[full_free]_[tập truyện vực sâu diễm tình]_anh họ

Khi Ôn Tưởng cùng Ôn Thậm Nho đến bệnh viện kiểm tra hồi phục sức khỏe, anh hỏi cô có muốn uống nước hay không.
 
“Mua cho em chai nước khoáng đi.” Ôn Tưởng ngồi trên khu ghế chờ.
 
Ôn Thậm Nho mua nước trở về, đưa chai nước khoáng cho cô, còn bản thân thì cầm lon cà phê uống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Tưởng thấy anh đang ngơ ngác nhìn lon cà phê, một lúc lâu sau mới thu mắt lại. Khi đang định vặn mở nắp chai nước khoáng thì cô lại phát hiện nó đã được mở sẵn, sắc mặt cô biến đổi, rất lâu sau vẫn không hé răng gì.
 
“Em chờ anh ở đây, đừng chạy đi đâu lung tung đấy!” Ôn Thậm Nho nhẹ giọng dặn dò, đứng dậy rời đi.
 
Ôn Tưởng không trả lời anh, ngơ ngẩn ngây ngốc.
 
============================
 

“Hỏi anh chuyện này, anh cảm thấy, sau khi một người bị tai nạn giao thông, tính cách cả người đều thay đổi lớn, toàn bộ thói quen sinh hoạt đều thay đổi, giống như một người khác là vì sao chứ?” Ôn Tưởng ngồi trên tường gần sân thể dục của một trường tiểu học, hỏi Tiểu Lưu ở bên cạnh.
 
Tiểu Lưu đang chụp ảnh mấy đứa trẻ con. “Cô đang nói đến A Nho sao?”
 
Cách đặt nick name không phân địa vị và quan hệ thân quen như thế này, cũng chỉ có Tiểu Lưu dám gọi như vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.” Ôn Tưởng gật đầu.
 
“Không phải là A Nho bị xe đâm đến váng đầu sao? Chính cô đã nói rồi mà! Còn nữa, cậu ấy giống một người khác, vậy là giống ai?”
 
Ôn Tưởng khẽ mở miệng, nhưng vẫn không thể thốt lên tên người làm cô đau lòng, khó có thể quên được. “Không có, thôi, coi như là tôi chưa hỏi gì đi.”
 
“Cô nghi ngờ cậu ấy bị ma nhập vào người sao? Chuyện này không dễ đâu, xã hội hiện tại rất hiếm có vị đại sư nào biết bắt ma.” Tiểu Lưu tiếp tục nói.
 
Ôn Tưởng cảm thấy, mỗi lần nói chuyện nghiêm túc với Tiểu Lưu là câu chuyện luôn bị rẽ sang một hướng kì lạ khác. “Vì sao anh lại muốn đến trường tiểu học vậy?”
 
Trước khi Tiểu Lưu đưa cô đến đây, anh có nói là “đưa cô đi ngắm những mầm non buổi sớm”. Kết quả là, hai người lại đến trường tiểu học, hơn nữa còn phải bò tường rào, ngồi bên trên xem, bản thân còn cực kì đáng khinh mà cầm máy ảnh, chụp ảnh học sinh tiểu học tập thể dục buổi sáng.
 
“Có phải là sau khi xuất ngũ, anh muốn lợi dụng sở trường của mình để chống lại bộ máy quốc gia không? Ví dụ như là bắt cóc tống tiền gì đó? Vì sao lại đến tìm học sinh tiểu học chứ?! Anh nên trói tôi mới phải chứ, ba tôi có tiền mà.”
 
Tiểu Lưu nhíu mày. “Vì sao tôi phải bắt cóc chứ? Tôi chỉ đang chụp ảnh con của một người chiến hữu thay cho anh ấy thôi.”
 
“Mấy phim điện ảnh hành động đều diễn như thế này, còn nữa, anh gửi ảnh đã chụp cho anh ta, giống như trong phim, tên tội phạm gửi ảnh cho người nhà đứa trẻ, báo cho họ biết, tôi đang theo dõi con của mấy người đấy.”
 
Tiểu Lưu cười ha hả, kết quả là cười quá lớn, làm cho đám học sinh và giáo viên chú ý. “Chết rồi, chạy mau!”
 

