“Tớ đi đây, chúc cậu ngủ ngon!”
Chu Tình ôm chầm lấy Hà Diệp một lát, sau đó vừa mỉm cười vừa xuống xe.
Hà Diệp nhìn cô ấy bước vào khu chung cư qua cửa sổ ô tô. Đến khi Chu Tình quay đầu lại và vẫy tay với cô lần nữa, đó mới được xem là lời tạm biệt thực sự của tối nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm mắt của Hà Diệp rời khỏi Chu Tình rồi nhìn về phía trước, không ngờ cô lại bắt gặp ánh mắt của Lục Tân trong gương chiếu hậu.
Ngay tức khắc, bầu không khí thoải mái khi có Chu Tình ở đó bỗng dưng khôi phục cảm giác áp lực khi chỉ có hai người họ.
Hà Diệp cúi đầu xuống thấp.
Cũng chẳng phải là Hà Diệp đang sợ hãi. Nhưng cô càng giống một con mồi đang bị thợ săn theo dõi chòng chọc hơn. Cho dù hiện giờ người thợ săn không hề làm gì mà chỉ quan sát thôi, con mồi vẫn sẽ cảm thấy căng thẳng và hồi hộp như lẽ thường.
Tất nhiên hai người họ không hề liên quan tới chuỗi thức ăn giữa động vật ăn thịt và con mồi trong tự nhiên. Nhưng ngay cả loài người cũng khá tương đồng với giới động vật ở chỗ: Giống đực nhắm vào giống cái với mục đích giao phối ngẫu nhiên, hoặc là cũng giống với việc săn bắn – chẳng ít thì nhiều.
Vì có rất nhiều chàng trai học cùng lớp lẫn cùng trường với cô tại Đại học Giao thông nên Hà Diệp đã sớm không còn xa lạ với kiểu ánh mắt ám chỉ sự hứng thú và mong muốn theo đuổi này nữa. Chỉ có điều sau nhiều năm như vậy, cũng chỉ có ánh mắt của Lục Tân mới có thể khiến cô cảm thấy bối rối vì chẳng biết nên làm thế nào, như thể anh đã tạo ra một dấu tích vô hình trên người cô từ lâu, cho dù Hà Diệp có đi bao xa thì chỉ cần cô lọt vào tầm mắt của Lục Tân lần nữa, chắc chắn anh đều có thể dễ dàng khóa chặt cô.
Có lẽ đây chính là giác quan thứ sáu đã được Lục Tân đánh thức của Hà Diệp. Chuyện này thực sự rất vô căn cứ. Dù sao ngoài kia cũng có nhiều cô gái xinh đẹp và xuất sắc đến vậy mà, làm sao Lục Tân có thể chỉ theo đuổi một mình cô được chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng Hà Diệp lại bị giác quan thứ sáu này khống chế, do đó cô không thể nào bình tĩnh trước mặt Lục Tân được. Mà quả thực anh cũng đã từng đè Hà Diệp dưới thân mình rồi giam cô thật chặt, sau đó còn làm chuyện nọ chuyện kia.
Có thể sau một thời gian làm quen lại từ đầu thì Hà Diệp sẽ thích ứng với sự hiện diện gần gũi của anh. Còn bây giờ thì chưa được.
“Em thích ngồi ở hàng ghế sau à?”
Lục Tân vừa nhìn Hà Diệp vừa hỏi.
Không gian ở hàng ghế sau thực sự vô cùng rộng rãi. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô đang thu mình ngồi đó với dáng vẻ lo lắng, trông như đang bị anh bắt cóc hay cưỡng ép vậy.
Lục Tân thực sự rất thích bầu không khí xung quanh người cô. Ngay từ lần đầu tiên tình cờ bắt gặp Hà Diệp trong siêu thị, dáng vẻ mảnh mai, mềm mại lẫn kiệm lời của cô đã khơi dậy thú tính trong anh rồi. Điều này cũng khiến Lục Tân luống cuống và hổ thẹn tới mức không dám nói với bất kỳ ai cả.
