[full_free]_[tập truyện vực sâu diễm tình]_anh họ

Rốt cuộc thì cha Ôn cũng ngừng suy nghĩ muốn đánh Ôn Thậm Nho, còn cảm thấy đứa cháu trai ngốc này cũng bị con gái ông làm hại mà áy náy không thôi.
 
Nếu biết sớm thì ông đã đưa con gái về chung cư nhốt lại, để con bé không tìm được cơ hội mà gây họa cho cháu trai. Bị tai nạn, bị thương nặng, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh nửa tháng, khi tỉnh lại không nhớ rõ cái gì đã là đủ thảm rồi, nay còn bị con gái ông tẩy não, làm một người sống sờ sờ như thằng bé bị xóa sạch kí ức, trở thành một người khác.
 
Sau đó còn bị con gái ông lôi lên giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cha Ôn không tin lời của Ôn Tưởng nói, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, không chỉ là vì ông đã sớm nghi ngờ trạng thái tinh thần của con gái có vấn đề, mà còn bởi vì trước kia, con bé không hề có tiếp xúc thân mật với Ôn Thậm Nho, không đánh thằng bé đã là không tồi rồi, sao lại có thể lên giường được chứ?
 
Hơn nữa, giả sử điều con bé nói là sự thật, Nghiêm Văn Khâm đã bám vào người Ôn Thậm Nho, vậy theo tính cách của cậu ta cũng sẽ không chấp nhận bé Tưởng đâu! Nhiều năm trước đã không có cảm giác gì, chẳng lẽ bám vào người Ôn Thậm Nho lại có cảm giác với con bé sao?
 
Lời giải thích duy nhất chính là tinh thần của con bé có vấn đề, coi Ôn Thậm Nho đã bị đâm ngốc như là Nghiêm Văn Khâm đã chết đi sống lại, coi thằng bé như liều thuốc tinh thần của mình.
 

Cha Ôn cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết. Bởi vì tình huống hiện tại, Ôn Thậm Nho không phải là Nghiêm Văn Khâm, nhưng phải xử lí thật êm đẹp, nếu không tinh thần của bé Tưởng sẽ sụp đổ.
 
Thế là cha Ôn gãi đầu, vẻ mặt dịu lại, còn nở nụ cười vui mừng, rõ ràng là thái độ như chưa từng chứng kiến chuyện vừa rồi. “Con gái, nói cho con biết một tin tốt, mẹ của cục cưng sắp về rồi, ngày mai sẽ đáp máy bay xuống.”
 
Ôn Tưởng đánh giá thái độ của cha Ôn, vẫn còn buồn bực vì thái độ của ông, nhưng lại không dám nhắc đến. “Thật sao?! Ngày mai chúng ta cùng đi đón mẹ đi.”
 
Mang vẻ mặt kích động mà tiễn cha Ôn đi, Ôn Tưởng vẫn không thể hiểu được thái độ của cha Ôn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Thậm Nho cũng cảm thấy tất cả mọi chuyện quá thuận lợi, giống như đang nằm mơ vậy, không ngờ là cha Ôn lại dễ dàng tin tưởng thân phận của mình như thế, không những không hỏi cho ra lẽ mà chỉ tỏ thái độ đã hết lời để nói, cha đi đây.
 
Được cha Ôn đồng ý, hơn nữa, cũng không biết là ông đã nói gì với ông bà nội, mà làm bọn họ nhìn anh với ánh mắt áy náy và thương xót, đối với bé Tưởng lại càng cẩn thận hơn.
 
====================================
 
“Nhưng mà, nhỡ đâu kí ức của Tiểu Nho khôi phục lại thì sao? Bé Tưởng phải làm sao đây? Còn nữa, dù sao thì hai đứa nó cũng là anh em họ, quan hệ này không bình thường, về sau còn nối dõi tông đường thế nào?” Bà nội ưu sầu mà nói.
 
“Mẹ cục cưng nói là đã hẹn trước một bác sĩ tâm lý ở nước ngoài cho con bé, trước tiên cứ lừa gạt nó qua đó trước, sau khi hiểu rõ tình huống thì sẽ thảo luận xem có dùng liệu pháp thôi miên với con bé hay không. Tình cảm của con bé với Nghiêm Văn Khâm quá sâu, nếu không dùng chút thủ đoạn thì nó vĩnh viễn không thể thoát khỏi bóng ma của cậu ta được.”
 
======================================
 
Ôn Thậm Nho chỉ biết Ôn Tưởng bị cha Ôn đưa tới Mỹ, nói là mẹ cô bị tai nạn giao thông, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được, lúc đầu bọn họ còn có chút liên lạc, nhưng về sau thì cắt đứt hoàn toàn.

 
Ôn Thậm Nho sốt ruột mà hỏi bà nội.
 
“A Nho à! Con chính là A Nho, không phải Nghiêm Văn Khâm gì hết, biết chưa? Đó là do bé Tưởng dỗ con thôi, người sau khi chết sao có thể nhập hồn vào thân xác người khác được chứ? Bác sĩ cũng đã nói rồi, tình huống của con là bị tinh thần phân liệt sau chấn thương, là ca bệnh rất thường thấy trong y học, không cần tự mình dọa mình.”
 
Ôn Thậm Nho cảm thấy thái độ của bà nội không thích hợp, bà vẫn luôn cố gắng tẩy não anh, cho là tinh thần của bé Tưởng có vấn đề nên mới coi anh là Nghiêm Văn Khâm, hiện tại con bé đã đi chữa bệnh rồi, trở về sẽ bình thường thôi. Bản dịch được thực hiện bởi Byredo _Sắc - Cấm Thành. Mọi người có thể vào fanpage để đọc được nhiều truyện cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Cả người anh rét run, trở về sẽ bình thường thôi, là có ý gì?
 
Bé Tưởng của anh, ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?
 
=======================================
 
Ngày Ôn Tưởng trở về, gặp Ôn Thậm Nho, sau khi hỏi cô vài câu, anh đột nhiên che ngực, ngã xuống đất không dậy nổi.
 
Người nhà họ Ôn kinh hoảng luống cuống, đưa anh đi cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán bước đầu là bệnh tim đột phát.

 
“Sao lại như vậy chứ? Trước kia tim của A Nho không có vấn đề gì mà?” Bà nội khóc rống thất thanh.
 
Ôn Tưởng trợn to mắt, vẻ mặt mờ mịt, nhớ tới những lời mà anh họ vừa nói với mình vừa nãy. 
 
“Bé Tưởng, em biết anh là ai không?”
 
“Bé Tưởng, em có nhớ rõ Nghiêm Văn Khâm không?”
 
“Bé Tưởng, em đã quên anh, nhưng mà anh đã không thể buông tay được nữa rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận