Cha Ôn đẩy xe lăn cô đang ngồi ra ngoài phơi nắng. “Nghe nói là anh họ con còn bị thương nặng hơn cả con nữa, suýt chút nữa đã thành người thực vật rồi.”
“Ai bảo anh ấy cứ đi đua xe, mà mạng anh ấy cũng lớn thật.” Yết hầu Ôn Tưởng bị axit trong dung dịch tẩy rửa làm bỏng rát nghiêm trọng nên thanh quản bị tổn hại, khi nói chuyện thì hơi khàn khàn, không chói tai khó nghe, ngược lại còn có vẻ gợi cảm mê người.
Từ nhỏ, Ôn Tưởng và ông anh họ đã chẳng ưa nhau, nhưng Ôn Tưởng lại được người lớn trong nhà cực kì cưng chiều, chỉ cần anh họ bắt nạt cô, vậy thì nhất định sẽ bị người lớn chạy theo dần cho một trận. Có khi anh họ còn chưa kịp làm gì mà Ôn Tưởng đã mách người lớn trước, anh họ lại lọt vào trận đánh không hồi kết. Vì vậy, sau khi lớn lên mới có chuyện hai người vừa gặp mặt đã lao vào cấu xé nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến thế hệ này của họ, cả nhà họ Ôn chỉ có hai đứa trẻ, quý giá muốn chết. Do được bao bọc quá mức nên một đứa thì suýt nữa thì chết vì đàn ông, còn một đứa thì bị bạn bè dạy hư, gần như mất mạng. Làm người lớn nhà họ Ôn rầu thúi ruột, sao cả một đám mà chẳng có ai bớt lo vậy chứ?
“Khi nào thì trở về vậy cha? Trở về con cũng có thể dưỡng bệnh mà!” Ôn Tưởng làm nũng hỏi. Giọng nói kia rất xứng với bộ dạng làm nũng này của cô, may là người đối diện là cha ruột của cô, nếu không thì chắc không người đàn ông nào có thể chịu được.
Vẻ mặt cha Ôn hơi chần chờ. “Bé Tưởng à, Nghiêm Văn Khâm đã chết rồi.”
Sau khi Ôn Tưởng tỉnh lại, ông không còn nghe thấy tên Nghiêm Văn Khâm từ miệng cô nữa, cha Ôn biết là cô đã bị thương tận sâu trong tim, không muốn nhắc tới người đàn ông này, nhưng mà ông vẫn muốn nói cho cô biết chuyện này.
Ôn Tưởng ngơ ngẩn, rất lâu sau mới hồi phục lại, cô cúi đầu, nước mắt rơi tí tách. “Con không yêu anh ta, dù sao thì… trước nay anh ta cũng chưa từng yêu con. Tên ngốc kia, cảm giác bị cắm sừng, cảm giác vui sướng khi được làm cha, anh ta đều đã được có, vậy thì chết cũng xứng đáng.”
Cha Ôn đang định sờ đầu cô thì nhìn thấy da đầu đã được chăm sóc và mái tóc ngắn yếu ớt của cô, chỉ đành chuyển xuống vỗ vai cô.
“Kiểu tóc này của con rất đẹp, bà nội rất thích, còn nói sau khi da đầu của con phục hồi trở về, bà nhất định sẽ phải sờ cho đã tay.” Cha Ôn lảng sang chuyện khác, không muốn cô tiếp tục nghĩ về Nghiêm Văn Khâm nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Tưởng duỗi tay sờ phần da đầu không bị hư tổn, mái tóc ngắn ngắn, ngón tay sờ vào vừa mềm lại vừa ngứa. “Nếu bà thích thì từ giờ con sẽ để kiểu tóc này đi! Mọi người đều khen là rất đẹp.”
Vẻ mặt cha Ôn đầy đau khổ. “Con gái vẫn nên nuôi tóc dài thì đẹp hơn.”
“Không nuôi, cứ coi con như là con trai đi, nếu không nhà họ Ôn sẽ phải sụp đổ mất thôi. Một người có tương lai cũng không có, về sau ai sẽ tiếp quản vị trí của ba chứ! Nhìn bộ dạng vô dụng của Ôn Thậm Nho, nhà họ Ôn sẽ vỡ nợ trong tay anh ấy mất.”
“Thằng bé còn nhỏ, sẽ trưởng thành thôi.”
“Anh ấy đã 26 rồi còn nhỏ sao? Ba đúng là rất thích nói đùa nha.”
=========================
Ôn Tưởng phải tĩnh dưỡng ở nước ngoài nửa năm mới có thể xuống giường, cô gấp không kịp chờ nổi mà muốn về nước. Cô nhớ người nhà, nhớ sinh hoạt ở trong nước, nhớ bạn bè, nhớ… Nghiêm Văn Khâm đã chết, người này chỉ có thể gặp lại trong hồi ức. Bản dịch được thực hiện bở Byredo _Sắc - Cấm Thành. Mọi người có thể vào fanpage để đọc được nhiều truyện cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé.
Cánh tay đang thu dọn hành lí của Ôn Tưởng chợt dừng lại.
“Bé Tưởng à, con đã thu dọn xong chưa?” Cha Ôn ló đầu ra hỏi. “Tài xế tới rồi.”
“Dạ, con ra ngay đây.” Cô trả lời, đã nói là không được nhớ anh ta, vậy mà bây giờ lại nghĩ tới đúng là quá đáng khinh, con gái phải biết tự trọng chút chứ.
Cha Ôn ở bên ngoài nghe điện thoại, vẻ mặt kì quái mà đi vào trong. “Anh họ con nói là muốn tới sân bay để đón chúng ta về.”
“Ai cơ ạ?”
“Ôn Thậm Nho.”
“Không phải anh ấy đang bị thương nặng sao? Còn có thể bò dậy được ạ?” Ôn Tưởng kinh ngạc.
“Đàn ông khỏe mạnh hơn một chút, tĩnh dưỡng vài tháng là có thể tung tăng nhảy nhót được rồi.” Cũng vì thời gian hai anh em xảy ra chuyện không khác nhau là bao, cho nên cha Ôn không cho cha mẹ tới đây thăm Ôn Tưởng, bảo họ ở lại trong nước trông nom Ôn Thậm Nho. Anh trai chị dâu ông đều ở tỉnh khác, không tiện đi lại nhiều, người có thể chăm sóc anh chỉ có thể là hai ông bà thôi.
“Anh ấy tới đón chúng ta làm gì?”
“Nói là muốn tới nhìn con.” Vẻ mặt cha Ôn đầy nghi ngờ.
“Có phải là tới cười nhạo con không? Không muốn đâu, cha bảo anh ấy biến đi.” Hai anh em này đúng thật là ngứa mắt nhau tới cực điểm, luôn dùng suy nghĩ xấu xa nhất để suy đoán đối phương.
“Anh em là phải yêu thương lẫn nhau.” Cha Ôn sờ sờ da đầu đã phục hồi của cô, tóc phía trên vẫn ngắn ngủi chọc vào tay.
“Có con khỉ.” Ôn Tưởng đội mũ, cha Ôn kéo vali hành lí, hai người rời khỏi viện điều dưỡng.