Ôn Tưởng thấy một đám người chạy tới góc bọn họ, sợ tới mức hoang mang hoảng hồn, bị động mà bị Tiểu Lưu ôm xuống tường rào, kéo tay chạy như điên.
 
“Anh cười lớn tiếng như vậy làm cái gì chứ?! Không có chút tài năng làm trộm gì hết.” Ôn Tưởng ngồi trên xe, thở phì phò, chỉ trích Tiểu Lưu. Bản dịch được thực hiện bởi Byredo _Sắc - Cấm Thành. Mọi người có thể vào fanpage để đọc được nhiều truyện cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
“Tôi chạy trốn nhanh là được, trộm cũng chưa chắc đã chuồn nhanh bằng tôi đâu.”
 
Mỗi ngày Ôn Tưởng ở bên Tiểu Lưu, cô đều thực sự rất vui vẻ, cả nhà đều phát hiện ra dấu hiệu này nên càng vừa lòng với Tiểu Lưu hơn, ngoại trừ việc xưng hô không biết lớn nhỏ của anh ấy.
 
Nhưng mà đây không phải tình yêu, Tiểu Lưu biết, Ôn Tưởng biết, nhưng những người khác không biết.
 
“Con người Tiểu Lưu không tồi, em có thể thử ở chung với cậu ấy xem sao.” Ôn Thậm Nho nhẹ giọng nói.
 
Ôn Tưởng giương mắt nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh nói lời này là có ý gì?”
 
Anh tránh ánh mắt của cô, hàng mi khẽ rũ xuống. “Tìm một người yêu em, sẽ không làm tổn thương em, sẽ không làm em khóc, sẽ không làm em cảm thấy hối hận. Đừng dễ dàng giao phó tình cảm chân thành của mình cho người khác, ít nhất thì cũng phải chờ người ta yêu em trước đã.”
 
Hốc mắt Ôn Tưởng đỏ lên. “Anh thật đáng ghét, luôn muốn chọc em khóc, năng lực bắt nạt em của anh còn giỏi hơn lúc trước bao nhiêu. Em biết ý của anh, em đã quên anh ta, anh không phát hiện ra là bây giờ mỗi ngày của em đều là một ngày vui sao? Hiện tại nghĩ lại, trước kia em đúng là đồ ngốc mới cưỡng cầu một tên ngốc khác chấp nhận em. Nhưng sao phải thế chứ?! Bên ngoài có một đống đàn ông đang chờ em lựa chọn, em chọn một người đã kết hôn, đơn giản là do em đáng khinh thôi.”
 

Anh run rẩy, muốn phản bác lời cô nói. “Đừng nói nữa, là anh ta không biết được điểm tốt của em, là anh ta mắt mù. Em đã quên anh ta rồi thì cứ bắt đầu cuộc sống mới đi, coi như là trước nay anh ta chưa từng xuất hiện, mỗi ngày đều vui vẻ trôi qua, được không?”
 
“Cuộc sống hiện tại của em chính là như vậy mà!” Ôn Tưởng quay đầu, trở về phòng, che môi lại, khóc thầm.
 
Có một loại tình cảm gọi là giúp đỡ nhau khi hoạn nạn, không bằng quên nhau trong cuộc đời.
 
Ôn Tưởng cắn mu bàn tay, lặng lẽ rơi lệ. Nếu có thể, cô thà là mình không phát hiện ra điều gì, tiếp tục vui vẻ sống cuộc sống đã mất đi Nghiêm Văn Khâm.
 
Nhưng đã muộn rồi, cô đã phát hiện ra, đã nhận ra, trái tim vốn còn nhịp đập của cô, bởi vì bị anh hiểu lầm nghiêm trọng nên gần như hấp hối chết, nay lại có dấu hiệu hồi phục khi cô phát hiện ra chân tướng sự việc.
 
Nếu tình cảm có thể tùy ý khống chế, cô hy vọng có thể buông bỏ tất cả những chuyện trong quá khứ, để anh tìm được một tình yêu mới, đúng vậy! Đây vẫn luôn là mong ước của anh, đừng dây dưa với anh nữa, người đều đã chết rồi, còn phải làm anh khó xử nữa sao?
 
Ôn Tưởng hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho Tiểu Lưu. “Chúng ta yêu đương đi!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận