trang, các bà cụ khác đều vây quanh chào hỏi.
 
Cố Cẩn vuốt nhẹ cái đầu tròn nhỏ ở trong lòng, lịch sự chào mọi người: "Xin chào, tôi là bà nội của Niệm Niệm, tôi tên là Cố Cẩn."
 
"Xin chào, xin chào..."
 
Sau khi tự giới thiệu, mẹ chồng của Phương Đường, La Bội cười nói: "Bà nội Niệm Niệm, bà trông thật trẻ."
 
Nhìn Cố Cẩn ở khoảng cách gần thì thật sự có thể nhìn ra nhiều tuổi, nhưng so với các bà nội khác, thoạt nhìn trông trẻ hơn nhiều. Và quan trọng hơn là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Cẩn, người ta không đặc biệt chú ý đến tuổi tác của bà mà lại bị thu hút bởi khí chất độc đáo và thần thái nhẹ nhàng của bà. Không thể phủ nhận rằng, Cố Cẩn là một người phụ nữ xinh đẹp, vẻ đẹp của bà thuộc dạng trải qua thời gian lắng đọng, không chỉ giới hạn ở nhan sắc.
 
Khương Húc đi theo sau bà ngoại và nói: "Đúng vậy ạ! Bà nội Cố, bà trông trẻ quá, bà có phải là bà nội của Niệm Niệm không ạ?"
 
Khương Húc có hơi hoài nghi, bởi hiện nay ở ngoài kia có rất nhiều người lừa đảo. Mặc dù bà nội Cố trông rất ngầu, nhưng vì sự an toàn của em gái Niệm Niệm, Khương Húc vẫn là muốn xác nhận lại lần nữa.
 
"Anh Khương Húc, đây chính là bà nội của em." Niệm Niệm từ trong lòng của bà nội ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ thoạt nhìn tựa hồ rất tự hào: "Bà nội của em rất là lợi hại."
 
Bà nội chính là người mà Niệm Niệm tôn kính nhất, mặc dù Niệm Niệm rất ít có cơ hội gặp bà, nhưng cô bé thật sự yêu quý bà nội của mình.
 
Khương Húc rất tin tưởng lời nói của Niệm Niệm, cậu nhóc hỏi Cố Cẩn: "Bà nội Cố, bà thật sự rất lợi hại sao ạ?"
 
Sau đó, đôi mắt lấp lánh của Niệm Niệm nhìn về phía bà nội mình như đang muốn nói: Bà nội của em đương nhiên là rất lợi hại rồi.

 
Cố Cẩn nhìn thấy cháu gái mình quá đáng yêu, không nhịn được mà nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô bé.
 
Vừa trải qua thời gian ngắn, Cố Cẩn nhận thấy Niệm Niệm hoạt bát hơn nhiều so với trước đây. Lúc trước, tính cách của Niệm Niệm giống hệt với ba Giang Trầm của cô bé, mà tích cách Giang Trầm lại giống hệt với Cố Cẩn, đều là kiểu người ít nói.
 
Cố Cẩn nhìn thấy cậu bé Khương Húc phía trước mặt còn đang chờ mình trả lời, bà gật đầu nói: "Đúng vậy, bà rất lợi hại."
 
[Bà nội của Niệm Niệm rất thẳng thắn phải không? Người bình thường không phải nên khiêm tốn chút sao? Bà nội của Niệm Niệm trực tiếp khoe khoang bản thân, điều này có thể chứng minh bà nội của Niệm Niệm thật sự rất lợi hại, ha ha ha.]
 
[Đôi mắt nhỏ của Niệm Niệm nhìn bà nội thật sự sùng bái, vậy rốt cuộc là bà nội làm gì vậy?]
 
[Khó trách Giang tổng lớn lên lại đẹp trai đến thế, xem ra hoàn toàn là di truyền từ vẻ đẹp của bà nội Niệm Niệm.]
 
[Bây giờ thì tôi tin vào câu vẻ đẹp đánh bại thời gian rồi, một số người dù già vẫn rất đẹp, thậm chí có thể đẹp và quyến rũ hơn khi còn trẻ, bà nội của Niệm Niệm chắc chắn là người như thế.]
 
Từ trong túi, Cố Cẩn lấy ra món quà mình mang theo tặng cho các bạn nhỏ, đó là mấy miếng đá trông rất bình thường.
 
Sau khi Triệu Nhất Dương và mấy bạn nhỏ khác nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu, phát hiện mấy miếng đá này thật sự có chút khác biệt với miếng đá khác. Triệu Nhất Dương vui mừng nói: "Bà nội Cố, đây là hóa thạch đúng không ạ?"
 
Trước kia, ở viện bảo tàng, cậu nhóc đã từng nhìn thấy hoá thạch. Miếng hoá thạch mà bà nội Cố đưa cho cậu nhóc bên trong có dấu tích côn trùng, giống với những gì cậu nhóc nhìn thấy ở viện bảo tàng.
 
Cố Cẩn gật đầu chỉ vào hoá thạch trong tay cậu nhóc nói: "Côn trùng này là một loại côn trùng có cánh, đã bị tuyệt chủng từ rất nhiều năm về trước rồi."
 
"Wow, đúng là hóa thạch rồi." Triệu Nhất Dương vui mừng khoa tay múa chân.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận