Lúc Thẩm Minh Dữu cùng những người khác đẩy hành lý đi ra, liếc mắt qua liền nhìn thấy được mẹ chồng Cố Cẩn của cô.
Thẩm Minh Dữu có hơi bất ngờ, cô và Giang Trầm kết hôn 5 năm, số lần cô nhìn thấy Cố Cẩn đếm trên đầu ngón tay. Cô biết mẹ chồng mình là một nhà nghiên cứu đam mê nghiên cứu địa chất, đối với người ưu tú như vậy, đương nhiên Thẩm Minh Dữu rất khâm phục và kính trọng, bao gồm cả bố của Giang Trầm, cũng là người Thẩm Minh Dữu vô cùng kính trọng.
Tuy rằng không thường xuyên gặp mặt, nhưng Thẩm Minh Dữu thường nhắc tới ông bà nội của cô bé với Niệm Niệm, nói cho Niệm Niệm biết, ông bà nội của cô bé đều là nhân vật rất giỏi, có đóng góp rất lớn cho xã hội.
Bởi vậy, mỗi lần Niệm Niệm nhắc tới ông bà nội của cô bé đều rất kiêu ngạo và tự hào.
Thẩm Minh Dữu không nghĩ rằng Cố Cẩn sẽ tham gia chương trình này. Cố Cẩn là một nhà khảo cổ địa chất, quanh năm làm công việc thăm dò và kiểm tra địa chất, bà vô cùng yêu sự nghiệp của mình. Bây giờ bà sắp 50 tuổi rồi, nhưng vì công việc nên vẫn đi khắp thế giới, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc khảo cổ của mình. Bởi vì tính đặc thù công việc của bà, gia đình cũng thường xuyên không biết Cố Cẩn đang ở nơi nào, ngay cả Giang Trầm cũng không dễ dàng liên lạc được với Cố Cẩn, huống chi là con dâu Thẩm Minh Dữu.
Cho nên ngay lúc nhìn thấy Cố Cẩn xuất hiện ở sân bay, Thẩm Minh Dữu vô cùng bất ngờ.
Thẩm Minh Dữu từ xa đi đến đón, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Nếu không phải ngẫu nhiên gặp nhau ở sân bay, vậy chỉ có một khả năng, hẳn là Giang Trầm đã gọi Cố Cẩn trở về.
Cố Cẩn khẽ mỉm cười nói: “Là Giang Trầm gọi cho mẹ”
Thẩm Minh Dữu nghĩ thầm quả nhiên là vậy.
Thẩm Minh Dữu rất kính trọng mẹ chồng của cô, nhưng thật sự cô ở chung quá ít với Cố Cẩn. Thật ra thì cô và ngườι mẹ chồng này không thân thiết cho lắm, Cố Cẩn cũng không phải người có tính tình thân thiện, mẹ chồng nàng dâu hai người hỏi han được hai câu rồi cũng chẳng biết nói gì nữa.
[Tại sao tôi cảm thấy giữa Thẩm Minh Dữu và mẹ chồng cô ấy, có vẻ giống như rất xa lạ.]
[Theo lý hẳn là bọn họ đã rất lâu không gặp mặt, khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, nên rất thân thiết mới đúng, nhưng thoạt nhìn bọn họ không thân quen chút nào. Có phải quan hệ mẹ chồng nàng dâu không được tốt hay không.]
[Các người có thể đừng suy đoán lung tung được không, không phải cứ thể hiện thân thiết thì sẽ thật sự thân thiết. Lão sư Cố Cẩn là nhà khoa học, vừa nhìn đã biết là người rất nghiêm túc cẩn trọng. Đối với lão sư Cố mà nói thì cách Thẩm Minh Dữu ở chung với bà như vậy có lẽ mớᎥ là cách tốt nhất để tiếp nhận.]
…
Thẩm Minh Dữu và Cố Cẩn tương tác qua lại đều bị Cố Ngải Phỉ và Hứa Thục Lan ở bên cạnh nhìn thấy.