Anh cũng từng ỷ lại vào sự dịu dàng của Hà Diệp để buông thả bản thân hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng lại khiến cô hoảng sợ và trốn chạy.
Vì vậy, Lục Tân không muốn hù dọa Hà Diệp thêm một lần nào nữa.
Khi anh mở lời, Hà Diệp mới nhận ra rằng: Dường như vị trí ngồi hiện giờ của cô đang xem anh như một người tài xế, vì thế cô bèn mỉm cười rồi chủ động trả lời: “Tôi sẽ lên ghế phía trước.”
Dứt lời, Hà Diệp lập tức nghiêng người để đẩy cửa xe. Nhưng một tiếng động nho nhỏ lại vang lên, cho thấy anh đã khóa cửa xe từ phía trước rồi.
Hà Diệp nhìn anh với biểu cảm khó hiểu.
Lục Tân cầm lấy vô lăng rồi nói với chất giọng trầm thấp: “Em cứ ngồi ở đó đi, lúc nãy đã đi dạo suốt cả đêm rồi. Em có thể chợp mắt một lát.”
Trong khi Hà Diệp vẫn còn thất thần thì anh đã bật nhạc trên xe lên rồi. Đó là một giai điệu rất êm dịu và du dương.
Xe đã di chuyển nên Hà Diệp không thể đổi chỗ ngồi được nữa. Thấy Lục Tân đang tập trung lái xe, hơn nữa bản thân cũng không còn gì để nói nên Hà Diệp bèn ngả người dựa vào lưng ghế.
Nhiệt độ ấm áp cùng với sự mệt mỏi của buổi dạo chơi thực sự khiến cô buồn ngủ.
Hà Diệp lặng lẽ ngáp một cái. Thấy Lục Tân cũng chẳng có dấu hiệu sẽ chú ý tới mình nên cô khẽ khàng điều chỉnh tư thế, nghiêng đầu sang một bên rồi nhắm mắt lại.
Nhạc tự động phát bài tiếp theo. Lục Tân vẫn nhìn về phía trước, song những khi chờ đèn đỏ, anh lại nhìn vào gương chiếu hậu.
.
Chiều hôm sau, Hà Diệp xách một túi rau dưa và trái cây to tướng – thứ mà Ngô Lị đã đóng gói đàng hoàng cho cô – để bắt taxi trở về Đan Quế Gia Viên.
Ngăn giữ thực phẩm tươi của tủ lạnh trước đó vốn trống trơn, bây giờ lại lập tức được lấp đầy bởi trái cây và rau dưa.
Cô chụp một bức ảnh gửi cho Chu Tình.
Vì không quen đăng story trong vòng bạn bè nên toàn bộ mong muốn chia vui của Hà Diệp đều được thể hiện với cô bạn thân thiết nhất của mình.
Chu Tình: [Tớ hâm mộ cậu lắm á. Khi còn bé, cậu được ăn quà vặt một cách tự do, sau khi tốt nghiệp lại được ăn trái cây xả láng. Cậu chẳng giống tớ chút nào cả. Mỗi lần muốn ăn Cherry, tớ đều phải dốc hết can đảm đấy nhé.]
Hà Diệp: [Cậu đừng tưởng tớ không biết gì nhé. Một lọ nước dưỡng da của cậu đã đủ mua tận mấy cân Cherry rồi á.]
Chu Tình: [Đây được gọi là dự án đầu tư khuôn mặt mà. Tớ khuyên cậu cũng nên nâng cấp chất lượng của các sản phẩm chăm sóc da đi. Cho dù sở hữu vẻ đẹp tự nhiên đến mấy thì cậu cũng phải chú trọng tới vấn đề bảo dưỡng nữa đấy.]
Hà Diệp: [Cậu có đề cử món đồ nào không?]
Chu Tình nhanh chóng một vài đường link cho cô: [Nếu cậu không biết chọn lựa ra sao thì tớ sẽ dẫn cậu đến quầy chuyên doanh* để xem thử nhé? Đi ngay bây giờ đi, chúng ta mua sắm xong thì cũng vừa vặn tới giờ ăn tối luôn á.]
