[full_free]_[tập truyện vực sâu diễm tình]_anh họ

Ôn Thậm Nho đứng ở một tầng lầu trống trải, ánh sáng nơi này rực rỡ, địa thế cào và giao thông tiện lợi, là địa điểm cực tốt để xây dựng office building.
 
Hiện tại, cái địa điểm này đã trở thành tài sản của nhà họ Ôn, cũng là sản nghiệp đầu tiên mà anh thu mua cho nhà họ Ôn.
 
“Trước khi chết”, trong tư liệu mà nhà họ Ôn gửi cho anh, có viết rõ ràng, tên đàn anh ở đại học khi còn là cậu ấm nhà giàu thì công ty nhà anh ta vốn nằm ở chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối tượng ngoại tình của Bạch Y Nhã và cha ruột của đứa con trong bụng cô ta, chính là tên đàn anh này. Từ hồi còn học đại học, anh ta đã luôn coi anh là cái đinh trong mắt, chỉ bởi vì anh đoạt được danh hiệu hot boy trường. Một cái danh hiệu hư vinh, vậy mà lại có thể làm anh ta canh cánh trong lòng đến tận bây giờ. Đây chính là điều mà anh không thể lường trước được.
 
Cái mà tên đàn anh ghen ghét chính là năng lực và diện mạo của anh, luôn chèn ép anh trong trường học. Nếu không phải lúc ấy bé Tưởng luôn yên lặng giúp đỡ thì nói không chừng, anh đã bị trường đuổi học vì một tội danh nào đó.
 
Anh cười khổ trong lòng, có xuất thân hơn người là có thể không coi ai ra gì, làm mọi chuyện theo ý mình, chẳng hạn như là làm một học sinh bình dân vô tội bị lập biên bản, đuổi học mà không thể giải oan, thậm chí, có những đôi tình nhân vốn rất yêu nhau, lại vì tiền mà càng ngày càng xa.
 

Tên nhà giàu không yêu Bạch Y Nhã, nhưng vì muốn làm nhục anh, mà đi quyến rũ cô ta, lừa cô ta lên giường, mang thai đứa con của anh ta, sau đó xui khiến Bạch Y Nhã ly hôn với anh, kéo Ôn Tưởng xuống nước, làm anh mất hết danh dự vì mang tiếng ngoại tình, thừa cơ mà bắt anh phải thế chấp công ty làm tài sản bồi thường cho Bạch Y Nhã.
 
Chỉ là, bọn họ lại không thể đoán được rằng, bối cảnh của Ôn Tưởng sâu không lường được.
 
Bạch Y Nhã bỏ thuốc khiến hai người lên giường, xong việc, nhà họ Ôn tức giận điều tra, là Ôn Tưởng muốn một điều nhịn là chín điều lành mà đè ép xuống. Nhưng buồn cười là, xong việc, Bạch Y Nhã còn không chịu để yên, buông tha mà còn đẩy hết tội lỗi lên đầu Ôn Tưởng.
 
Không phải là Ôn Tưởng không muốn giải thích, mà cô chỉ đang khó xử và rối rắm. Lúc ấy, cô đã biết rõ đầu đuôi sự việc, nhưng vì không muốn anh bị tổn thương, không muốn anh đau đớn, tuyệt vọng sau khi biết chân tướng sự việc, nên cô lựa chọn yên lặng ngậm đắng nuốt cay, hứng chịu mọi ấm ức và chỉ trích, ngầm cảnh cáo gia tộc của tên nhà giàu. Một mình cô vươn đôi tay mảnh khảnh gầy yếu, đứng bảo vệ trước người anh, mà bản thân anh lại hoàn toàn không hề hay biết gì, mắt mù tai điếc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, tên nhà giàu mới biết được thân phận thật sự của Ôn Tưởng, cảm thấy luống cuống tay chân, sợ chuyện đứa con trong bụng Bạch Y Nhã bị lộ ra ngoài, khiến anh ta bị liên lụy, nên anh ta cho người đâm chết Bạch Y Nhã, còn mua chuộc người qua đường giả vờ là người đã chứng kiến sự việc, đẩy mũi dùi về phía Ôn Tưởng.
 
Từ đầu đến cuối, Ôn Tưởng không hề làm sai chuyện gì cả. Cô yên lặng bảo vệ anh, khi phát hiện có người bày âm mưu quỷ kế với anh, khi anh còn chưa phát hiện ra thì cô đã hoàn toàn dẹp bỏ nó, không cầu mong kết quả xa vời, cũng không mong được hồi báo.
 