Ngay từ lần đầu Hứa Thục Lan nhìn thấy Cố Cẩn xuất hiện đã không mấy vui vẻ. Cố Cẩn vừa xuất hiện thì lập tức trở thành tâm điểm chú ý, không chỉ mấy đứa trẻ thích vây quanh bà, thậm chí cả ánh mắt của những người xung quanh, dường như đều tập trung trên người bà.
Lúc Cố Ngải Phỉ thuyết phục Hứa Thục Lan lên chương trình, từng nói qua có thể mẹ chồng Thẩm Minh Dữu sẽ không xuất hiện, nhưng hiện tại không chỉ người xuất hiện mà còn trực tiếp phớt lờ bà ta, vẻ mặt Hứa Thục Lan gần như không chịu nổi nữa.
Đến giờ phút này, khi nhìn thấy dường như quan hệ mẹ chồng nàng dâu bên đó thật sự không tốt, trong lòng bà ta mới cảm thấy thoải mái một chút. Như Ngải Phỉ đã nói, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt hay không tốt, khán giả liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Sau khi có so sánh, so với quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt của Thẩm Minh Dữu, khán giả chắc chắn sẽ càng thích quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt của bà ta và Cố Ngải Phỉ hơn.
Đợi đến lúc đó tự nhiên bà ta sẽ bù đắp lại thể diện đã mất.
Sau khi thấy mọi người tập hợp lại, tổng đạo diễn Ngô Lực vui vẻ nói: “Trước hết xin hoan nghênh các mẹ chồng và các mẹ ruột đã tham gia chương trình của chúng tôi. Hy vọng hòn đảo xinh đẹp này sẽ để lại ký ức tốt đẹp cho mọi người.”
Sau khi chào hỏi xong, Ngô Lực chính thức tuyên bố nhiệm vụ. Bãi đỗ xe đã đỗ bốn chiếc xe chuẩn bị sẵn cho bốn tổ khách mời khác nhau, mỗi tổ khách mời chọn một chiếc xe trong đó. Người đầu tiên đến khách sạn có thể nhận được quyền vào ở phòng VIP cao cấp nhất của khách sạn, khách mời đến thứ hai và thứ ba, cũng có thể được xếp đến phòng hạng thương gia. Đối với khách mời đến cuối cùng, bọn họ chỉ được xếp vào một căn phòng thông thường.
Cuối cùng Ngô Lực nói: “Những tiêu chuẩn khác nhau mà khách sạn có thể phục vụ là hoàn toàn khác nhau, hy vọng mọi người cố gắng lên, tranh thủ là người đầu tiên đến được đích của chúng tôi.”
Ngô Lực nói xong thì lui về hậu trường. Về phần các mẹ, sau khi nhanh chóng chọn xong xe cho mình mớᎥ phát hiện ra, tuy rằng mỗi chiếc xe đều có tài xế, nhưng tài xế ngoại trừ lái xe ra thì sẽ không phục vụ bất kỳ dịch vụ nào khác, ví dụ như giúp xách hành lý.
Toàn bộ hành lý đều yêu cầu những khách mời tự chuyển vào cốp xe, sau khi chuyển tài xế mới có thể lái xe đến khách sạn.
Người xách hành lý đều là các mẹ, các bạn nhỏ còn quá nhỏ để giúp đỡ, về phần mẹ chồng lại càng không để cho các bà ấy giúp đỡ.
“Mẹ, eo mẹ không tốt, để con xách là được rồi.” Eo của mẹ chồng Chung Dao không được tốt, cô ấy bảo Quách Ứng Liên đưa đứa nhỏ lên xe trước. Hiện giờ chính là thời điểm nóng nhất, ở bên ngoài một lúc mà toàn thân đã đổ đầy mồ hôi, trong xe có điều hòa nên Chung Dao vội vàng thúc giục mẹ chồng đưa Triệu Nhất Dương lên xe trước.