*Quầy chuyên doanh: Là quầy chuyên bán một loại hàng hóa.
Một chuyến dạo phố đã được ấn định như thế, nói đi là đi ngay.
Sau khi gặp nhau ở trung tâm thương mại, Hà Diệp chợt phát hiện ra: Chương trình khuyến mãi nhằm xúc tiến tiêu thụ trong ngày lễ tình nhân đã được tổ chức ở đây từ trước rồi. Cô có thể nhìn thấy hoa hồng ở khắp mọi nơi.
Chu Tình: “Tớ nói thật nhé. Mỗi khi nhìn thấy cậu, ánh mắt của Lục Tân đều bị cậu hút hồn ngay lập tức luôn á. Đừng nói là cậu không cảm nhận được đấy nhé?”
Hà Diệp im lặng.
Cái gì gọi là hút hồn hay không chứ. Bởi vì hình như ngay từ đầu, ánh mắt mỗi khi nhìn cô của Lục Tân đã luôn như vậy rồi.
Chu Tình: “Tớ đoán là trong lễ tình nhân năm nay, cậu ấy nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội đâu. Cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Hà Diệp bỗng nhiên nhớ tới đêm thất tịch trong kỳ nghỉ hè năm đó, Lục Tân đã tặng cô một hộp quà gồm có hoa hồng cùng với một bức thư tình viết tay.
Tới tận bây giờ, nội dung trong bức thư tình đó vẫn còn khiến cô cảm thấy sến sẩm và nổi da gà mỗi khi nhớ lại.
“Sao cậu lại đỏ mặt thế?” Chu Tình nghi ngờ nhìn cô: “Lẽ nào Lục Tân đã hành động rồi hả?”
“Không phải. Thôi được rồi, quầy chuyên doanh ở đâu vậy? Chúng ta đừng nhắc đến anh ấy nữa.”
Hà Diệp buộc phải thay đổi chủ đề tán gẫu.
Lúc bảy giờ tối, cô bắt taxi trở về khu chung cư cùng với những sản phẩm chăm sóc da và quần áo đẹp mới mua.
Trong nhà vẫn yên tĩnh như thường lệ. Hà Diệp bỏ quần áo mới vào máy giặt, sau đó tạm thời cất số mỹ phẩm dưỡng da vào cái tủ phía trên bồn rửa mặt, đợi dùng hết những sản phẩm có sẵn thì cô sẽ sử dụng những món mới.
Sau khi làm xong mọi việc, Hà Diệp bèn ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha trong chốc lát, sau đó mới bước vào phòng ngủ chính.
Hà Diệp mở tủ quần áo ra để lấy chiếc hộp có thắt nơ trong góc tủ.
Bên trong hộp là chiếc váy và sợi dây chuyền mà Lục Tân đã tặng cô. Mặc dù hoa hồng năm ấy đã úa tàn từ lâu nhưng bức thư tình vẫn còn vẹn nguyên nơi đó, được cô cất giấu bên trong nếp gấp của chiếc váy.
Đây là bí mật lớn nhất về thời trung học phổ thông mà Hà Diệp đã giữ kín với ba và ông nội, bà nội của mình.
Những bức thư tình vẫn được gìn giữ bằng cách cuộn quanh trục để đóng thành tập. Bởi vì số lần giở ra xem quá ít nên bây giờ trông chúng vẫn còn mới tinh như thuở ban đầu.
“Hà Diệp, anh yêu em.”
“Amarantine*.”
*Amarantine: Bất diệt, vĩnh hằng.
Lục Tân của năm mười tám tuổi có nét chữ rõ ràng và mạnh mẽ.
Chỉ có những người tự tin, phóng khoáng mới có thể dễ dàng nói ra ba từ này. Còn kiểu người giống như Hà Diệp, cho dù thực sự yêu một ai đó thì cô cũng sẽ không thể thốt ra những lời thẳng thắn như vậy được.
.
Ngày lễ tình nhân là thứ sáu.
Chạng vạng thứ năm, vào thời điểm sắp tan làm, Trình Duệ lại bắt đầu nói chuyện phiếm: “Giang Tự, ngày mai được nghỉ lễ rồi kìa, liền kề cuối tuần luôn. Anh định dẫn chị Vũ đi chơi ở đâu thế? Em muốn học hỏi một chút để tích lũy kinh nghiệm hẹn hò trước, tiện cho chuyện yêu đương sau này.”
Giang Tự cười cười: “Ban ngày đi làm, sau khi tan sở sẽ lái xe tới khách sạn để nghỉ dưỡng.”
Trình Duệ ngoẹo cổ sang hướng khác: “Còn anh Uy thì sao?”
Vương Uy: “Bọn anh đều có con riêng nên cũng chẳng tiện đi đâu cả.”
Trình Duệ: “Nhưng dù sao cũng cần có hoa hồng đúng không?”
Vương Uy: “Chuyện này thì không cần nói. Nếu không có hoa thì anh sẽ phải quỳ trên vỏ sầu riêng khi về nhà đấy.”
Trình Duệ vừa hâm mộ vừa ước ao: “Thậm chí em còn chả có cơ hội quỳ trên vỏ sầu riêng luôn á. Tổ trưởng à, chúng ta có thể sắp xếp một cuộc gặp gỡ giao lưu với những bộ phận có nhiều em gái trong hoạt động tháng này của công ty được không?”
Người được hỏi không hề trả lời.
Anh Cường: “Tốt hơn hết là đừng tổ chức. Nếu không thì tất cả những cô em đó đều sẽ vây quanh tổ trưởng đấy. Điều này chỉ càng làm tổn thương sự tự tin của cậu thôi.”
Trình Duệ thở dài một cách phô trương, sau đó lại đột nhiên tò mò: “Tổ trưởng, cậu đẹp trai ngời ngời như vậy, đừng nói là cậu vẫn chưa yêu đương lần nào nhé?”
Hà Diệp vừa gõ mã code vừa lắng nghe một cách tùy ý: “…”
“Đã từng hẹn hò rồi.”
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc khiến Hà Diệp vô thức rụt bả vai lại để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Những đồng nghiệp khác đều hết sức phấn khích. Phùng Thu Vũ lập tức quay ngoắt 180 độ để trực tiếp phỏng vấn Lục Tân: “Anh đã hẹn hò khi nào thế? Anh đã theo đuổi người ta hay là cô ấy đã tán tỉnh anh?”
Lục Tân còn chưa kịp quyết định có nên trả lời hay không thì một tin nhắn WeChat đã được gửi cho anh rồi.
Tiểu Diệp Tử: [Đừng nói.]
Lục Tân vừa cong khóe môi vừa trả lời: [Ừm.]
“Đây là vấn đề riêng tư nên tôi không muốn nhắc tới.”
Trình Duệ cười hì hì: “Bình thường những ai nói vậy đều là người bị đá hết á.”
Cung Hàng len lén nhìn về phía Hà Diệp - người đang ngồi ở vị trí cách đó một bàn làm việc. Bởi vì cô đang cố gắng thu mình lại nên anh ấy chỉ có thể nhìn thấy một vành tai đỏ bừng mà thôi.
Thì ra là thế. Thảo nào!
Cùng lúc đó, Hà Diệp cũng nhận được một tin nhắn mới từ Lục Tân: [Đêm nay không cần tăng ca. Buổi tối tôi đưa em về nhé?]
Hà Diệp: [Ừm, cảm ơn anh.]
Sau sáu giờ tối, Hà Diệp tan sở với chiếc túi xách trên vai. Đầu tiên, cô cũng đi bộ một đoạn như thường lệ, sau đó mới bước lên xe của Lục Tân ở lối vào phía bên kia của tàu điện ngầm.
