Vẻ mặt anh nhăn nhó dữ tợn, gân xanh hiện rõ, cầm tóc lôi xềnh xệch người phụ nữ lên phía trước, làm cô nghiêng ngả lảo đảo. Một đường đi vào linh đường rồi ném cô xuống, nắm tóc cô, dán sát vào di ảnh của người phụ nữ xinh đẹp tinh xảo ở trên linh đường.
“Văn Khâm, buông tay, đừng như vậy mà, Văn Khâm, con bình tĩnh một chút đi!” Người thân trông giữ bên linh đường, liên tục khuyên can, muốn kéo anh ra.
“Là cô ta, chính cô ta đã hại chết Tiểu Nhã, con muốn cô ta lấy mạng đền mạng!” Anh nắm chặt tóc của người phụ nữ. Phong độ dịu dàng trong quá khứ đã biến mất, cũng chẳng còn sự nhã nhặn hàm dưỡng thường thấy. Anh chỉ biết là người phụ nữ này đã hại chết vợ anh, làm cô ấy một xác hai mạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Văn Khâm, chúng ta không có chứng cứ, con đừng xúc động!”
“Chứng cứ?! Chứng cứ có thể dùng tiền làm ra, cũng có thể dùng tiền tiêu hủy. Ôn Tưởng, cô có một người cha có tiền có thế, khiến cô có thể không kiêng nể gì mà làm đủ loại chuyện ác, nhưng cô không nên động vào Tiểu Nhã.” Người đàn ông dừng lực lớn hơn, thậm chí còn xé toạc da đầu cô chảy máu.
Người phụ nữ không ngừng kêu to, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào khác, vẻ mặt cô thống khổ, khóe miệng không ngừng chảy bọt mép.
“Văn Khâm, sao cô ta không thể nói gì vậy? Văn Khâm, con đã làm cái gì rồi?” Ngày hôm qua, sau khi anh lao ra ngoài, cả đêm chưa từng xuất hiện, sau đó, ngày hôm nay lại kéo Ôn Tưởng đến đây, ai cũng có thể đoán được anh đã làm chuyện gì.
“Con đã bắt cô ta uống dung dịch tẩy rửa bồn cầu, vốn dĩ là muốn dí cô ta chết chìm trong bồn cầu, nhưng sau đó lại nghĩ lại, cô ta còn chưa quỳ xuống nhận sai với Tiểu Nhã nên con lôi cô ta tới đây.” Người đàn ông rơi vào trạng thái điên cuồng, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng trở nên điên cuồng lạ thường.
Người thân Tiểu Nhã bị hành động của người đàn ông dọa sợ, chỉ biết nhìn nhau. “Văn Khâm, con buông cô ta ra trước đi, đừng giết người. Vụ tai nạn của Tiểu Nhã còn đang điều tra, chúng ta cứ chờ tin tức, có được không?”
Ôn Tưởng lại đau khổ mà cuộn tròn thân thể, bụng cô đã bị người đàn ông tàn nhẫn đá mấy cái, còn bị bắt uống dung dịch tẩy rửa bồn cầu, bụng đã sớm quặn đau không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cố gắng mở to hai mắt, nhìn người phụ nữ trên di ảnh, lại không rõ vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Cô chỉ muốn âm thầm thích anh, cô không hề hại vợ anh, cũng không phải cố ý để vợ anh nhìn thấy bọn họ lên giường. Cô muốn nói cho anh biết, thật ra… người chuốc thuốc hai người chính là vợ anh.
Tình yêu đúng là một hiện thực tàn khốc, chỉ cần anh không yêu cô thì dù cô có nỗ lực đến thế nào cũng đều là uổng công. Cô đã trả giá vì anh nhiều như vậy, dốc hết sức lực mà nâng đỡ anh, trợ giúp sự nghiệp của anh, chỉ cần Bạch Y Nhã nói một câu, anh có thể bất chấp tất cả, trăm mưu ngàn kế mà biến nó thành sự thật.
Buồn cười chính là, cô lại cho rằng tình yêu của cô chỉ là chuyện của một mình cô, cô muốn đối xử tốt với anh cũng là lựa chọn của cô, cô không muốn tiến thêm một bước, cũng không cảm thấy cô và anh có thể có được một kết quả khác, nhưng kết cục lại thành như thế này. Bản dịch được thực hiện bở Byredo _Sắc - Cấm Thành. Mọi người có thể vào fanpage để đọc được nhiều truyện cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé.
Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau, nếu cô gặp anh anh thì cô không thể yêu, ngay cả nhớ cũng không thể nhớ anh nữa.
Dưới thân cô chảy máu loãng, bên miệng không ngừng sùi bọt mép, cho đến khi máu trào ra, cuối cùng, cô phun ra một ngụm máu đặc sệt, thân thể dần dần mất đi sức sống.
============================
“Cậu ta đã biết chân tướng sự việc chưa?” Người đàn ông trung niên vuốt khung ảnh trong tay.
“Dạ rồi, đã gửi tài liệu và ảnh chụp cho cậu ta.”
“Chuyện đứa con trong bụng của bé Tưởng cũng đã gửi rồi chứ?”
“Vâng, đã… đã gửi rồi ạ.” Giọng điệu cấp dưới run rẩy, ông là người nhìn thấy bé Tưởng lớn lên từng ngày, hoàn toàn không thể chấp nhận được tin dữ này, ông nhịn không được mà nghẹn ngào.
“Vậy cậu ta có phản ứng gì.”
“Đêm qua, cậu ta đã chết.” Cấp dưới không hề hả giận trước cái chết của đối phương. “Uống hết nguyện một vại dung dịch vệ sinh bồn cầu và thuốc ngủ, sáng hôm sau, khi bảo mẫu trong nhà phát hiện thì đã chết rồi.”
“Đúng là đáng chết, nếu hắn ta không chọn tự tử thì tôi cũng sẽ không để yên cậu ta ở trong tù. Chỉ là, để cậu ta chết dễ dàng như vậy, mối hận thù trong lòng tôi khó lòng tiêu giảm được.”
Cấp dưới thấy thái độ người đàn ông trung niên vẫn bình tĩnh, cảm thấy rất khó hiểu. Trên đời này, người thương bé Tưởng nhất chính là ba của cô, Mạc Chúc, nhưng vì sao sau khi con gái chết, ông vẫn bình thản ung dung như thế? Chẳng lẽ do quá mức bi thương nên tinh thần ông có vấn đề sao?
“Được rồi, anh xử lí nốt công chuyện trong tay tay đi, ngày mai chúng ta đến Canada thăm bé Tưởng.”
Cấp dưới trố mắt không nói nên lời. “Bé Tưởng… không phải đã?”
“Cấp cứu vài lần, vừa mới qua cơn nguy hiểm rồi.” Người đàn ông trung niên vuốt cô gái trên ảnh chụp, lộ ra nụ cười tươi. “Người còn tồn tại là được, thân thể từ từ chăm sóc sẽ tốt thôi.”