Quách Ứng Liên không nghe lời con dâu, eo bà ấy không tốt, không chuyển được vật nặng, nhưng mấy cái túi nhỏ vẫn có thể giúp con dâu xách lên xe. Thế nên bà ấy đã để cháu trai Triệu Nhất Dương giúp mẹ bé nâng hành lý, bà ấy thì phụ trách xách mấy cái ba lô lên xe.
Chung Dao không lay chuyển được mẹ chồng, đành phải thuận theo bà ấy. Từ trước đến nay mẹ chồng cô ấy luôn phải tự mình làm mọi việc, cố gắng hết sức để không làm phiền đến con cái, cần mẫn đến mức có đôi lúc con dâu Chung Dao cảm thấy ngượng ngùng.
[Mẹ chồng của Chung Dao vừa nhìn liền biết là một bà lão nông thôn chất phác, để bà ấy nhàn rỗi ngược lại sẽ làm bà ấy sẽ không thoải mái.]
[Quan hệ giữa Chung Dao và mẹ chồng cô ấy vừa nhìn là biết rất tốt, thật khiến người ta ngưỡng mộ.]
Phương Đường bên kia có rất nhiều hành lý, cô ấy và mẹ mình cùng nhau chuyển hành lý lên xe, chuyển được một nửa thì phát hiện, xoay ngườι đã không thấy bóng dáng Khương Húc nhà mình đâu.
“Mẹ, Húc Húc đâu?”
“Kìa, không phải ở đó sao.” La Bội chỉ vào Thẩm Minh Dữu cách đó không xa: “Con trai con thân tại Tào doanh tâm tại Hán*, mẹ ruột con đây giống như hổ cái, chẳng trách nào thằng bé lại vội vã chạy đi tìm mẹ nuôi của nó.”
(*)thân tại Tào doanh tâm tại Hán: người ở chỗ này nhưng tâm luôn hướng về chỗ khác.
Phương Đường: “...”
[Ha ha ha sao Khương Tiểu Húc lại chạy sang nhà Niệm Niệm bên này rồi, hai lần bà ngoại tìm cậu nhóc trở về, xoay người một cái lại chạy qua rồi.]
[Hôm nay khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, Khương Tiểu Húc đã đi cùng Thẩm Minh Dữu, chắc không phải tối hôm qua cậu nhóc ở nhà Thẩm Minh Dữu ngủ qua đêm chứ, ha ha ha. Phương Đường không chú ý là con trai lại chạy đi mất.]
Hành lý của Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm rất nặng, đồ đạc các cô mang theo rất nhiều. Vali hành lý lớn có ba cái, Thẩm Minh Dữu phải tự mình nâng lên xe, hai tay cô nhấc kiện hành lý nặng nhất trong đó, trước hết xuống bậc thang, sau đó lại từng bước di chuyển về phía cốp xe.
Lúc Thẩm Minh Dữu đang nỗ lực chuyển hành lý lên xe, đột nhiên tay cô trở nên nhẹ nhõm, hành lý trong tay bị người khác lấy đi.
Là Cố Cẩn mẹ chồng của cô đến giúp đỡ.
Đừng thấy Cố Cẩn sắp năm mươi, nhưng quanh năm bà ở bên ngoài, biển sâu, núi lớn, rừng rậm nguyên sinh… chưa có nơi nào bà chưa đi qua, sức khỏe đã sớm được rèn luyện, sức lực còn mạnh hơn nhiều so với giới trẻ.
Cố Cẩn dùng một tay, nhẹ nhàng nâng hành lý mà Thẩm Minh Dữu dùng hai tay cũng không nâng được chuyển lên xe.
Thẩm Minh Dữu: “...”
Cố Cẩn chuyển hành lý xong quay đầu nói: “Dữu Dữu, con nên rèn luyện sức khỏe đi.”
Niệm Niệm ở bên cạnh vốn muốn giúp nhưng không giúp được, sau khi nghe thấy lời của bà nội, lập tức nói: “Bà nội nói đúng đấy, mỗi lần khi ba dẫn theo Niệm Niệm rèn luyện sức khỏe, mẹ đều sẽ lười biếng không đi, như vậy là không được rồi.”