Mặc dù Lục Tân đã từng nói đùa rằng anh có thể lái xe đưa đón cô mỗi ngày nhưng anh cũng chẳng đề xuất chuyện đó một cách nghiêm túc. Vào những ngày mưa, Lục Tân sẽ hỏi ý kiến của cô. Còn những ngày nắng thì hầu như mỗi người sẽ mạnh ai đi đường nấy.
“Ngày mai được nghỉ lễ. Nhóm sinh viên tốt nghiệp từ trường Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh ở thị trấn của em có hẹn gặp em không?”
Trước khi lái xe, Lục Tân vừa cười vừa hỏi.
Thỉnh thoảng, anh lại trêu chọc Hà Diệp bằng những nhân vật rõ ràng không hề tồn tại.
Hà Diệp lập tức bịa chuyện tiếp: “Có chứ. Tôi đã tổ chức một chương trình rút thăm trúng thưởng nho nhỏ để họ bốc thăm vào buổi tối rồi. Ai trúng thưởng thì tôi sẽ đi ăn tối với người đó.”
Lục Tân: “Hâm mộ thật đấy. May mà tôi cũng có một cuộc hẹn.”
Hà Diệp nhướng mi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông thuận miệng giải thích tiếp: “Tôi đã hẹn với cửa hàng ô tô 4S* sau khi tan sở để bảo dưỡng xe rồi.”
*Cửa hàng ô tô 4S có tên tiếng Anh là Automobile Sales Service Shop 4S. 4S bao gồm doanh số bán xe (Sale), phụ tùng thay thế (Sparepart), dịch vụ hậu mãi (Service) và phản hồi thông tin (Survey),…
Hà Diệp: “...”
Sau giờ tan sở của ngày hôm sau, Lục Tân thực sự rời đi từ sớm.
Hà Diệp ngồi gõ bàn phím ở bàn làm việc với vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác khó tả đến lạ.
Cảm giác này càng trở nên nặng nề hơn khi cô nhận được tin nhắn của Chu Tình trong lúc đang ngồi trên tàu điện ngầm.
Chu Tình: [Thế nào rồi? Lục Tân có mời cậu ra ngoài ăn tối không?]
Hà Diệp: [Không. Có lẽ anh ấy hoàn toàn không có ý tứ đó đâu. Sau này cậu đừng nói chuyện này nữa.]
Chu Tình: […]
Ngẫm nghĩ một lát, cô ấy bèn soạn tin nhắn cho Châu Hướng Minh: [Thật uổng công chúng ta đã cố gắng hỗ trợ bọn họ như vậy, thế mà đêm nay Lục Tân lại chẳng có biểu hiện nào là sao? Tất nhiên Hà Diệp không hề phàn nàn với tôi. Là do tôi đã chạy đi hỏi thăm cậu ấy, sau đó bị sốc luôn nè.]
Châu Hướng Minh: [Để tôi nói bóng gió với Lục Tân một chút.]
Anh ấy soạn tin nhắn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trả lời Chu Tình: [Tôi cũng không hỏi được thông tin gì cả. Thôi bỏ đi, cứ để mặc cậu ấy dằn vặt trong khổ sở đi. Mạch não của một sinh viên xuất sắc ở Đại học Thanh Hoa không phải là thứ mà chúng ta có thể hiểu được đâu.]
Vì đã xác nhận rằng Lục Tân thực sự không có bất kỳ kế hoạch nào nên Chu Tình cũng chẳng buồn chú ý đến Châu Hướng Minh nữa.
Châu Hướng Minh: [Còn cậu thì sao? Có phải đêm nay cậu lại trải qua cuộc sống cô đơn một cách tội nghiệp không? Sao nào? Cậu có muốn tôi cho cậu mượn tôi một đêm, để cậu nắm tay rồi tạo dáng chụp ảnh không?]
Chu Tình vẫn không trả lời.
Châu Hướng Minh định gửi thêm một dấu chấm hỏi cho cô ấy nhưng lại đột nhiên nhận ra mình đã bị Chu Tình cho vào danh sách đen rồi...