Cô biết rõ là Bạch Y Nhã có vấn đề, nhưng bởi vì anh yêu đối phương sâu sắc mà im lặng không nói, cuối cùng lại bị Bạch Y Nhã cắn ngược lại một cái, độc ngấm sâu vào máu, chất độc trí mạng, cuối cùng, chính anh là người chém xuống nhát dao cuối cùng.
 
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ngực Ôn Thậm Nho lại đau đớn, cảm động vì sự cố chấp không hối hận của Ôn Tưởng, lại đau lòng vì cô vô tội mà lại bị hại, vì cô bị người đàn ông mình yêu nhiều năm tùy ý đánh chửi, đâm chọc vào yếu điểm của cô, mà đau đến thấu tận tâm can.
 
Khi anh đến bệnh viện kiểm tra phục hồi sức khỏe, có nhắc tới chuyện co thắt cơ tim với bác sĩ, bác sĩ kinh ngạc. “Xem hồ sơ bệnh án trước kia của anh thì không có chứng bệnh nào liên quan cả. Khi nào anh rảnh rỗi nhớ sắp xếp kiểm tra sức khỏe toàn thân đi!”
 
Sau khi anh rời đi, bác sĩ bĩu môi mà nói. “Sao nghe cứ như là biến chứng của bệnh “tan nát cõi lòng” thế nhỉ? Không phải anh ta bị chấn động não, kí ức hỗn loạn, không nhớ được những chuyện trong quá khứ sao? Vì sao lại bị bệnh này chứ? Xem ra là người có tâm sự nha.”
 
==============================
 

Cha Ôn ra khỏi phòng, nhìn thấy Ôn Tưởng đang đứng ở cửa thang lầu. “Con gái, vì sao con cứ nhất định muốn về chung cư chứ?”
 
Chung cư mà cha Ôn nói chính là ngôi nhà nhỏ của gia đình ba người bọn họ. Họ chỉ thỉnh thoảng mới về quê ở, hoặc chỉ trở về tụ hội vào những ngày trọng đại.
 
Lần này, bởi vì Ôn Tưởng và Ôn Thậm Nho đều bị thương nặng, nên họ mới ở lại quê nhà, để ông bà nội tiện chăm sóc hai đứa.
 
Ôn Tưởng cắn môi, tròng mắt xoay chuyển. “Chờ mẹ về thì con lại về đây sau.”
 
Cha Ôn “À” một tiếng, không nói gì, lẳng lặng xuống lầu. Đối với ông mà nói, chung cư và ở quê không có gì khác nhau, chỉ là không tiện nghi và thoải mái. Ông không hề nghi ngờ vì sao Ôn Tưởng luôn nằng nặc đòi về quê lại đột nhiên thay đổi như vậy.
 
Ôn Tưởng đứng tại chỗ chờ một lúc, mới thấy Ôn Thậm Nho xuất hiện.
 
Ôn Thậm Nho nhìn thấy cô, khuôn mặt từ từ lộ ra ý cười ấm áp. “Vì sao không tới phòng tìm anh?”
 
Ôn Tưởng rất tự nhiên mà nắm lấy tay anh. “Chỉ muốn biết là em phải chờ bao lâu thì anh mới xuất hiện thôi.”
 

Trong lòng Ôn Thậm Nho tràn ngập thương tiếc với cô. “Không cần chờ, đối với anh, vĩnh viễn đều không cần.”
 
Ôn Tưởng ôm eo anh, mặt cọ cọ bên cổ anh. Sau đó, vẻ mặt cô tinh quái mà ngẩng đầu. “Dù biết rõ là anh, nhưng lại cọ cọ vào người anh họ, cảm giác cứ kì kì sao ấy.”
 
Ôn Thậm Nho ôm gương mặt trái xoan xinh xắn của cô, cúi đầu hôn lên môi cô, xâm nhập vào trong khoang miệng, quấn quýt lấy đầu lưỡi cô.
 
Cô rất cố gắng để đuổi kịp tiết tấu của anh, nhưng lại bị anh công kích mà liên tục thất bại, bị hôn tới mức cả người bủn rủn, sắc mặt ửng hồng.
 
Từ ngày hôm đó, sau khi cô cầu hoan với Ôn Thậm Nho, tuy là chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng rõ ràng là thái độ của Ôn Thậm Nho chủ động hơn rất nhiều. Dường như anh đã tìm ra cách để làm cô nghe lời, hoặc là nói lảng sang chuyện khác, hoặc là ôm cô gặm miệng là được.
 
Giống hệt như lời mà cha Ôn nói, hiệu quả đúng là không đùa được đâu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận